This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạnh Cầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hoàng Kha Soshi
Số chương: 91 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 651 / 4
Cập nhật: 2019-10-14 18:06:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 89: Hạ Sinh 1
húng tôi nhìn Tiểu Thương Sí húp cháo, húp rất chậm. Tay trái thằng bé vừa động một cái là cái chuông đeo trên cổ tay kêu lên, mới đầu còn thấy ầm ỹ, nhưng bốn tháng trôi qua nghe nhiều rồi cũng thành quen.
Thằng bé thấy chúng tôi nhìn nó, ánh mắt lại dán vào cái chuông, khuôn mặt bình thường bỗng chốc trở nên u ám. Chúng tôi giật mình, nhanh chóng chuyển qua ngó tiền, ngó chỗ này chỗ kia, coi như thằng bé không ở đó.
Tiểu Thương Sí vỗ cái ‘bốp’ xuống bàn, làm bát đũa kêu ‘lạch cạch’, nước canh trong bát tôi cũng suýt bị sánh ra ngoài, tiếng chuông kêu thanh thúy vang dội khắp phòng ăn, như thể đang kháng nghị thay chủ nhân của mình.
Thằng bé húp sạch bát cháo, đặt mạnh đôi đũa lên bàn rồi đứng dậy bỏ đi. Chúng tôi ngoái đầu nhìn thằng bé thở phì phò lao ra khỏi phòng ăn, đợi thằng bé đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười.
Tiểu Thương Sí ấy mà, nhân lúc Phàn Tịnh Đồng không ở đây liền tháo cái chuông xuống, kết quả hôm sau Phàn Tịnh Đồng đến cửa hàng kiểm tra, thấy thằng bé không đeo, không nói hai lời liền quấy rối việc buôn bán, khiến Đồng Phúc tổn thất hơn trăm lượng bạc! Chỉ một lần ấy thôi đã khiến Tiểu Thương Sí rất sợ hãi, sẩm tối trở về phủ lập tức đeo cái chuông lên tay trái. Sau đó Phàn Tịnh Đồng thường xuyên ‘kiêm tra đột xuất’, thấy thằng bé không tháo ra nên không quấy rối nữa.
Còn về Phàn Tịnh Đồng, con bé quả thật có bản lĩnh, thoáng cái đã khống chế được Tiểu Thương Sí, đúng là bá đạo chẳng khác gì người cha mặt lạnh của mình!
Sau bữa tối, tôi lười biếng dựa vào đầu giường ăn dưa hấu được bổ thành miếng, đã bỏ hạt, miếng nào miếng nấy man mát lành lạnh hết sức ngon miệng.
Liệt Minh Dã nằm lỳ ở trên giường, áp nhẹ tai lên cái bụng đã nhô cao tròn xoe của tôi, cậu vừa đảo mắt vừa chăm chú nghe động tĩnh của bảo bảo. Con ngươi đang chuyển bỗng dừng lại, dỏng tai lắng nghe, sau khi nghe xong hưng phấn ngẩng đầu lên nói với tôi: "Diệp nhi, đứa nhỏ vừa cử động đó! Cử động rất mạnh, ta đã cảm nhận được rồi!"
Tôi mỉm cười gật đầu, dùng thìa múc nước dưa hấu trong bát. Cũng đâu phải mới cử động một hai lần đâu, nhìn cậu ấy xem, lần nào cũng vui mừng y hệt như lần đầu cảm nhận thấy.
"Thảo Hồ nói mấy ngày nữa là sinh rồi, ta nóng lòng không đợi được!" Nói xong, cậu lại dán lỗ tai lên bụng tôi nghe máy thai.
Tay phải tôi cầm bát, tay trái vuốt ve mái tóc xõa xuống của cậu hỏi, "Chàng đã nghĩ ra tên của con gái chưa??"
"Xong rồi!" Cậu ngồi dậy, nhận lấy cái bát trong tay tôi, xuống giường đặt lên bàn, sau đó quay lại dựa vào bên cạnh ôm vai tôi, nói một cách hưng phấn đầy rạo rực, "Con gái lớn tên là ‘Liệt Trường Ca ’, con gái nhỏ tên là ‘ Liệt Như Âm ’, nàng thấy sao?"
"Trường Ca...... Như Âm......" Tôi rũ hai mắt xuống, lẩm nhẩm lại hai cái tên này, sau đó liền ngẩng đầu lên nhìn cậu, gật đầu tán thưởng, “Tên rất hay, mạnh mẽ mà dịu dàng!"
"Ha ha, Thương Sí, Trường Ca, Như Âm, một nam hai nữ, đây là hạnh phúc gia đình mà biết bao người mất cả một đời để theo đuổi, vậy mà chúng ta sắp có được hết thảy!"
Tôi vùi mặt trong ngực cậu đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên đó chỉ cười không nói gì. Đúng vậy, nam nữ đều có, ba đứa nhỏ không nhiều không ít, vừa đủ!
Một trận đau bụng như xé rách người khiến tôi đang ngủ say phải tỉnh lại. Hai tay tôi ôm lấy bụng nghẹn ngào gào lên, "A....”. Cơn đau bất ngờ khiến tôi suýt chút nữa không thở được!
"Diệp nhi!" Việc đầu tiên mà Liệt Minh Dã làm sau khi tỉnh dậy đó là nôn nóng gọi tôi trong bóng tối.
"Tướng công, bụng em đau quá!" Tôi hít một hơi rồi nhanh chóng nói rõ từng chữ, sau đó lại kêu, "A ——"thần kinh toàn thân đều bởi vì bụng đau mà căng lên.
Nghe vậy, cậu nhanh chóng mò mẫm nhảy xuống giường thắp nến.
Tôi ôm bụng quằn quại trên giường kêu đau, trên trán đã lấm thấm đầy mồ hôi.
"Nàng chờ chút, ta đi gọi bà đỡ!" Đây là dấu hiệu rất rõ ràng tôi sắp sinh, cậu đã từng trải qua hai lần nên hiển nhiên rất hiểu. Cậu bỏ lại câu ấy xong không mặc quần áo mà lao ra khỏi phòng.
Ngay từ lúc một tháng bà đỡ đã được cậu mời vào phủ ở vì sợ rằng nhỡ đâu tôi đẻ sớm hơn dự định sẽ trở tay không kịp.
Sau khi cậu gọi một tiếng, bên ngoài đột nhiên sáng ngời, bà đỡ tóc tai bù xù cùng Liệt Minh Dã chạy vào phòng, mọi người trong phủ trở nên tất bật trong nháy mắt.
"A ——" Tôi đau quá nắm chặt đệm giường. Liệt Minh Dã vội vàng nắm chặt tay tôi, đang định nói gì đó nhưng bị bà đỡ túm áo đẩy ra ngoài, muốn cậu ấy và Tiểu Thương Sí chờ ở bên ngoài.
Lần trước sinh đã đau đớn là vậy, nhưng lần này có tới hai đứa bé chen chúc trong bụng nên càng đau đớn hơn! Tất cả đau đớn đều tập trung ở phần thân dưới: sưng tấy, chậm rãi tách ra, đau đến nỗi tôi liên tục thét chói tai thở không ra hơi, "A —— a —— á ——"
"Tam phu nhân dùng sức, nhìn thấy đầu rồi!" Bà đỡ tách hai chân tôi, lập tức báo cáo tình hình. Nghe vậy, tôi tập trung sức lực của toàn thân, vừa rặn vừa hét lên vì đau, cảm giác cái bụng căng cứng khó chịu khiến con người ta phát điên!
Liệt Minh Dã ở bên ngoài vẫn gọi tên tôi, tiếp thêm sức lực cho tôi, bóng hình in trên giấy cửa vô cùng gấp gáp. Tôi nhìn bóng hình của cậu không tiếng động gật đầu, phối hợp dùng sức cùng với tiếng hô của bà đỡ, dùng sức, tiếp tục dùng sức!
"A ——"tiếng thét chói tai vang lên, một trận đau đớn kịch liệt đánh úp tới, phần thân thể phía dưới bỗng nhẽ bẫng, nhẹ đến nỗi khiến người ta sinh ra ảo giác, như thể mình đang bồng bềnh trên mây vậy!
"Oa a —— oa a —— oa ——" hai tiếng khóc một trước một sau truyền vào ai tôi, làm cho tâm trạng vốn đang căng thẳng của tôi dần thả lỏng. Toàn thân tôi không còn chút sức lực nào, nước mắt rơi xuống, tôi ngước đôi mắt mơ hồ lên nhìn: Sinh rồi...... Sinh rồi......
"Rầm" cửa phòng bị phá, tiếng bước chân dồn dập mà vui sướng đang hướng về phía giường
"Chúc mừng Tam gia, Tam phu nhân đã sinh hạ hai bé gái!" Giọng nói của bà đỡ như sấm vang. Tôi đảo mắt nhìn ra bên ngoài thì thấy bà và một nha hoàn mỗi người ôm một đứa bé cười đến nỗi không khép miệng được.
Liệt Minh Dã nhìn liếc qua con gái, sau đó liền đến ngồi xổm bên cạnh gường, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt tôi. Cậu nói với giọng đầy cảm kích và dịu dàng, "Diệp nhi, nàng phải vất vả rồi! Con gái chúng ta đã bình an đến thế gian này!"
Tôi nói không nên lời, chỉ nháy mắt một cách yếu ớt, tôi muốn cười với cậu, nhưng không còn hơi sức. Cậu thấy tinh thần tôi cực kỳ không tốt nên lập tức dừng hành động lau mồ hôi giúp tôi lại, vội quay đầu gọi Thảo Hồ.
Thảo Hồ lướt qua bà đỡ bắt mạch cho tôi, bắt xong thì yên tâm nói, "Đừng lo lắng, Diệp nhi bị tiêu hao quá nhiều sức lực mà thôi, ngủ một giấc sẽ tốt hơn."
Nghe vậy, sắc mặt sợ hãi của Liệt Minh Dã mới giảm dần. Cậu quay đầu lại đau lòng vuốt ve gương mặt tôi.
Tôi chuyển ánh mắt từ mặt cậu sang đám người Tiểu Thương Sí, bọn họ đều cười và gật đầu với tôi. Tôi cười không nổi, chỉ biết dùng ánh mắt để giao tiếp với họ. Sau đó lại dời mắt lại nhìn Liệt Minh Dã, dưới cái nhìn đầu yêu thương của cậu tôi đã nhắm mắt lại. Một lúc sinh liền hai đứa, quá mệt mỏi, buồn ngủ quá......
Hôm sau, tôi mở to hai mắt nặng trĩu ra, dư quang khóe mắt liếc một cái liền thấy Liệt Minh Dã ngồi bên cạnh trên giường. Tôi xoay cổ sang nhìn cậu. Cậu ngồi xếp bằng, một tay chống cằm cười nhìn tôi. Cậu thấy tôi tỉnh lại, thả tay xuống, cúi người vuốt ve trán tôi, dịu dàng hỏi, "Cảm thấy thế nào rồi? Còn mệt không?"
Tôi nhấc tay lên rồi lại đặt xuống, thấy có sức rồi liền phủ tay lên gương mặt cậu. Cậu nắm lấy tay tôi, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay.
"Con gái đâu rồi?" Tôi giọng khàn khàn mở miệng hỏi. Cậu đặt nhẹ tay tôi xuống rồi bước qua tôi nhảy xuống giường.
Tôi dõi mắt theo cậu. Cậu đẩy cái xe nôi cho trẻ nhỏ cách giường không xa tới, tiếng bánh xe lăn trên nền đất khiến tôi phải bật cười. Chiếc xe nôi này là do cậu tự tay cưa gỗ, tự tay bào gọt mà thành, bên dưới gắn bốn cái bánh xe, nhìn nó giống như một chiếc xe nhỏ.
Cậu dừng chiếc xe nôi ở đầu giường, đỡ tôi ngồi dậy. Tôi dựa vào người cậu, cúi xuống ngắm nhìn hai cô con gái khuôn mặt giống nhau như đúc - được quấn tã nằm trong nôi - mà cười đến không khép miệng được. Con của chúng tôi đó nha, cuối cùng cũng đến với chúng tôi! Tôi khẽ vuốt ve gương mặt non nớt của hai đứa, tò mò hỏi, "Ai là chị? Ai là em vậy?"
"Trường Ca, Như Âm." Liệt Minh Dã dùng đầu ngón chạm nhẹ lên đứa bên phải rồi đến đứa bên trái.
"Ha ha
" tôi cong mắt cười, thấy trên cổ tay Trường Ca và Như Âm đều đeo ruy băng- Trường Ca màu hồng, Như Âm màu phấn trắng - để phân biệt." Da nhăn quá, nhìn không ra là giống ai."
"Ngốc ạ, lúc Thương Sí vừa chào đời cũng như vậy, qua vài ngày nữa da căng ra là có thể phân biệt được giống ai." Cậu ngồi ở đầu giường ôm eo tôi, để tôi tựa vào trước ngực mình. Tôi nhăn mũi, tức giận nói, "Tất nhiên là em biết bây giờ da vẫn chưa căng chứ, ghét!"
"Ha ha
" Cậu cụng nhẹ trán mình lên trán tôi, tiếp đó là một nụ hôn, "Đói không? Có muốn ăn chút gì không?"
"Không đói bụng, em muốn ngắm con." Tôi lắc tay, không nỡ rời tay khỏi gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa nhỏ.
Cậu phủ tay mình lên tay tôi. Tôi quay đầu lại nhìn cậu, hai người cùng nhìn nhau cười, đồng thời cùng nhau vuốt khẽ khuôn mặt nhỏ bé của hai đứa nhỏ. Trái tim thỏa mãn, đập vững vàng và tràn đầy sung sướng......
Tôi tay trái bế Trường Ca, tay phải bế Như Âm, hai đứa đều đang giương đôi mắt tinh khiết nhìn tôi, cái miệng nhỏ chuyển động bú sữa, cả hai tay đều đặt lên chỗ mềm mại kia. Nửa tháng trôi qua, da mặt hai đứa đã không còn nhăn nữa, dược mặt dần hiện ra, giống tôi nhiều hơn một chút, nhưng xinh đẹp hơn tôi, bởi vì còn có thêm một nửa bộ gien ưu tú của Liệt Minh Dã nữa.
Tôi vừa cho hai đứa bú, vừa ngẩng mặt lên nhìn Liệt Minh Dã đang tựa vào cuối giường lười biếng nhìn ba mẹ con chúng tôi, ánh mắt chuyển động giữa tôi và hai đứa nhỏ.
"Ngày nào cũng nhìn mà chàng không chán sao?" Tôi bị cậu nhìn đến mặt nóng lên, tim đập thình thịch, đâm ra hơi bực mình.
"Cả đời nhìn cũng không chán, chỉ biết là càng lúc càng nghiện......" Cậu co đùi phải lên, tay phải khoác lên đầu gối, để lộ ra nửa vòm ngực màu đồng tráng kiện.
Khóe mắt liếc thấy cảnh này, tôi không tự chủ được mà ngơ ngác nhìn cậu, trong miệng hơi khô nên đành nuốt nước miếng để giảm bớt.
Thấy tôi si mê nhìn mình, cậu liền có ý xấu, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt xương quai xanh của mình, lòng bàn tay trượt xuống hai hạt đỗ nhỏ bên dưới. Hai má tôi bất chợt đỏ bừng lên, mải móng cúi đầu không dám nhìn. Hành động trêu đùa của cậu ấy khiến thân thể có chút nóng lên.
Tướng Công Mười Bốn Tuổi Tướng Công Mười Bốn Tuổi - Mạnh Cầm Tướng Công Mười Bốn Tuổi