Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 89: Thắng Ngay Từ Trận Đầu
L
ý Dật Phong và Lãnh Phong đứng khá gần, hai người cũng giống với vẻ mặt của Tưởng Tuyết Tùng, lúc đầu thì âm thầm trầm trồ khen ngợi chữ của Quan Doãn, không ngờ Quan Doãn tuổi còn trẻ, lại viết được thư pháp đẹp thế, tuy rằng không đạt được sự rắn rỏi mạnh mẽ, và thế đại hợp đại khai thoải mái tự nhiên, nhưng cũng có khí tượng sơ bộ, rất có công lực.
Tuy nhiên... đợi hai người sau khi nhìn rõ hai câu thơ mà Quan Doãn viết, cũng là đồng thời biến sắc, không hẹn mà cùng suy ngẫm, tho phú có tiếng đầy ra đó, thề hiện cảm xúc hoặc là bi ca khẳng khái, đều được, Quan Doãn sao cố tình viết một câu thơ tình vậy chứ?
Tưởng Tuyết Tùng đường đường Bí thư Thành ủy đấy!
Trường hợp gì mà còn viết thơ tình, Quan Doãn là bị ngớ ngẩn hay là điên mất rồi? Lý Dật Phong tự đáy lòng phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ, xong rồi, Quan Doãn xem như một đầu ngã quỵ, tuyệt đối không có trái ngọt mà ăn. Rõ ràng là một cơ hội lộ diện tuyệt hảo ở trước mặt Tưởng Tuyết Tùng, hắn không biết quý trọng, lại tự cho là thông minh, đúng là thông minh bị thông minh hại
Đừng nói Lý Dật Phong liên tục tiếc hận, Lãnh Phong cũng là hơi hơi nhắm nghiền hai mắt, từ trên mặt ông vẻ bất đắc dĩ và đau lòng có thể cho ra kết luận, ông cũng là cực kỳ thất vọng đối với Quan Doãn
Lý Vĩnh Xương và Quách Vĩ Toàn thì trình độ văn hóa không cao, ý nghĩ không theo kịp trí tuệ chính trị của Lý Dật Phong và Lãnh Phong, nhưng từ sắc mặt của Tưởng Tuyết Tùng cùng với vẻ mặt mất mát của Lý Dật Phong, Lãnh Phong, y lập tức đã nhận ra gì đó, khẳng định là Quan Doãn gặp rắc rối
Gặp rắc rối thì tốt, rất là tốt, lộ diện không thành ngược lại bị mất mặt, lại là mất mặt ở trước mặt lãnh đạo chủ chốt hai cấp Thành ủy và Huyện ủy, Quan Doãn về sau vĩnh viễn đừng mong vươn lên nữa
Tưởng Tuyết Tùng tức giận biến sắc, mấy chục người hộ tống xung quanh, lập tức lặng ngắt như tờ, không ai dám nói lời nào. Trong quan trường quy củ lớn bằng trời, hơn nữa Tưởng Tuyết Tùng khi nói giỡn mặt mày hớn hở, khi biến sắc khí thế vừa chuyển, cùng với ý thu xơ xác tiêu điều giữa đất trời hòa hợp thành một thể, vô hình trung bính phát ra uy thế, làm người ta không dám ngước nhìn
Quan uy, quan uy có thể làm người ta thần phục, chính là khí thế của kẻ bề trên nhiều năm ở vị trí cao dưỡng thành, Quan Doãn lần đầu tiên cảm nhận được áp lực kinh người của kẻ bề trên ở cự ly gần thế, trong nháy dường như không thể thở nổi!
Hắn dù sao vẫn còn trẻ, Tưởng Tuyết Tùng lại là quan lớn cấp bậc cao nhất mà hắn đối mặt, dưới áp lực ép người khi Tưởng Tuyết Tùng tức giận biến sắc, có thể đứng lập bất động cũng đã không tồi rồi, không thể miễn cưỡng hắn còn có thể trấn tĩnh tự nhiên, chuyện trò vui vẻ. Tuy nhiên cũng may, Quan Doãn tuy rằng cảm nhận được ý không ngừng bức bách cuồn cuộn phát ra từ trên người Tưởng Tuyết Tùng, lại vẫn nhẹ nhàng buông bút lông, sau đó lùi lại phía sau một bước, không nói lời nào chờ đợi sự đánh giá cuối cùng của Tưởng Tuyết Tùng
Tưởng Tuyết Tùng vẻ mặt ngưng trọng cầm lấy chữ viết của Quan Doãn, ánh mắt thâm trầm, chăm chú nhìn thật lâu, sau một lúc lâu không nói gì, biểu cảm trên mặt ông khi thì bi thương khi thì trầm tĩnh, người chung quanh đều không dám thở mạnh, không biết đề thơ của Quan Doãn rốt cuộc đã khuấy động đến nỗi đau hay chỗ ngứa của bí thư Tưởng
- Kiếp này chỉ có hai hàng lệ, nửa vì giang sơn nửa mỹ nhân... Hay, hay cho một bài thơ tình tượng trưng cho mối tình thắm thiết, hay cho câu một vì giang sơn một mỹ nhân, biểu lộ chân tình, tình yêu cuộc sống. Quan Doãn, cậu còn trẻ, hiện tại có ý tưởng nửa vì giang sơn nửa mỹ nhân dĩ nhiên là được, nhưng đợi khi cậu thật sự có một ngày đi tới cương vị công tác trọng yếu hơn, nhất định phải thay đổi ý tưởng, phải toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ
- Vâng, nhất định nhớ kỹ lời dạy bảo của bí thư Tưởng
Quan Doãn nhẫn nhịn không lau mồ hôi trên trán, cũng may giờ là mùa thu, gió thu thổi qua, mồ hôi rất nhanh khô, hắn vừa rồi đúng là thấp tha thấp thỏm cả buổi
- Về sau nhất định phải đổi thành - Kiếp này chỉ có một dòng lệ, toàn tâm toàn ý vì nhân dân
- Nói được rất hay
Tưởng Tuyết Tùng hưng phấn dâng trào, tay phải duỗi ra
- Đưa bút đây
Quan Doãn ở gần nhất, vội vàng lập tức đưa bút sang, lại vội vàng trải giấy Tuyên ra, Tưởng Tuyết Tùng nét bút thoăn thoắt, cổ tay xoay chuyển, trong chớp mắt một bài thơ đã được viết xong, rõ ràng chính là câu hồi nãy Quan Doãn vừa đọc ra
‘Kiếp này chỉ có một dòng lệ, toàn tâm toàn ý vì nhân dân’
Quan Doãn mừng rỡ, Tưởng Tuyết Tùng không chỉ viết một bài thơ, hơn nữa còn là viết câu thơ hắn thuận miệng mà sửa, chỉ hành động này, cũng đủ diễn giải tất cả cho mọi người ở đây. Ánh mắt hắn lướt qua Tưởng Tuyết Tùng, vừa lúc cùng Ôn Lâm cách đó không xa bốn mắt giao nhau, Ôn Lâm đang lệ nóng chảy dài, ngây ngẩn nhìn về phía hắn
Mà ở sau đám người, ở trong một chiếc xe đóng kính sổ, có một cô gái ngồi trên xe, hai tay nâng cằm, xuyên qua tấm kính thủy tinh trên xe nhìn về phía Quan Doãn lẫn trong đám người, đợi khi Tưởng Tuyết Tùng đọc câu ‘Kiếp này chỉ có hai hàng lệ, nửa vì giang sơn nửa mỹ nhân’, cô cười tươi tắn, đẹp như ánh bình minh, theo sau mũi bỗng chua xót, lệ rơi lã chã.
- Quan Doãn… hai hàng lệ của anh, một chảy vì giang sơn, còn một kia có phải dành cho em chăng?
Cô gái trong xe thì thào tự nói, không phải ai khác, chính là Hạ Lai.
Tưởng Tuyết Tùng viết xong một trang còn chưa xong, hứng thú còn đó, lại trải giấy Tuyên ra, nồng đậm mà mạnh mẽ viết xuống năm chữ to: "Đập nước sông Lưu Sa!"
Rốt cục... dưới đề nghị của Quan Doãn, Tưởng Tuyết Tùng đường đường là tôn sư Bí thư Thành ủy, vì đập nước sông Lưu Sa đề danh, ý nghĩa này ảnh hưởng sâu xa, đủ để mang đến tác dụng xúc tiến không thể xem nhẹ đối với thế cục huyện Khổng, về phần là tích cực hay tiêu cực, thì vì đứng lập trường bất đồng mà có diễn giải khác nhau
Quan Doãn không biết chính là, một câu ‘Kiếp này chỉ có hai hàng lệ, nửa vì giang sơn nửa mỹ nhân’, đã làm cảm động không chỉ một Ôn Lâm, đồng thời còn có Hạ Lai. Về phần hắn lúc ấy khi viết ra câu thơ này, trong lòng nghĩ về Ôn Lâm hay là Hạ Lai, cũng chỉ có mình hắn biết thôi.
Nếu nói kỳ thật Quan Doãn ít nhiều đoán được sau lưng việc Tưởng Tuyết Tùng cố ý điểm danh có khả năng là bút tích của Hạ Lai, hắn là từ chuyện Hạ Lai đến huyện Khổng âm thầm điều tra việc Tiền Ái Lâm góp vốn phi pháp, còn Hạ Đức Trường là thái độ ngầm đồng ý, mà suy đoán ra sau lưng sự tình, với lòng dạ của Hạ Đức Trường, tất nhiên sẽ suy xét đến vấn đề an toàn của Hạ Lai, như vậy do ai ra mặt chăm sóc Hạ Lai thì ông ta yên tâm nhất?
Chỉ mỗi Tưởng Tuyết Tùng mà thôi.
Đương nhiên, Quan Doãn chỉ là suy đoán mà thôi, lại không biết Hạ Lai đi theo bên trong đội ngũ thị sát của Tưởng Tuyết Tùng, trốn ở gốc khuất, thu hết nhất cử nhất động của hắn vào mắt, càng không biết hai hàng lệ của hắn đồng thời làm cảm động hai cô gái.
Quan Doãn lời rồi, chẳng những lời được nước mắt của Ôn Lâm và Hạ Lai, cũng lời được thiện cảm của Tưởng Tuyết Tùng. Hắn không biết chính là, Tưởng Tuyết Tùng thích nhất chính là bài thơ ‘Kiếp này chỉ có hai hàng lệ, nửa vì giang sơn nửa mỹ nhân’, nguyên nhân trong đó người ngoài không thể biết đến, tóm lại khi ông vừa mới nhìn thấy, còn tưởng rằng Quan Doãn biết chuyện cá nhân của mình mượn thơ châm chọc mình, nên mới tức giận biến sắc.
Nhưng khi suy nghĩ sâu xa mới biết mình hiểu lầm Quan Doãn, Quan Doãn cũng thích bài thơ này chỉ có thể nói là trùng hợp, hơn nữa với tuổi tác của Quan Doãn, đúng là giai đoạn nửa vì giang sơn nửa mỹ nhân, hơn nữa mỹ nhân của hàng lệ của hắn đang ở trong xe ông ta, ông ta sau khi nghĩ thông suốt mới cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời rất là vui sướng, một là vui mừng thư pháp của Quan Doãn quả thật không tồi, là tài năng có thể vun bồi, hai là khí chất văn nhân trong cốt cách của Quan Doãn rất giống với ông ta, lần đầu tiên khiến ông ta có lòng thương tiếc nhân tài đối với Quan Doãn
Lại còn nhã hứng được gợi lên từ thư pháp của Quan Doãn, tuy rằng thư pháp của Quan Doãn tốt hơn vài phần so với trong tưởng tượng của ông ta, nhưng cũng là ở trong tiêu chuẩn của giai đoạn tưởi tác của hắn, tuy nhiên thư pháp của Quan Doãn rất có đặc điểm, dường như có nét quyến rũ của đại gia thư pháp thất truyền nào đó, liền cho ông tăng thêm hứng thú, tâm tư đấu tranh một hồi liền đề thơ
Tưởng Tuyết Tùng đến thành phố Hoàng Lương đã được một thời gian, chàng thanh niên có trình độ nhất định trên thư pháp và rất giống với thời trai trẻ của ông ta giống như Quan Doãn, ông vẫn là lần đầu tiên gặp được. Nhớ tới trước kia không hỏi xanh đỏ đen trắng, vì ân tình của Hạ Đức Trường mà gây ra ảnh hưởng, muốn vây chết Quan Doãn ở huyện Khổng, thật sự là không nên
Một chàng thanh niên tốt biết bao!
Tưởng Tuyết Tùng sau khi vì đập nước sông Lưu Sa đề chữ lưu niệm, trên bàn liền bày ba phúc tự, một bức là do Quan Doãn đề, một bức là Tưởng Tuyết Tùng đề, còn có một bức là đặc biệt vì đập nước sông Lưu Sa đề chữ lưu niệm. Lãnh Nhạc hướng về phía trước, đem bức đập nước sông Lưu Sa trịnh trọng thu lại, Lý Dật Phong hiểu ý, lập tức hai tay tiếp nhận, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, một bên cảm tạ Tưởng Tuyết Tùng, một bên vui sướng nhìn về phía Quan Doãn một cách cảm kích
Tưởng Tuyết Tùng tuy rằng trình độ thư pháp rất cao, nhưng giấu nghề rất kỹ, thành phố Hoàng Lương không biết có bao nhiêu người muốn mời ông đề thơ lưu niệm, ông chưa bao giờ động bút, dưới sự dẫn dắt tài tình của Quan Doãn, đập nước sông Lưu Sa có thu hoạch ngoài ý muốn được đề danh do chính Tưởng Tuyết Tùng tự tay viết, quả thật là niềm vui bất ngờ to lớn
Mùa thu Huyện Khổng, thật sự là rực rỡ muôn màu
Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân đã trợn tròn mắt, sao trở nên làm cho người ta theo không kịp mạch ý nghĩ, rõ ràng vừa rồi bí thư Tưởng thay đổi sắc mặt, đột nhiên gió xuân hây hẩy, Quan Doãn ngược lại nhân họa được phúc? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?
Không ai có thể giải thích rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, càng làm cho Lý Vĩnh Xương, Vương Xa Quân không thể chấp nhận chính là, Tưởng Tuyết Tùng cầm lấy chữ của Quan Doãn, đánh giá vài lần, rất thích thú không muốn buông tay, hỏi:
- Quan Doãn, chữ của câu tặng cho tôi, có được hay không?
Mọi người đều cho rằng Quan Doãn khẳng định sẽ cầu còn không được mà đáp ứng, không ngờ Quan Doãn lại còn đưa ra điều kiện:
- Tặng bí thư Tưởng, có thể, tuy nhiên tôi còn có một điều kiện
- Ồ…
Tưởng Tuyết Tùng vẻ mặt ý cười, lúc này ông không còn chút gì là một Bí thư Thành ủy quyền uy, mà hiền hòa như một bậc trưởng bối:
- Nói nghe thử xem
- Tôi muốn sưu tập nét chữ của bí thư Tưởng, dụng tâm nghiên cứu cách đặt bút và cách viết của bí thư Tưởng, cũng nhân tiện hoàn thiện chỗ thiếu sót của tôi
Lời của Quan Doãn nói rất mượt mà, sưu tập là xuất phát từ nghiên cứu thư pháp, vừa sẽ không làm người khác hoài nghi hắn có dụng tâm nịnh bợ Tưởng Tuyết Tùng, lại hàm súc mà uyển chuyển đề cao tu dưỡng cá nhân của Tưởng Tuyết Tùng, một công đôi việc vả lại không dấu vết.
Tưởng Tuyết Tùng cười ha hả:
- Tôi lấy chữ của cậu, chữ của tôi tặng lại cho cậu, theo lý thường phải thế, được, trao đổi
Ông sau khi cười xong lại nói đầy thâm
- Tuy nhiên, chút nữa tôi có vấn đề cùng cậu nghiên cứu thảo luận, cậu không được giấu diếm
- Vâng, không dám giấu diếm
Quan Doãn thành thật đáp, trong lòng gần như kiềm chế không được sự hưng phấn
Tưởng Tuyết Tùng thấy độ lửa đã tới, phất tay hướng mọi người nói:
- Kiến thiết và tiến triển công trình của Đập nước sông Lưu Sa, đều rất tốt, tôi đối với công tác của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Khổng, rất hài lòng, nhất là đồng chí Lý Vĩnh Xương công lao càng lớn, một thân gánh hai chức, đáng khen ngợi. Tốt lắm, khúc nhạc đệm chấm dứt, tiếp theo, là lúc nên đi xem tiến triển lấp mộ phục hồi đất trồng rồi đấy
Tưởng Tuyết Tùng lời vừa ra khỏi miệng, Lý Dật Phong và Lãnh Phong lại liếc nhau, trong lòng đồng loạt hiện lên một ý niệm mãnh liệt trong đầu.