Số lần đọc/download: 3304 / 22
Cập nhật: 2015-10-23 04:58:42 +0700
Hồi 88: Đi Lạc Đường, Chợt Nghe Gian Án Giữa Canh Khuya, Thấy Ma Hiện Hồn
L
ã Động Tân bị Nhị Lang đá một phát, bay bổng lên không trung, cảm thấy cơ thể bồng bềnh trôi đi, giữa những đám mây, rồi từ từ hạ xuống, ước chừng phân nửa thời gian nấu chín một nồi cơm, mới đặt chân tới đất. Định thần giây lát, mở mắt ra nhìn khắp bốn phía, thấy thân mình đang đứng trên một ngọn núi, ở giữa khu rừng thâm u. Tuy đang đêm khuya, cặp mắt Động Tân sáng tỏ, nhìn được rõ ràng mọi vật. Động Tân thầm suy nghĩ, cảm thấy tức cười. Từ khi rời nhà đến nay, lúc đầu được đồng tử hạc đưa đi, nay lại bị Nhị Lang đá một phát, thân thể mình chẳng khác gì một trái banh, bị người ta đá qua đá lại, trái với chủ ý của mình. Bây giờ ta đang ở đâu? Cảnh giới này là gì? Cả hai lần, anh đều không biết rõ. Lần trước còn gặp được ông quản gia nọ để hỏi thăm đường, biết mình đã tới Hạ Khẩu. Nay bị đá một phát, rơi xuống đỉnh núi, với trăng mờ, sao thưa, núi cao rừng rậm, nhất thời không tìm ra người nào để hỏi thăm đường. Suy nghĩ một hồi, tự nói cho mình nghe:
- Mặc kệ. Ta cứ ngồi đây một đêm, đến khi trời sáng, sẽ tìm ra đường đi. Cũng chẳng cần nghĩ tới người đưa ta qua sông. Hôm nay thần Nhị Lang đã xuống phàm trần, chắc là Nguyệt lão đã tới mời ông đi. Con chó ngao đã ở bên cạnh ông, hẳn là nó không tới khuấy phá tiểu thư nhà họ Vương, trách nhiệm của ta kể như hoàn tất. Lúc ta ở Hạ Khẩu, vốn là không có chuyện gì lớn, hà tất phải vịn vào câu nói của đồng tử hạc, đợi người đưa ta qua sông? Có thể đồng tử chỉ nói giỡn chơi, cố tình chọc phá ta. Nhưng không hiểu cú đá của Nhị Lang đã đưa ta đi bao xa? Có thể là đã đưa ta tới một chỗ, thuận đường lên Lư Sơn, cũng có thể đẩy ta tới chỗ lam sơn chướng khí, không vết chân người, mới thật khốn đốn.
Nói tới đó, bất giác thở "Phì!" một tiếng, nói tiếp:
- Người xuất gia sao lại có thứ lo nghĩ xa xôi đó? Nghĩ vớ nghĩ vẩn như thế, không khỏi bị Hằng Nga chê cười.
Vì thế, tìm một tảng đá lớn, ngồi bắt chéo chân, vận huyền công.
Trời tang tảng sáng, bỗng nghe trong khu rừng có tiếng trẻ con nô đùa, lòng thầm cho là lạ, liền đứng dậy, lần theo tiếng động, khoan thai tiến bước, quả thấy ba, bốn đứa trẻ nhà quê, có trai có gái, đang tụ tập một chỗ, để đùa giỡn. Động Tân nghĩ thầm: "Theo tình hình này, dưới núi ắt có người ở đông đúc, chi bằng túm lấy đám trẻ con này, hỏi vài câu. Hiểu được đây là đâu, ta mới xác định được lộ trình". Vì thế, vững chắc chân tiến lại, đứng dưới một gốc cây, xem lũ trẻ nô đùa một hồi. Bọn trẻ cũng nhìn thấy Động Tân, ngừng cuộc chơi, tô ý thắc mắc, nói:
- Mới sáng sớm, ở đâu ra đạo nhân này?
Một bé gái tỏ vẻ hiểu biết:
- Đạo nhân này dường như không phải người địa phương.
Một bé trai hỏi:
- Vì sao mày biết?
- Thúc thúc nhà tao cũng là đạo sĩ vậy. Ông thường cùng một đám đạo nhân ra ngoài làm thầy pháp kiếm ăn, sao ta lại không nhận ra các đạo sĩ chứ? Nhưng ta chưa hề thấy đạo sĩ nào như ông này. Các đạo sĩ ở địa phương này thường giông giống mấy ông nông dân của chúng ta, người nào người nấy đen nhẻm mà thô kệch, không như anh đạo sĩ này, trắng trẻo, tuấn tú, và rất ưa nhìn.
Câu nói vừa nói ra, khiến Động Tân mỉm cười, đã thấy đứa con trai lúc đầu lên tiếng.
- Chà! Mày thích anh đạo sĩ này rồi há? Hai người tuổi tác cũng không chênh lệch bao nhiêu. Mày năm nay được mười một tuổi, xem chừng anh ta chỉ lớn hơn tao hai, ba tuổi, cùng lắm là mười lăm, mười sáu tuổi thôi. Nay trời ban lương duyên, khiến sáng sớm đã gặp nhau một chỗ, đủ thấy hai đứa đáng sánh duyên vợ chồng, để tao làm mai cho nhé!
Đứa con gái tuy còn ít tuổi, cũng hiểu đó là ý tưởng không tốt, liền đỏ mặt, đưa tay chỉ đứa con trai, cất tiếng chửi mắng. Mấy đứa con nít giậm chân, vỗ tay, cười ầm ĩ. Động Tân thấy chúng ghẹo nhau quá mức, vừa buồn cười vừa tức giận, không muốn hỏi thăm chúng nữa, chỉ đứng ngây người ra nhìn. Đứa con gái cãi lại đám đông, liền cất tiếng khóc. Bọn trẻ vội nói:
- Tiểu Kim Tử khóc rồi! Để mẹ nó biết, ắt nói chúng ta ghẹo con gái bà. Chúng ta mau chuồn thôi!
Nói rồi, ồn ào bỏ đi. Chỉ còn lại đứa con gái ngồi trên bãi cỏ, khóc thút thít. Động Tân thấy không ai, đưa mắt nhìn đứa con gái, bất giác kinh hãi, nghĩ thầm: "Nơi hoang sơn này, sao có cô bé thanh tú xuất trần như thế? Coi tướng mạo cô ta, tuy không có điểm gì đặc biệt hơn người, nhưng một bộ mặt thanh tú, phối hợp với một thân hình có cốt cách thanh kỳ thế kia, thì chiếu theo những lời đạo gia nói, rõ ràng là có tiên phong, tiên cốt. Hèn chi người ta thường nói Lư Sơn là vùng đất danh thắng trong thiên hạ, địa linh nhân kiệt, nên một cô bé nhà quê cũng là một nhân tài. Để khỏi nhận lầm, ta nên điều tra kỹ mới được". Chủ ý định rồi, mới tiến lại vài bước, lên tiếng khuyên nhủ:
- Tiểu cô nương đừng khóc, đừng khóc. Bọn chúng chỉ đùa giỡn cô đấy thôi. Nếu cô khóc, chúng càng đắc chí, ghẹo thêm.
Tiểu Kim Tử nghe Động Tân nói, không khóc nữa, nhướng cặp mắt đen láy nhìn Động Tân từ đầu tới chân, đánh giá một hồi, không nói tiếng nào, cũng không đứng dậy, chúm chím cười, cúi đầu nhìn xuống, bứt mấy cọng cỏ. Động Tân lại hỏi:
- Xin lỗi tiểu cô nương, đây là đâu? Núi này gọi là núi gì?
Tiểu Kim Tử nghe hỏi, cười hì hì, ngửng nhìn lên, nói:
- Người ta thường nói mấy ông đạo sĩ có tính khí ngờ nghệch, anh đạo sĩ này quả thật có vài phần ngốc nghếch. Bản thân đang ở đâu cũng không biết, há chẳng phải khù khờ lắm sao?
Nói rồi, lại cười lên một chập. Động Tân thầm nghĩ lai lịch đời mình quá lạ lùng, nếu đem kể hết với cô bé, e rằng cô ta sẽ kinh hãi, nên chỉ thuần miệng nói vài lời mơ hồ, nói rằng mình nhất thời ham ngắm cảnh núi, nên đi lạc đường, xin cô chỉ giáo.
Tiểu Kim Tử nửa tin nữa ngờ, nói:
- Thì ra quả thật anh không phải người địa phương?
- Cô nghe giọng nói của tôi, không nhận ra ư?
Tiểu Kim Tử gật đầu công nhận, nói:
- Chỗ này gọi là núi Lư Sơn…
Động Tân vừa nghe đến đó, liền ngạc nhiên, xen lẫn vui mừng, vội hỏi:
- Tiểu cô nương vừa nói gì? Chỗ này gọi là núi Lư Sơn?
Tiểu Kim Tử lại cười lần nữa, nói:
- Nói anh ngốc, anh không thừa nhận; cho anh biết chỗ đang đứng, anh lại không tin, không lẽ nói anh từ trên trời rơi xuống, hoặc từ dưới đất chui lên? Không thế nữa, thì là bị người xấu lừa gạt, đưa tới đây, hoặc giả bị gió độc thổi bay tới đây,cũng nên. Ngốc đâu mà ngốc lạ đời đến thế!
Động Tân bị cô bé chế giễu một hồi, mới nói sơ qua lai lịch đời mình, bất giác tự đỏ mặt, nói:
- Tiểu cô nương, cô đừng vặn hỏi chuyện tôi nữa. Chỉ xin hỏi tiểu cô nương, nơi đây có phải địa giới Nam Xương hay không? Cô vừa nói tới Lư Sơn, vậy có thác nước rất lớn, và nổi tiếng ở gần đây hay không?
Tiểu Kim Tử đưa bàn tay nhỏ bé, chỉ về phía xa xa, nói:
- Dưới ngọn núi bên kia, chẳng phải một thác nước hùng vĩ hay sao? Chỗ đó gọi là Hương Lô Phong, quanh năm có du khách tới tham quan không dứt. Trước đây cha tôi, vì làm ruộng thất bát, đã từng làm nghề khiêng kiệu cho mấy người tới thăm núi, được đâu chừng một năm, kiếm được khối tiền ra đó. Nhưng rồi, vì thân hình ông ấy không được đẹp, lại vì rượu chè be bét, khiêng kiệu không xong, làm ruộng cũng không nổi. Cũng may, cha tôi còn giữ được đám ruộng nhỏ, đủ cung cấp cho ông tiền tiêu xài hàng năm.
Động Tân nghe cô bé kể hết chuyện nhà, cảm thấy tức cười.
Lại biết nơi này chính là Lư Sơn, mà mình cũng đang muốn lên núi đó, lòng thầm cảm ơn thần Nhị Lang đã đá một phát, đưa mình tới đây. Đây là thần cơ diệu dụng của tiên gia, cũng giống như hôm mình rời khỏi nhà, sư phụ chỉ hét lên một tiếng, đã đưa mình lên lưng hạc, bay tuốt lên không trung. Suy nghĩ một lát, lại cất tiếng hỏi:
- Chú của tiểu cô nương cũng đã xuất gia, phải không?
Tiểu Kim Tử nghe hỏi, tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Làm sao anh biết?
Động Tân thấy cô bé quên ngay được những lời cô vừa nói với đứa con trai lúc nẫy, thật đáng tức cười, mới gật đầu, nói:
- Tôi có tài bói toán, hiểu được chuyện trong lòng người khác. Xin hỏi tiểu cô nương, cô có nghe chú cô nói tới chuyện gần đây có thần tiên nào mới tới hay không?
Tiểu Kim Tử cười lớn tiếng, nói:
- Anh cũng là đạo sĩ, sao lại nói ra những lời trật trìa như thế?
Động Tân lấy làm lạ, nói:
- Sao? Nói vậy mà là lời trật trìa hay sao?
- Sao lại không phải nói trật trìa? Những lời nói đó chỉ để cho người khác nói ra, đạo sĩ các anh không nên nói.
Động Tân nghe vậy, càng cho là kỳ quái, không biết nói sao.
Tiểu Kim Tử lại cười, nói:
- Tôi thường nghe chú tôi cùng đám đạo sĩ nói chuyện, nói ra những gì là thần tiên, yêu quái, toàn những lời mà các đạo sĩ bịa đặt để lừa gạt người ta. Người ta có tin, mấy ông mới kiếm ăn được, cho thấy những lời đó là hoàn toàn bịa đặt, không căn cứ. Anh là đạo sĩ mà cũng tin tưởng như người khác, nói ra những lời vừa rồi, há chẳng phải những lời trật trìa hay sao?
Động Tân nghe cô bé nói một thôi một hồi, chợt hiểu ra, bất giác cất tiếng cười ha hả, nói:
- Thì ra là vậy. Chắc chú cô không phải đạo sĩ chân chính, chẳng qua chỉ là thầy pháp, giúp người ta làm chút pháp sự, để kiếm tiền chi dụng thôi. Bản thân làm đạo sĩ mà không tin chuyện thần tiên, yêu quái, đâu có được?
Tiểu Kim Tử còn muốn nói nữa. Bỗng nghe dưới núi có tiếng đàn bà, vừa tiến lên vừa thét oang oang:
- Tiểu Kim Tử, Tiểu Kim Tử! Con tiện tì nhanh như cắt, hở ra một chút là mày đã lặn mất, mò tới chỗ này rồi!
Đồng thời lại có tiếng trẻ con nói:
- Con gái bà hiện giờ đã vớ bẫm. Nó vừa kiếm được một chàng trai tốt đáo để, làm một đạo sĩ hẳn hoi, ngang ngang với lão nhị nhà bà đấy. Mai này, hai đứa hết thành vợ chồng, cũng kể là chỗ môn đăng hộ đối.
Câu nói chưa dứt, đã nghe tiếng tát lên má bôm bốp, tiếng người đàn bà chửi mắng, tiếng thằng bé giậm chân kêu gào, khóc thật to, từ xa tới gần, tiến dần lên núi. Tiểu Kim Tử không tỏ vẻ gì là sợ hãi, vẫn tiếp tục cười hi hi, bứt một đám cỏ rậm. Động Tân đứng không yên chân, lại sợ Tiểu Kim Tử bị mẹ đánh mắng, vội nói:
- Tôi phải đi đây. Cô không nghe má cô chửi bới, đang tiến lên đây hả? Mau ra đón bà ấy đi.
Tiểu Kim Tử cười, nói:
- Sợ cái gì? Anh không phải đạo sĩ chân chính, nên sợ bà ta bắt được, làm nhục chứ gì? Cho dù thật tình tôi có bạn trai chăng nữa, cũng không đến lượt bà ta quản lý tôi. Mọi người đều sợ bà ta hung dữ, chứ tôi không sợ. Tử tế thì tử tế lại, nếu bà ta không tốt, thì… Hừ, hừ? Đố tránh khỏi tui đem chuyện riêng của bà ta nói ra, xem cha tôi có đánh chết bả hay không?
Động Tân bất giác kinh hãi, thè lưởi, nghĩ một cô gái còn nhỏ xíu nói ra những lời dâm đãng, quá quắt, mai này lớn lên sẽ ra sao? Có tiếc là tiếc cho cô có diện mạo xinh đẹp, cốt cách thanh nhã mà thôi. Đại khái chỉ tại phong tục của địa phương này quá hư hỏng, hoặc là gia phong quá ti tiện, đần dần tiêm nhiễm vào đầu óc nhỏ bé, thuần khiết và cao thượng của cô, đưa đến chỗ bại hoại.
Suy nghĩ một lát, thấy chẳng gì bằng đường ta ta đi, đừng chàng ràng ở đây, để bị ác phụ đánh mắng. Chủ ý định rồi, liền co cẳng bỏ chạy. Chạy vài bước, còn nghe đằng sau có tiếng chửi rủa, thét mắng ầm ĩ. Động Tân là người nhiệt tâm đệ nhất, là người số một trong đám tu đạo ưa xen vào những chuyện thiên hạ. Nghe những tiếng ồn ào như thế, liền ngần ngừ, nghĩ thầm: "Cô bé này tuy chẳng tốt lành gì, nhưng vì chuyện của ta mà bị mẹ đánh mắng, hẳn hóa ra chính ta đã hại cô hay sao? Hiện giờ, ta chẳng có việc gì gấp gáp, hãy quay lại đấy, xem thử thế nào". Nghĩ rồi, liền xoay mình, trở lại chỗ cũ. Liền thấy một bà nhà quê đanh đá, nắm đầu Tiểu Kim Từ, vừa đánh vừa chửi, lôi kéo xuống núi. Còn có thằng bé lúc trước chọc ghẹo Tiểu Kim Từ, cũng đi theo sau, khóc lóc ầm ĩ, hăm dọa sẽ trở về nhà tố cáo với cha mẹ. Động Tân đứng nhìn, thấy cảnh vừa tức cười vừa đáng giận. Không ngờ Tiểu Kim Tử mở miệng ra nói, phát ra một câu, khiến người nghe phải kinh hãi, choáng váng.
- Bà dám đánh tôi, đừng trách tôi chống đối lại bà. Tôi hãy hỏi bà: Bà nội tôi lúc chết ra sao? Anh trai tôi lúc chết thế nào? Để về nhà, tôi nói rõ cho cha tôi biết, coi bà có nói lấp liếm nổi hay không?
Chỉ một câu nói đủ khiến người đàn bà kia sẹp xuống liền, vất ngay cây roi trong tay, lên tiếng an ủi Tiểu Kim Tử:
- Con ngoan, con mà quật cường như thế, chẳng ra vẻ con gái chút nào. Nếu con nói ra những lời này, mẹ sẽ bảo cha con đánh con chết, coi con làm được chuyện gì hay ho hay không?
Tiểu Kim Tử đã chiếm được thượng phong, đổi ngay thái độ, ngước đầu nhìn lên. Động Tân vội ẩn mình đằng sau gốc cây. Tiểu Kim Tử nhìn, không thấy người nào, mới cười, nói:
- Mẹ ơi, chỉ cần mẹ đừng đánh con, con nhất định ủng hộ mẹ, một lòng về phe với mẹ. Nếu mẹ muốn con đi mời ông bác họ Vương, con sẽ đi ngay, cũng không nói cho cha và thúc thúc biết. Mẹ thấy có tốt hay không?
Hai mẹ con cười cợt với nhau, cùng xuống núi, qua một khúc quanh trên núi, không thấy đâu nữa. Động Tân đứng sau gốc cây, nghe hết câu chuyện, ngẩn người ra một hồi. Trong lúc vô ý, anh đã nghe được chuyện bí mật trong gia đình người khác, hốt nhiên hiểu rõ sự tình, bên trong ẩn chứa một vụ án gian về chuyện giết chết mẹ chồng, sát hại con trai, bất giác nghiến răng chèo chẹo, nói:
- Trên đời lại có hạng đàn bà dâm đãng, hung hãn thế này sao? Rất không nên quay trở lại, rình coi chuyện náo nhiệt. Sự việc xấu xa, thê thảm này, ta đã nghe đầy lỗ tai rồi. Chuyện gia đình người ta, ta quản không nổi đâu. Chẳng gì bằng đường cái thênh thang, ta đi cho rồi.
Nhưng Động Tân là người nhiệt tâm cứu đời, làm sao bỏ đi cho nổi? Đang hồi hộp đứng nhìn, chợt thấy cậu con trai lúc trước cũng đang bồi hồi, ngồi dưới gốc cây tùng trước mặt, không hiểu đang làm gì. Động Tân mạnh dạn tiến lại. Cậu kia trông thấy, toét miệng ra cười, tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi:
- Đạo nhân này còn không đi đi, quanh quẩn ở đây làm gì?
Động Tân cười, nói:
- Cậu rất ưa xen vào chuyện người khác, bị người đàn bà kia đánh mắng cũng đáng.
Cậu bé kia nghe vậy, nghiến răng, mắm môi, cất tiếng chửi:
- Con mụ cường đạo giết người, mất hết thiên lương đó, tôi mà nắm được, nhất định sẽ đem chuyện riêng của mụ, nói vung cho mọi người cùng nghe. Lúc đó, mụ mới biết được thủ đoạn của Ngưu Đại Mao này ra sao.
- Cậu có tên là Ngưu Đại Mao?
- Chính thế. Tôi tên Ngưu Đại Mao, em trai tôi kêu Ngưu Nhị Mao. Tôi còn có em gái, tên Tam Mao, chơi thân với con bé Tiểu Kim Tử vừa rồi.
- Tại sao cậu gọi người đàn bà kia là cường đạo giết người, và chửi bà ta dữ dội như thế?
Ngưu Đại Mao nói giọng phẫn uất:
- Anh không nghe vừa rồi con gái bà ta nói những gì hay sao? Tôi định lập tức lôi mụ cùng về thôn xóm, nói hết sự việc của mụ, để mụ mất mặt một phen! Sau rồi, tôi nghĩ việc này là việc quá lớn, cha mẹ tôi thường ngăn cấm, không cho tôi được nói tới. Nếu chuyện này làm ầm ĩ lên, cha mẹ tôi đánh tôi chết. Vì thế, tôi núp chỗ này, không đi theo để nói chuyện của mụ nữa.
Động Tân cười, nói:
- Anh không muốn gây chuyện ầm ĩ, còn ẩn thân chỗ này làm gì?
Đại Mao cười cười, đánh trống lảng, bỗng nhiên lại nói:
- Đạo sĩ ca ca, anh có muốn biết chuyện riêng của người đàn bà này không? Tôi nói rõ cho anh nghe nhé. Chuyện này, bọn con nít trong thôn chúng tôi, đứa nào cũng biết hết ráo. Chỉ che mắt được người chồng và em chồng của mụ, cả hai cùng không biết tí gì.
Động Tân ngồi xuống, nghe Đại Mao nói:
- Người đàn bà này là Ngưu thị, vợ của Chu Tiểu Quỉ trong thôn. Thằng cha Tiểu Quỉ này, anh không nhìn thấy thì thôi, hễ anh nhìn thấy, bảo đảm anh cười đứt ruột. Hắn có cái đầu lệch lạc, cái cổ u lên thành bướu, nhìn xa tưởng là người hai đầu. Thân hình hắn lùn tịt, không cao hơn bọn trẻ chúng tôi bao nhiêu. Mặt hắn rỗ chằng rỗ chịt, hai mép con mắt rũ xuống tùm hụp, chung quanh cái mũi nhô cao, trông thật dễ sợ. Còn vợ hắn, mà chúng tôi thường chế nhạo, gọi là chị hai của Chu Tiểu Quỉ, tuy không có tướng người sang trọng, nhưng ai nấy đều khen bà ta có thân hình mềm mại, mầu da trắng bóc. Vậy nên bà ta làm sao chịu nổi ông chồng xấu xí như thế, nên đã sớm cặp kè với một người đàn ông. Chú Tiểu Quỉ lại ham rượu, rượu say rồi, chẳng biết trời trăng, người đàn bà liền mở cửa sau, cho người đàn ông kia vào. Chà, tôi chưa kịp nói cho anh biết, người đó chính là người mà Tiểu Kim Từ gọi là ông bác nhà họ Hoàng đó. Bọn trẻ chúng tôi đều không nhận thức rõ ông này, nhưng cha mẹ tôi và nhiều người khác đều nói đó là một ông già. Nhưng vị Vương lão gia này thật tình là người rất tốt. Không ai nói ông chẳng phải người tốt, là vì ông ấy có tiền, lại chịu giúp đỡ người khác, đã cứu giúp cho nhiều người. Vì thế, ông ta ra ra vào vào nhà họ Chu, cùng Ngưu thị làm những chuyện mờ ám, mà không ai tìm tới gây sự, gian tình của hai người giữ kín, không từng bại lộ. Có thể người ta không sợ Ngưu thị, nhưng còn nể mặt Vương lão gia.
Động Tân nghe chuyện, còn rất mù mờ, mới hỏi:
- Vương lão gia này đại khái là người ưa chọc ghẹo đàn bà, con gái, chứ gì?
- Không phải đâu. Đối với người khác, ông ta rất giữ gìn phép tắc, chỉ cặp với một mình Ngưu thị. Mỗi khi ông ta tới, Ngưu thị liền thoa son, dồi phấn, đợi sẵn. Hai người âm thần đi lại, đã được ba, bốn năm. Mọi người đều biết, riêng có Chu Tiểu Quỉ là ù ù, cạc cạc. Bà mẹ của Chu Tiểu Quỉ phát giác gian tình, định tố cáo cùng con trai. Người đàn bà như ngồi trên lửa, nhờ gian phu giúp một tay, đè chặt bà lão trên giường, xiết chặt cổ họng, khiến bà lão tắt thở mà qua đời. Ngày hôm sau, tên quỉ say rượu mới biết mẹ chết. Nhưng hắn là người hồ đồ, chẳng hiểu gì cả, mua áo quan về liệm, đem đi chôn, là xong. Mụ có thằng con trai lớn, nếu trời cho còn sống, năm nay được mười hai tuổi, bằng tuổi với tôi, ai ngờ nó chết yểu? Nó biết được mẹ nó cùng gian phu giết bà nội, muốn đem sự tình nói ra cho mọi người đều biết. Người mẹ nhiều lần đánh mắng nó, nó giận lên, không nhịn nữa, kể hết chuyện xấu của mẹ. Dâm phụ hận con vô cùng, mua một gói thạch tín đem về, thuốc chết con trai. Sau khi cậu ta chết, tôi có tới nhà nhìn mặt, thấy trên mặt người chết có nhiều dấu máu đen, coi rất thê thảm! Lần này, tên quỉ say rượu cũng chẳng biết gì, khiêng con lên một mô đất trên núi, vùi xuống đó, là xong. Mọi người đều nói Chu Tiểu Quỉ là kẻ quá xuẩn ngốc, sau này tính mạng cũng giao vào tay mụ đàn bà độc ác mà thôi.
Động Tân nghe nói, giận vô cùng, hận rằng không thể tức khắc đuổi theo, thí cho người đàn bà một đao, chết tốt. Nghĩ lại, việc này chẳng quan hệ gì tới mình, đôi bên chẳng phải bà con, cũng không quen biết, làm sao ta có thể tùy tiện xen vào việc gia đình người ta? Suy nghĩ một hồi, Ngưu Đại Mao cũng bỏ đi, Động Tân mới thong thả xuống núi. Trước hết, đi một vòng trong thôn xóm, nhận định rõ nhà cửa của Chu Tiểu Quỉ. Sau đó, vào lúc tối, tới đứng dưới gốc cây, đối diện với cửa sau căn nhà. Vào lúc canh hai, quả nhiên thấy một người đàn ông, ăn mặc tề chỉnh, tiến lại chỗ cánh cửa, gõ nhẹ một tiếng. Bên trong có người ra mở, chính là người đàn bà đã gặp lúc ban ngày. Bà ta cùng ông kia nói cười hỉ hả, cùng tiến vào nhà trong. Động Tân nói một mình:
- Chính mắt ta thấy, việc này là chính xác rồi. Chỉ tiếc rằng gian phu có thần thái ra vẻ một chính nhân quân tử, tại sao lại quấn quít với người đàn bà này? Hẳn là nghiệt duyên kiếp trước đây.
Nói chưa dứt lời, bỗng thấy một trận gió lạnh từ dưới chân nổi lên, quấn quít quanh thân, đẩy tới đẩy lui, dường như có vật gì níu kéo. Động Tân tuy can đảm, cũng cảm thấy ớn lạnh. Vận nguyên thần, trừng mắt nhìn, chỉ thấy một khối khí đen, từ dưới đất bay lên, tỏa ra xa, cách Động Tân chừng mười bước, phát ra tiếng kêu chíu chít, mười phần thê thảm. Động Tân kinh hãi, hạ thấp giọng, nói:
- Quỉ vật nào đây, nếu có điều chi oan khuất, hãy hiện hình ra mắt ta, ắt ta sẽ giải oan cho.
Câu nói vừa phát ra, trên đường bỗng có một người bộ hành, hướng về phía Động Tân xăm xăm chạy tới, quì xuống đất, nắm lấy hai chân Động Tân, không buông, cất tiếng kêu khóc, cầu xin thượng tiên thân oan.