Số lần đọc/download: 1509 / 9
Cập nhật: 2015-11-25 18:57:58 +0700
Chương 88
K
im Ah há hốc mồm bật thốt:
- Anh...
Lập Hàn mỉm cười đi đến.Trịnh Kim thì đứng hình. Cậu quay xang nhìn Trịnh Kim cười gật đầu chào. Theo phản xạ Trịnh Kim cũng chỉ gật đầu lại.
Người đàn bà cũng lên tiếng:
- Ủa cô cậu quen nhau hết hả. Cậu đây cũng thuê phòng trọ mà.
- Vâng - Lập Hàn quay lại người đàn bà nói - Họ đã gửi tiền cho bác chưa.
Người đàn bà lắc đầu:
- Chưa họ xem nhà mới đặt tiền.
- Vậy cần đưa bao nhiêu - Lập Hàn hỏi.
- 1triệu cậu ạ.
Lập Hàn móc luôn bóp ra định rút tiền trả thì Trịnh Kim mới nói:
- Không cần.
Trịnh Kim cũng lôi ví ra. Bảo Lập Hàn trả tiền cho mình không khác gì cậu bị mất phong độ. Trịnh Kim mở ví ra. Cậu nuốt nước bọt nhìn.
Tiền mặt cậu chỉ còn đúng 200k nãy ông tài xế tốt bụng để lại cho mình "dằn túi" còn lại toàn thẻ. Trịnh Kim ngước mắt lên nhìn 3 người đang chờ đợi mình làm cử chỉ hào phóng. Không còn đường lui, Trịnh Kim rút ra thẻ ATM đưa cho bà:
- Bác cầm lấy ra pốt mà rút tiền.
Người đàn bà tưởng cậu trêu mình. Bà ta cầm thẻ từ tay trịnh Kim đưa lên lật trước lật sau rồi cười nói:
- Cậu cứ đùa mãi, cái thẻ nhựa này thì rút tiền gì. Thôi cậu đưa tiền mặt đi.
Kim Anh phì cười nhìn bà ta. Đúng là ở cái làng hẻo lánh này nên họ không biết đến dùng thẻ là gì. Mà ở đây chắc chắn cũng trả có chỗ rút thẻ đâu mà Trịnh Kim lại đưa thẻ cho bà.
Trịnh Kim nói:
- Nhưng cháu không còn tiền mặt.
Bà ta đập tay vào vai Trịnh Kim lại cười nói:
- Ây da. Vậy cậu cứ để cho anh bạn đẹp trai này trả hộ cho ngại gì người quen cả mà.
Trịnh Kim quét mắt xang nhìn Lập Hàn đang mím môi như cười nhạo mình. Tự ái trầm trọng, Trịnh Kim nhíu mày quay xang Kim Anh:
- Có tiền không cho tôi vay 1triệu.
Kim Anh gật đầu, cô định mở túi sách ra lấy tiền thì Lập Hàn đã giao tiền xong cho người đàn bà. Bà ta cười tươi rói nói:
- Cậu này galăng ghê.
Trịnh Kim trố mắt nhìn cậu, anh lấy tiền từ tay Kim Anh đưa cho Lập Hàn:
- Không nợ nần.
- Khỏi. Coi như tôi trả cho Kim Anh, cậu không cần quan tâm.- Lập Hàn nói câu đó đầy ngụ ý sâu xa.
Trịnh Kim cũng hiểu Lập Hàn đang muốn đối trọi với mình. Lập Hàn nói với Kim Anh:
- Vào trong tắm rửa nghỉ ngơi đi em. Đi đường chắc mệt rồi.
- Ừ anh. – Kim Anh cười gật đầu – Cô quay xang nhìn Trịnh Kim đang đứng có vẻ bực bội lắm. Kim Anh cũng biết Trịnh Kim đang thấy khó chịu vì phải nhờ người khác trả tiền hộ. TRước nay cậu chỉ có khái niệm cho người khác chứ không có người khác ban cho mình. Kim Anh hiểu được điều đó vì mỗi lần cậu thấy tức hay không vừa ý cái gì đều có động tác nhíu mày mím môi. Kim Ah lên tiếng, kéo tay Trịnh Kim:
- Đi thôi chẳng phải cậu muốn nghỉ sao.
Trịnh Kim đành miễn cưỡng đi theo đà kéo của Kim Anh. Lập Hàn đi vào trước. Theo sự chỉ dẫn của bà chủ nhà. Mỗi người được một phòng trên tầng hai. Tuy có hơi bé nhưng sạch sẽ thoáng mát thật.
Sau chặng đường mệt mỏi, mọi người đều tắm rửa nghỉ ngơi.
Chiều 17h30'... Kim Anh thức dậy xuống nhà thì đã thấy Lập Hàn đang ngồi dưới. Nhìn thấy cô, Lập Hàn liền nói:
- Đói chưa anh em mình đi ăn.
- Chờ em gọi luôn Trịnh Kim dậy. Chắc vẫn đang ngủ.
- Cứ để cậu ta ngủ đi. Anh em mình đi ăn rồi mua về.
Kim Anh gật đầu đồng ý. Dù gì gọi thì Trịnh Kim cũng chưa chắc đã dậy. Lập Hàn lái xe đưa Kim Anh đi vòng quanh làng xã này tìm một chỗ ăn sáng sủa một tí nhưng toàn là cỡ trung bình kém. Kim Anh sốt ruột, bụng cô đang teo tóp dần, Kin Anh nhìn Lập Hàn rồi chỉ một quán ăn nhỏ bên đường, cô nói:
- Vào đấy ăn đi anh.
- Ừ.
...
Một lúc sau khi hai người vừa đi, Trịnh Kim cũng thức giấc, cậu rửa mặt rồi đi xuống dưới, thấy bà chủ nhà đang ngồi nhặt rau.
Trịnh Kim lấy nước uống. Bà chủ thấy cậu liền hỏi:
- Cậu không đi cùng hai người kia hả.
- Ai cơ? - Trịnh Kim ngưng uống, cậu hỏi lại.
- Cái cô gì với cậu đẹp trai đi xe sịn ấy.
- Họ đi đâu?
- Chắc đi ăn.
- Sao bác bảo phục vụ ăn uống cơ mà.
- Thì có nhưng chắc hai người họ đói quá nên đi ăn trước. Cậu không thấy tôi đang làm cơm sao.
Trịnh Kim nhíu mày không nói gì nữa. Cậu đóng chai nước lại mặt hằm hằm hàn khí. Dằn mạnh chai nước xuống bàn Trịnh Kim đi về phòng. Bà chủ lắc đầu nhìn theo rồi lại nhặt rau tiếp.
Kim Anh cùng Lập Hàn đi ăn về. Hai người cười nói đến tận khi vào nhà. Trịnh Kim đứng trên ban công nhìn thấy hết. Hai hàng lông mi cau lại tỏ rõ khó chiụ nhìn đến khi hai người khuất vào trong nhà.
Kim Anh nói:
- Em lên đưa đồ cho Trịnh Kim.
- Ừm.
Kim Anh hỏi bà chủ mượn một đôi đũa thià bà bát để bỏ mì ra cho Trịnh Kim rồi chạy lên phòng cậu, cô gõ cửa mà không thấy cậu ra liền tự mở cửa vào.
Thấy Trịnh Kim đang nằm trên giường, Kim Anh tưởng cậu vẫn đang ngủ nên nhẹ nhàng đi vào đặt bát mì lên bàn.
- Cậu đi đâu vậy.
Kim Ah giật cả mình, cô quay xang thấy Trịnh Kim đang nhìn mình chằm chằm ánh mắt lộ rõ sát khí.
- Đói quá nên đi ăn với Lập Hàn.
Trịnh Kim ngồi bật dật, mặt đăm đăm:
- Ngon nhờ.
- Cũng tạm – Kim Ah ngây thơ nhận xét. Cô vô tư không hiểu câu đá đểu của Trịnh Kim càng làm cậu tức thêm.
Trịnh Kim nghẹn lời. Kim Anh nói:
- Tôi có mua về cho cậu này. Ăn đi.
- Không, tí tôi ăn cơm. - Trịnh Kim đứng dậy, lại đi xuống dưới nhà. Kim Anh đần mặt nhìn theo.
Cô không hiểu Trịnh Kim bị gì nữa. Kim Anh lẩm bẩm "không ăn thì tôi ăn, đói mà còn bày đặt cành cao". Kim Anh đi xuống nhà theo Trịnh Kim. Tay cô đang cầm một tô mì vằn thắn nóng hổi nghi ngút khói. Đặt nó xuống bàn, Kim Anh kéo ghế ngồi đối diện Trịnh Kim, mắt đảo liên hồi quan sát cậu, mồm thì suýt xoa liên tục:
- Ồ ôi...ngon chưa...
Kim Anh đưa lên mồm từng gắp một ngon lành. Nói thật ra bụng Trịnh Kim cũng đang biểu tình sôi động lắm rôì nhưng vì chút thể diện của đàn ông nên cậu kiềm lòng. Trịnh Kim không thể há mồm ra mà ăn đồ của tình địch mình được.
Trịnh Kim cười nhếch môi nhìn Kim Anh cố tỏ ra ngon lành trước mặt cho mình thèm:
- Không cần phải diễn đâu.
Nói xong Trịnh Kim đứng dậy đi xuống bếp gặp bà chủ nhà. Cậu nói:
- Bác làm gì mà làm cơm lâu vậy. Cháu đói lắm rồi đấy.
- Cậu từ từ. Tôi đang làm đây.
- Nhanh lên.
- Công nhận cậu khó chịu thật, bù cho cậu kia. Đẹp trai mà khó tính thế ai chịu cho nổi, lúc nào cũng nhăn mặt cau mày – Bà chủ nhà vừa làm đồ ăn vừa lẩm bẩm.
Trịnh Kim định quay mặt đi thì nghe được những lời bà chủ nhà lẩm bẩm. Cậu nhíu mày quay lại:
- Này bác.
Bà chủ tưởng cậu đi rồi mới lải nhải ai ngờ Trịnh Kim quay lại gọi làm bà giật mình quay lại:
- Cậu cần gì nữa à.
Trịnh Kim mím môi nhìn bà vài giây rồi mới bật thốt:
- Bác vừa nói gì vậy.
Bà chủ nhà tưởng cậu nghe được định làm gì mình, bà ta chối bay chối biến:
- Tôi có nói gì à. Làm gì có cậu nghe nhầm rồi.
- Không đúng. Bác vừa nói cháu khó tính gì nữa.
Bà chủ nhà không ngờ mình nói xấu sau lưng cũng bị bắt qủa tang, bà ta ái ngại nhìn Trịnh Kim.
- Thật ra cũng không có gì...cậu...
- Bác cứ nói đi...
- Thì tôi chỉ bảo là cậu khó tính thế thì con gái sẽ không thích...Cậu thông cảm tôi có gì nói nấy....tôi...
Trịnh Kim tròn mắt nhìn bà, rồi ngắt lời:
- Vậy con gái thích dạng nào?
Đến lượt bà chủ nhà trố mắt nhìn lại cậu. Bà ta chặt chặt lưỡi vừa quay lại nấu đồ ăn tiếp, vừa nhận xét quan điểm:
- Theo tôi thấy, con gái thường thích mẫu đàn ông đẹp trai không lăng nhăng, không nói quá nhiều nhưng vẫn phải có tí máu hài, có tiền đồ, đặc biệt là dịu dàng không nên cứ cau mày suốt như cậu như vậy sẽ rất dễ gây áp lực với người con gái cạnh mình.
Trịnh Kim gật gù chú ý lắng nghe. Bà chủ nhà kể một loạt xong rồi ngưng một lúc mới tiếp:
- Thôi cơm sắp làm xong, cậu lên nhà chờ chút. Tôi dọn lên rồi dùng bữa.
Trịnh Kim quay mặt đi lên nhà. Cậu vừa đi vừa ngẫm nghĩ về những lời bà chủ nhà nói. Trong những điểm nêu trên thì cậu chỉ được có ba điểm đẹp trai, có tiền đồ, đặc biệt là nói ít - cậu rất tự hào về điểm đấy. Trịnh Kim chú ý nhất là câu cuối của bà chủ nói về mình. Trịnh Kim vừa đi vừa nhíu mày chẹp miệng. Chẳng nhẽ cậu phải vui tươi lúc nào cũng nhe răng cười rồi không được nhíu mày trước những chuyện khó chịu.
Kim Anh ngồi xem tivi mà thấy Trịnh Kim cũng mấp máp mồm như đang lẩm bẩm gì đó, cô lên tiếng:
- Êu êu...
Trịnh Kim vẫn không trả lời. Cậu lại kéo ghế ngồi xuống như người mất hồn ngẫm nghĩ gì đó mà Kim Anh không thể hiểu nổi. Cô lắc đầu xem tivi tiếp:
- Nhập rồi...- Kim Ah lẩm bẩm.
Lập Hàn từ trên phòng cũng đi xuống. Cậu cũng thấy Trịnh Kim đang ngồi như người cõi trên. Cậu đi đến chỗ Kim AN ngồi xuống hỏi nhỏ:
- Bị sao vậy?
- Em không biết – Kim Anh lắc đầu, mắt vẫn mải mê xem phim.
Vừa lúc ấy bà chủ dọn cơm lên bà. Trịnh Kim mới tỉnh người lại. Cậu bỗng nhiên đứng dậy, lông mày cố giãn hết cỡ sắp chén đũa ra hộ bà.
Trịnh Kim ngồi xuống nói:
- Kim Anh ra ăn cơm.
Trịnh Kim thấy Lập Hàn cũng ngồi đấy, vì lịch sự nên cậu cũng phải lên tiếng mời:
- Anh ăn cơm.
Lập Hàn cũng nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại:
- Nãy tôi đi ăn với Kim Anh vẫn no.
Kim Anh cũng thêm vào:
- Tôi cũng no rồi. Cậu với bác cứ ăn đi.
Lập Hàn nói xong ánh mắt vẫn không quen quét qua Trịnh Kim dò thái độ. Trịnh Kim nuốt nước bọt nén ngọn lửa âm ỉ. Cậu cũng cố tạo ra nụ cười khả ái nhất mà đến Kim Anh cũng phải bất ngờ. Trịnh Kim cầm đũa lên ăn. Trong lòng cậu vẫn tức nhưng vì nghĩ đến mấy câu bà bác này nói nên đành tỏ ra lịch sự không cau có.
Lập Hàn mím môi khẽ cười, cậu quay xang nói với Kim Anh:
- Anh em mình thử đi dạo xung quanh đây xem có gì hay không.
Bà bác lúc này mới lên tiếng:
- Cô cậu đi đi. Tối nay có hội chợ đó, đến đấy mà xem đông vui ra trò.
Trịnh Kim đang ăn cơm như muốn nghẹn, cậu nuốt chửng miếng cơm chưa nhai xuống cổ, im lặng nghe câu trả lời của Kim Anh.
- Vậy ạ. Thế thì đi anh.
Trịnh Kim sốc nặng khi nghe sự đồng ý nhiệt tình của Kim Anh. Trịnh Kim không biết mình có thể giữ bình tĩnh được bao lâu nữa. Nếu giờ cậu xin đi cùng thì mất mặt với Lập Hàn quá. Trịnh Kim đành im lặng.
Kim Anh vừa lúc ấy cũng lên tiếng rủ Trịnh Kim:
- Đi không.
- Đương nhiên...
- Chắc cậu không có hứng thú đâu nhỉ?
Trịnh Kim chưa nói hết Lập Hàn đã đánh đòn phủ đầu. Trịnh Kim ngậm luôn miệng lại, cậu khó chịu nhòn xang Lập Hàn thì chỉ nhận được vẻ mặt thản nhiên nơi ấy. Lập Hàn đã không muốn cậu đi thì cậu lại càng đi. Trịnh Kim nở nụ cười:
- Đương nhiên là có hứng thú chứ. Chờ tôi lên thay đồ rồi cùng đi.
Kim Anh bỡ ngỡ trước những sắc thái biểu lộ cảm xúc của Trịnh Kim hôm nay. Cô không biết Trịnh Kim có uống nhầm cái gì không nữa mà hôm nay lại hay cười mà cười mỉm nữa nó mới choáng chứ lại còn ăn nói rất từ tốn không cau có... "Bị ma nhập rồi" Kim Anh thầm nghĩ.