Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Chương 144-145: Danh Nhân.
T
hương Nam đại lục vốn là khuyết thiếu hạng mục giải trí, chỉ vẻn vẹn có mấy bộ tuồng đế vương khen lão tướng, dân chúng sớm đã xem đến nhàm.
Thời điểm này, do Diệp Không làm chủ bày ra, Lô gia huynh đệ đảm nhiệm đạo diễn, Tri Danh thư sinh ghi từ hát, huynh đệ Long Hổ bang biểu diễn, bộ tuồng phản ánh một bộ phận nhân sinh của lưu manh này liền ngang trời xuất thế.
Bộ tuồng này vừa xuất thế, lập tức đưa tới oanh động, những cái...kia dân chúng đã bao giờ được xem cái này nha, trong đó chẳng những có tình bạn làm rung động lòng người, còn có tình yêu, càng có kinh tâm động phách diễn võ, đều là những thứ mà các bộ tuồng lúc trước không có, sao có thể không oanh động chứ.
Bốn tháng trước, bắt đầu biểu diễn ở Tàng Xuân Lâu, đến bây giờ vẫn là chật ních người xem, có rất nhiều người mộ danh mà đến, còn có rất nhiều người nhìn một lần chưa đủ, một lần lại một lần nữa đến xem lại, mỗi lần xem lại đều rơi nước mắt.
Căn cứ vào đề nghị của Diệp Không, 'Long Hổ huynh đệ hội' sẽ là một series phim, tập 1 sẽ được gọi là Long huynh Hổ đệ.
Kỳ thật tình tiết câu chuyện cũng không có gì, đơn giản chính là giang hồ huynh đệ, gặp bộ khoái bất lương, đại ca bị hại chết, anh em kết nghĩa cự tuyệt tiền tài phú quý, cùng người xấu đồng quy vu tận.
Chính là đề tài làm phim máu chó của Hồng Kong trên địa cầu thập niên 90, nếu như là ở trên địa cầu thì sẽ bị mắng cho không còn một manh giáp, thế nhưng ở trên Thương Nam đại lục lại không giống vậy. Những người thị dân của Nam Đô thành nhìn xem rất là mới lạ nha, nhân vật chính không còn là đế vương vương tướng, cũng không phải thư sinh tài tử, mà là những tên du côn vô lại ở bên người, tình tiết đối với bọn họ đã rất khúc chiết phức tạp rồi, còn có, kịch võ trong đó, đều là dùng công phu thật, Thương Nam đại lục chính là thích xem võ công, người thật PK với nhau.
Bộ tuồng phất lên, Long Hổ bang cũng phất lên. Dân chúng vốn đối với mấy tên lưu manh này vừa hận vừa sợ, nhưng bởi vì bộ tuồng này, ấn tượng của mọi người đối với mấy tên lưu manh này đã có đổi mới, du côn đã biết giảng nghĩa khí giang hồ.
Trước kia tại tửu điếm, đều là mắng to bọn du côn vô lại ăn xong không trả tiền, nhưng bây giờ, chỉ cần là thành viên của Long Hổ bang, tất cả các lão bản trước kia đều nhiệt tình lôi kéo đám huynh đệ du côn bọn họ đến ăn uống chùa.
Còn có, trước kia nếu Long Hổ bang muốn mời một cao thủ gia nhập thì sẽ rất khó, cao thủ đều là muốn đi khảo thi Võ trạng nguyên, hoặc là đi quan phủ hay quân doanh nhậm chức, tối thiểu nhất cũng là muốn đi tiêu cục làm Võ sư, đứng đắn luyện võ, ai mà nguyện ý cùng một đám du côn lăn lộn trên đường cả ngày chứ?
Nhưng mà bộ tuồng này vừa diễn xong, việc này lại bất đồng, những cái...kia Võ sư đều là chủ động muốn gia nhập, công phu hơi kém chút thì trực tiếp không thu.
Sức ảnh hưởng của vở tuồng là vô cùng lớn, ngay cả các huynh đệ của Long Hổ bang bây giờ cũng bất đồng với khi trước, trước kia hai bên tranh đoạt địa bàn gây ra rất nhiều mâu thuẫn, thì bây giờ mở miệng hay ngậm miệng đều là "Huynh đệ", "Nghĩa khí". Mà ngay cả các việc như quấy rối dân chúng cũng ít đi, mỗi tên đều cảm giác mình đều thành danh nhân rồi, nếu đi ăn cơm chùa...thật sự là mất thân phận.
Những điều này đều là những điều mà Diệp Không rất vui vẻ muốn nhìn thấy, hắn ngược lại tịnh không để ý tới việc này kiếm được bao nhiêu tiền, hoặc là thu thêm được mấy tiểu đệ, điều hắn mong muốn chính là, hắn rốt cuộc cũng có thể thông qua cố gắng của mình, thay đổi một số người.
Ai nói Thương Nam đại lục là thế giới người ăn thịt người? Ai nói nơi đây chỉ có thực lực mà không có những điều khác? Ai nói nơi này chỉ có lãnh huyết cùng tàn nhẫn?
Sự thật chứng minh, người khác với động vật, nơi đây cũng có chính nghĩa, tình bạn, nhiệt huyết, tôn trọng,...những điều tốt đẹp này đều ẩn chứa trong lòng của mỗi người.
Mặc dù có là tối tăm, mọi người vẫn hướng chỗ có ánh sáng mà đi.
Diệp Không không có vĩ đại như vậy, cũng không cuồng vọng như vậy, không có sức lực đem Thương Nam đại lục biến thành thiên đường, thế nhưng ít nhất hắn cũng hy vọng...người bên cạnh cũng có thể được hưởng thụ những điều này, và hắn đã thành công.
- Diệp Không ca ca, bản lĩnh của huynh thật là lớn. Các ca ca của muội đều cảm thấy, bộ tuồng du côn này chính là thiên cổ kỳ trân, hiện tại bọn họ đều bội phục huynh muốn chết rồi!
Lô Cầm lúc nói chuyện lộ ra vẻ đặc biệt xinh đẹp, môi hơi mỏng nói chuyện rất nhanh, nói xong mỉm cười, viên nốt ruồi mỹ nhân dưới môi dường như cũng đang cười.
- Cái này đã tình là cái gì, lúc này mới tập 1, về sau còn có tập 2, tập 3, hàng loạt bộ tuồng, cho muội muốn xem cũng xem không xong.
Diệp Không cười rất đắc chí.
- Có thật không? Còn có tập 2? Diệp Không ca ca, muội cũng bội phục huynh muốn chết rồi.
Lô Cầm từ nhỏ lớn lên bên cạnh các ca ca lưu manh, tự nhiên đối với bộ tuồng này cũng có cảm xúc thật lớn, cho nên nghe nói còn có phần mới liền vui vẻ nhảy dựng lên.
- Nô tì cũng rất bội phục Bát thiếu gia!
Tiểu Hồng đang quỳ cũng ngẩng đầu nói ra, nàng cố ý nói rất chậm, như vậy làm nổi bật đôi môi mềm đỏ hồng no đầy của nàng, đôi mắt to ngập nước câu dẫn nhân tâm.
Diệp Không nuốt nước bọt, nói ra:
- Nói cả buổi, ta đây còn chưa có được xem qua, bị các ngươi nói trong nội tâm ca cũng ngứa ngáy, xế chiều đi Tàng Xuân Lâu xem tuồng, hai người các ngươi ai đi?
Diệp Không nói xong, tay phải như là tùy ý duỗi ra, giống như là đặt trên vai Tiểu Hồng, kỳ thật lòng bàn tay của hắn chậm rãi luồn xuống phía dưới, muốn đi văn vê cái thứ phình lên trước người Tiểu Hồng.
Diệp Không ngồi ở trên bàn tròn dành cho bốn người, Lô Cầm vừa vặn ngồi ở đối diện, căn bản là nhìn không thấy trò mờ ám này của hai người, nàng chẳng qua là cảm thấy có thể đi ra ngoài rất là vui vẻ, nàng cười nói:
- Đương nhiên là bọn muội đều đi, hiện tại Tàng Xuân Lâu đã trải qua sửa chửa, dưới lầu được đổi thành rạp hát, lại làm thêm một cái cửa riêng biệt cho mọi người đi vào, nam khách nữ khách đều không có phân biệt.
Diệp Không âm thầm gật đầu, xem ra cái rạp hát này sinh ý xác thực rất tốt, nếu không Phong Tứ Nương cũng sẽ không cam lòng đem tầng thứ nhất cải tạo lại thành rạp hát. Mặt khác việc này cũng nói rõ con người Phong Tứ Nương cũng rất biết buôn bán, hiểu được biến báo, đem rạp hát làm thành một nhà riêng biệt, như vậy có thể hấp dẫn những người xem là nữ đến coi, cửa mở tài vào.
Diệp Không đang muốn nói gì, thì cảm thấy phía dưới có thứ gì mãnh liệt xiết chặt lấy, vừa cúi đầu nhìn, chỉ thấy một đôi mắt dễ thương của Tiểu Hồng đang mỉm cười nhìn mình, mà tay của nàng thì đang cầm lấy...
Hưởng thụ, cảm giác giống như chạm phải điện vậy, rất tê dại, rất xốp giòn!
Kỳ thật Tiểu Hồng lúc bắt đầu thật đúng là cho rằng Diệp Không muốn phạt nàng quỳ, nhưng khi tay của hắn với đến..., nàng đã biết được tiểu tử này nhẫn nhịn nửa năm, hiện giờ là muốn ăn chút điểm ngọt...
Biết được mục đích thực sự của Diệp Không, trong nội tâm của Tiểu Hồng cũng thư thái không ít, biết rõ Bát thiếu gia là không đành lòng trách phạt nàng, mà nàng quỳ gối giữa hai chân Diệp Không cũng cảm thấy từng trận nhiệt lực đánh úp vào mặt, quay đầu lại thoáng nhìn qua Lô Cầm, phát hiện nơi này là góc chết của ánh mắt nàng, vì vậy Tiểu Hồng cũng đánh bạo bắt được Tiểu Diệp Không.
Diệp Không chột dạ nhìn thoáng qua Lô Cầm, phát hiện nàng không có chú ý, vì vậy cũng sẽ không có đẩy Tiểu Hồng ra, cảm nhận lấy cảm giác tê dại mà ma thủ của Tiểu Hồng mang lại
- Tàng Xuân Lâu có ghế lô không vậy? Huynh muốn dẫn mẹ đến xem, nhất định là mẹ cũng rất thích xem tuồng.
Diệp Không hít một hơi khí lạnh rồi nói.
Tuy Tàng Xuân Lâu vì rạp hát đã chuyên môn mở một chỗ riêng biệt, nhưng dù sao Trần Cửu Nương cũng là di nương của Diệp phủ, nếu như truyền đi, thê thiếp của Diệp Hạo Nhiên đi Tàng Xuân Lâu, thanh danh này liền khó nghe rồi.
Còn có một nguyên nhân, trên mặt Trần Cửu Nương không phải có một khối sẹo lớn sao, nếu như đi ra ngoài khó tránh khỏi mọi người sẽ vây xem, cho dù Diệp Không có ngưu hơn nữa, hắn cũng không ngăn được người khác quăng tới ánh mắt khác thường, điều này sẽ tạo thành tổn thương rất lớn đối với tâm lý của Trần Cửu Nương.
Nếu có ghế lô vậy liền dễ dàng, đồng thời, Diệp Không cũng càng thêm chờ mong vì Trần Cửu Nương đi tìm dược vật trị mặt, mình đã có thể sử dụng pháp khí rồi. Để cho lão nương đường đường chính chính xuất hiện trước mặt người khác, đây là tâm nguyện lớn nhất của Diệp Không, hắn tin tưởng ngày đó cũng không còn xa.
- Đương nhiên là có ghế lô,tại lầu hai, lần trước muội cùng ca ca của muội chính là ngồi ở lầu hai xem.
Lô Cầm nói ra.
- Như vậy thì tốt, buổi chiều có thể mang theo mẹ...cùng đi.
Diệp Không không khỏi hít một hơi thật sâu, nha đầu Tiểu Hồng chết tiệt kia thật sự quá lớn gan, dám đem thắt lưng của hắn cởi bỏ, đem vật kia thả ra ngoài.
- Khanh khách.
Tiểu Hồng cũng biết mình lớn mật, trong đôi mắt đẹp tràn đầy xuân ý, chớp mắt cười cười với Diệp Không, cái loại thần thái câu hồn đoạt phách này.
Lô Cầm vẫn không có phát giác ra hai người này đang làm gì, nàng nghe thấy Tiểu Hồng bật cười, liền hỏi:
- Tiểu Hồng tỷ, tỷ cũng chưa xem Long Hổ huynh đệ hội phải không? Buổi chiều đi cùng chứ?
- Đương nhiên.
Tiểu Hồng ứng phó một tiếng.
- Tỷ đương nhiên là muốn đi. Tỷ cũng chưa có xem đây này, mỗi ngày nghe những gia đinh cùng nha hoàn kia đàm luận cái gì gà rừng, vỏ chuối, bốn mắt, tỷ cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa, nghe đều nghe không hiểu.
- Na Nhĩ cùng Lạc Ngũ, gà rừng cùng vỏ chuối, đó là nhân vật chính số một cùng số hai đấy, bốn mắt chính là tên bộ khoái xấu xa, hiện tại ở Nam Đô thành này không người nào là không biết nha!
Lô Cầm cười nói thêm:
- Bất quá những ngoại hiệu này cũng rất kỳ quái, tỷ nói những tên du côn kia ngoại hiệu cũng kêu bằng nhủ danh, ví dụ như Tiểu Bảo á..., Đại Cường á..., cho tới bây giờ muội cũng không biết là có những ngoại hiệu kỳ quái như vậy nữa.
- Uh, tỷ cũng không rõ cái đó, nếu như là nhân vật giang hồ, thì nên lấy một cái ngoại hiệu vang dội chứ, ví dụ như nhất kiếm phong hầu, Nhất đao phá sơn .v.v. ha ha, nào có người gọi là gà rừng, vỏ chuối chứ?
Công phu giả bộ của nữ nhân thật đúng là lợi hại, đầu ngón tay Tiểu Hồng hoạt động, nhưng ngoài miệng lại không có chút sơ hở nào, Lô Cầm một chút cũng không nghi ngờ.
Tiểu Hồng lợi hại như thế, bản thân cũng không thể chân mềm được. Diệp Không nhưng thật ra là rất hưởng thụ, một bên là nha đầu như hoa như ngọc mang đến cho hắn từng đợt khoái cảm, bên người còn có một tiểu muội xinh đẹp tinh khiết không biết một chút gì, loại hưởng thụ này quả thực là trước kia có nghĩ cũng không thể nghĩ ra được nha.
- Gà rừng vỏ chuối còn có thể hiểu được, thế nhưng cái ngoại hiệu bốn mắt này, muội đến bây giờ cũng không hiểu được.
Lô Cầm có chút suy tư nói ra.
- Ha ha, các ngươi đây liền không hiểu, bốn mắt chính là ánh mắt của hắn không được tốt nha, bốn con mắt đều không bằng hai mắt của người ta.
Diệp Không cũng nghiêm túc nói ra, nói chuyện chính là một chút cũng không run, hắn vừa nói chuyện với Lô Cầm, tay lại để xuống dưới bàn, chỉ vào tiểu huynh đệ, lại chỉ vào khóe miệng ưu mỹ của Tiểu Hồng.
- Bốn con mắt không bằng hai con mắt? Cái này là cái kiểu giải thích gì vậy, vậy tại sao không gọi là sáu mắt tám mắt, mà phải gọi là bốn mắt chứ?
Lô Cầm không rõ lắm hỏi thăm.
Cũng không thể nói cho ngươi biết kính mắt a? Diệp Không phiền muộn nói:
- Tóm lại bốn con mắt ý chỉ rằng con mắt không được, bốn mắt chính là mắng chửi người con mắt không dùng được rồi
- Ah...
Lô Cầm một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, đón lấy cười nói:
- Hèn gì những cái tên này đều kỳ lạ như vậy, thì ra đều là do huynh đặt đấy! Có phải hay không?
Diệp Không lại biểu lộ rất kỳ quái, vừa cười vừa nói:
- Nha đầu thông minh, kỳ thật mấy cái tên đó là lúc rảnh rỗi ta tùy tiện nói mấy cái, mấy ca ca của ngươi cũng không biết sửa lại.
Diệp Không tại sao có biểu lộ cổ quái, bởi vì hắn cảm giác được tiểu huynh đệ của mình đang ở trong một địa phương mềm mại trơn trượt, vừa cúi đầu nhìn, dĩ nhiên là trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hồng.
Thanh xuân nữ hài, khuôn mặt như hoa tươi đẹp khắp bốn mùa, Tiểu Hồng lại là cực thẹn, trên mặt đỏ bừng, thứ đồ vật đáng chết nào đó dán lên, lập tức làm cho Diệp Không hầu như muốn thu binh đầu hàng.
Mặt Tiểu Hồng càng đỏ hơn, nàng vẫn có chút không dám cho thứ đó vào miệng, cho nên đành phải dán trên gương mặt, nóng, căng phồng, bị phỏng, cái loại cảm giác này làm cho nàng cũng cảm thấy cảm xúc trào dâng mãnh liệt.
Lúc này Lô Cầm lại nói:
- Diệp Không ca ca, huynh cũng không biết, mấy người này hiện tại có thể phất lên, còn có nữ nhân vật chính Tình Mai kia, hiện tại tiền diễn xuất đều là mười lượng bạc, mỗi ngày chỉ cần bọn hắn bước ra khỏi cửa, liền có rất nhiều người hâm mộ đuổi theo muốn nhìn bọn hắn, muốn kí tên, tặng quà...
Tiểu Hồng dù đang bận việc vẫn không quên chen miệng vào:
- Xem tuồng thì xem tuồng, còn tặng quà? Những người này thực nhàm chán.
Diệp Không vỗ vỗ tóc của Tiểu Hồng, cười nói:
- Thứ này chính là Fans hâm mộ, mặc kệ là thời đại gì, luôn sẽ có minh tinh, có minh tinh thì cũng sẽ có truy tinh tộc, muội không biết, có chút truy tinh tộc có thể hâm mộ tới điên cuồng, làm ra những hành vi không giống ai.
Lô Cầm nghe được cái hiểu cái không, gật đầu nói,
- Diệp Không ca ca nói cũng có lý, những người kia xác thực rất điên cuồng. Nghe nói có không ít truy tinh tộc đi hơn mấy trăm dặm từ các quận quanh Hàng Châu tới đây chỉ để xem phong thái của gà rừng. Còn nghe đồn có mấy người nữ truy tinh tộc trên đường đi bị hổ ăn chết, các nàng chịu nhiều đau khổ mới đến được Nam Đô thành, chính là vì có thể được liếc mắt nhìn gà rừng.
Những Fans hâm mộ này cũng quá ngang bướng đi à nha, quả thực là đầu bò nha!
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --