Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Chương 141-142: Cái Tát.
M
ột mình nói chuyện? Nói chuyện gì? Cửu phu nhân đúng là có chút sợ, có nha hoàn cùng quản gia bên cạnh, hắn còn không dám xằng bậy, nếu không hắn làm ra chút chuyện gì đó đối với mình, vậy thì thật đúng là khóc không ra nước mắt.
- Chúng ta không có gì phải một mình nói chuyện, có chuyện thì nói trước mặt mọi người, Diệp Tài cũng không cần đi, ở lại nghe một chút.
Cửu phu nhân một bộ dạng cao cao tại thượng gắng gượng nói.
- Ha ha, người sợ thì cứ nói đi!
Diệp Không nhịn không được bật cười, ngươi sợ ta còn muốn cùng ta đấu? Hôm nay ta cho ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy nữa không!
Hai mắt của hắn một mực nhìn thẳng vào Cửu phu nhân, lại chậm rãi nói:
- Sợ ta đánh người? Hay là...sợ ta XXX người vậy?
Lời vừa xuất ra, chấn cho mọi người đều rớt cái cằm, Bát thiếu gia quả thật quá cường đại, cái gì cũng có thể nói ra miệng được. Hai nha đầu kia đều là nữ hài hoàn bích, nghe được ba chữ "XXX" thì khuôn mặt liền trở thành đỏ bừng.
Cửu phu nhân đúng là sợ bị hắn chiếm tiện nghi, bất quá những lời này biết là tốt rồi, cũng không cần nói ra mặt, nhưng thật không ngờ tiểu tử này lại nói trắng ra như vậy, hạ lưu như vậy, còn nói rất thoải mái, dường như là đang nói chuyện gì đó vô vị vậy.
- Bối phận của ta có thể là trưởng bối của ngươi nha, ngươi sao có thể nói ra những lời như vậy trước mặt mọi người chứ?
Cửu phu nhân vừa thẹn vừa xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, chỉ vào Diệp Không, trong lúc nhất thời không biết mắng gì, cảm thấy mắng cái gì đều không ăn thua.
Người uống rượu bình thường đều không cho là mình nói lời say, ngưu nhân cũng giống như vậy, nói ra những lời trâu bò như vậy..., chính hắn cũng không thể không biết được, cho dù người khác đều bị hắn nói cho phát sợ hắn vẫn tùy tiện như cũ.
Diệp Không tiếp tục vẫy vẫy tay, không sao cả nói:
- Đừng kích động, ta chính là lưu manh vô lại, nói chuyện trực tiếp một chút, đừng trách móc. Bất quá Cửu phu nhân người cũng không cần phải lo lắng như vậy, tuy người lớn lên xinh đẹp, sữa cũng không nhỏ...
Diệp Không vừa nói vừa tiến lên trước một bước, dùng một loại ánh mắt làm cho người ta rất khó tiếp nhận chăm chú nhìn vào chỗ tơ lụa nơi đang bao chặt chẽ một tòa núi đôi nào đó, sắc mặt Cửu phu nhân càng đỏ hơn, cắn răng hằm hằm nhìn vào Diệp Không. Tiểu tử, ngươi cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của ta, còn nói những lời hạ lưu như vậy..., ta nhất định sẽ nói cho Diệp Hạo Nhiên!
Ánh mắt Diệp Không tuy hèn mọn bỉ ổi, tuy nhiên lại có uy thế cường đại, Cửu phu nhân cảm thấy như đang có một tòa núi cao nguy nga trước mặt mình vậy, áp cho chính mình khó có thể mở miệng được.
- Thế nhưng là...ta đối với người lại không có hứng thú!
Diệp Không nhìn một hồi mới lên tiếng, ánh mắt vừa thu lại, Cửu phu nhân mới có thể thở được một chút.
- Diệp Không! Ngươi thật quá mức! Ngươi đối xử với trưởng bối như vậy quả thực là so với súc sinh cũng không bằng!
Cửu phu nhân cũng không phải là đèn đã cạn dầu, vung tay lên muốn cho Diệp Không một cái tát.
- Ngươi mới là súc sinh cũng không bằng!
Diệp Không nhẹ nhàng bắt lấy tay nàng, cười lạnh nói:
- Tầm nhìn của ngươi nhỏ hẹp giống như con gà mái vậy, bụng dạ hẹp hòi, vừa mới lên đài liền vội vàng báo chút thù hận mấy năm trước; ngươi ở trước mặt không dám, sau lưng lại dám đùa nghịch âm mưu quỷ kế, giống như rắn rết vậy; còn nữa ngươi vừa rồi gào gào thét thét, sao mà giống như chó dại sủa quá vậy? Hừ, còn sợ ta làm ngươi...yên tâm, loại nữ nhân như ngươi, cho dù có cởi bỏ quần áo cũng chỉ như là con heo mẹ vểnh lên cái mông, giơ X trước mặt ta, ta cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Diệp Không đoạn văn này quá mức kinh ngạc, đã nghiêm trọng vượt quá tưởng tượng của nhân loại, chẳng những ví von một cái so một cái còn hình tượng hơn, hơn nữa trong đó lại xen lẫn những câu nói tục tĩu, thô tục.., làm cho mọi người ở đây đều cứng họng.
- Bát...bát thiếu gia...
Diệp Tài nói chuyện đã bắt đầu có chút lắp bắp, đã biết Bát thiếu gia đánh người lợi hại, nguyên lai mắng người cũng lợi hại không kém, Cửu phu nhân này đã bị chửi thành một tiêu chuẩn súc sinh, hay vẫn là tạp chủng súc sinh.
Càng nói, Diệp Tài càng cảm giác mình có chút không đủ sức lực:
- Những lời này của người, có phải hay không là hơi quá... quá đáng?
- Quá đáng, nếu để cho lão bà của ngươi trời lạnh như vậy đi chùi bồn cầu, ngươi cũng sẽ không nói ra những lời dễ nghe.
Cửu phu nhân rốt cuộc cũng tìm được cơ hội mở miệng, dùng một thanh âm sắc lạnh tràn đầy phẫn nộ gào thét:
- Cũng nên có người đi chùi chứ? Ngươi nói không để nó đi làm? Vậy ngươi nói nên để ai đi làm? Bản phu nhân an bài có gì sai sao? Một con nha hoàn mà thôi, nàng không làm chẳng lẽ ta làm? Buồn cười, lão bà ngươi? Có hay không làm lễ cưới? Không biết xấu hổ còn nói ra, ta đều cảm thấy mất mặt thay mẹ ngươi nha!
Cửu phu nhân mắng xong Diệp Không, lại chuyển sang mắng Tiểu Hồng:
- Nha hoàn chết tiệt, cho nàng làm chút chuyện đã kể lể khóc lóc, xem ta có chỉnh chết nàng không! Chùi bồn cầu là còn nhẹ đấy, nàng không làm ta liền dùng gia pháp hầu hạ nàng! Hành chết con đ! đó! Văn tự bán mình của nàng còn ở trong Diệp phủ, ta đánh chết nàng...
- Ta đ! mẹ mày đấy!
Diệp Không nén giận ra tay, một cái bạt tai làm cho khóe miệng Cửu phu nhân rỉ máu.
- Muốn báo thù lão tử? Diệp Tài, các ngươi đều đi ra ngoài cho ta! Đi ra ngoài!
Một tiếng rống đầy giận dữ này của Diệp Không, Diệp Tài cũng không dám ngây người thêm, hắn cũng không muốn bị ai đó đánh, hơn nữa Cửu phu nhân này đúng là không biết điều, ngươi nói chuyện khách khí một chút sẽ chết sao?
- Bát thiếu gia, người...
Diệp Tài cũng không biết nói thế nào rồi, cũng không thể nói, ngươi có thể đánh, nhưng đừng đánh chết là được.
Hai nha hoàn kia càng là sợ tới mức hai chân mềm nhũn, đi theo Diệp Tài, chạy ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Cửu phu nhân và Diệp Không. Cửu phu nhân nén giận nhìn xem Diệp Không, nàng bụm mặt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc.
- Ngươi dám đánh ta? Đánh đi! Ta muốn nói cho lão gia, để cho hắn trị tội ngươi! Đem một nhà các ngươi đều đuổi ra khỏi Diệp phủ! Cho ngươi sung quân, ngồi tù, chém đầu!
Cửu phu nhân cũng bị một cái tát tai này đánh cho nổi máu chanh chua trong người lên.
- Đừng nhao nhao như vậy, không biết lượng sức, lão tử bóp chết ngươi chỉ cần một phút là đủ.
Diệp Không hừ một tiếng.
Người khác đều rời đi, Cửu phu nhân vốn tưởng rằng tiểu tử này muốn đánh mình, nhưng lại phát hiện, hắn cũng không có tiếp tục đánh người, mà là đột nhiên hỏi một câu:
- Ngươi có nghĩ tới hay không, cái vị trí nội viện chủ trì này của ngươi là làm sao ngồi lên được?
Những lời này cần tư duy suy nghĩ quá lớn, Cửu phu nhân sửng sốt một chút, có chút không rõ nhìn Diệp Không.
- Ta hỏi cái vị trí này của ngươi là làm sao ngồi lên được? Cái ghế này, cái ghế mà cái mông ngươi đang đặt lên đó...
Diệp Không vỗ vào cái ghế lớn sau lưng Cửu phu nhân, hỏi:
- Ngươi có biết là vì cái gì mà ngươi có thể ngồi lên đây không?
- Nhị phu nhân chết, lão gia để cho ta...
Cửu phu nhân đột nhiên nghĩ tới điều gì, chân mềm nhũn, thất thần ngã ra sau ghế.
- Nhị phu nhân vì sao lại chết, ngươi có biết rõ không?
Diệp Không lạnh lùng nói, đồng thời cúi người, cúi sát đến trước mặt Cửu phu nhân, nụ cười của hắn có chút dữ tợn:
- Hôm nay ngươi ngồi lên được cái ghế này, lại không có một chút lòng biết ơn, đã thế còn muốn lấy oán trả ơn, hắn là...ngươi cũng muốn theo gót chân Nhị phu nhân?
Lời nói của Diệp Không đã rất rõ ràng rồi, Cửu phu nhân lại liên tưởng đến cái chết của Nhị phu nhân, nàng chết vào ban đêm, ban ngày đúng là thằng này hành hung hai đứa con của nàng...chẳng lẽ Nhị phu nhân đúng là bị hắn...
Cửu phu nhân nghĩ tới đây, nhịn không được sợ run cả người, ông t...r...ờ...i...! Dĩ nhiên là hắn làm! Giết người không lưu chút dấu vết nào!
Trông thấy bộ dạng mặt mày biến sắc của Cửu phu nhân, Diệp Không biết rõ mục đích của hắn cơ bản đã đạt được, đứng thẳng người, vứt lại một câu, liền xoay người rời đi.
- Nhiều khi phiền toái đều là do mình tự tìm đến...Ta chỉ cho ngươi một lần cơ hội, đừng có lại khiêu chiến tính tình của ta, ngẫm lại con của ngươi a.
Diệp Không nói rõ cho nàng biết, ngược lại cũng không sợ nàng nói ra, chính mình đã có thể di chuyển được pháp khí, cho dù Diệp Hạo Nhiên có trở về, lại há có thể làm khó dễ được mình?
Diệp Không rời đi một hồi lâu, Cửu phu nhân mới bình thường lại, mới ngẩng đầu la lên:
- Nhanh cầm hai mươi lượng bạc cho Mã tỷ, nói cho nàng biết từ nay về sau không cần trở lại nữa.
Một hồi này, Cửu phu nhân đã cân nhắc rất rõ ràng, tên ôn thần này chuyện gì cũng dám làm, nếu như mình thật sự chết đi, nhi tử cũng sẽ giống như Diệp Vũ, thậm chí còn thảm hại hơn...Nàng sợ, cũng không dám đấu với Diệp Không nữa.
- Vâng.
Đã trở về Diệp Tài trong nội tâm hít một hơi, sớm biết có lúc này hà tất lúc trước phải làm thế? Khuyên ngươi liên tục, không nên bị đánh mới nhớ được, người này a..., còn chính là ti tiện.
Cửu phu nhân nhớ tới Mã tỷ, muốn cho Mã tỷ đi, không nên chọc giận Diệp Không, có thể nàng nhớ tới đã muộn, Diệp Không trên đường trở về, vừa vặn đụng phải Mã tỷ.
Nữ nhân này trông thấy Diệp Không, như là trông thấy tử thần vậy, lần trước bị đánh, nàng đã bị đánh thành cà thọt rồi, đi đường khập khiễng.
Đối với nữ nhân năm lần bảy lượt khiêu khích mình này, Diệp Không đã chịu đủ rồi, tự nhiên sẽ không để cho nàng sống khoái hoạt, lại hành hung nàng một chầu, đánh cho nàng từ nay về sau chỉ có thể sinh hoạt trên xe lăn, lúc này mới thu tay lại.
- Việc này cứ như vậy là được rồi?
Hoàng Tuyền lão tổ không biết vì cái gì tỉnh lại vào lúc này.
- Cửu phu nhân tuy hận ta, nhưng dù sao cũng không nghĩ tới giết ta, ta cũng không cần phải giết nàng.
Diệp Không trả lời.
- Ai, cùng các nàng cần gì phải giảng đạo lý, trực tiếp giết chẳng phải là xong sao.
Diệp Không cười nói:
- Ngươi ít giả bộ, trong lòng ngươi muốn gì làm như ta không biết? Không phải là lúc trước giết Nhị phụ nhân ra tay quá đã, giết đến nghiện rồi chứ gì.
- Ta van ngươi, không nên quá khôn khéo như vậy có được không?
Hoàng Tuyền lão tổ bị nói trúng tim đen, cười hắc hắc nói:
- Lần trước Nhị phu nhân già rồi, còn Cửu phu nhân này mới hơn hai mươi tuổi a, đôi núi kia...thật là đủ mãnh liệt nha!
Diệp Không vỗ vỗ tiểu kiếm bên hông, cười nói:
- Yên tâm, sẽ cho ngươi được thoải mái, ăn cơm trưa xong liền dẫn ngươi đi Tàng Xuân lâu.
- Có thật là đã giải quyết xong không?
Diệp Không trở lại tiểu viện của mình, lão nương cùng hai tiểu nữ chờ đã lâu rồi, Tiểu Hồng không thể chờ được nữa liền hỏi, lại sợ Diệp Không nghĩ mình vì lười nên mới không đi, lại nói:
- Nếu như không được...Muội đi buổi tối cũng được.
- Đương nhiên là đã giải quyết xong, bổn thiếu gia tự thân xuất mã, còn có sự tình không thể giải quyết được sao? Muội cũng đừng phiền não nữa, thị thiếp của Bát thiếu gia đi chùi bồn cầu, muội muốn đi, ta cũng không cho muội đi.
Diệp Không cười cười ôm cái eo nhỏ của Tiểu Hồng.
Diệp Không lần này đi ra, không có che che lấp lấp, hào phóng thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Tiểu Hồng, điều này làm cho nội tâm Tiểu Hồng rất là vui vẻ, một đôi mắt mông lung dán chặt trên người Diệp Không, ánh mắt kia có thể đem người hòa tan.
Tiểu Hồng được sủng ái, trong nội tâm Lô Cầm rất là không có tư vị, cũng không phải nàng ghen, nhưng chính là nàng cảm thấy mình thiếu một chút dũng cảm, nàng biết rõ Tiểu Hồng được sủng ái đó là bởi vì Tiểu Hồng chủ động, nhưng mà bảo nàng chủ động, thật sự là nàng không làm được.
Trần Cửu Nương sớm đã nhìn ra mối quan hệ giữa Diệp Không và Tiểu Hồng, tuy Tiểu Hồng lớn hơn hai tuổi làm cho nàng có chút vướng mắc, nhưng hơn nửa năm này, cảm thấy Tiểu Hồng cũng không tệ, hơn nữa hai người họ sớm đã gạo nấu thành cơm, cơmn đã chín lại nấu đến cháy luôn rồi, cho nên Trần Cửu Nương cũng đành chấp nhận.
Đối với sự thân mật của hai người, Trần Cửu Nương nhắm mắt làm ngơ, trong nội tâm nàng cũng lo lắng đây này. Nói đến cũng buồn cười, nàng không lo lắng cho nhi tử, mà là lo cho người khác.
Từ kinh nghiệm cho thấy, Diệp Không không có sự tình nào làm không được, Trần Cửu Nương là vì Cửu phu nhân mà lo lắng nhức đầu. Dù sao phương thức giải quyết vấn đề của nhi tử cũng quá trực tiếp, quá bạo lực, những tên đối thủ của hắn, không chết thì cũng bị thương, nàng có chút lo lắng Cửu phu nhân không may gặp phải 'độc thủ' của nhi tử.
- Ngươi...không có đem Cửu phu nhân thế nào a? Tướng quân rất sủng ái nàng cùng với Diệp Ưu đó? Nếu như nàng có chuyện gì, tướng quân trở về, ta như thế nào giao phó cho tướng quân chứ?
Trần Cửu Nương nói.
- Như thế nào là như thế nào? Không có như thế nào cả? Nàng tốt lắm, sống rất vui vẻ a.
- Ah.
Lão nương bình thường vẫn tương đối tin tưởng lời của con trai, Diệp Không vừa nói, Trần Cửu Nương liền tin ngay.
Nhưng Lô Cầm cũng không bị lừa gạt dễ dàng như vậy, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, ngẩng đầu lên nhìn trời, tự nhủ.
- Thật kỳ lạ, Cửu phu nhân mới lên chức quan được ba tháng, lửa cháy đang vượng a, nhẹ nhàng bâng quơ như vậy đã bị người lừa gạt, thật đúng là làm cho người ta khó tin được.
Nha đầu chết tiệt kia, không nói lời nào cũng không ai nói ngươi bị câm đâu. Diệp Không dùng sức trừng mắt nhìn tiểu nha đầu, phát hiện Lô Cầm đang đắc ý cười giống như một con tiểu hồ ly.
Quả nhiên Trần Cửu Nương cũng sinh nghi, cau mày nói:
- Không Nhi, tình huống đến cùng như thế nào, mẹ muốn nghe lời nói thật.
Lời nói thật? Nói ra không phải là sợ người sẽ lo lắng chết nha! Cho nên mắng được Cửu phu nhân máu chó xối đầu, cộng thêm quạt cho nàng một cái bạt tai, những thứ này đều là không thể nói được đâu.
- Cái này là nói thật mà!
Diệp Không rất vô tội nói ra.
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --