Số lần đọc/download: 744 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:23 +0700
Chương 88: Giản Đông Dục Và Trình Nam (Thượng)
G
iản Đông Dục không nghĩ Trình Nam còn có thể trở về.
Khi anh đẩy cửa ra, nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt quen thuộc kia bất ngờ xuất hiện trước mắt anh, trong nháy mắt cơn phẫn nộ và sự sốt ruột đã nhấn chìm anh.
Sao cô còn dám trở về?
Trước kia cô bỏ rơi anh giống như vứt bỏ một con thú cưng. Ngay lúc anh khó khăn thảm hại nhất, cô đã cùng một người đàn ông khác bỏ đi. Bây giờ còn dám mỉm cười đứng trước mặt anh………
Trình Nam bước lên một bước, nhỏ giọng gọi tên anh:” Đông Dục___”
Giản Đông Dục vờ như không thấy cô, chống gậy đi lên phòng ngủ, cũng không thèm liếc mắt nhìn Giản Tang Du đang ở bên cạnh cô…. Anh vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng ngón tay cầm gậy lại hơi run rẩy.
Trình Nam nhìn bóng lưng ngạo nghễ của Giản Đông Dục, thả lỏng những ngón tay đang nắm chặt, cô bước lên vài bước muốn đuổi theo anh.
“Đừng tới đây.” Giọng nói lạnh lùng của Giản Đông Dục không hề có sự ấm áp nào. Thậm chí anh cũng không quay đầu liếc mắt nhìn cô, “Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô!”
Trình Nam đã từng nghĩ rằng, xa anh lâu như vậy sẽ không còn đau nữa. Nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng của anh cũng đủ khiến cô đau như muốn nổ tung ra.
Cô im lặng đứng tại chỗ nhìn anh ngã trước cửa. Trái tim tràn đầy hy vọng giống như quả bóng dần dần xì hơi, ngày càng co thắt lại. Tia hy vọng cuối cùng cũng vỡ tan thành mây khói.
Là lỗi của cô, tâm hồn cô đã bị quỷ ám.
Ngay từ đầu, tình yêu của cô và Giản Đông Dục đúng là do cô trêu chọc anh trước. Giản Đông Dục rất nổi tiếng ở trường cô, người con trai anh tuấn phong độ đó đã trở thành chủ đề bàn tán trong phòng ký túc xá của các bạn nữ.
Lúc đó, quan hệ giữa Trình Nam và Hà Tịch Tranh rất tốt. Hà Tịch Tranh nhỏ hơn cô ba tuổi, nhưng lại giống như cái đuôi nhỏ luôn đi theo phía sau cô. Đôi khi Trình Nam ghét cay ghét đắng cái tính bám người này của Hà Tịch Tranh. Nhưng không thể phủ nhận, Hà Tịch Tranh đối xử với cô rất tốt, ăn đứt những người con trai khác.
Người con trai nhỏ hơn cô ba tuổi, hơi ngượng ngùng nói thích cô, đã vì cô làm rất nhiều chuyện quá khả năng của mình, không ngừng cố gắng đạt tới tiêu chuẩn bạn trai lý tưởng của cô.
Lúc ấy Trình Nam cũng không rõ cảm giác thích là như thế nào, hồ đồ cãi nhau một trận với Hà Tịch Tranh rồi lại cam chịu ở bên cậu ta. Người lớn hai nhà cũng không phản đối. Từ nhỏ hai đứa đã rất thân thiết, tương lai có thể thuận lợi tiến tới hôn nhân thì bọn họ lại càng vui.
Trình Nam gặp Giản Đông Dục là việc bất ngờ.
Ban đầu, người con trai anh tuấn này làm cho ánh mắt của cô phải dừng lại trong giây lát. Khi đó cái tên Giản Đông Dục này giống như sấm bên tai, cô không nhịn được tò mò đánh giá anh.
Thật sự tốt như lời mấy bạn cùng phòng nói sao?
Có đôi khi, mình chú ý tới một người nào đó, sẽ phát hiện đâu đâu cũng là bóng dáng của anh.
Cho dù Trình Nam đi đến nơi nào cũng gặp được Giản Đông Dục, thỉnh thoảng hai người lướt qua nhau. Tuy chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng Trình Nam lại phát hiện mình càng ngày càng mong chờ được gặp anh.
Đôi khi không gặp anh, cô sẽ xuất hiện ý nghĩ kỳ lạ, cuối cùng cả ngày lại cảm thấy buồn rầu ủ rủ không có tinh thần.
Giống như họ bị một sợi dây thừng vô hình kéo lại gần nhau. Rốt cuộc trong tiệc sinh nhật bạn trai của đứa bạn cùng phòng cô đã làm quen với anh.
Khi đó Trình Nam thật không ngờ, thật ra Giản Đông Dục cũng đã biết đến cô.
Khóe môi anh nở nụ cười dịu dàng, anh nói: “ Tôi phát hiện chúng ta luôn mượn cùng một cuốn sách trong thư viện “
Trình Nam lại không biết điều này, chỉ là sau đêm nay, bỗng nhiên cô phát hiện mình và Giản Đông Dục có rất nhiều điểm chung. Chàng trai học thức uyên bác, tuổi còn trẻ nhưng không hề nóng vội, có thể nhìn nhận nhiều việc rất khôn khéo mà cô rất muốn đạt được.
Loại này không phải là “chỉ hận gặp nhau quá muộn” trong truyền thuyết sao?
Trình Nam rất khéo nói, lại rất đáng yêu, nhiều lúc cô cũng không suy nghĩ nhiều như những cô gái khác, nói và làm đều ngay thẳng.
Chuyện duy nhất Trình Nam giấu Giản Đông Dục chính là Hà Tịch Tranh.
Trong tiềm thức của cô, cô không muốn nói với Giản Đông Dục, nhưng cô lại không hiểu vì sao.
Cho đến ngày đó, hai người ở lại thư viện rất trễ. Cô sóng vai với anh đi xuyên qua rừng cây nhỏ về kí túc xá, nơi mà những cặp tình nhân luôn hẹn hò, thỉnh thoảng còn nghe được những tiếng côn trùng kêu vang, tim của Trịnh Nam bất giác đập lên rất mạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn Giản Đông Dục, từ góc độ của cô cũng chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm hoàn mỹ, và xương quai xanh quyến rũ dưới áo sơ mi của anh. Bỗng nhiên mặt Trình Nam hơi nóng lên, trước kia cô chưa từng có cảm giác này.
Mu bàn tay cô và anh chạm nhẹ vào nhau, có thể cảm thấy nhiệt độ của bàn tay anh, ngón tay thon dài xinh đẹp, bàn tay rất lớn.
Lúc ấy không biết Trình Nam lấy dũng khí ở đâu, trong nháy mắt đầu óc đều mơ màng, giống như trúng tà, len lén duỗi ngón tay nắm lấy ngón tay của anh.
Giản Đông Dục cúi đầu nhìn cô, dường như cũng không có gì ngoài ý muốn.
Trong phút chốc, Trình Nam thấy được sự yêu thương rạng rỡ trong mắt anh.
Tim cô đập nhanh hơn, giống như toàn thân đều vì ánh mắt đó của anh mà trở nên mềm nhũn.
Bỗng nhiên Giản Đông Dục dừng lại, vươn cánh tay kia nhẹ nhàng nắm cằm của cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
***
Trình Nam có cảm giác như cả thế giới hoàn toàn ngưng lại. Anh rất dịu dàng cẩn thận, cánh môi chậm rãi ma sát, ngón tay giữ chiếc cằm của cô từ từ duỗi ra, đầu lưỡi tiến vào.
Trình Nam mù mờ vươn đầu lưỡi dây dưa cùng anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Thật ra cô không thích hôn môi Hà Tịch Tranh. Trong mắt cô, thật sự người đó vẫn là một cậu nhóc mười bảy tuổi. Nhưng mà Hà Tịch Tranh trưởng thành rất tốt, vóc dáng phát triển rất nhanh, ước chừng vẫn cao hơn cô một cái đầu.
Mỗi lần cô không chịu, cuối cùng đều bị Hà Tịch Tranh đè ra sô pha hôn đến sưng cả môi.
Cho nên Trình Nam chưa bao giờ biết hóa ra hôn môi lại có cảm giác say mê như vậy. Thế nào cũng không cảm thấy đủ, giống như anh hút hết tất cả không khí của mình nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào như kẹo.
Mà sâu trong đáy lòng, cô còn mơ hồ có cảm giác chờ mong.
Giản Đông Dục hoàn toàn đúng với mẫu bạn trai lý tưởng của Trình Nam. Cho dù chỉ vừa gặp một lần cũng làm cho Trình Nam yêu thích đắm say. Hai người tay trong tay dạo chơi ở một thành phố xa lạ, đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt và ấm áp.
Trình Nam đã nhiều lần suy nghĩ, cô nên nói thế nào với Hà Tịch Tranh.
Hà Tịch Tranh làm cô cảm động, nhưng Giản Đông Dục lại có thể khiến trái tim cô đập rộn lên. Thanh mai trúc mã không nhất định phải là yêu, huống chi Hà Tịch Tranh làm những việc cảm động để lay chuyển cô, nhưng vài thứ đó thật sự có thể kéo dài cả đời.
Lúc nghỉ đông hai người cùng về nhà, Giản Đông Dục đưa Trình Nam tới cửa Trình gia, ôm cô cúi người hôn nhẹ lên khóe môi:” Anh đi đây.”
Trình Nam mất hứng ôm eo anh, bĩu môi:” Đi rồi sao? Ở bên em thêm một chút đi.”
Giản Đông Dục cười véo chóp mũi của Trình Nam, cúi đầu hôn lên khắp mặt cô, từ từ mút qua chóp mũi rồi tới môi. Trình Nam cũng không biết vì sao cô lại thích sự đụng chạm của anh như vậy, giống như anh hôn cô bao nhiêu lần cũng không cảm thấy đủ. Mùi hương dễ chịu trên người anh làm cô choáng váng, mơ màng dựa vào gốc cây cùng với anh chạm vành tai lồng tóc mai thật lâu.
“Được rồi, thật sự anh phải đi.” Vẻ mặt của Giản Đông Dục không được tự nhiên, hơi dời tầm mắt không dám nhìn cô.
Trình Nam trừng mắt, bỗng nhiên phát hiện ra mình đang dựa sát vào bộ vị của anh, mặt của cô càng đỏ hơn, vươn tay đẩy anh:” Không biết xấu hổ.”
Bỗng nhiên đôi mắt đen nhánh của Giản Đông Dục cong lên, tay giữ chặt eo của cô, dùng bộ phận nhô lên rõ rệt chạm vào người cô:” Dụ dỗ anh lần nữa xem”
Trình Nam bị vật kia chạm vào toàn thân đều nóng lên, lắp bắp nói:” Anh, anh có thể làm gì chứ?”
Giản Đông Dục duỗi ngón tay vân vê vành tai trắng mịn của cô, cúi người nói nhỏ bên tai cô:” Tiểu Nam, anh rất muốn em.”
Trình Nam xấu hổ xách túi hành lí bỏ chạy. Cô cảm thấy mắc cỡ khi phát hiện mình cũng có phản ứng, chỉ với Giản Đông Dục cô mới xuất hiện loại dục vọng nam nữ đó, nhưng không hề có ý trốn tránh.
Càng ngày Trình Nam càng giữ vững ý nghĩ muốn nói rõ ràng với Hà Tịch Tranh. Không ngờ cô còn chưa chuẩn bị tốt đã bị Hà Tịch Tranh phát hiện.
Kỳ thật chuyện này còn gay go hơn tưởng tượng nhiều. Tuổi Hà Tịch Tranh còn quá nhỏ, gặp chuyện như thế rất xúc động, trong cơn tức giận ầm ĩ làm cha mẹ hai bên đều biết đến.
Sau khi cha mẹ tham gia, chuyện càng trở nên phức tạp. Cha mẹ muốn bọn họ có thể thành đôi. Không chỉ vì hai người từ nhỏ đã chơi với nhau, mà hai gia tộc sẽ càng thêm phát triển.
Lúc này cách ngày Hà Tịch Tranh thi đại học còn bốn tháng, cha mẹ đưa ra tối hậu thư, thi đại học xong cô và Hà Tịch Tranh đều phải ra nước ngoài.
Giản Đông Dục vẫn không hề biết gì, Trình Nam không thể ngỗ nghịch trong nhà. Càng nghiêm trọng hơn là cô phát hiện mình không thể mở miệng với Giản Đông Dục. Làm sao cô nói được với anh rằng: Trước khi quen anh cô có một cậu bạn trai nhỏ, cậu ta vẫn còn học phổ thông…
Trình Nam vừa rối rắm vừa xấu hổ hưởng thụ tình yêu của Giản Đông Dục.
Thật sự Giản Đông Dục giống như một hoàng tử, chỉ còn kém là cưng chiều cô đến tận trời.
Trình Nam biết kết cục chia ly là điều bản thân không thể thay đổi. Cô biết rõ có lẽ mình và Giản Đông Dục rất khó có tương lai. Gia đình cô như vậy, cô không thể sống theo ý mình.
Hôn nhân vĩnh viễn chỉ là công cụ, cô cũng không ngoại lệ.
Cho nên vào sinh nhật của Giản Đông Dục, Trình Nam đã dâng hiến cho anh thân thể của cô.
Món quà này có lẽ rất kinh người, nhưng mà Trình Nam rất vui, hơn nữa, cô còn phát hiện Giản Đông Dục cũng rất yêu thích nó.
Khi anh đè cô dưới thân, chân tay có hơi luống cuống, bỗng nhiên Trình Nam lại cảm thấy hạnh phúc đến bật khóc. Giản Đông Dục nghĩ cô sợ, liền kéo chăn bên cạnh đắp kín người cô, ôm cô quan tâm, mút sạch nước mắt của cô:” Nếu Tiểu Nam sợ, chúng ra sẽ không làm.”
Trình Nam khóc lắc đầu, không phải cô sợ hãi, không phải là cô không nỡ………..Cô phát hiện dường như mình yêu anh hơn tưởng tượng.
Nội y Trình Nam mặc trên người là cô cố ý mua loại đang thịnh hành nhất, voan mỏng làm cho hai quả tuyết lê căng tròn của cô như ẩn như hiện, đỉnh hồng phấn đã dựng thẳng lên.
Khớp xương ngón tay của Giản Đông Duc từ từ khám phá nơi ẩm ướt của cô, chậm rãi rút ra đâm vào, khiến cô từ từ trở nên ướt át. Đầu ngón tay ở giữa hai cánh hoa non mềm mang theo từng dòng chất lỏng trong suốt.
Anh xoa nắn bên ngoài tấm vải mỏng đang bao bọc hai đỉnh hồng phấn đang cương cứng lên. Vì nội y có những đường vân thô ráp ma sát làm cô mẫn cảm run lên từng đợt.
Cô vươn tay ôm Giản Đông Dục, hai chân nâng cao quấn chặt lấy anh, ma sát với bắp thịt căng đầy của anh tiết ra chất lỏng dinh dính. Hạ thân ướt sủng chống đỡ bộ phân cứng rắn của anh.
Giản Đông Dục chống hai tay, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.
Anh từ từ đi vào, ma sát với cô tạo ra khoái cảm khó nói nên lời, đợi chân mày cô giãn ra, anh mới không hề do dự đâm thẳng vào nơi sâu nhất.
Trình Nam rên rĩ hét lên, hít vào một hơi thật sâu.
“Đau à?” Anh đau lòng dừng lại, bản thân kiềm chế đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
Khuôn mặt Trình Nam ửng hồng mê người, nhẹ nhàng lắc đầu, hai tay mềm mại ôm lấy anh, kẹp anh càng chặt:” Anh, tuyệt quá.”
Đôi mắt của Giản Đông Dục tối xuống, nắm chặt thắt lưng của cô, bắt đầu va chạm không ngừng. Thắt lưng rắn chắc của anh tràn trề sức lực, ra sức làm cho cô lên tận mây xanh vô số lần.
Hai người thở hổn hển, vuốt ve thân thể nóng bỏng của đối phương.
Anh ôm cô, ngậm chặt cánh môi mịn màng của cô thấp giọng nỉ non:” Tiểu Nam, anh sẽ đối xử tốt với em.”
Lời nói ở trên giường của đàn ông là không thể tin, nhưng Trình Nam lại tin tưởng lời này của anh là thật lòng. Tình yêu của Giản Đông Dục dành cho cô giấu rất sâu, nhưng chỉ cần một ánh mắt hay một động tác, bọn họ đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Đàn ông có nội tâm kín đáo như vậy, yêu cũng rất khó hiểu, một khi bị phản bội sẽ đem tất cả yêu thương đổi lấy thù hận.
Anh yêu nhiều bao nhiêu, thì sẽ hận bấy nhiêu.
***
Cho nên khi vụ bê bối của Giản Tang Du đã được làm sáng tỏ. Giản Đông Dục không chỉ biết rõ chuyện của Trình Nam và Hà Tịch Tranh, còn biết Trình Nam là em gái của Trình Doanh. Trong chớp mắt anh cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ.
Nhưng điều làm anh khó chấp nhận nhất là Trình Nam lại không hề quay đầu ra đi cùng Hà Tịch Tranh.
Trong khoảnh khắc kia anh cảm thấy buồn cười nhất là mình. Em gái hiền lành bị ức hiếp xúc phạm, mà mình thì sao? Một người đàn ông chân chính lại bị một cô gái trêu đùa xoay tròn, mà anh lại ngây thơ cho rằng đó là tình yêu?