Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Chương 88: Đổng Trác Đích “Soán Quốc”
T
ôn Vũ quya sang phân phó cho Yên vân:
- Ngươi và các hộ về khác hãy hộ tống Triệu Vân quay trở về nhập với đại quân của Chúa công, nói với Chúa công dùng tốc độ tối đa rút về Bắc Bình. Còn với chút khí lực ít ỏi của quân lính hiện nay bảo họ hãy vứt bỏ hết vũ khí,áo giáp để cho người bớt trọng lượng đi, cố gắng chạy cho thật mau. Còn mặc ta, ta không cần phải hộ vệ gì cả.
Yến Vân cảm thấy vô cùng thắc mắc, nên cất tiếng hỏi:
- Tôn tướng quân à, không thể như thế được. Chúa công đã sai chúng ta hộ tống người, nếu bây giờ mà trở về thì ta biết ăn nói sao đây.
Tôn Vũ thấy Yến Vân còn lằng nhằng, nên gắt lên:
- Chúa công còn phải nghe ta nữa là, ngươi dám cãi ta hả.
Yên Vân nghe Tôn Vũ nói như vậy thì giật cả mình: Ặc, ai cũng biết rằng Chúa công luôn nghe lời của ngươi, nhưng đâu cần phải nói trắng ra như thế chứ.
Yến Vân đành phải phục mệnh, anh ta không thể trái lời Tôn Vũ bèn cùng các hộ về khác, đưa Triệu Vân trở về với đại quân của Công Tôn Toản.
Triệu Vân ở trong xe ngựa nghe thấy Tôn Vũ phân phó như vậy liền nhảy ra khỏi ngựa, hét lớn:
- Tầm Chân tiên sinh à, muội muốn đi với huynh
- Đừng đi theo ta, sẽ rất nguy hiểm đấy, sẽ chết đấy biết không.
Tình hình cấp bách Tôn Vũ không con bình tĩnh được nữa, anh ta phải quyết đoán.
Hả? Chết ư? Triệu Vân nghe TônVũ nói như thế thì trong lòng hoảng sợ lắm. Nhưng nàng ta nghĩ lại một chút rồi nói
- Nếu như Tầm Chân tiên sinh mà chết thì ta cũng chết đói mất thôi. Cho nên muội cứ đi theo tiên sinh đấy.
- Triệu Vân ngoan, quay trở lại quân doanh đi nào?
Nhẹ mãi không được, Tôn Vũ bực bội nói:
- Nếu không ta sẽ bở rơi ngươi cho ngươi chết đói đấy
Tôn Vũ quát lên mà Triệu Vân chẳng sợ hãi gì cả, nàng dẩu cải mỏ lên cãi lại:
- Tiên sinh cứ nói đùa, tiên sinh có giỏi thì cứ bỏ rơi muội đi xem nào, mặc kệ muội cứ đi theo huynh đấy.
Tôn Vũ biết không thể nói lại Triệu Vân cũng không muốn mất thời gian cho nên anh tra lấy ra môt sợi dây đem trói Triệu Vân lại, trói giống như người ta buộc bánh chưng vậy. Sau đó đem bế nàng cho lên ngựa, và dặn Yến Vân:
- Ngươi hãy đưa nàng trở về rồi cấp báo ngay với Chúa công rằng ta đi tìm Hoa Đà tiên sinh rồi sẽ trở về Bắc Bình gặp Chúa công và Triệu Vân. Còn nữa hãy nói rằng ta nhờ nàng chăm sóc, bồi dưỡng cho Triệu Vân béo lên nữa
Yến Vân gật đầu, dắt ngựa của Triệu Vân đi theo đoàn kị binh
Sau đó Tôn Vũ tháo xe ngựa ra, rồi chui vào thùng xe, anh ta nắm tay của Trương Bạch Kỵ lôi ra ngoài. Đưa nàng cùng ngồi lên lưng ngựa với mình
Trương Bạch Kỵ cảm thấy bối rối lắm có điều gì đó không thích hợp lắm. Nàng ta bị Tôn Vũ kéo lên ngồi ở phía trước, cả người nằm gọn trong lòng Tôn Vũ. Nàng thẹn thùng, mặt đỏ chín vì ngượng ngùng. Nhưng vừa rồi nàng có nghe được những lời Tôn Vũ nói, bây giờ lại như thế này, nên tò mò hỏi:
- Tôn tướng quân à,… ngài định mang ta đi đâu đây.
Tôn Vũ nghe Trương Bạch Kỵ nói vậy liền sờ vào quyển “Thái bình yếu thuật” trong ngực áo, rồi thở dài nói với Trương Bạch Kỵ:
- Trương cô nương à, hai người chúng ta sẽ chặn truy binh của Đổng Trác lại … Xin lỗi cô. Có lẽ chúng ta sẽ chết nhưng trừ cô nương ra ta không thể nghĩ ra ai có thể chống đỡ được hai vạn truy binh kia nữa.
- Là ta ư?
Trương Bạch Kỵ nghe Tôn Vũ nói vậy cứ nghĩ là anh ta đang đùa, nàng ta cười ngặt nghẽo. Mồm chữ O mắt chữ A vì bất ngờ quá:
- Muội có thể đánh đuổi được hai vạn đại quân sao … Sao muội lại không biết điều này nhỉ.
- Muội không cần phải biết đâu, cứ đi theo ta là được rồi.
Tôn Vũ cũng không muốn cho Bạch Kỵ biết nàng có thể biến thành Trương Giác.
Bởi vì Trương Bạch Kỵ khi biến thành Trương Giác đã gây ra cuộc khởi nghĩa Hoàng Cân từ đó mà dẫn tới cái chết của cha mẹ mình. Dù không biết cha mẹ nàng chết bởi quân triều đình hay quân Khăn Vàng nhưng dù sao thì cũng có liên quan tới nàng. Nếu như Bạch Kỵ biết rằng chính mình đã hại chết cha mẹ thì e rằng nàng ta sẽ suy sụp mất thôi mà kế hoạch của Tôn Vũ cũng không thể thực hiện được lại có không biết bao binh tướng phải chết nữa đây
Tôn Vũ âm thầm phát động “Kỵ tướng”, anh ta cho con bạch mã đó chạy thẳng về phía tây đón đầu truy binh của Đổng Trác.
Với “Kỵ tướng” tốc độ của bạch mã quả nhiên được tăng lên, chỉ nghe thấy tiếng giò vù vù bên tai. Trương Bạch Kỵ e ngại nép mình vào Tôn Vũ, còn Tôn Vũ thì hết lời khuyên giải, thuyết phục để cho tâm lý của nàng được thoải mái. Ba dặm đường nhanh chóng vượt qua, trước mắt của bọn họ bây giờ quả nhiên đã xuật hiện chừng hai vạn kỵ binh. Chỉ có điều đại quân này hiện đang đứng lại, chứ không tiến lên
Dẫn đầu hai vạn kỵ binh này không phải ai khác mà chính là hai ái tướng của Đổng Trác: Quách DĩDĩ và Lý ThôiThôi, còn có Trương Tế và Phàn Trù nữa. Lẽ ra đại quân truy binh này sẽ không dừng lại ở giữa đường như thế này đâu, mà chúng sẽ tănng tốc tối đa để truy kích các lộ chư hầu kia. Nhưng vì trên đường chúng gặp Lữ Bố và Điêu Thuyền cho nên tạm thời dừng lại để trao đổi một chút.
Khi Tôn Vũ chạy tới thì cũng là lúc mà Quách DĩDĩ và Lý ThôiThôi đang nói chuyện với Lữ Bố và Điêu Thuyền.Tôn Vũ nhờ sở hữu NM01 cho nên anh ta đã biết được tình hình này từ lúc còn cách hai vạn quân kia hơn một dặm đường. Cho nên Tôn Vũ ngay từ xa đã tấp vào một rừng cây, cho nên không hề bị quân đội của Đổng Trác phát hiện ra. Và cũng nhờ có NM01 mà anh ta có thể nghe được cuộc trờ chuyện của Lý Thôi, Quách Dĩ với Lữ Bố và Điêu Thuyền.
Tôn Vũ nghe thấy Lý Thôi nói:
- Lữ Bố tướng quân, Điêu Thuyền tiểu thư, vì sao hai vị lại chặn ta như vậy
Điêu Thuyền thì vẫn ngồi ở trong kiệu, từ đó mà nàng nói vọng ra ngoài:
- Các ngươi trở về đi, quân ta đã thắng rồi. Quân đội liên minh kia đã rút lui hết. lúc này mà các ngươi đuổi theo cũng chỉ có giết chóc mà thôi chứ đánh đấm gì nữa.
Lý Thôi lại nói:
- Điêu Thuyền tiểu thư, chuyện truy sát liên quân này không phải do mạt tướng quyết định mà đây là quân lệnh của chúa công. À không, đấy là hiệu lệnh của Ma Nữ hoàng đế chứ
- Là lệnh của nghĩa mẫu ta sao?
Điêu Thuyền dường như không tin nên hỏi lại, Sau đó nàng im lặng một hòi lâu rồi thở dài nói;
- Ta sẽ về khuyên can nghĩa mấu, còn ngươi cũng nên hạ thủ lưu tình đừng nên đồ sát lung tung đấy.
- Lý Thôi, Quách Dĩ, nhị vị tướng quân, ta hi vọng hai vị có thể tạm thời án binh bất động, chờ tin tức của ta đã. Còn nếu như có người làm điều xằng bậy …
Nói tới đây nàng quay sang Lữ Bố và nói:
- Bố Bố, nếu có kẻ nào dám tiến về phía trước thì muội cứ trừng trị thật nặng cho ta.
Lữ Bố dạ một tiếng, rồi vỗ nhẹ Xích Thố. Đứng trước Lý Thôi, Quách Dĩ và hai van đại quân lúc này là một thần tướng cưỡi ngựa đỏ, mình mặc hắc giáp, đầu đội hắc khôi, tay cầm Phương Thiên Họa Kích. Lữ Bố đã đứng ra ngăn cản, thì còn có kẻ nào dám ho he nữa chứ. Quân của Đổng Trác có ai là người không biết Lữ Bố là người thích sự yên tĩnh, im lặng, nếu như có kẻ nào đó làm ồn áo thì tất sẽ lãnh hậu quả nghiêm trọng lắm
Tôn Vũ nghe được cuộc đối thoại này, trong lòng tự nhiên sinh ra niềm hảo cảm với Lữ Bố và Điêu Thuyền. Trong lòng Tôn Vũ thầm nghĩ: Hai người này không giống với những kẻ trợ giúp kẻ xấu làm điều ác tí nào cả. Xem ra hai việc hai nàng đơn thương độc mã xuất chiến với quân đội liên minh chư hầu cũng chỉ vì không muốn quân đội hai bên phải xảy ra một trường ác chiến và muốn hạn chế tối đa số thương vong mà thôi. Như vậy thì hai nàng đúng là người tốt mà. À! Phải rồi nếu như hai nàng ấy chặn được truy binh rồi thì ta không cần phải cho Trương Giác tái xuất nữa, được như thế thì thật là tốt quá.
Nhưng sự việc không như Tôn Vũ muốn, anh ta nhanh chóng vỡ mộng rồi.
Lúc này từ phía Hổ Lao quan có một đội kỵ binh đang ầm ầm chạy tới chỗ của Lữ Bố. Dẫn đầu đội kỵ binh đó là một người ngự tỷ, nàng ta chừng trên dưới hai mươi lăm tuổi. Nàng ta có vóc người cao to, đầy đặn, trông rất quyến rũ. Người nữ nhân này mặc một bộ giáp mềm, bên ngoài của bộ áo giáp là áo long bào sắc vàng lấp lánh. Chỉ có điều cái áo long bào của nàng ta không thêu rồng, trang nghiêm, uy quyền như truyền thống mà nó lại được trang trí rất hoa lệ, sặc sỡ, lại còn rất sexy nữa, hết khoét ngực lại hở lưng đúng là vô cùng hở hang, khoe hàng hết mức.
Cái bộ long bào này đúng là quá phá cách, và chẳng mang nét đứng đắn trang nghiêm truyền thống gì cả. Nếu như không có bộ áo giáp mềm kia thì chắc chắn người ta có thể nhìn thấy ngay một bộ ngực đồ sộ, hay làn da trắng muốt như tuyết nơi lưng của người con gái này. Người nào của nấy, long bào đã thế này thì chủ nhân của nó sẽ là ai chứ. Đến bây giờ thì Tôn Vũ đã hoàn toàn có thể đoán ra được thân phận của người con gái này rồi.
Tôn Vũ hoàn toàn khẳng định đó chính là Đổng Trác, người đã tự xưng là Ma Nữ hoàng đế.
Đổng Trác cưỡi một con ngựa Tây Lương rất cao to. Khi đi tới giữa đường, nàng ta vênh mặt lên cao ngạo rồi hừ lạnh nói:
- Ta đoán không sai mà, thể nào Điêu Thuyền và Lữ Bố hai đứa các ngươi cũng sẽ không nghe lời ta. Các ngươi tất sẽ đứng đây để ngăn chặn truy binh của ta tiến quân tiêu diệt đám liên quân kia mà. Cứ tốt bụng thật thà, lãng mạn như thế là người tốt hay sao? Sao có thể xưng anh hùng thời loạn thế được chứ.