Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 89
hư đang bực tức tôi đập bàn nghiến răng:
-Mày phải cho tao đi hốt thằng Nghĩa Toàn ạ, tao chịu hết nỗi rồi!
-Ê khoang, mày gượm đã!
-Còn gượm gì nữa, không thấy nó chơi tao ra thế này rồi sao, lúc nãy tao ngã câu thang suýt đập đầu, mày đâu phải là tao sao mày cảm nhận được?
-Nhưng mà…chậc…nếu mày đi ngay bây giờ thì coi như mọi cố gắng hơn một tháng qua coi như công cốc đó!
-Tao mặc kệ, điều tao muốn làm bao giờ là đấm vào mặt thằng Nghĩa! Tao không thể chịu nỗi nữa đâu!
Tôi điến tiết lao ra khỏi lớp. Thằng Toàn cũng muốn cản tôi nhưng cứ mỗi lần nó chộp lấy cánh tay tôi, những vết dầu nhờn còn sót lại khiên nó chẳng thể giữ tôi được lâu chỉ cần tôi hất nhẹ, tay nó đã trượt khỏi tôi một cách dễ dàng.
Với điều đó, tôi càng băng băng trên mục tiêu đi xử lí thằng Nghĩa của mình. Nhưng vừa ra đến cửa lớp, tôi đã chạm ngay mặt Lam Ngọc đang từ ngoài bước vào làm tôi đứng khựng lại.
-Phong đi đâu đấy, làm gì mà áo quần tèm lem thế này, dầu à?
-À không có gì đâu, hồi sáng đi ăn hủ tiếu bị té vào nồi nước lèo đó, để Phong vào nhà vệ sinh rửa!
-Sao, nước lèo nóng thế mà Phong té vào không bị gì à?
Vừa lúc đó thằng Toàn chạy ra hớt hải:
-Chặn nó lại đi Ngọc, nó định đi đánh nhau với thằng Nghĩa đấy!
Lam Ngọc nghe thế liền nhíu mày nhìn tôi:
-Gì, có phải là sự thật không Phong?
-Không phải, hơi đâu nghe thằng Toàn nói!
-Ngọc đừng tin nó, lúc sáng nó bị đám thằng Nghĩa chọi dầu nhờn vào người nên cay cú đấy!
Toàn phởn lại phang thêm vào.
-Phong, trả lời thật cho Ngọc biết, điều đó có phải là sự thật không?
Đến lúc này, tôi chẳng thể giấu được nàng nữa đành thở hắc ra:
-Hầy, phải! Sáng nay và cả mấy hôm trước Phong bị đám người của thằng Nghĩa hại cho suýt chết, Ngọc nghĩ Phong có chịu nỗi không?
-Thế Phong có hiểu cảm nhận của Ngọc không?
-Sao?
-Ngọc cũng đã từng bị thằng Nghĩa hại, thậm chí là giữa chốn đông người, nhưng Ngọc có như Phong không?
-Việc đó khác, con gái làm sao mà hiểu được!
-Con gái thì có gì khác chứ, tính sĩ diện chăng? Nếu thật là thế thì Phong không đáng để hạ gục thằng Nghĩa đâu!
-Tại sao chứ?
-Vì cơ bản Phong cũng y chang nó mà thôi, nếu muốn hạ gục nó, chi bằng Phong tự hạ gục mình đi!
Lam Ngọc quả quyết nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt của nàng như xuyên sâu vào trái tim tôi làm nó như đập nhanh gấp trăm lần bình thường. Nhưng nó vẫn chưa đủ để tôi vơi đi ngọn lửa căm thù đang cháy bừng bừng trong người.
Sau một lúc khựng lại, tôi nhanh chóng lách ra khỏi Lam Ngọc, tiếp tục hướng về phía văn phòng đoàn với đầy sát khí trên người:
-Xin lỗi Ngọc, nhưng Phong không phải là người giỏi chịu đựng, đối với Phong có vay ắc phải có trả, có oán ắc phải báo thù!
-Phong…đứng lại ngay…!
-Nếu Ngọc gọi Phong lại chỉ để ngăn cản Phong thì đừng cố gắng nữa, vô ích thôi!
-Phong…nếu Phong đi một bước, Ngọc sẽ bức một cúc áo, nếu Phong đi hai bước, Ngọc sẽ bức hai cúc áo….!
-Hừm...Phong không tin Ngọc sẽ làm thế đâu! Bớt cái trò trẻ con lại đi, Phong hiểu tính của Ngọc mà!
Tuy nhiên, khi tôi quay đi bước một bước đầu tiên. Một tiếng tạch vang lên, tiếng tạch đặc trưng không thể lẫn vào đâu được. Tiếng tạch của cúc áo dài.
Tôi giật thót xoay người lại, chiếc cúc áo đầu tiên của Lam Ngọc đã được nàng bức tung ra. Nàng mím môi như đang kiềm nén một cảm giác gì đó to lớn lắm. Đôi mắt nàng đã đỏ lên những mạch máu nhỏ. Vẻ như nàng đang cố kìm nén nước mắt, hoặc đang cố đấu tranh với chính bản thân mình.
Tôi vẫn chưa hoàn toàn bị lung chuyển, một cúc áo thì có là gì, áo dài đâu phải chỉ có một cúc chứ?
Tôi vẫn tiếp tục quay đi với suy nghĩ rằng Lam Ngọc sẽ không dám bức thêm một cúc nào nữa. Đối với nàng như thế đã quá gan dạ rồi. Thế nhưng khi tôi bước thêm hai bước nữa, đó cũng là số tiếng tạch vang lên rành rọt ngay sau lưng tôi.
Tôi xoay lại, nàng đã bức đến cúc thứ 3. Đôi mắt đỏ ngoe của nàng vẫn đang nhìn tôi trách móc chừng như sắp ứa lệ đến nơi. Tôi bắt đầu thấy lưỡng lự, xem ra Lam Ngọc không phải nói chỉ để hù dọa tôi, nàng đang rất cương quyết. Qua ánh mắt ứa lệ khi nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó.
Nhưng tôi vẫn không tin là Lam Ngọc có thể tiếp tục bứt thêm một cúc nào nữa. Bây giờ ngoài hành lang đã đông người qua lại, thậm chí có một vài đứa hiếu kì nán lại xem. Nếu bây giờ Lam Ngoc còn bứt, tôi tin chắc sẽ có cả đám học sinh vây quanh nàng với cặp mắt nham nhở, dèm pha. Lam Ngọc là một cô gái có lòng tự trọng cao, nàng sẽ không bao giờ để bất cứ ai bình phẩm về mình nhất là những lúc như thế này.
Tin chắc là như vậy, tôi lạnh lùng quay đi chẳng thèm để ý để mọi người xung quanh đang đổ dồn về chúng tôi nữa. Tôi cứ bước cho đến khi tiếng thằng Toàn vang lên với đầy vẻ căm phẫn:
-Thằng chó, mày còn bước thêm một bước nữa đừng có nhìn mặt Lam Ngọc!
Khi tôi quay lại theo tiếng gọi. Chiếc áo dài của Lam Ngọc đã bung nút gần hết, chỉ còn một nút cuối cùng còn bám yếu ớt trên áo. Tôi sững sốt, tôi bàng hoàng trước cảnh tượng đang xảy ra trước mắt mình. Lam Ngọc đã làm thật không phải nói đùa, nàng đã bứt đi hàng cúc áo theo những lần bước chân của tôi. Nàng vẫn nhìn tôi, nhìn với đôi mắt uất nghẹn, ứa từng giọt lệ.
Học sinh bu ngày một đông hơn khi hàng cúc áo của Lam Ngọc đã gần như bung hoàn toàn và lộ ra thấp thoáng những gì được che đậy bên trong lớp áo đó. Tôi chẳng thể nào suy nghĩ nhiều nữa, tôi đã quay bước, chạy thật nhanh về phía Lam Ngọc, ôm nàng, ôm chặt nàng, bế thật nhanh vào lớp. Toàn phởn cũng vội vàng chạy theo không quên đóng lại cửa lớp mặc cho bao nhiêu con mắt tò mò vẫn chực chờ ngoài đó.
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần