If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngấn Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 421 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 89
ôi vội lên gọi khẽ nàng ta, “Công chúa…” Đối với góc độ của anh tôi lại không biết nên an ủi nàng ta thế nào cả, nên nói cái gì đây. Tôi lại cảm giác như Ngọc Hoán đang trốn tránh, chàng trốn tránh cái gì vậy? Tôi không dám nghĩ đến, giờ chàng đã là Phò mã rồi, là hôn phu của Cầm công chúa, tội gì chứ!
Nội tâm và vẻ ngoài của Cầm công chúa thực kiên cường, nước mắt chỉ lăn vài giọt rồi trong mắt lại sáng ngời một khoảng, nàng ta ngước mặt lên, “Được rồi, được rồi, đừng nói ta nữa, loại chuyện không nên lấy ra bàn gì nữa. Nói chuyện của người đi! Ta không thể nào tưởng nổi hoàng huynh lại….xuống tay với người chứ”
Tôi nghẹn cười, mệt cho nàng ta làm muội muội lại nói ca ca mình như vậy, sự tình cũng không giống như tưởng tưởng của nàng ta vậy đâu. Hai tiểu nha hoàn bên cạnh cười khẽ ra tiếng, tôi tức giận liếc mắt nhìn các nàng ta một cái, ngược lại nói với công chúa, “Đây là ta tự nguyện, không phải do hoàng huynh ngươi bắt buộc!”
Ánh mắt của Cầm công chúa hiện lên tia kinh ngạc, chau mày, tôi sợ nàng ta nghĩ loạn lên, mới nhanh nói tiếp, “Ta và Hoàng thượng đã biết nhau từ một năm trước rồi!”
“Một năm trước rồi ư?”
“Đúng, lại nói cùng gặp được chàng có thể nói là trọn đời khó quên được!” Tôi gật gật đầu, hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt Long Kỳ kia, lúc đó tôi cũng không thể tưởng tượng ra nổi người đàn ông uy nghiêm đó lại là Hoàng thượng hôm nay được, càng không thể tưởng tượng được tôi và chàng sờ không được, nhìn không thấu cái duyên phận xổ ra không ngừng đó. Nghĩ một mạch thì thấy duyên phận của chúng tôi không phân biệt tách ra, ngàn oán đoạn khó, nhất định tôi sẽ yêu chàng, khoá chặt trong lòng chàng.
Tiếp đó tôi bắt đầu kể cho công chúa nghe chuyện đã cùng Long Kỳ trải qua nguy hiểm cực kỳ này, từng cảnh từng cảnh cứ tái diễn lại, thấm dần vào lòng, công chúa kinh ngạc vô cùng, lại bắt đầu hâm mộ tôi và Long Kỳ từ lúc bắt đầu cho tới khi đi qua con đường khúc khuỷu, cho dù tôi không thương chàng cũng sẽ thống khổ cả đời, cho nên tôi sáng suốt lưa chọn được cùng chàng đi nốt quãng đường còn lại.
Công chúa đối với tôi cũng rõ hơn rất nhiều, cũng tăng thêm tình hữu nghị lẫn nhau, nói chuyện một chút buổi trưa, nàng ta cũng trở về hoàng cung, còn bảo tôi nhanh chóng chuyển vào trong cung, cùng giải buồn với nàng ta, tôi cười đồng ý luôn.
Buổi tối, xiêm áo tiệc rượu xong, tôi chạy tới trước thư phòng Long Kỳ, Hà công công hướng tôi làm lễ rồi lui xuống, Long Kỳ vẫn đang phê sổ con, vẻ mặt đó thực sự làm cho tôi không đành lòng quấy rầy, đứng ẩn vào trong bóng đêm, lẳng lặng ngóng nhìn chàng, đảo mắt nhìn mũi chàng, mi chàng, tóc của chàng, như trời đất yên lặng. Tôi thực tham lam như vậy, như một ma quỷ chuyên đi kiếm ăn đêm, tham lam muốn hết thảy của chàng, vĩnh viễn đều không buông tay. Trong lòng người khác, Thiên tử là cỡ ngào kiêu ngạo, như hiện tại bên ngoài chỉ có thể là đẹp đẽ quý giá vốn cho người khác xem, bên ngoài Hoàng thượng đang diễn ít trò ọi người, mêm hoặc mọi người làm hoang mang mục đích của họ. Còn chàng lúc này, lúc thì cau mày, nhăn mặt, lúc thì trầm tư, hoặc thoải mái, như vậy mới chân thực làm sao, mới thật là một vị quân vương chân chính quan tâm đến quốc gia.
Long Kỳ cảm giác như có người nhìn chăm chú mới ngước mắt lên lướt một đường về phía tôi, rồi lộ ra nụ cười ấm áp, “Trốn ở đó làm cái gì hả? Lại đây cùng giúp ta đi nào!”
Bị nắm đúng lúc, tôi từ từ bước ra, đi đến bên cạnh chàng, nhìn một đống sổ con chồng chất, trong lòng đau xót, cầm lấy một quyển, là một vị quan ngũ phẩm dâng tấu vùng Giang nam do mùa xuân nước quá nhiều nên phát sinh lũ lụt! Nhìn những chữ cứng cáp của quan viên trên bàn, trong lòng mới rõ hơn chút, công tác của Hoàng thượng thực sự vất vả vậy ư?
Tôi ngồi xuống bên cạnh chàng, lẳng lặng dựa vào bên người chàng, gần gũi thưởng thức sự ôn hoà của một quân vương, không hiểu sao lại thiu thiu ngủ. Lúc tôi tỉnh lại phát hiện ra thân mình nhẹ bỗng, mới biết là được chàng ôm vào trong ngực, đang đi về phía tẩm phòng, ở đó có một bàn bày đầy thức ăn chưa ăn, Hoan Nhi thấy hoàng thượng tới, chạy nhanh quỳ xuống. Tôi nhìn đồ ăn bốc hơi nóng hổi, rõ ràng là họ đã đổi bàn rồi. Tôi tuột từ trong lòng chàng xuống, rót một chén rượu đưa cho chàng, “Hoàng thượng, người mệt rồi!” Long Kỳ nhận chén, uống một ngụm, kéo tôi cùng ngồi xuống, “Sau này không cần chờ ta nữa, cứ tự mình ăn trước đi, nếu bị đói thì làm sao đây/”
“Không, thiếp nhất định phải đợi chàng rồi mới ăn, không thấy chàng thiếp ăn không nổi!”
Long Kỳ cười khẽ một tiếng, rót một chén rượu cho tôi. Hai chúng tôi cùng ăn cùng uống, rượu này rất nhẹ, tác dụng chậm, cứ một chén một chén uống lại thêm say một phần, ba phần hết sức lông bông.
Tôi nheo mắt cười, nhìn chàng thật sâu, vì quân trầm luân…Tôi cam nguyện.
Ba ngày sau, thể theo yêu cầu của tôi, Long Kỳ đồng ý hồi cung, mà tôi cũng có cung điện riêng của chính mình, là Phiêu Hoa cung, chỉ cách cung chính của Hoàng thượng khoảng vài bước chân. Tôi biết đây là Long Kỳ cố ý an bài, sau này chúng tôi sẽ không cách xa nhau nữa. Hoàng thượng hồi cung đúng là chuyện lớn, trong cung, ngoài cung đều bận việc cả, hành lý của tôi đều được thái giám cung nữ chuẩn bị, Hoan Nhi cũng đi theo tới đây, còn có thêm cả tiểu Thuận tử nữa. Số lễ vật được tặng trước đây được cung nữ sắp xếp ổn thoả, căn phòng vốn trống trải đã trở nên ấm áp hơn nhiều.
Phong phi là chuyện lớn, Thái Hậu thì cảm thấy rất qua loa, cho tôi được chọn tứ phong long trọng một lần nữa. Tuy đã đoán ra mục đích của bà ta nhưng cũng chẳng phải là ngay từ đầu đã làm phật ý bà ta rồi đó thôi. Tục ngữ có câu, xuất sư chưa trọn đã chết trước rồi, nên có quy củ gì thì cứ chiếu theo đó mà làm vậy!
Buổi chiều, tôi đang ở cùng Hoan nhi xem hoa cỏ trong viện, Tiểu Thuận Tử đã vội vàng tới báo lại, “Nương nương…”
Tôi có chút trách cứ nhìn hắn một cái, “Tiểu thuận tử à, chạy vội vội vàng vàng làm gì vậy?” Tiểu Thuận Tử chạy vội tới trước mặt tôi thở hổn hển, “Nương nương, Hàm….Hàm vương gia đang bước nhanh tới bên này đó! Hà công công đã nói qua…”
“Được rồi…Hoan nhi chuẩn bị nước trà đi, tiếp đãi Hàm Vương gia….”Tôi ngăn hắn lại, chắc là Hà công công đã nói rõ quan hệ của tôi và Hàm Vương gia cho hắn nghe rồi đi.
Tôi xoay người trở lại trong điện ngồi lên vị trí chủ nhà. Cái gì nên đến thì đến, nên đối mặt thì phải đối mặt, đã đến lúc Hàm mặc nên biết rõ quan hệ của mình với mày rồi.
Trong lúc tôi đang yên lặng, bình tĩnh đợi đối mặt. Muốn biết chuyện xảy ra, Hoan nhi đã bưng trà lên, tôi hạ quyết tâm, thở dài. Vừa mở mắt đã đụng phải cặp mắt thô bạo ngoài cửa, Hàm mặc tức giận nhìn tôi, tựa như muốn xem rõ mặt tôi, nhìn thấu tâm can tôi vậy mới cam tâm. Tôi nhìn về phía hắn mỉm cười, giơ tay lên, “Hàm Vương gia đến đây, xin mời ngồi”
Hàm Mặc dường như bị áp bức tới cực độ, vung áo báo lên thật mạnh bước vaà cửa, không ngồi xuống, đứng ngay trước mặt tôi, trong máy cuồn cuộn lửa cháy, từ miệng chậm rãi tung ra từng từ một, “Vì sao là người ấy?”
Tôi vô cùng bình tĩnh, cười nhẹ, “Hàm vương gia, có chuyện gì chúng ta từ từ nói chuyện! Tỉnh táo lại chút có được không?”
Con ngươi Hàm Mặc trầm xuống, nhìn chằm chặp vào soi xét tôi, “Nàng bảo ta bình tĩnh, bảo ta làm sao mà bình tĩnh đây…Quay người lại thì nàng đã chui đầu vào vòng ôm ấp của người khác, nhưng vì sao là tên đó? Chả nhẽ Diệp Vũ nàng là một người vì quyền thế mà cam nguyện làm nữ nhân chôn chân một chỗ sao?”
Mặt trầm xuống, có chút đau lòng, “Hàm Vương gia anh đừng như vậy, Diệp Vũ tôi cũng không phải là người trong tưởng tượng của anh như vậy đâu. Nếu anh nguyện ý nghe tôi kể, xin mời anh ngồi xuống, tôi sẽ kể cho anh nghe là vì sao”
Trong lòng nhẫn nhịn không chịu nổi sự hiểu lầm của hắn, tự tôi là kiểu người gì trong lòng anh quá biết rõ mà.
Bỗng sắc mặt Hàm Mặc đen sì, đôi mắt nhìn như thiêu đốt, cầm chặt tay tôi, loạng choạng nắm bả vai của tôi, “Vũ nhi, nàng nói cho ta biết, nàng nói cho ta biết có phải hắn bức nàng đi vào khuôn khổ…có phải hắn ép buộc nàng không…nàng phải nói cho ta biết…Ta sẽ thay nàng làm chủ…” Giọng tức giận của hắn biến thành sức mạnh, thật sâu cảm nhận được sức lực trong tay hắn làm tôi đau đớn, tôi không để ý, cứ để hắn phát tiết ra, đợi khi hắn tức xong rồi, lòng tôi mới bình tĩnh cùng nói chuyện với hắn.
Tôi nhắm mắt lại nhịn cơn đau xuống tay, không mở miệng, tiểu thuận tử và Hoan nhi đứng bên thất kinh kêu lên, “Vương…Vương gia…Ngài tóm chặt làm nương nương đau rồi…Ngài thả nương nương nhà chúng ta ra!”
“Cút ngay, nàng không phải là nương nương các ngươi…Nàng không phải…” Hàm mặc lạnh lùng nói, đợi khi hắn rống xong, mới phát hiện ra tôi cắn chặt môi, mặt hiện lên vẻ thống khổ, mới lập tức buông bàn tay tóm lấy tôi ra, trên cổ tay một vòng thâm đỏ nhìn thấy rất rõ, “Vũ nhi…Ta không phải cố ý…Nàng có đau không?” Hắn đỡ tôi ngồi xong, vừa cầm lấy tay tôi xoa xoa, tôi không lên tiếng cứ mặc hắn xoa, bình tĩnh mở miệng, “Hàm Vương gia có muốn nghe tôi kể một chuyện xưa hay không?”
Nét tức giận trong mắt Hàm Mặc lại biến thành đau lòng, nhìn thấy tôi mở miệng, đôi mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp nhìn tôi hồi lâu, rồi mới gật gật đầu, “Được..!”
Tôi mím môi cười cười, bắt đầu kể một chuyện một cô gái bị oan biến thành một kẻ phạm tội giết người! Vẫn kể tới đoạn nàng vì tiền đồ của hắn mà nguyện nắm tay hắn vì đất nước…
Đợi khi tôi nói xong, mặt Hàm Mặc co rúm lại, mắt loé lên kinh ngạc, không tin nổi, bối rối, nghi hoặc, không rõ cảm xúc. Một lúc sau hắn mới chậm rãi mở miệng, giọng trở nên đau đớn kịch liệt, tựa như bị một tảng đá to đè chặt tim vậy, “Cô gái này là nàng có đúng không?”
Tôi gật gật đầu, “Chính là tôi, thực xin lỗi, trước đây vẫn gạt anh, kỳ thực, tôi đi nước Đột Quyết là giúp huynh ấy tìm chứng cớ”
Đột nhiên Hàm mặc cười đau khổ, tự cười chính mình, cũng là cười người khác, “Ta sớm nên biết mới phải…Chỉ là ta tự lừa chính mình thôi, cứ cho rằng không thể có khả năng đó được, nàng không có khả năng đi theo hắn. Từ lúc nàng bị bọn áo đen bắt cóc, ta liền huy động cả biển người điều tra, được báo lại là có một tổ chức rất mạnh, hơn nữa rất xuất quỷ nhập thần. Nhưng ngày hôm sau, toàn bộ bị chết sau ngọn núi, không một ai sống sót, hơn nữa đối phương ra tay rất ngoan tuyệt, kiếm pháp quỷ mỵ. Nên biết rằng họ là tổ chức sát thủ mạnh nhất trong trốn võ lâm, nàng nói nàng chạy thoát. Thời điểm đó ta đã hoài nghi rồi, chỉ là ta vẫn tin nàng, ta vẫn tin nàng không có khả năng liên quan tới hắn. Có thể bỏ tiền ra thuê người trong Hắc Quỷ môn giết người không phải là người thường, nhưng ta vẫn coi nhẹ, vẫn coi nhẹ…Đợi tới lúc ta muốn tra kia, tổ chức sát thủ mạnh nhất trong võ lâm lại biến mất tăm mất tích, ta sớm nên nghĩ đến ai có năng lực đem diệt trừ, nhưng mà nàng…” Nói tới đây, trong mắt hắn tràn đầy thống khổ, nói không nổi.
Lòng tôi thất kinh, không thể tưởng nổi lúc trước Hàm Mặc đã từng phái người đi tra bọn người Hắc Quỷ Môn ở chỗ nào, hơn nữa cũng hoài nghi lời tôi nói, nhưng hắn cũng không biểu lộ cái gì cả, Lúc này hắn lại nói Hắc Quỷ Môn biến mất, lòng tôi lại càng muốn biết rõ là ai làm.
Còn nhớ rõ lúc đó khi chúng tôi vừa khởi hành đi Đột Quyết, Long Kỳ vì không để cho bọn chúng kphá hỏng kế hoạch tìm chứng cớ của mình, đã phái ngự lâm quân trong cung chặn lại, không thể tưởng nổi Long Kỳ thật đúng là có năng lực làm chúng biến mất vĩnh viễn.
Hồi tưởng lại điều này, tôi suýt quên hai người, Lãnh Phù và Viêm Hoả, xem ra phải tra hỏi Hà công công xem hiện giờ các nàng ấy ở đâu.
Tôi chìm trong suy nghĩ hoàn hồn trở lại, trong mắt Hàm Mặc đã không còn tức giận nữa, chỉ là đầy thống khổ và không cam lòng tràn đầy mắt. Tôi cười khổ cất tiếng, “Hàm Vương gia, hiện giờ anh nên biết Diệp Vũ tôi đây không phải là người mà anh tưởng tượng rồi, huynh ấy không bắt buộc tôi, cũng không bức ép tôi mà là do tôi tự nguyện”
Hàm Mặc hừ lạnh một tiếng, giọng không còn hờn giận nữa, “Hắn hạ chỉ phong nàng làm hoạ sỹ, rồi buộc tội danh vớ vẩn nhốt nàng lại, hắn thực đúng là bẩn thỉu quá”
“Hàm Vương gia, chuyện này cũng không trách huynh ấy được!” Tôi thản nhiên nói, “Hoan nhi, lấy một chén trà đổi cho Hàm Vương gia đi! Đã lạnh cả rồi!”
“Không cần” Hàm Mặc đứng dậy, bóng thon cao bước ra cửa, bước nhanh mà đi.
Hàm Mặc vừa đi, Hoan Nhi liền chạy tới bắt hắn để lại cho tôi rượu thuốc bôi tay, vừa bôi vừa thầm oán nói, “Hàm Vương gia cũng thật là, chẳng nghĩ tới cảm thụ của nương nương, cổ tay tuyết trắng như vậy mà làm cho bầm tím khó coi chết lên được!”
Tôi chặn lại không cho nàng ta nói tiếp, “Bỏ đi, đợi lát nữa nếu Hoàng thượng tới, đừng nói là ta bị thương biết không?” Hoan nhi rất biết điều gật gật đầu nhưng đúng lúc này tôi nghe tiếng Hà công công vang lên ở ngoài cửa, “Hoàng Thượng giá lâm…”
Bóng thon cao của Long Kỳ xuất hiện trước cửa, tôi và Hoan nhi vội vàng nghênh đón chàng. Chàng lo lắng kéo tay tôi, giọng nghe không có cảm xúc gì, “Hoàng thúc đi rồi sao?”
“Đi rồi!” Tôi vui vẻ cười, bỗng ánh mắt chàng chạm vào bình thuốc trên bàn, cau mày, ánh mắt loé lên, “Có người bị thương sao?”
Tôi âm thầm tự trách Hoan Nhi sao thế nào lại quên cất đi. Lúc này Hoan nhi sợ tới mức cúi đầu, không dám nhìn tôi, tôi gật gật đầu, “Vừa rồi nô tì không cẩn thận ngã bị thương, có bôi một ít rượu thuốc!”
“Ở đâu, cho trẫm nhìn xem!” Long Kỳ lo lắng nhìn tôi, tôi giơ tay lên, chàng cẩn thận vén ống tay áo lên, một vòng thâm tím hiện lên trên cổ tay, các đốt ngón tay đều hiện lên vẻ trắng bệch, trong mắt chàng chợt loé lên ánh sắc lạnh, sắc mặt đen sì lại. Tôi vội vàng kéo ống tay áo che lại, kéo chàng, “Tốt lắm rồi, tốt lắm rồi, chẳng phải chỉ bị thương chút thôi sao, không có gì ngại cả! Chính sự đã xong cả rồi chứ?” Tôi chuyển đề tài, Long Kỳ đau lòng liếc mắt nhìn tôi một cái, “Xong rồi! Giọng trầm thấp động lòng người, đường nét mặt ngọc tràn đầy gió xuân ấm áp cười yếu ớt. Tâm tình tôi tốt lắm, xem ra thì chàng cũng không có tức giận gì.
Long Kỳ vừa ngồi xuống, trà cũng chưa uống, bên ngoài đã có một vị công công vội vàng đến, “Hoàng thượng…Tể tướng đại nhân xin cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng….”
Khoé môi Long Kỳ khẽ nhấc lên, có chút không hờn giận, tôi nhìn về phía công công quỳ dưới đất nói, “Công công xin đứng lên, đi nói là Hoàng thượng sẽ đến ngay!”
“Vâng!” Công công đi ra, tôi nhìn chàng ôn nhu cười, “Đi thôi! Việc xong rồi thì hẵng qua!” Long Kỳ than nhẹ một tiếng, “Được rồi! Xin nghe Vũ nhi!”
“Hoàng Thượng khởi giá hồi cung!” Bên ngoài truyền đến tiếng kêu lên, Long Kỳ bước trầm tĩnh đi xa dần, lòng tôi có chút trống rỗng, nhưng mà chẳng còn cách nào, ai bảo tôi đi yêu phải một vị quân vương chứ!
Hoàng thượng chân vừa bước đi, một bóng người mặc sặc sỡ bước vào cửa, Lan phi đem theo hai nha hoàn đã đi tới, nhìn đáng điệu thanh nhã yểu điệu làm cho người ta theo không kịp, chỉ sợ trong cung này có thể duy trì sự bình ổn này chỉ có nàng ta đi!
Hoàng Hậu Anh Túc Hoàng Hậu Anh Túc - Ngấn Nhi