Số lần đọc/download: 685 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:30:13 +0700
Chương 91
Ba ngày sau xử trảm? Tại sao lại muốn nhanh chóng diệt trừ Kỳ Mạch rõ ràng có tà tâm. Diệp Hòa tức giận xỏ chân vào giày choàng thêm lớp áo ngoài, một tay chống phía sau nâng cao bụng muốn ra ngoài. Kỳ Mạch, chàng lúc nào cũng bảo vệ thiếp, lần này hãy để thiếp vì chàng làm chút chuyện.
“Vương phi, người muốn đi đâu a?” Tiểu Mễ lo lắng đuổi theo, biểu tình lúng túng vội đỡ lấy nàng. Diệp Hòa cố hết sức bước thật nhanh, cước bộ cũng không ngừng lại: “Đến thiên lao, ta muốn gặp hắn!”
Tiểu Mễ nghe được cả kinh, vội vàng khuyên nhủ: “Không được, hiện tại hoàng cung đã bị thái tử nắm trong tay, không có khẩu dụ của thái tử chúng ta không vào được thiên lao.”
“Vậy chúng ta trước hết đi tìm thái tử!” Diệp Hòa lạnh giọng nói, chân vừa đặt ra ngoài đại môn liền chuyển hướng Đông cung đi tới. Nàng tin tưởng Kỳ Mạch, thái tử vốn có lòng mưu phản, rất có thể thấy hoàng thượng muốn phế truất hắn trong lúc tức giận quay lại cắn Kỳ Mạch một ngụm, nếu hắn hiện tại sắm vai nhân vật trung hiếu chính nghĩa bảo vệ phụ hoàng đuổi bắt”loạn đảng mưu phản” thì sẽ không dám hành động sơ suất khiến người khác nghi ngờ, nhất định cũng không dám vọng động sát niệm với em dâu đang mang thai!
Quả nhiên đúng như suy đoán của nàng, một đường Diệp Hòa được Tiểu Mễ đở đi đến Đông Cung của thái tử không có ai làm khó các nàng, những tên cấm quân như không thấy nàng đi vào, ngay cả nàng nghênh ngang đi đến chính sảnh Đông cung bọn họ cũng không có bất kỳ hành động ngăn trở.
Diệp Hòa khẽ nhíu mày, chẳng lẽ thái tử biết nàng sẽ đến nên sớm phân phó bọn họ không được ngăn nàng? Nhìn tình cảnh thế này giống như đang chờ nàng đến! Nghĩ đến đây trong lòng Diệp Hòa càng thêm nghi ngờ đồng thời cũng tăng thêm phòng bị.
Nhưng khi đi vào chính sảnh nhìn thấy nam tử thanh sam lẳng lặng ngồi trên ghế gỗ lim, biểu tình bình thản khí chất phi phàm, tròng mắt ôn nhuận lại bình thản, tất cả nghi ngờ trong lòng Diệp Hòa nhất thời tiêu tán, nở nụ cười khổ, thì ra là như vậy! Thái tử tuyệt không phải dạng người khôn khéo biết bày mưu tính kế, nếu không người Kỳ đế sủng ái nhất hẳn không phải Kỳ Mạch, lần này thái tử sở dĩ có thể thành công hãm hại Kỳ Mạch nguyên lai có y đứng sau trợ giúp!
Thật buồn cười, vì báo ân mà cứu hắn một mạng để rồi giáng xuống mầm tai họa cho người nàng yêu thương nhất, nếu lúc ấy nàng không thay y đỡ tên, Kỳ Mạch sẽ không rơi vào khốn cảnh như ngày hôm nay, mà chỉ có nàng nghĩ đến ân tình chứ y thật ra chỉ muốn lợi dụng nàng mà thôi.
Ánh trăng trăng nhàn nhạt sải lên khuôn mặt y, đôi con ngươi ôn hòa thanh tịnh giống như xuân phong tháng ba phơi phới, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch như hàm chứa nụ cười nhưng nào có ai biết được dưới khuôn mặt hiền hòa này lại che dấu quyết đoán cùng toan tính.
Một lúc sau, Diệp Hòa chống thắt lưng đứng trong chánh điện, nhẹ nhàng phất phất tay, quay sang cung nữ bên cạnh, nói: “Tiểu Mễ, ngươi ra ngoài trước đi.”
“Nhưng …..còn người......” Tiểu Mễ không yên lòng ngẩng đầu vừa vặn nhìn vào đôi mắt nghiêm nghị của nàng liền im lặng yên lặng lui ra ngoài.
Thân hình y cao lớn gầy gò, không hề nhúc nhích ngồi trên ghế, trên người vẫn mặc thanh sam thuần khiết, biểu tình an lòng, giọng nói sâu lắng nhẹ nhàng như sợ phá tan màn đêm: “Hòa Nhi, nàng rốt cuộc đã đến.”
Diệp Hòa không nhịn được cười rộ lên, đến nước này y vẫn có thể bình tĩnh gọi tên nàng như chưa từng lợi dụng qua nàng. Diệp Hòa trên mặt vẫn còn đang cười, giọng lại lạnh như lúc bị chôn trong bão tuyết: “Bát gia...... A, không đúng. Không lâu nửa phải gọi ngài là hoàng thượng rồi?”
Thái tử Kỳ Hách trời sanh tính tình tàn bạo nóng nảy hữu dũng vô mưu, sau khi hắn lên ngôi chắc chắn sẽ trở thành một hôn quân không quan tâm đến sự đói nghèo của dân chúng, đến lúc đó lấy tài trí mưu lược của bát gia muốn hắn thoái vị không hề khó. A! Như vậy không phải rất hợp tình hợp lý sao.
Khuôn mặt bát gia vẫn bình tĩnh như nước, trong mắt lại hiện lên xót xa khổ sở: “Hòa Nhi, nàng tính dùng thái độ này nói chuyện với ta sao?”
“Thế ta phải dùng thái độ gì nói với ngài?” Diệp Hòa nhếch môi cười lạnh, giọng nói ngoài sắc bén còn mang thêm tia hận ý: “Chẳng lẽ ta phải như trước đây sùng bái ngài xem ngài như ân nhân cứu mạng ư, cám ơn ngài lợi dụng ta hay nên cám ơn ngài giam Kỳ Mạch vào thiên lao ba ngày sau xử trảm?”
“Không sai, ta đã lợi dụng nàng.” Bát gia chậm rãi nhắm lại hai mắt giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ xen lẫn hối hận. Dứt lời bỗng nhiên mở mắt nhìn thẳng vào nàng: “Hòa nhi, nàng có biết? Từ ngày những thứ vốn dĩ thuộc về ta bị đoạt đi, từ ngày ta bị vị hoàng huynh một lòng tín nhiệm đuổi giết hãm hại, từ ngày ta vì sinh tồn mà đích thân đập gãy chân của mình thì ta đã không còn tin bất luận kẻ nào!”
Nghe được Diệp Hòa sửng sốt trợn to đôi mắt khiếp sợ thì ra chân của y do chính tay y phá đi? Đối với một hoàng tử từ nhỏ sống an nhàn sung sướng mà nói bị tàn tật cả đời là chuyện kinh khủng cỡ nào! Nàng không thể không kinh ngạc y lại tự mình làm bản thân tàn phế, thật tàn nhẫn! Nhưng cũng không thể tha thứ những chuyện ngày hôm nay y đối xử Kỳ Mạch!
Nhìn đôi mắt hằng lên thống khổ cùng hối hận mong ước được được tha thứ kia, Diệp Hòa nhíu mày nói giễu: “Ý ngài là những việc ngài làm đều vạn bất đắc dĩ, ngài lừa gạt ta thương tổn ta lợi dụng ta là lẽ đương nhiên có đúng không?”
“Không phải như thế!” Hắn bỗng nhiên kích động, cầm chặc quải trượng cố hết sức đứng dậy chậm rãi đi về phía trước hai bước, vội vàng giải thích:”Hòa Nhi, khoảng thời gian có nàng bên cạnh ta thật sự rất vui vẻ, chỉ có nàng mới có thể khiến ta tạm thời quên mất khuất nhục, khiến ta bật cười tận đáy lòng, mặc dù như thế nhưng ta thủy chung vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm nàng cũng không buông tha việc lợi dụng nàng, vậy mà một khắc đó ta trốn khỏi cửa thành ta đã hối hận, thế gian này sẽ không có cô gái nào giống như nàng chịu hy sinh tánh mạng bảo vệ ta cũng chỉ có nàng mới nguyện mạo hiểm vì ta.”
Diệp Hòa nhìn y khó khăn nhích tới gần, nghe y dùng đủ lý do biện bạch hành động của mình, âm thầm cân nhắc một phụ nữ có thai cùng một người què bên nào chiếm thế thượng phong? Trên mặt lại không có biểu tình, lạnh lùng nói: “Ngài đã hối hận tại sao còn muốn trở lại cấu kết thái tử thương tổn Kỳ Mạch thương tổn ta? Đừng nữa lừa mình dối người nửa, ngài thật ra chỉ để ý mỗi bản thân, thứ ngài muốn chính là ngôi vị hoàng đế bễ ngễ trên vạn người! Điều này cũng thôi đi nhưng ngài không nên ra tay với Kỳ Mạch......”
Bát gia nhìn chằm chằm nàng càng thêm khẩn cấp giải thích: “Không phải, Hòa Nhi, ta biết nàng quan tâm hắn nên muốn tha hắn một mạng, không nghĩ đến lúc hoàng thượng bệnh tình nguy kịch đã viết chiếu chỉ phế truất thái tử, sửa thành truyện ngôi cho hắn......”
Nghe đến đây, Diệp Hòa bỗng nhiên hiểu tất cả, nói tiếp: “Cho nên ngài sợ, sợ Kỳ Mạch lên ngôi ngài sẽ khó mà thao túng hắn, cho nên để thái tử hủy đi chiếu thư, hãm hại Kỳ Mạch, muốn đưa hắn vào chỗ chết?”
“Hòa Nhi, nàng hãy nghe ta nói......” Trên mặt Bát gia đã không còn chút huyết sắc nào, lo lắng sải bước đến vươn tay muốn kéo nàng.
Thừa dịp y tới gần khoảng cách có thể với tới, ánh mắt Diệp Hòa lóe lên nghiêng vai dịch bước xoay người, chủy thủ giắt sau lưng rõ ràng đã được rút khỏi vỏ, thời gian chỉ một cái chớp mắt lưỡi đao sắc bén đã kề lên cổ y.