Số lần đọc/download: 24186 / 791
Cập nhật: 2016-09-18 19:31:30 +0700
Chương 87: Loạn Chiến
V
ương Tông Cảnh và Tây Môn Anh Duệ cách bọn người Quản Cao, Phong Hằng và vị hòa thượng mập mạp kia một cái ngã tư, khoảng cách xa nhất cách nhau chẳng qua chỉ có vài trượng, nếu thực sự gặp mặt thì chỉ cần trong chớp mắt mà thôi. Nhưng Vương Tông Cảnh vừa mới bước được vài bước thì đột nhiên dưới chân chấn động, dường như cả mặt đất đều đang run rẩy, tiếp đó chỉ nghe một tiếng “Ầm” vang lên thật lớn. Chỉ thoáng cái đất đá đã bay khắp ngã tư đường, cuối cùng đột nhiên nổ tung ra một cái động lớn, mảnh vụn nham thạch bay tứ tung ra xung quanh.
Tại đậy, trên đường cái có không ít đạo sĩ có đạo hạnh trong người, mặc dù chuyện đột nhiên xảy ra, nhưng vẫn có không ít người kịp thời bay lên, né tránh. Đám ba người Quản Cao giờ phút này cũng đang lơ lửng giữa không trung trên trời. Ngược lại, Tây Môn Anh Duệ đang vọt tới được một nửa nên trong chốc lát không thể dừng lại, gã suýt nữa đã ngã nhào vào trong cái động lớn xuất hiện một cách cổ quái kia rồi, phải cố lắm gã mới dừng lại được, nhưng miệng cũng đã ăn đầy đất cát. Trong chốc lát gã liền cảm thấy giận dữ, ngay cả đám người Quản Cao kia cũng mặc kệ, xoay người tức giận hét lên:
“Kẻ nào đang giở trò quỷ hả?”
Lời còn chưa dứt thì ngay lập tức nghe được những tiếng rống giận: “Oa nha nha”, “A a a” vang lên từng trận bên cạnh cái hố. Gió cát mùi mịt, bụi bay đầy trời, sau đó liền thấy hai tốp hơn mười người đang xông lên đánh nhau loạn thành một đoàn ở phía trước, cũng chả ai thèm nhìn về phía Tây Môn Anh Duệ ở bên này một cái.
Tây Môn Anh Duệ ngây ra một lúc, hai mắt choáng váng. Vương Tông Cảnh bên cạnh vội vàng chạy tới, kéo gã sang một bên, tránh xa hai nhóm người không rõ lai lịch đang tư đấu này. Tây Môn Anh Duệ ngạc nhiên nói: “Những kẻ này là ai thế?”
Vương Tông Cảnh cũng mù mờ không rõ, nhíu mày nhìn lại bên kia, đồng thời những người xung quanh cũng chậm rãi vây lại xem. Lương Châu vốn là một nơi cực kỳ hỗn loạn, chính tại bên trong thành Lương Châu phồn hoa này, mỗi ngày đều có thể thấy những việc tranh đấu ầm ỹ như thế. Nhưng một đám mười mấy đạo sĩ ẩu đả nhau giống như trước mắt, hơn nữa mỗi người đều ra tay tàn nhẫn tuyệt không dung tình đến mức sống chết như thế này thì thực sự rất hiếm khi diễn ra.
Cũng không lâu lắm, trong tiếng kêu gào thảm thiết cùng với máu tươi bắn tung tóe, đã có một bên rõ ràng chiếm thượng phong, liền chém giết mấy người phe địch, sau đó bao vây ba bốn người còn sót lại. Một gã to con có ria mép màu đen, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, nhìn chằm chằm một lão già áo xám trong đám người đối phương, cười lạnh nói:
“Lão Nê Thu, giao thứ kia ra đây, ta sẽ cho ngươi chết được toàn thây.”
Đám người xung quanh bỗng nhiên xôn xao, Tây Môn Anh Duệ và Vương Tông Cảnh cũng ngẩn ra, liếc mắt nhìn nhau. Tây Môn Anh Duệ cau mày nói: “Địa Tàng Môn?”
Vương Tông Cảnh nhìn thoáng qua bên kia, thấp giọng nói: “Hẳn là bọn chúng. Nghe nói cách đây vài ngày, Địa Tàng Môn đã xuất toàn bộ môn đồ trong phái, nói là đi tìm bảo tàng tại một nơi nào đó ở phía nam, sao lại đột nhiên có mặt ở đây, còn bị người ta đuổi giết thành như vậy nữa?”
Trong lúc hai người nói chuyện thì tranh đấu bên kia cũng không ngừng lại chút nào. Trong nháy mắt, ba tên còn lại của Địa Tàng Môn đều bị giết chết, máu chảy đầy đất, phơi thây tại chỗ. Trên đường tràn ngập một mùi máu tanh, chỉ còn một mình lão già kia bị mười mấy người vây ở giữa. Mà đám người đứng xem xung quanh cũng có nhiều người nhíu mày lắc đầu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai đứng ra ngăn lại, đây cũng là một mặt tàn khốc và thiết huyết ở đất Lương Châu này.
Chẳng qua, Vương Tông Cảnh đột nhiên nhớ tới điều gì đó, yên lặng ngẩng đầu, không quên liếc nhìn về phía không trung trên đầu một cái. Chỉ thấy đám ba người Quản Cao cũng khẽ cau mày, từ trên cao nhìn xuống phía trước, nhưng hiển nhiên cũng không có ý muốn ra tay.
Lão già còn lại của Địa Tàng Môn kia toàn thân hơi run rẩy, trên mặt tràn ngập vẻ hung lệ, nhưng trong đó cũng tràn đầy sợ hãi. Lão hoàn toàn không rõ cuối cùng là mình đã đối đầu với loại người hung ác nào mà có thể xuống tay độc ác như thế, giữa ban ngày ban mặt lại có thể diệt môn toàn bộ Địa Tàng Môn.
Gã to con râu đen lại đi tới, cười nanh ác một tiếng, quát: “Lấy ra!”
Lão già áo xám kia cắn chặt răng, đột nhiên lớn tiếng nói: “Ngươi để cho ta rời đi, ta liền đưa ngươi vật kia.”
Gã to con râu đen nhìn thoáng qua, cũng cười lạnh nói: “Lấy vật đó ra trước đã.”
Lão già áo xám sau một lúc do dự, nhìn thấy kẻ địch xung quanh như hung thần ác sát đang tiến lại gần thêm vài phần thì vội vàng hét lên: “Tốt, ta đưa cho ngươi, chẳng qua ngươi nói thì phải giữ lời.”
Nói xong, lão ta đưa tay vào trong ngực lấy ra một quyển da cũ nát, dùng sức nắm chặt trong lòng bàn tay, giống như vạn phần không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn phải đưa tới.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của Vương Tông Cảnh, Tây Môn Anh Duệ cùng với tất cả mọi người ở đây đều đổ dồn vào quyển da cũ nát kia. Giờ phút này, cũng không biết có bao nhiêu người đang âm thầm phỏng đoán vật kia là cái gì, chẳng qua có thể khiến cho những kẻ này liều lĩnh giết chóc huyết tẩy trên đường như thế thì giá trị nhất định sẽ không nhỏ rồi.
Chẳng qua thực lực của đám người mà gã to con râu đen này đang cầm đầu rất mạnh, cộng với thủ đoạn tàn nhẫn của bọn họ, hở chút là giết người đổ máu, vì thế dưới tình huống chưa biết rõ ràng bên trong quyển da kia là vật gì thì cũng chẳng có ai nguyện ý ra mặt.
Gã to con râu đen nhìn thấy quyển da này thì hai mắt sáng lên, lập tức đưa tay nhận lấy. Khi ngón tay gã vừa chạm vào quyển da thì hai mắt xẹt qua một tia sát khí, đột nhiên lật tay chụp tới, trên tay hiện lên ánh sáng màu đen, dĩ nhiên đã xuất ra một món pháp bảo hình dáng giống như cái xiên, trên đó cuồn cuộn sát khí, hiển nhiên đây là một bảo vật cực kỳ hung hãn, trực tiếp đâm vào ngực lão già áo xám này.
Lão già áo xám đối diện với sự sống chết trước mắt, mặc dù vì mạng sống mà không thể không giao ra bảo vật, vốn dĩ lão ta sống đến từng tuổi này, đương nhiên không có khả năng tin vào lời hứa của đám địch nhân cùng hung cực ác này. Vì thế ngay từ lúc vừa mới bắt đầu đến gần thì lão đã chú ý nhất cử nhất động của gã to con râu đen này.
Lúc đầu, gã to con râu đen vẫn chưa có dấu hiệu ra tay, lão già mắt thấy hi vọng được sống dần tăng lên, trong lòng đang có chút vui mừng, bỗng nhiên liền thấy được sát khí trong đáy mắt như hung thần kia, nhất thời trong lòng trầm xuống. Thế nhưng đạo hạnh của gã to con râu đen kia thực sự hơn xa so với lão, từ lúc cái xiên màu đen xuất hiện cho tới khi đâm vào trong ngực lão, giống như điện quang hỏa thạch, lão ta đúng là không hề có lực hoàn thủ.
Nhưng mà cũng chính tại thời khắc sau cùng của sinh mệnh, lão già áo xám này ngửa mặt lên trời gào thét, giận dữ hét lên: “Bàn Cổ Đại Điện…”
“Phốc!”
Cái xiên màu đen nháy mắt đâm vào ngực lão rồi tiếp tục tiến về phía trước, chém cả người lão thành hai khúc. Vốn lão đang hét lên thì trong chốc lát lại hóa thành tiếng ú ớ lượn lờ, nhưng chỉ một lát sau, xung quanh đường cái đều yên tĩnh trở lại.
Gã to con râu đen bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, trong lòng thầm kêu không ổn, nhưng vô số ánh mắt nóng bỏng đã chiếu thẳng vào quyển da cũ nát trong tay gã rồi.
Trăm ngàn năm qua, tại Lương Châu hỗn loạn này đã lưu truyền không biết bao nhiêu truyền thuyết về bảo tàng, nhưng trong đó, nổi tiếng nhất, đồng thời cũng hư vô mờ mịt nhất chính là Bàn Cổ Đại Điện. Nghe nói sau khi thượng cổ cự thần Bàn Cổ khai thiên tích địa, có để lại trong nhân gian một cung điện thần thánh, trong đó bảo tàng chất chồng như núi, tùy tiền lấy được một món thôi cũng đủ để khiến cho người đó một bước lên trời, danh chấn thiên hạ, tiết kiệm được cả trăm năm tu hành.
Đương nhiên, trong mỗi cái truyền thuyết đều có những lời hoa mỹ giống như vậy, nhưng truyền thuyết về Bàn Cổ Đại Điện này đã lưu truyền trên khắp đất Lương Châu trăm ngàn năm qua, cũng là câu chuyện mà mỗi người ở đây đều thuộc nằm lòng. Lúc này, khi bốn chữ kia được hô lên, hơn nữa nhìn tình trạng thảm liệt như vậy, ai cũng tự nhiên hiểu rõ trong chuyện này tất có gì đó kỳ quái, chẳng lẽ đây chính là dấu hiệu để tìm ra lời giải cho câu đố ngàn năm hay sao?
Giờ phút này, Tây Môn Anh Duệ đều đã quên sạch suy nghĩ muốn đuổi theo Quỷ Trư Tiên vốn có ban đầu, hai mắt gã gắt gao chăm chú nhìn vào quyển da kia.
“Các vị, đừng nghe tên ma quỷ này hồ ngôn loạn ngữ…” Giọng nói của gã to con râu đen có chút nghẹn lại, đám đồng lõa lúc trước còn vô cùng hung hăng càn quấy không ai bì nổi kia vậy mà giờ đây nhao nhao tới cạnh gã. Nhưng lúc này xung quanh đường cái không người nào nói chuyện, dường như rất nhiều người đang chậm rãi áp sát, một vòng vây to lớn đáng sợ hơn lúc nãy đang từ từ xiết chặt vào giữa.
Bất thình lình, không biết là ai ở trong đám người thét lên một tiếng, một chùm ánh sáng từ pháp bảo đột nhiên tỏa ra, đánh thẳng đến chỗ mà gã to con râu đen đang đứng. Trong nháy mắt, cả đám người đều nhao nhao tản ra, nhưng lại có vô số pháp bảo bất kể là thừa dịp công kích hay là giật mình tự bảo vệ đều được cấp tốc tế ra. Chỉ trong chốc lát cả ngã tư đường hào quang vạn trượng, không biết có bao nhiêu bảo vật bay ra, ánh sáng chói lòa làm cho hai mắt không thể mở nổi.
Tiếng gió gào thét, vun vút thê lương, gã to con râu đên cầm trong tay bí quyển tất nhiên trở thành mục tiêu số một. Vô số pháp bảo cùng nhau đánh xuống, mặc kệ đạo hạnh của gã có cao tới đâu thì lần này trên mặt cũng không còn hột máu. Sau khi gã dùng cái xiên màu đen cố gắng ngăn cản được vài lần, liền xoay người muốn chạy trốn. Nhưng gã chưa đi được mấy bước thì một bức tường ánh sáng rực rỡ tạo thành từ pháp bảo đã như nước lũ cuồn cuộn lao đến, trực tiếp đánh bay gã ra ngoài. Mỗi người đều muốn lợi dụng, mỗi người đều muốn bỏ đá xuống giếng, vô số bóng người trong lúc điện quang hỏa thạch, không quản sống chết đều cùng nhau gào thét xông lên, trên đường cái lúc này đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Tiếng kêu gào thảm thiết không dứt bên tai, tiếng mắng chửi, tiếng gầm lên giận dữ ùn ùn kéo đến. Về sau, thậm chí không còn là vì tranh đoạt bảo vật bí quyển hư ảo nào đó nữa, mà là có người đỏ mắt vì nhìn thấy kẻ thù, trực tiếp lao vào chém giết, khiến cho tại đây vốn đã hỗn loạn lại càng thêm loạn, trận loạn chiến mở rộng ra thành một mảng lớn.
Trong vòng nửa canh giờ, cả một khu chợ phía đông to như thế của thành Lương Châu giống như bị gió xoáy quét qua, vô số người đều không hiểu mô tê gì thì đã bị trận loạn chiến xảy ra bất thình lình này cuốn vào. Người chết xếp thành từng đống hỗn độn, máu chảy ngập cả ngã tư đường, người nào người nấy giống như dã thú, điên cuồng chém giết. Đến cuối cùng, người điều khiển pháp bảo thậm chí đã quên mất lý do ban đầu là vì cái gì mà đánh nhau. Còn đám người mà gã to con râu đen cầm đầu từng diễu võ dương oai thì đại đa số cũng chết trong trận loạn chiến này.
Trên bầu trời, rải rác rơi xuống nhiều mảnh nhỏ, mang theo một màu đỏ tươi đẹp. Trong thành từ từ an tĩnh trở lại, lạnh lùng mà hờ hững nhìn tình thù nơi nhân gian. Ba bóng người chậm rãi dừng lại ở một góc hẻo lánh bên tường thành, chính là ba người bọn Quản Cao. Giờ phút này, trên người bọn họ cũng nhuộm đỏ không ít chỗ, nhưng ngoại trừ bộ dạng chút mệt mỏi ra thì cũng không hề có vết thương nào, có thể hiểu được máu trên người bọn họ là máu của người khác. Có thể toàn thân thoát ra từ trong một trận chiến điên cuồng và hỗn loạn như thế thì đạo hạnh cũng như cơ trí hiện tại của ba người này quả thật không thể xem thường.
Nhìn về phía biển máu xa xa, trong đó vẫn còn có người đang rên rỉ lăn lộn, trên mặt vị hòa thượng mập mạp trong ba người này lộ ra vài phần không đành lòng, nhẹ nhàng chắp tay tạo thành chữ thập, rồi niệm một tiếng phật hiệu. Còn như hai người Quản Cao và Phong Hằng thì vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi. So với Quản Cao thấp hơn một cái đầu nhưng lại hơn vài phần ở chỗ tuấn mỹ, Phong Hằng nhẹ nhàng xoa xoa mặt, hỏi Quản Cao: “Vật kia sao rồi?”
Quản Cao khẽ lắc đầu, mở ra bàn tay phải, chỉ thấy trong đó có một tấm da lớn cỡ lòng bàn tay, trên mặt có vẽ những đường ngoằn ngèo như những con giun, bên cạnh đó còn có vài ký tự nhỏ khó hiểu.
“Bị xé nát rồi, chỉ cướp được một mảnh này.” Quản Cao nhìn biển máu phía xa, thản nhiên nói.