A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 87: Truy Binh Tới
ười tám lộ chư hầu có mặt trong chủ trướng chỉ trong nháy mắt đã không còn một ai, tất cả đều đã trở về quân doanh của mình, cho dù binh lính còn đang bủn rủn chân tay nhưng cũng phát lệnh rút quân ngay lập tức.
Tôn Vũ và Công Tôn Toản cũng nhanh chóng trở về quân doanh của mình. Lúc này Trương Bạch Kỵ và Triệu Vân đang rất hốt hoảng, hai người đứng ngối không yên chờ đời bọn họ trở về. Vừa mới thấy Tôn Vũ trở về, Triệu Vân đã òa khóc, rồi chạy tới ôm Tôn Vũ như một con mèo nhỏ mới tìm thấy mẹ.:
- Tiên sinh à, chuyện gì xảy ra thế, làm cho bọn muội sợ quá. Muội và Bạch Kỵ không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ thấy tất cả binh sĩ hộ vệ ở xung quanh đều ngã gục xuống đất không ai có thể dậy nổi nữa. Toàn thân của họ mềm nhũn không còn một chút khí lực nào cả. Muội còn tưởng bọn họ chết đói nữa chứ, đến muội đói ăn cũng không đến mức như vậy, muội cho họ ăn cháo họ cũng không chịu ăn gì cả.
Tôn Vũ nghe vậy than thầm: Chuyện đó với việc bị đói có chút gì quan hệ với nhau sao hả? Hiện tượng các binh sĩ bủn rủn chân tay gục ngã đấy là do Điêu Thuyền dùng võ tướng kĩ “Khuynh đảo chúng sinh” gây nên mà thôi.
Tôn Vũ nghe Triệu Vân nói vậy dở khóc dở cười, xoa đầu Triệu Vân nói:
- Không! Không sao cả đâu, bọn họ không phải đói bụng đâu, chỉ là bị bệnh chút thôi mà.
Lúc này Công Tôn gia quân cũng đã khôi phục lại được một chút khí lực rồi. Bọn họ bộ hành hay cưỡi ngựa đều không có vấn đề gì cả, chỉ có điều không thể dùng đao kiếm được mà thôi. Công Tôn Toản liền ra lệnh một tiếng, tất cả quân lính đều đứng dậy thu thập hết mọi thứ, chuẩn bị rút về Bắc Bình.
Binh lính của Công Tôn gia quân nhanh chóng thu thập hành lý, chuẩn bị rút về Bắc Bình.
Tôn Vũ và Công Tôn Toản đã thương lượng ngay từ đầu là binh lính của Công Tôn gia quân sẽ do Công Tôn Toản thống lĩnh mà rút về Bắc Bình, còn Tôn Vũ sẽ theo đại quân của Khổng Dung rút về Bắc Hải để tìm kiếm Hoa Đà, cố gắng nhờ vị thần y này chữa chứng nan y cho anh ta. Công Tôn Toản rất muốn đi cùng Tôn Vũ nhưng sự việc đưa đại quân về Bắc Bình là bất khả kháng, nàng chỉ có thể thể hiện sự quan tâm của mình bằng cách dặn dò Tôn Vũ chú ý ăn uống, ngủ nghỉ điều độ, cẩn thận trên đường đi, nếu có thể thì hãy sớm trở về Bắc Bình.
Tôn Vũ cười hì hì tiếp nhận những lời dặn dò của nàng. Phụ nữ có nhiều khi lại rất thích tỉ mỉ phiền phức như vậy đấy. Nhưng nam nhân lại thích sự quan tâm đó, bởi vì anh ta cảm thấy sự ấm áp của tình yêu thương.
- Bá Khuê à, muội trở về Bắc Bình, thì cần phải ngày đêm thao luyện binh lính, cẩn thận đề phòng Viên Thiệu tấn công chúng ta, muội cũng đừng nên làm gì khiêu khích mụ ta.
Tôn Vũ dặn dò cẩn thận nói:
- Công Tôn gia quân chúng ta về căn bản không thể và không phải là đối thủ của Viên Thiệu đâu, vì thế chúng ta cần phải làm tốt việc phòng ngự. Muội và Công Việt cố gắng duy trì đợi khi ta trở về rồi tính tiếp xem thế nào
Công Tôn Toản gật đầu đồng ý với ý kiến của Tôn Vũ
Tôn Vũ đưa Triệu Vân và Trương Bạch Kỵ cùng đi với mình, họ đi trên một chiếc xe ngựa dời khỏi doanh trại của Công Tôn gia quân mà tiến về phía doanh trại của Khổng Dung. Công Tôn Toản đứng nhìn chiếc xe ngựa của Tôn Vũ xa dần trong lòng đầy lưu luyến. Thực ra thì Tôn Vũ cũng không muốn phải chia tay Công Tôn Toản đây nhưng việc chữa bệnh vô cùng quan trọng, an nguy đến tính mạng của mình hơn nữa Tôn Vũ không muốn Công Tôn Toản vì mình mà bỏ rơi binh sĩ của mình, cho nên anh ta không thể làm gì khác hơn là buộc phải chấp nhận tạm thời xa Công Tôn Toản một thời gian.
Mà thực ra thì từ Bắc Hải tới Bắc Bình cũng không xa lắm. Tôn Vũ dự tính nếu may mắn tìm được Hoa Đà và chữa bệnh ngay thì anh ta sẽ trở về Bắc Bình trong vòng một tháng mà thôi.
Rất nhanh chiếc xe ngựa của Tôn Vũ đã khuất hẳn sau một góc tường doanh trại, không còn nhìn thấy bóng hình của Công Tôn Toản nữa, Tôn Vũ cảm thấy nao nao quá.
Công Tôn Toản đã cắt cử ba mươi binh lính Bạch Mã Nghĩa Tòng đi cùng với Tôn Vũ để làm nhiệm vụ hộ vệ cho Tôn Vũ. Nhưng vừa rồi “Khuynh đảo chúng sinh” của Điêu Thiền đã khiển cho thân thể bọn họ hư nhược hết cả, chân tay mềm nhũn cả ra, nên ba mươi binh lính này cũng cưỡi ngựa đi theo Tôn Vũ.
Đội trưởng của đội hộ vệ tên gọi là Yến Vân, anh ta là một nam nhân có vóc người cao to, khuôn mặt kiên nghị. Yến Vân chính là Thiên Phu Trưởng trong Bạch Mã quân. Vì bị ảnh hưởng bởi “Khuynh đảo chúng sinh” của Điêu Thiền cho nên anh ta toàn thân vô lực. Lúc này Yến Vân thúc ngựa đến sát xe của Tôn Vũ nói:
- Tôn tướng quân à, đáng lẽ thuộc hạ sẽ phải đánh xe cho ngài nhưng bây giờ thuộc hạ toàn thân vô lực, không thể nào mà giương được cây roi nữa.
Tôn Vũ vừa ra roi quất ngựa vừa cười nói:
- Ngươi cứ nghỉ ngơi đi đã, cũng không biết rằng ‘khuynh đảo chúng sinh” của Điêu Thiền sẽ có tác dụng trong bao lâu nữa. Ta đoán chừng nhiều nhất cũng là một ngày một đêm mà thôi. Những ngày sau ngươi lại tha hồ mà tung hoành, làm một nam tử hán kiên dũng rồi.
Yến Vân nghe Tôn Vũ nói như vậy liền cười khổ đáp:
- Tôn tướng quân cứ nói đùa, ta thì hảo hán gì chứ. Nam nhân chúng ta không thể sử dụng được võ tướng kĩ thì làm sao có thể làm hảo hán được chứ, lúc nào cũng chỉ mang thân phận của đám binh lính bình thường mà thôi … À, dĩ nhiên là ta không nói Tôn tướng quân đâu, ngài mới xứng đáng là hảo hán
Tôn Vũ chỉ còn biết cười khổ chứ còn biết nói thế nào được nữa đây.
Thiên Phu Trưởng – Yên Vân lại nói tiếp:
- Tôn tướng quân à, sao ta cứ cảm thây các nữ nhân bao giờ cũng thiếu điều gì đó của sự khôn ngoan, tinh tường nhủ. Nếu ta là Đổng Trác thì ta sẽ thừa dịp toàn bộ đại quân của mười tám lộ chư hầu suy kiệt không còn sức chiến đấu, các đại tướng thì bị Lữ Bố đánh cho bị thương hết cả, mà nắm lấy cơ hội này phái ra một đội kì bình, nhất định có thể tiêu diệt được toàn bộ quân đội của liên quân.
Tôn Vũ nghe Yên Vân nói vậy thì lắc đầu cười nói:
- Ngươi mới là người thông minh đấy Yến Vân ạ. Nhưng như ngươi thấy đấy Lữ Bố và Điêu Thiền chưa từng giết người bao giờ cả, vậy thì biết đâu Đổng Trác cũng là một người tốt thì sao?
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Tôn Vũ cũng cảm thấy lí luận của mình có điều bất hợp lý rồi.
Tôn Vũ quay đầu nhìn lại một chút, thấy Công Tôn gia quân cũng đang chậm rãi rút lui. Bởi vì binh lính đều suy kiệt, chân tay bủn rủn cho nên bọn họ mỏi mệt lê từng bước chân, Tôn Vũ nhìn thấy mà sốt ruột quá. Sau khi nghe Yến Vân nói thế Tôn Vũ lại càng thêm lo lắng, nếu như bây giờ mà truy binh của Đổng Trác thực sự kéo tới thì một mình Công Tôn Toản biết xoay sở thế nào đây. Với tính cách của nàng ấy, thì nàng sẵn sàng liều mình chặn kẻ địch để quân lính có thể chạy thoát được. Nàng đúng là một chủ tướng quá tốt … Như vậy nếu như truy binh của Đổng Trác mà tới thì chắc chắn nàng sẽ phải chết.
Tôn Vũ thở dài, thấp giọng nói với rô bốt thông minh NM01:
- NM01 à, ngươi hãy bay lên cao quan sát xem ở Hổ Lao quan, tình hình có biến động gì không, sau đó báo cáo lại cho ta ngay
Tôn Vũ quả thật là đang rất lo sợ.
NM01 lập tưc bay lên cao quan sát, sau đó trở về hồi báo:
- Báo cáo chủ nhân, cổng của Hổ Lao quan đã mở ra rồi, có chừng hai vạn kỵ binh đã từ đó mà xông ra, nhắm thẳng hướng của quân ta đánh tới. Hiện còn cách Công Tôn tướng quân năm dặm nữa.
Tôn Vũ nghe xong mà trong lòng vô cùng kinh hãi, nhảy dựng cả lên. Anh ta thầm nghĩ: Mình vừa mơi nói Đổng Trác là người tốt, vậy mà giờ đây mụ ta đã xua quân đi giết người rồi … Chuyện này … phải làm sao bây giờ.
Hai vạn quân … Nhất định là sẽ có đại tướng quân dẫn đầu. Mà hiện tại tướng lĩnh của mười tám lộ chư hầu ai nấy cũng đã bị thương còn làm gì được nữa đây. Tướng không thể dùng, lính không thể đánh. Chỉ cần môt vạn địch nhân tới đây cũng đủ khiến cho bốn mươi ba vạn đại quân chết không có chỗ chôn rồi. Mà Công Tôn gia quân nhất định sẽ chạy không nổi đâu, mà Công Tôn muội muội … nàng ấy nhất định liều mình để bảo vệ cho binh lính đào thoát.
Tôn Vũ nghĩ về cái viễn cảnh ấy trong lòng bồn chồn, nóng như lửa đốt, không yên chút nào cả: Làm sao bây giờ! Hiện tai ta có thể sử dụng “Kỵ tướng” chạy hết tốc lực để trở về bên nàng ấy khuyên nàng ấy không cần lo cho thủ hạ nữa, cứ chạy thoát thân đi đã.
Thế nhưng với tính cách của Công Tôn Toản nàng ta nhất định sẽ không bao giờ bỏ mặc binh lính mà chạy trốn một mình đâu. Làm sao bây giờ? Đánh không được, chạy trốn không xong? Vậy thì phải làm sao đây?
Tôn Vũ không thể tìm ra được phương án nào khả thi cả, nên đành quyết định dùng phương án cuối cùng.
Tôn Vũ đang định quay đầu ngựa, cánh tay anh ta vung lên đột nhiên chạm vào một một vật gì đó ở trong ngực áo. Tôn Vũ mới nhớ ra đó là một quyển sách, được cuộn lại. Trên quyển sách đó viết đầy những con chữ, bùa chú kiểu cổ xưa rất thần bí “Thái bình yếu quyết”
Hai mắt của Tôn Vũ lập tức sáng bừng lên, chí bảo “Thái bình yếu thuật”. Đúng rồi! Với biện pháp này thì không chừng có thể đoạn hậu, giúp cho Công Tôn gia quân chạy thoát được đấy.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++