Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạnh Cầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hoàng Kha Soshi
Số chương: 91 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 651 / 4
Cập nhật: 2019-10-14 18:06:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 88: Chương 88 (1)
iệt Minh Dã an ủi Nhiếp Quang đang bị tổn thương, còn tôi đi đến phòng Mục Liễu Nhứ. Vừa bước vào tôi đã thấy cô ấy nằm khóc đến rung người trên giường. Bộ dạng ấy khiến người ta ngoài đau lòng ra thì là không hiểu gì hết.
Mục Liễu Nhứ nghe thấy tiếng bước chân liền ngồi thẳng lưng dậy nhìn, khi thấy tôi đến lấy làm kinh hãi, vội lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, hốt hoảng hỏi, "Diệp nhi, sao muội lại tới đây?"
Tôi dừng chân trước mặt cô, mày nhíu chặt. Tôi hỏi thẳng, "Tại sao tỷ không thể đón nhận đại ca?" Từ tình hình vừa rồi xem ra không thể đợi được nữa rồi, nguyên nhân như lớp sương trên mặt nước vậy!
Nghe vậy, mặt cô vốn tái nhợt nay lại càng trắng bệch hơn, vừa kinh vừa sợ, "Muội...... muội......"
"Lúc muội và tướng công trở lại, đi ngang qua vườn hoa thì nghe thấy cuộc đối thoại giữa tỷ và đại ca." Tôi thẳng thắn kể lại, rõ ràng có thể nhìn thấy rõ sự đau đớn trong mắt cô ấy."Vì sao không thể đón nhận đại ca? Huynh ấy chưa đủ tốt à?" Cô ấy không trả lời, tôi đành hỏi tới.
"Không, chàng rất tốt!" Mục Liễu Nhứ sợ tôi hiểu lầm liền nói, "Chính vì chàng quá tốt nên tỷ mới không thể ở bên chàng được!" Nửa câu sau mới là trọng điểm.
"Tại sao?!" Tôi không hiểu, đàn ông tốt đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được, tìm được rồi thì tại sao lại không giữ chặt lấy?
"Tỷ không phải xử nữ, trượng phu của tỷ mất, tỷ bị sẩy thai. Tỷ là quả phụ! Nếu tỷ ở với chàng, sau này làm sao chàng có thể ngẩng đầu lên làm người? Người khác cũng sẽ chê cười chàng!" Cô ấy rất kích động, quơ hai cánh tay kêu gào, mỗi một chữ được nói ra đều rất khổ sở.
Tràng lời nói vừa rồi làm tôi ngơ ngẩn cả người, như thể đầu bị sét đánh trúng trở nên trống rỗng vậy. Thì ra là đây mới là nguyên nhân cô ấy không chấp nhận Nhiếp Quang! Tôi đã quên mất, sơ sót hết sức nghiêm trọng! Quả phụ tái giá ở thế kỷ 21 là chuyện bình thường, nhưng thời cổ đại phong kiến lại không thế, nếu không sao lại tồn tại hai chữ "Dâm phụ"? Hay "Đền thờ trinh tiết"? Cô ấy là danh môn khuê tú, từ nhỏ tiếp nhận nền giáo dục "nữ đức" nên hiểu sâu sắc hơn so với người dân bình thường. Gông xiềng trói buộc phụ nữ này đã sớm ăn sâu bén rễ, khiến cô ấy không thể theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình!
Tôi im lặng còn Mục Liễu Nhứ thì khóc ngã trên giường, đau lòng đến không muốn sống. ‘Yêu nhau không thể gần nhau’ - sáu chữ này lại một lần nữa khiến tôi đau lòng, trái tim băng giá. Cuộc sống không phải lúc nào cũng được như ý, không thể dùng vài ba lời là có thể giải quyết được!
Trong đầu tôi hiện ra bộ dáng thâm tình của Nhiếp Quang, bỗng nhiên tôi như thấy được ánh sáng. Ánh sáng ấy khiến tôi kích động bắt lấy hai vai Mục Liễu Nhứ nói, "Đây chỉ là mối bận tâm của tỷ, đại ca không quan tâm đâu. Chẳng lẽ tỷ không nhận ra đại ca yêu tỷ nhiều đến mức nào từ ánh mắt của huynh ấy sao?!"
"Tỷ biết chàng yêu tỷ, nhưng tỷ không thể, tỷ không thể muội có hiểu không?! Tỷ không thể vì ham muốn của bản thân mình mà khiến chàng trở thành trò cười cho thiên ạ! Chàng còn trẻ, có thể đi tìm người con gái khác tốt hơn để lập gia đình, dưỡng dục đời sau. Tỷ không phải đối tượng lý tưởng của chàng!" Cô khóc lóc than thở phản bác ý kiến của tôi.
"Yêu một người không hề sai, yêu một người là một loại hạnh phúc. Trái tim của đại ca đã trao cho tỷ tồi, tỷ nói xem huynh ấy phải làm sao để bắt đầu lại một mối tình mới đây?!" Tôi lay mạnh Mục Liễu Nhứ. Tôi muốn lay cho cô ấy tỉnh ra. Tôi hiểu nỗi băn khoăn của cô ấy, nhưng hạnh phúc đã vuột khỏi tầm tay thì sẽ không bao giờ trở lại! Cô ấy đã ba mươi tuổi, tuổi thanh xuân đang dần biến mất, cô ấy không còn lần ba mươi tuổi thứ hai để trải qua nữa!
"Không được! Không được! Tỷ không làm được! Diệp nhi, van cầu muội đừng ép buộc tỷ, tỷ thật sự không làm được mà....." Chắc cô ấy chết mất! Hai tay che mặt khóc nức nở, từng tiếng khóc nấc đầy đau xót của cô đều như kim đâm vào tim tôi.
Tôi buông tay, thân mình lảo đảo, trái tim lạnh giá như thế sắp nứt ra. Tôi không nhịn được mà lắc đầu, yêu lâu như vậy, chẳng lẽ cuộc tình này sẽ phải tan thành mây khói, vĩnh viễn không thấy được ánh sáng hay sao?! Nhìn cô ấy khóc, mắt tôi cũng cay cay, mũi chua xót suýt khóc thành tiếng. Tôi che miệng lại, dứt khoát xoay lưng về phía cô ấy, đứng bất động trong chốc lát sau đó mới nhấc chân bước nhanh ra khỏi phòng. Tôi sợ rằng nếu ở lại lâu thêm chút nữa tôi sẽ thực sự bật khóc!
Tôi vừa chạy ra đến ngoài nước mắt đã rơi xuống. Tôi đi thật nhanh về phòng, Liệt Minh Dã đã ở bên trong. Cậu thấy tôi trở lại lập tức đứng lên, một tay đỡ lấy tôi, một tay đóng cửa lại. Cậu sốt ruột hỏi, "Hỏi được lý do vì sao Mục tỷ tỷ không chấp nhận đại ca chưa?"
Tôi vừa khóc, vừa kể lại những gì Mục Liễu Nhứ nói cho cậu nghe. Sau khi nghe xong, cậu thở dài não nề. Cậu không hề nói gì chỉ siết chặt cánh tay ôm tôi.
Quả phụ tái giá, điều này cần sự quyết tâm và lòng dũng cảm tương đối lớn, nếu không có đủ hai yếu tố này, vậy thì nhất định Nhiếp Quang sẽ đau khổ cả đời, hơn thế nữa, anh ta sẽ không có được Mục Liễu Nhứ!
Chúng tôi vừa đau khổ vừa vui mừng bước sang năm mới. Sau lần thổ lộ trong vườn hoa tối hôm ấy, Mục Liễu Nhứ càng kéo dài khoảng cách với Nhiếp Quang, hai người cùng làm việc trong cửa hàng châu báu nhưng lại không nói chuyện với nhau, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào việc buôn bán. Bọn họ như vậy không chỉ hành hạ chính mình, hành hạ đối phương, mà còn hành hạ cả chúng tôi – những người đứng ngoài quan sát.
Sau lễ mừng năm mới A Y Nại liền trở lại. Cô ấy vẫn giúp Thảo Hồ xử lý y quán như cũ, trong mắt người ngoài hai người họ nghiễm nhiên đã trở thành một đôi vợ chồng ân ái.
Nói thật, tôi rất bội phục sự kiên nhẫn của A Y Nại. Bốn năm tám tháng! Nếu là người đàn ông bình thường đã sớm song túc song phi cùng cô ấy, có lẽ còn có cả con rồi cũng không chừng. Nhưng đụng phải Thảo Hồ lại hoàn toàn khác. Dây thần kinh của Thảo Hồ không ngừng phát triển nhưng lại hết sức chậm hiểu! Bốn năm tám tháng, nếu nói giữa anh ta và A Y Nại không có gì, ai tin? Nhưng, sự thật quả đúng là như thế.
Tôi không thể đến cửa hàng giúp Liệt Minh Dã bọn họ nhưng trong phủ tôi cũng không hề nhàn rỗi. Đồ trang sức ở cổ đại giống hệt đồ trang sức ở thế kỷ 21, trong đầu tôi nghĩ ở cổ đại cũng có thể có tài liệu về đồ trang sức dùng bút lông vẽ lên giấy Tuyên Thành. Ba món đồ trang sức bằng lưu ly đảm nhận vị trí quan trọng nhất theo thứ tự là "Long bội", "Phượng bội" và "ngọc như ý", đây là ba món tôi thích nhất!
Loại vật chất Lưu Ly này dùng phương pháp nung đồng đen ở nhiệt độ cao khử màu để trở thành thể thủy tinh, có những dảy màu lưu ly, xa hoa, chất sáng óng ánh trong suốt, sặc sỡ loá mắt. Quá trình tinh luyện cần trải qua hơn mười công đoạn thủ công tỉ mỉ mới hoàn thành, dù chỉ hơi sơ sót một chút sẽ lập tức thất bại hoặc để lại tỳ vết!
Vẽ xong Lưu Ly, tôi lại vẽ mấy cái lắc tay, vòng chân và Ngọc Thạch. Vẽ xong tôi để bút xuống thổi nhẹ để màu mực vẽ khô. Tôi đang thổi thì có tiếng gõ cửa phòng "cốc cốc cốc" vang lên.
"Vào đi." Tôi ngồi thẳng lưng đáp, nha hoàn đẩy cửa vào, sau lưng là vợ của Phàn Bân. Thấy cô ấy đến tôi rất bất ngờ, vội đứng lên. Nha đầu dẫn cô ấy đến xong liền lui xuống.
Phàn phu nhân mỉm cười đi về phía tôi, người làm sau lưng cô đặt một cái rương lớn lên bàn. Tôi mở ra, trong rương chứa rất nhiều dược liệu trân quý.
Thấy thế, tôi thụ sủng nhược kinh, "Phàn phu nhân, chuyện này......"
Phàn phu nhân vung tay một cái, người làm cung kính lui ra, đóng cửa phòng lại.
Cô ấy đỡ tôi ngồi xuống, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng, mềm mại nói, "Gia phu biết tin Tam phu nhân mang thai nên đặc biệt để tôi đưa chút thuốc bổ đến biểu lộ tâm ý."
Nghe vậy, tôi đột nhiên cảm thấy như ngồi trên đống lửa. Tôi chỉ cứu Phàn Tịnh Đồng một mạng, họ cũng đã dùng lễ trọng để cám ơn rồi, bây giờ lại đưa dược liệu tới, chuyện này...... Chuyện này...... Tôi có chút mơ màng.
"Đồng nhi đến cửa hàng tìm Thương Sí rồi, chắc giờ cũng đã đến nơi." Cô chuyển chủ đề nói chuyện vô cùng nhanh, nhất thời tôi không kịp lấy lại tinh thần, "Hả?"chậm nửa nhịp.
"Đồng nhi bướng bỉnh, không biết Thương Sí có thể chịu được không."
Cô ấy càng nói càng khiến tôi mơ màng, cảm thấy câu nói kia còn có hàm ý khác, là lạ.
Cô chuyển mắt, nhìn thấy bản vẽ hoa văn tôi đặt cạnh bàn, ngạc nhiên mở to hai mắt, bật thốt lên khen, " Trang sức thật đẹp!"
Tôi hoàn hồn từ trong mộng, dây cung trong đầu đứt ‘phựt’, dựa tờ giấy lên cái rương, nói với cô ấy, "Phu nhân tới thật đúng lúc, tôi định mang bản vẽ đã hoàn chỉnh cho ông chủ Phàn xem, không biết những món đồ trang sức này có thể lọt vào mắt ông chủ Phàn không?"
Cô không trả lời ngay mà quan sát cẩn thận mỗi món đồ trang sức, càng xem mắt cô ấy càng sáng. Tuy cô ấy có vẻ có bệnh, nhưng từ ánh mắt có thể nhận ra cô ấy là một người khôn khéo! "Tam phu nhân, tôi chưa từng nhìn thấy đồ trang sức này bao giờ? Đẹp quá, rất tinh xảo, chỉ là bản vẽ thôi đã đánh bật trang sức trong cửa hàng Châu Bảo rồi!"
Tôi nhận được lời khen từ cô, bước đầu trong lòng rất vui mừng, nhưng không dám hài lòng, mà thật cẩn thận nói, "Phiền phu nhân mang bản vẽ này về cho ông chủ Phàn xem, nếu ông chủ Phàn có ý định làm ra để mua bán, tôi sẽ chỉ cách làm." Vẫn chưa biết được ý kiến của Phàn Bân nên tôi cũng không cần thiết nói quá nhiều. Thương trường như chiến trường, chỉ có xác định quan hệ hợp tác mua bán với nhau mới có thể bỏ đề phòng để duy trì.
"Được! Tam phu nhân yên tâm, tôi sẽ để gia phu xem qua sau đó sẽ nhanh chóng cho phu nhân câu trả lời." Cô cười híp mắt gấp cất bản vẽ vào trong tay áo, đứng dậy, "Cửa hàng còn có việc, tôi xin cáo từ trước."
"Tôi tiễn phu nhân." Tôi cũng đứng lên nhưng bị cô đè bả vai để tôi ngồi trở lại, "Tam phu nhân đang mang thai không cần tiễn đâu." Cô xoay người đi về phía cửa phòng, mở hơi hé cửa liền nghiêng đầu nhìn tôi, ý vị sâu xa nói, "Thương Sí là một khối mỹ ngọc." Nói xong nhẹ nhàng cười một tiếng, mang theo nụ cười khôn khéo tính toán rời đi.
Tôi nhìn cửa phòng khép lại mà càng thêm mơ màng. ‘Là khối mỹ ngọc’...... nói vậy là có ý gì? Mặc dù nụ cười của cô ấy không tồn tại bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác bị đùa giỡn trong lòng bàn tay. Như thể...... như thể Tôn Ngộ Không không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Tổ Như Lai ấy...... Mờ mịt, rốt cuộc tôi đã chọc phải một gia đình như thế nào vậy?!
Sau khi Phàn phu nhân đi, tôi cởi áo khoác ra nghỉ trưa, ngủ một giấc tới tận lúc mặt trời khuất núi mới tỉnh. Tôi dụi mắt ngồi dậy, tỉnh giấc tựa vào đầu giường. "Rầm" cửa phòng mở phanh ra, tôi sợ đến nỗi giật nảy mình, cả kinh ngoái đầu nhìn ra phía cửa.
Một bóng người nhỏ bé chạy vào như gió lốc, chạy tới trước giường liền tức giận kêu, "Mẹ!" Dứt lời, một trận gió lốc khác cũng theo đến, cong ngón tay gõ thật mạnh lên đầu thằng bé, giận dữ mắng, "Mẹ con đang mang thai muội muội, không được hô to gọi nhỏ, coi chừng kẻo lão tử sẽ đánh con!"
Tướng Công Mười Bốn Tuổi Tướng Công Mười Bốn Tuổi - Mạnh Cầm Tướng Công Mười Bốn Tuổi