When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 107 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 623 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:40:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 89: Muối
rời, hồ rộng quá!” Bảo Tôn kinh ngạc nhìn hồ nước không xa phía trước, lớn tiếng nói, “Đi cả ngày mà vẫn chưa tìm thấy ngôi nhà nào, khát nước chết mất!”
Nói xong, hắn dẫn đầu chạy tới hồ nước kia.
Hồ nước màu sắc mê người, trong veo lấp lánh, gần như hòa thành một dải với không trung, khi nhìn thì tâm tình không khỏi vui vẻ thoải mái. Có điều, thứ mà Mặc Phi để ý hơn là một lớp kết tinh màu trắng dọc theo bờ hồ, giống như một tầng tuyết, vô cùng nổi bật. Mà ở khắp nơi bên hồ đều có xây dựng mấy chòi quan sát, hiển nhiên đây là nơi đã có chủ.
Trong lòng Mặc Phi khẽ động, đang định gọi Bảo Tôn trở về, chợt nghe thấy hắn hô lên một tiếng: “A! Sao nước này lại mặn thế?”
“Đây là hồ nước mặn.” Mặc Phi đi tới trả lời. Thiên nhiên quả là thần kỳ, luôn luôn sáng tạo cho nhân loại muôn kiểu tài nguyên, đáng tiếc rất nhiều người lại không hiểu được sự quý trọng.
“Hồ nước mặn?” Bảo Tôn tò mò nhón một ít kết tinh màu trắng, cẩn thận thè lưỡi liếm, sau đó nhổ ra ngay tức khắc, nhếch miệng nói, “Quả nhiên là muối, vừa đắng vừa mặn.”
Dư Sơ cũng thử một chút, khuôn mặt thanh tú lập tức nhăn thành bánh bao.
Mặc Phi nhìn một vòng xung quanh, suy đoán gần đây hẳn phải có bộ tộc, có được một hồ nước mặn thiên nhiên lớn như vậy, cuộc sống hẳn phải tương đối sung túc.
Đúng lúc này, cách đó không xa chợt truyền đến tiếng quát chói tai: “Các ngươi là người phương nào? Nơi đây là lãnh địa tộc Liệt Ưng, những người không có phận sự miễn tới gần!”
Tộc Liệt Ưng? Mặc Phi nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy bốn, năm kỵ sĩ đang đứng lạnh lùng nhìn bọn họ ở bên kia hồ.
Mặc Phi trả lời: “Chúng ta chỉ là lữ khách trùng hợp đi ngang qua đây, nếu có gì thất lễ, xin hãy lượng thứ.”
“Nếu là vậy thì tạm thời sẽ không truy cứu. Nhưng nếu để chúng ta phát hiện các ngươi là kẻ trộm, tất sẽ không tha! Các ngươi mau rời đi.”
Ngữ điệu của kỵ sĩ mang sát khí, thái độ ác liệt, Mặc Phi không muốn xung đột với bọn họ, mang theo Dư Sơ và Bảo Tôn rồi rời đi.
Bảo Tôn hỏi: “Tiên sinh, vì sao không nói chuyện với bọn họ một chút? Chúng ta đi đường mệt mỏi, cũng nên mượn một nơi để nghỉ chân mà.”
Mặc Phi trả lời: “Thuật cưỡi ngựa của mấy người kia rất tinh thông, thân mặc áo giáp, vũ khí đồng nhất, rõ ràng là kỵ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, không phải là dân chúng bình thường. Trước khi biết rõ thân phận của bọn họ, mạo muội tiếp xúc, rất có khả năng sẽ sinh ra phiền toái.”
Bảo Tôn hiểu rõ gật gật đầu: “Vẫn là tiên sinh nghĩ chu đáo.”
“Chúng ta đi tiếp thôi.” Mặc Phi lại nói, “Hẳn là sắp tới nơi dân cư tụ tập rồi.”
Thế nhưng lần đi này, đến tận lúc hoàng hôn mới phát hiện ra một bộ tộc có mấy trăm người.
Ba người Mặc Phi tới cách bộ tộc kia khoảng trăm mét, vừa vặn gặp được một tộc nhân đang vội vàng lùa bò dê trở về.
Hắn nhìn thấy đám người Mặc Phi thì sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, không ngừng đánh giá trên dưới ba người một hồi, cuối cùng mới ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Ngài là Hành giả đại nhân sao?”
“Tại hạ Phù Đồ.” Mặc Phi đáp lại một câu.
“Quả nhiên là hành giả Phật đồ.” Người nọ nhảy lên, chạy vài bước đến gần, kích động nói, “Ta đã sớm được nghe tiếng tăm của mấy vị qua những người thương hành, còn nghĩ rằng sớm muộn gì mấy vị cũng sẽ đi qua nơi này của chúng ta, không ngờ lại được gặp nhanh như vậy.”
Bảo Tôn cười nói: “Chúng ta đều chỉ là những lữ khách bình thường mà thôi.”
“Không, không.” Người nọ vội nói, “Mấy vị quá khiêm tốn, xin hãy theo ta về bộ tộc nghỉ ngơi một chút, các trưởng lão nhìn thấy mấy vị chắc chắn sẽ vô cùng vui sướng đấy.”
“Vậy thì phiền vị đại ca này dẫn đường rồi.”
Người dẫn đường tên là Tang Mộc, là một nam tử cường tráng chừng hai mươi tuổi, làn da ngăm đen thô ráp, nhưng tính cách sang sảng, là một người dễ để lại thiện cảm cho người khác.
Đám người Mặc Phi đến quả nhiên khiến cho bộ tộc này xôn xao, hầu như toàn bộ người nghe tin đều đi ra nghênh tiếp, hơn nữa còn nhiệt tình mời đám người Mặc Phi tới làm khách nhà mình.
Mặc Phi vừa đáp lại nhiệt tình của mọi người, vừa đánh giá bọn họ. Nàng phát hiện người của bộ tộc này, ngoại trừ những người trẻ tuổi ra, hầu hết những người lớn tuổi đều có thân thể hơi mập mạp, bước chân hư nhược, khí sắc không tốt.
Lúc này, một lão giả râu bạc trắng từ từ đi tới, mọi người lập lập tức nhường đường, hơn nữa còn khẽ gật đầu hành lễ.
Lão giả đi tới trước mặt đám người Mặc Phi, không hề có dấu hiệu nào đã quỳ phục trên mặt đất, dùng giọng nói hơi run rẩy nói: “Hành giả đại nhân, cuối cùng chúng ta cũng chờ được mấy người đến đây, xin ngài, nhất định phải cứu tộc nhân của chúng ta.”
Mặc Phi bước lên phía trước đỡ dậy: “Lão nhân gia đâu cần phải làm đại lễ này? Nếu có thể giúp đỡ, chúng ta tất không chối từ.”
Lão nhân đứng dậy dưới sự nâng đỡ của Mặc Phi, cười khổ nói: “Là do lão phu quá nôn nóng rồi, mấy vị đường xá vất vả, xin hãy vào trong lều trại nghỉ tạm, việc này để sau hãy nói.”
Tiếp theo đám người Mặc Phi tiến vào lều trại của vị lão giả dưới cái nhìn của những người ở đây.
Sau khi uống bát trà xanh, đám người Mặc Phi cũng hiểu được một số tình huống của bộ tộc này.
Bộ tộc này tên là “Uyển Chi”, do trưởng lão Khảm Lạc thống lĩnh, cũng chính là vị lão giả quỳ về phía Mặc Phi kia.
Vốn dĩ cuộc sống của tộc Uyển Chi cũng coi như hoà thuận, cho đến mấy năm trước, trong tộc nhân bắt đầu xuất hiện căn bệnh kì quái, người mắc bệnh đa số là người già, nghiêm trọng còn có thể tử vong mà không rõ nguyên nhân. Bọn họ đã sử dụng vô số phương pháp, thậm chí còn mời cả thầy pháp, khấn thần, nhưng đều không có tác dụng. Không chỉ tộc Uyển Chi bọn họ, phần lớn các bộ tộc trên thảo nguyên này, ít này nhiều đều xuất hiện người nhiễm bệnh. Mấy năm qua, tộc dân vẫn sinh sống trong sợ hãi, không biết khi nào sẽ bị thần linh gọi về.
Thảo nguyên hoang vắng, thỉnh thoảng mới có thương nhân đi qua, muốn tìm một đại phu còn khó hơn cả trèo lên đỉnh núi tuyết.
Cho đến tận khi nghe được tin tức của Khổ hành Phật đồ, mọi người trong tộc mới có hi vọng. Đức hạnh của Khổ hành giả đã được lan truyền vô cùng kì diệu, bọn họ đến đây, không thể nghi ngờ chính là tin vui cho cả bộ tộc.
Mặc Phi nhìn về phía Bảo Tôn, mắt mang ý hỏi.
Bảo Tôn nói: “Nhìn khí sắc của lão nhân này thì quả là vô cùng khỏe mạnh. Trưởng lão, phiền ngài mời mấy vị lão nhân mắc bệnh tới đây, tại hạ sẽ bắt mạch cho bọn họ.”
“Mấy vị không cần nghỉ ngơi trước một chút sao?”
“Không cần, mau chóng điều tra rõ nguyên nhân bệnh sẽ tốt hơn cho việc giảm thiểu thống khổ cho bệnh nhân.” Trong khoảng thời gian đi cùng với Mặc Phi, Bảo Tôn đã học được rất nhiều điều trên người “Hắn”, trong bao gồm cả phẩm chất lương y như từ mẫu trân quý.
Không bao lâu, ngoài lều đi vào bốn, năm vị lão nhân và mấy nam tử thanh niên, có lẽ là người thân của mấy lão nhân này. Sau khi tiếp đón, mọi người lần lượt ngồi xuống.
Bảo Tôn bắt đầu bắt mạch cho bọn họ, khi hắn chữa bệnh, hoàn toàn bỏ đi vẻ lông bông thường ngày, nét mặt chuyên chú, làm việc nghiêm cẩn.
Sau khi bắt mạch xong cho người cuối cùng, hắn hỏi: “Có phải mấy vị lão nhân gia thường hay cảm thấy choáng váng hoa mắt, buồn nôn, dễ mệt mỏi, người nghiêm trọng thì hôn mê, cơ bắp bị chuột rút, thậm chí rụng tóc hay không?”
Mấy người liên tục gật đầu.
Bảo Tôn lại nhìn thân thể sưng phù của bọn họ, trong đó có một người, cổ sưng đặc biệt to.
Mặc Phi nhìn tới đây, thầm nghĩ: đây không phái là bướu cổ chứ? Loại này bệnh ở thế giới cũ của nàng đã rất hiếm thấy rồi, nguyên nhân chủ yếu là do thiếu muối i ốt. Nhưng mà cách nơi đây không xa đã có một hồ nước mặn, sao bọn họ lại thiếu muối?
Mặc Phi thấy Bảo Tôn xem xong ấy người thì rơi vào trầm tư, vì thế mở miệng hỏi: “Bình thường mọi người có ăn nhiều muối không?”
Khảm Lạc trưởng lão trả lời: “Muối rất quý, bình thường chúng ta ăn rất ít.”
“Muối rất quý?” Mặc Phi kỳ quái nói, “Nơi đây không phải nơi làm muối sao? Sao lại quý như vậy?”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, trong đó mấy người trẻ tuổi thì lộ vẻ giận dữ, Khảm Lạc trưởng lão cười khổ nói: “Nếu là bảy, tám năm trước thì không quý, nhưng mà…”
Hóa ra bảy, tám năm trước, có một bộ tộc cường đại tự xưng là “Liệt Ưng” di chuyển đến đây, bọn họ hiếu chiến hung ác, lợi dụng vũ lực chiếm hồ nước mặn cho riêng mình, không cho phép bất kì ai tới gần, nếu không giết không cần hỏi.
Hóa ra thảo nguyên này có ba mươi sáu bộ tộc, chung sống hòa thuận, cùng nhau coi giữ hồ nước mặn kia, phân chia công bằng, quý trọng bảo tàng do trời ban tặng. Thế nhưng tộc Liệt Ưng đã đến tuyên cáo kết cuộc của hòa bình, bọn họ giết sạch những bộ tộc phản kháng, không đến hai năm, ba mươi sáu tộc đã chỉ còn lại có mười lăm, mọi người cũng không dám phản kháng nữa, bắt buộc phải rời đi xa hồ nước mặn.
Sau đó tộc Liệt Ưng lợi dụng hồ nước mặn để giao dịch với thương nhân, không ngừng lớn mạnh, từ mấy trăm người, đến nay đã dần dần phát triển mấy nghìn người.
Mà nếu những bộ tộc gần đó muốn mua muối, thì phải trả một cái giá rất cao, kể cả thương nhân cũng bị cảnh cáo không được bán muối cho người trong bộ tộc. Bởi vậy, sau khi lượng muối sử dụng cho bộ tộc giảm dần theo từng năm, bọn họ cho rằng dù không có muối thì cuộc sống cũng sẽ không chịu nhiều ảnh hưởng, chỉ cần có gia súc và cỏ nuôi súc vật, sẽ không bị đói chết.
Vì thế, mọi người trong bộ tộc ở đây, dưới sự áp bách không công bình mà sinh sống thiếu thốn.
Mặc Phi cảm thán, ở nơi thừa thãi muối ăn mà lại không được ăn muối, thật là một chuyện quá châm chọc!
“Tiên sinh, ngài cũng nhìn ra nguyên nhân bệnh của bọn họ sao?” Bảo Tôn ngạc nhiên hỏi.
“Có chút ý tưởng, ngươi cảm thấy thế nào?”
Bảo Tôn gật đầu: “Đúng vậy, bệnh của chư vị là do nguyên nhân đó. Dương không đủ mà âm thì lại tích lũy, thân thể con người cần phải cân bằng, thiếu một thứ cũng không được. Ví dụ như lão nhân gia này, cổ họng là nơi không khí lưu thông nhất, thế mà dương khí thì thiếu, âm khí lại không thông, cho nên sinh ra u bướu. Muối là nơi có dương khí, chư vị lại trường kỳ không ăn, đã làm cho âm dương mất cân đối.”
Khảm Lạc trưởng lão nói: “Có phải chỉ cần ăn muối là có thể khỏi hẳn hay không?”
“Đây là cơ bản, có điều còn cần phải điều trị bằng một số vị thuốc mới có thể thuận lợi bình phục được.”
“Vậy là tốt rồi.” Khảm Lạc trưởng lão hành lễ nói, “Còn xin phiền toái mấy vị hành giả đại nhân.”
“Trưởng lão, sự tình không đơn giản như vậy đâu.” Một giọng nói bỗng vang lên, mọi người nhìn lại, mở miệng chính là Tang Mộc ngồi trong góc, hắn nói, “Nay Tộc Liệt Ưng nắm giữ hồ nước mặn, sao chúng ta có thể mua được nhiều muối của bọn chúng đây?”
Sắc mặt mọi người đều hơi sầu não.
Lại có một thanh niên nói: “Đúng vậy, chúng ta muốn mua muối thì phải dùng gia súc đổi, một đầu gia súc mới đổi được một chút muối, sao chúng ta đổi được nhiều đây?”
Khảm Lạc trưởng lão nhíu mày, nói: “Việc này chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn, ít nhất đã biết nguyên nhân sinh bệnh của người trong tộc, vấn dề khó khăn phía sau sẽ được giải quyết thôi.”
Mấy vị lão nhân gia đều gật đầu đồng tình, có điều những người trẻ tuổi lại không cho là đúng, bọn họ tuổi trẻ khí thịnh, trong lòng đã sớm sinh ra bất mãn với tộc Liệt Ưng ương ngạnh, chỉ là lực lượng ít ỏi, giận mà không dám nói gì.
Ngày thứ hai, Bảo Tôn bắt đầu chế thuốc cho tộc nhân của tộc Uyển Chi, bởi vì là lần đầu tiên trị liệu loại bệnh này, Bảo Tôn nghiên cứu phương thuốc nhiều lần, lại dùng thảo dược tương đối ôn hòa, nhất định phải làm cho thật hoàn mĩ, Mặc Phi cũng đưa ra một số đề nghị dựa trên cơ sở kiến thức của mình.
Chỉ mới hai, ba ngày, tin tức đám người Mặc Phi xuất hiện ở tộc Uyển Chi chữa bệnh đã truyền khắp các bộ tộc còn lại, bọn họ đều phái người đến đây xin mấy người Mặc Phi giúp đỡ.
Sau khi biết được nguyên nhân bệnh, khoảng chừng mười thủ lĩnh bộ tộc đã bắt đầu tụ tập, thương lượng chuyện mua muối ăn.
Nhưng mà trước khi bọn họ còn chưa thương lượng xong kết quả cụ thể thì bộ tộc đã đã xảy ra một chuyện lớn, có mấy người trẻ tuổi vụng trộm lẻn vào đồng muối tộc Liệt Ưng trộm ra hơn mười cân muối trắng, kết quả không may bị phát hiện, tuy rằng bọn họ chạy thoát trở về, thế nhưng cũng đã kinh động đến tộc Liệt Ưng…
Bất Tiếu Phù Đô Bất Tiếu Phù Đô - Tuyết Nguyên U Linh