Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86: Triệt Quân! Đệ Nhất Thứ Phản Đổng Trác Liên Quân Thất Bại
ơn nữa, chuyện có đánh bại được Đổng Trác hay không thì cũng đâu liên quan gì tới mình cơ chứ. Mình chỉ muốn đi tìm thần y Hoa Đà, nhờ thần y chữa cho khỏi bệnh. Còn những việc khác sau này tính đến cũng không muộn. Bây giờ nếu ta cứ tham thăng quan phát tài, ham cồng danh đánh bại Đổng Trác để rồi sau này ta chết vì bệnh tật há chẳng phải tất cả đều là công cốc hay sao chứ.
Tôn Vũ biết Công Tôn Toản nhường quyền quyết định cho mình, nên anh ta tiến đến, ghé vào tai nàng nói:
- Bá Khuê à, chúng ta cũng đồng ý rút quân thôi, với tình hình hiện nay thì không thể đánh bại quân của Đổng Trác đâu.
Công Tôn Toản tuyệt đối nghe lời của Tôn Vũ, vì thế khi anh ta nói lui binh thì lập tức Công Tôn Toản cũng có thái độ kiên quyết lui binh. Thấy hầu hết các lộ chư hầu đều đống ý với đề xuất lui binh của Viên Thuật, Viên Thiệu cũng không chần chừ thêm nữa, bà ta phất tay nói:
- Rút lui, tất cả rút lui. Lần này liên quân phản Đổng của chúng ta coi như đã thất bại, đợi qua vài ba năm nữa, các lộ chư hầu hãy trở về địa hạt của mình tìm kiếm anh hùng hào kiệt, tướng giỏi để chúng ta có đủ sức chống lại Lữ Bố. Khi ấy bản tướng sẽ lại phát hịch văn mời anh hùng trong thiên hạ hội quân dựng cờ khởi nghĩa lần thứ hai.
Mọi người chắp tay chào nhau rồi trở về doanh trại, Ngay lập tức đã có mấy lộ chư hầu nhổ trại bắt đầu rút quân.
Tôn Vũ kéo tay của Công Tôn Toản bước đi thật nhanh, vừa đi vừa nói:
- Chúng ta cũng phải đi nhanh lên thôi, nơi này không thể ở lại lâu được đâu.
Công Tôn Toản nghe Tôn Vũ nói vậy thì ngạc nhiên hỏi lại:
- Lữ Bố và Điêu Thuyền đều không có ý định giết người, bọn họ chỉ đả thương đối phương thôi mà. Thế thì tại sao chúng ta lại phải rút gấp gáp như thế chứ/
- Đương nhiên là chúng ta phải rút đi ngay rồi.
Tôn Vũ nhìn người muội muội ngây thơ quá đỗi này mà than thở:
- Lữ Bố tuy rằng không có ý định giết người, nhưng Đổng Trác thì không nhân từ như vậy đâu, chẳng may mụ ta lại phái tướng lĩnh khác tới đây, rồi nó sẽ thống lính thiết kỵ Tây Lương xông ra mà chém giết. Trong khi đó tất cả binh lính của chúng ta hiện nay đều mệt mỏi, không còn sức mà cầm đao kiếm nữa là chiến đấu, đến lúc ấy thì thiết kỵ Tây Lương kia mặc sức mà chém giết máu chảy thành sông mất thôi
Công Tôn Toản nghe Tôn Vũ nói về viễn cảnh đấy máu như vậy thì vô cùng hoảng sợ, nàng vội nói:
- Thế nào mà muội lại quên mất những viên tướng khác của Đổng Trác cơ chứ. Mới có Lữ Bố, Điêu Thuyền thôi mà đã lợi hại như vậy rồi. Khiến cho muôi sợ hãi, choáng vàng cả mặt mày, nếu như … Thôi! Chúng ta nhanh chóng rút binh thôi/
Ặc! Có vẻ như tất cả sự thông minh sáng suốt của Công Tôn Toản đều đã bị Lữ Bố làm cho sợ hãi mà rơi rụng đi đâu mất rồi. Tôn Vũ nhìn nàng ấy bằng ánh mắt cảm thông, yêu thương. Ánh mắt anh ta quét ngang một chút thì nhận ra hổ tướng Giang Đông Tôn Kiên đang tiến về phía mình.
Tôn Kiên cũng tham gia vào cuộc hỗn chiến của hơn một trăm võ tướng với Lữ Bố vừa rồi, bà ta cũng bị một vết thương nhẹ ở cánh tay. Và lúc này Tôn Vũ nhận ra chỗ vết thương ấy đã được băng bó bằng vải trắng rồi. Tôn Kiên đi tới chỗ của Tôn Vũ, bà ta chắp tay nói:
- Tôn tướng quân à, không biết sắp tới tướng quân có dự định gì không đây. Ta định mời tướng quân qua Đông Ngô của ta dạo chơi một vòng, gặp nữ nhi Tôn Sách, Tôn Quyền, Tôn Thượng Hương của ta một chút xem chúng có hợp mắt của tướng quân không, ta luôn hy vọng có một người như tướng quân đây ở rể đất Giang Đông.
Tôn Vũ nghe lời mời chào của Tôn Kiên thì thầm nghĩ: Ta ngất đây! Ta đã nói là có chết ta cũng không bao giờ ở rể cơ mà, vậy mà bà lại còn tốn lời với ta làm gì cơ chứ.
Tôn Vũ cười nhẹ rồi đáp:
- Xin đa tạ hảo ý của Tôn tướng quân, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa có ý định sẽ thành thân với ai cả.
Công Tôn Toản đứng ngay đó, nghe thấy Tôn Kiên ngang nhiên định “cướp” tình lang của mình về cho con gái, nàng giận lắm, mắt trừng trừng nhìn Tôn Kiên. Tôn Kiên biết điều đó, bà ta cũng không nói gì cả, nguýt nàng một cái rồi cùng thủ hạ trở về quân doanh của mình.
Tôn Kiên vừa mới đi khỏi thì Tào Tháo cũng tiến tới nói chuyện với Tôn Vũ. Tào Tháo tuy là bị Lữ Bố đánh bại, nhưng trên nét mặt và thái độ của nàng ta không hề có nét cay cú, buồn bã gì cả. Tinh thần của Tào Tháo vẫn hăng hái, quần áo vẫn sặc sỡ hoa lệ, áo giáp vẫn lấp lánh ánh vàng ánh bạc. Tào Tháo vừa mới tới trước mặt Tôn Vũ đã cười hì hì nói:
- Tôn tướng quân à … tướng quân thật sự muốn đi theo Công Tôn Toản thật hay sao? Tướng quân cũng đừng trách ta lắm điều nhé, ta chỉ muốn nhắc nhở tướng quân rằng Công Tôn Toản chỉ là một chư hầu nhỏ nhoi, tướng quân cứ đi theo nàng ta thì sẽ chẳng có tiền đồ gì đâu. Tướng quân xem đấy … trong số hơn một trăm tướng lĩnh đánh nhau với Lữ Bố vừa rồi, Công Tôn gia có được một mống nào đâu … Không biết tướng quân cảm thấy Tào gia của ta thế nào, có muốn gia nhập quân đội của ta không. Với “Phụ tá” kĩ, thì ngài hoàn toàn có thể trở thành một đại tướng quân trong Tào gia quân chúng ta.
Nghe Tào Tháo “chém gió” như vậy Tôn Vũ cũng cảm thấy rét, anh ta thầm nghĩ: Kinh thật, mụ hết lời tán tụng ta lên tận mây xanh mục đích là để lôi kéo ta về Tào gia. Đã thế lại tìm cách “dìm hàng” Công Tôn gia, khiến cho muội muội mất hết cả thể diện. Ta đúng là sợ mụ hồ ly này quá.
Thời đại này thứ nhất là không có điện thoại, thứ hai là giao thông đi lại rất bất tiện. Nếu như Tôn Vũ trở lại Bắc Bình thì chỉ có trời mới biết là bao giờ bọn họ mới có thể gặp lại cho nên Tào Tháo và Tôn Kiên mới vội vàng đến gặp và lôi kéo anh ta như vậy
Công Tôn Toản nghe thấy Tào Tháo lôi kéo Tôn Vũ rồi còn “dìm hàng” mình nữa nên nàng tức muốn xì khói ra được, nhưng nàng không thể phát tác được, chỉ trừng trừng nhìn Tào Tháo mà tôi. Trong lòng nàng tức lắm: Tại sao lại tới đây giành người của ta chứ, các ngươi thật là kỳ cục.
Tôn Vũ thấy Công Tôn Toản như thế, đành cười khổ một tiếng chữa thẹn rồi nói với Tào Tháo:
- Vũ tôi xin cảm ơn Tào tướng quân đã có lòng ưu ái nhưng tôi thích ở lại Công Tôn gia chứ không thích đi nơi khác.
Nghe được câu nói này của Tôn Vũ, Công Tôn Toản vui mừng ra mặt, trong lòng sung sướng đến sổ ruột sổ gan.
Đôi mắt ti hí của Tào Tháo lúc này lại chuyển hướng, liếc nhìn về phía Viên Thiệu, bà ta thấp giọng nói với Tôn Vũ:
- Tôn tướng quân à, ta xin nhắc nhở người chuyện này, người cũng đừng trách ta lắm điều nhé. Đó là Viên Thiệu đã sớm nhìn Công Tôn gia bằng con mắt không hề thiện chí gì đâu. Hiện tại thiên tử Đại Hán đã mất tích, quốc gia bị Đổng Trác làm cho loạn đảo, Viên Thiệu là kẻ có dã tâm, chắc chắn mụ ta sẽ nhân cơ hội này mà đánh chiếm lấy Bắc Bình đấy. Có lẽ vừa rồi tướng quân cũng đã thấy được, dưới trướng của Viên Thiệu có những viên đại tướng như thế nào … Nếu như Viên Thiệu đánh Bắc Bình thật thì Công Tôn gia có thể đối phó nổi không … Tôn tướng quân, Công Tôn tướng quân, Tháo này nói thật nếu như các vị không đánh lại được Viên Thiệu thì tốt nhất đem quân theo Tào quân chúng ta. Hắc! Hắc! Hắc … Tào Tháo ta không sợ Viên Thiệu.
Tôn Vũ nghe xong những lời nói này về Viên Thiệu, trong lòng lập tức nhảy dựng lên vì kinh ngạc. Tào Tháo là một kẻ cơ mưu, là “gian hùng” thời đại Tam quốc này, nên dĩ nhiên đối với những chuyện sắp sửa xảy ra bà ta hoàn toàn có thể dự đoán trước được. Còn trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung cũng có ghi lại rằng sau khi liên quân phạt Đổng tan ra, Viên Thiệu đã đánh bại Công Tôn gia quân, giết chết Công Tôn Toản trở thành bá chủ của một vùng Hà Bắc. Trong thực thế lịch sử Tam Quốc, Công Tôn Toản chết thảm khốc quá. Nhưng thế giới mà Tôn Vũ đang tồn tại không đồng nhất với cái thế giới kia, chuyện Viên Thiệu đánh Công Tôn Toản cũng có thể sẽ không xảy ra bởi vì nói không chừng Viên Thiệu vì mải đối phó với Đổng Trác nên chẳng còn thời gian mà để ý tới Công Tôn Toản nữa đâu.
Nghĩ như vậy nhưng Tôn Vũ cũng không phản đối, nói với Tào Tháo rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Dù sao Tôn Vũ cũng là người có suy tính, cẩn thận anh ta muốn để cho Công Tôn Toản có một con đường lui sau này. Vạn nhất nếu như Công Tôn gia thực sự bị Viên Thiệu đánh bại thì họ cũng còn có chỗ mà dung thân. Tô Vũ thầm nghĩ: Ngay từ khi mình đặt chân tới thế giới này mình đã là thủ hạ của Công Tôn Toản mà muội ấy lại đối xử với mình rất tốt, cho nên mình phải có trách nhiệm bảo vệ muội ấy.
Tôn Vũ suy đi tính lại cuối cùng chắp tay nói với Tào Tháo lời lẽ đầy ân tình:
- Tạ ơn Tào tướng quân đã chiếu cố tới chúng tại hạ. Nếu như … ta nói là nếu như Công Tôn gia thực sự bị Viên Thiệu bức đến bước đường cùng thì ta nhất định sẽ thuyết phục chủ công đầu nhập dưới trướng của Tào tướng quân đây.
Tào Tháo nghe xong những lời này lấy làm hài lòng lắm, khuôn mặt rạng rỡ như hoa. Nàng ta tuy là “Gian hùng” nhưng cũng là người có con mắt nhìn và có lòng trọng dụng nhân tài. Võ tướng kĩ của Tôn Vũ tuy rằng cũng không phải là quá lợi hại nhưng với một nam nhân như thế thì cũng là quá xuất sắc rồi. Rất đáng để Tào Tháo phải mất công mất sức thu nhận. Còn về phần “Bạch mã” Công Tôn Toản đây là một người có ngự binh kỹ rất tốt cho nên lại càng phải chiêu mộ. Tào Tháo tính toán mọi nhẽ rồi nở nụ cười quyến rũ, bộ ngực vĩ đại của nàng ta cũng ưỡn lên cao khiêu khích:
- Vậy ta sẽ trở về chờ tin tức tốt lành của hai vị.
Nói xong Tào Tháo liền trở về quân doanh của mình, lệnh cho binh lính rút lui.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++