Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Chương 92
chương 92: chuyện cũ rõ ràng
Cái chuôiđ àn cổ này, tại nơi này đều bị long ra, có thể thấy được rằng thật lâu chưa có ai động qua. Những đường nét trang trí trên cổ cầm, cũng là đồng dạng tro bụi. Phương thiến rút từ áo một chiếc khăn tay trắng, nhẹ nhàng chà lau.
Nàng đem đàn cổ đặt trên bàn,đôi mắt đạm mạc, di động một chút, dường như đang nhớ lại những cảnh sắc mê ly. ngón tay ngọc nhẹ nhàng phất qua cầm, phất quá thân cầm, chạm đến những chữ viết rõ ràng lọt vào trong tầm mắt kia.
Cái chuôi này đàn cổ tên là cửu tiêu hoàn bội,từ thời Phục Hy, làm bằng gỗ sam.
Bề ngoài mỹ lệ, mịn màng. Cầm được chạm khắc hình rồng phượng, phía trên hình rồng có khắc bốn chữ ” cửu tiêu hoàn bội “, phía bên phải khắc có hành thư mười chữ” siêu tích thương tiêu, tiêu dao Thái Cực”. đàn cổ rộng lớn rất nặng, tạo hình phong cách cổ xưa thanh lịch, âm thanh thanh nhã lắng đọng.
Ở sau lưng đàn cổ còn có một hàng chữ nhỏ, trên có khắc: “Hạ Khanh Nhi sinh nhật mười sáu tuổi. ” Lối viết thảo rồng bay phượng múa, một mình cô đơn.
Nàng nhớ rõ, Loan Ngọc Khanh lúc ấy hay nói giỡn, theo Loan Ngọc Thần làm nũng quá, khi sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, rất muốn có được một chiếc đàn “cửu tiêu hoàn bội”. Mà Loan Ngọc Thần lại tưởng thật, hắn quả thực ở ngày sinh nhật mười sáu tuổi của Loan Ngọc Khanh, theo một người yêu cầm đến để đổi lấy cái chuôi “cửu tiêu hoàn bội”này. Lúc ấy người yêu cầm kia vô luận như thế nào cũng không chịu bỏ những thứ yêu thích, Loan Ngọc Thần cuối cùng đã phải dùng Thác cầm trân quý của hắn để đổi được cái chuôi “cửu tiêu hoàn bội”này.
Loan Ngọc Khanh sau khi thấy được ”cửu tiêu hoàn bội”, nàng khi đó cao hứng vô cùng, ngẫu hứng biểu diễn, đạn tấu một khúc danh chấn thiên hạ [ nghê thường vũ y khúc ], rung động trong tâm tân khách. Cũng bởi vì cửu tiêu hoàn bội này, từ nay về sau Loan Ngọc Khanh ở Lạc Nguyệt vương triều có danh xưng cầm vũ song tuyệt, làm tăgn gấp đôi sủng nịnh của thái tử ngự thiên.
Buồn cười là, cái chuôi “cửu tiêu hoàn bội”này cấp cho Loan Ngọc Khanh vinh quang, đồng thời cũng tạo nên bi kịch cho nàng. Hoàng hậu đương thời ghen ghét Thái Hậu bác nàng, bởi vì cầm vũ song tuyệt của nàng, sự ân sủng của thái tử đói với nàng, liền nói nàng mê hoặc ngự thiên, làm hắn mê nữ sắc mà vô tâm với quốc gia, bỏ dở sự nghiệp.
Thái quá hơn nữa là, người gọi là cao tăng, thay nàng tiên đoán, nói nàng sẽ trở thành một hồng nhan họa thủy hại nước hại dân, đem cơ nghiệp Lạc Nguyệt vương triều trăm năm hủy diệt.
Lại còn, cao tăng thẳng phê ngôn, chỉ có ninh vương ngự thiên kì ngày sinh tháng đẻ có thể khắc chế trên người nàng cái gọi là yêu khí, hóa giải này trăm năm chi kiếp số. Nàng chỉ là một nữ tử nho nhỏ, có gì đức gì có thể, có thể làm thiên hạ hủy ở tay nàng trung? Nàng ủy khuất, nàng không phục, nhưng như trước không thể thay đổi nàng bi thương vận mệnh.
Hoàng Thượng tin, bác tin, thái tử ca ca cũng tin.
Ngự thiên đồng thời thú(cưới) thái tử phi Triệu Huệ Nhi cùng sườn phi Loan Ngọc Phượng đêm đó, nàng muốn gặp mặt hắn cũng không cho phép. Một thánh chỉ, vô tình cách trở, đem hạnh phúccủa nàng hoàn toàn phá hủy, nàng bị bắt gả cho Ninh Vương Ngự Thiên Kì.
Lúc nàng bị bắt trên kiệu hoa kia, nàng hận không thể đem cái chuôi cửu tiêu hoàn bội này dập nát. Nhưng là chạm đến đến đại ca Loan Ngọc Thần, nàng thủy chung không đành lòng phụ tâm ý đại ca, nàng bảo lưu lại cái chuôi cửu tiêu hoàn bộinày, từ nay về sau không hề động đến nó.
Ba năm, số phận cửu tiêu hoàn bội long đong, tâm của Loan Ngọc Khanh, cũng long đong.
Nay lại đụng vào cửu tiêu hoàn bội, đôi mắt lạnh nhạt của Phương Thiến lóe lên, đáy mắt không khỏi nhộn nhạo. Một cô gái hoạt bát vô ưu như thế, lại bị một lời tiên tri vô căn cớ giết chết hạnh phúc của nàng.
hạnh phúc của nàng, thống khổ của nàng, thế nhưng đều chính là vì cửu tiêu hoàn bội?! Nhân sinh quả nhiên là một trò chơi vô tình mà buồn cười.
Phương thiến khóe miệng lạnh lùng gợi lên.
Loan Ngọc Khanh a Loan Ngọc Khanh, ta đem chuyện xưa của ngươi nhớ lại, nay trí nhớ của ngươi, tùy bên ta hợp thành nhất thể, cho dù không muốn như thế nào, cũng vô pháp cắt đứt trí nhớ đã muốn tồn tại.
Hồn phách của nàng, thân thểcủa nàng, đã làm thành một thể, kiếp này, trong nàng có người, trong người có nàng, chuyện thật đã không thể thay đổi.
Nàng phải thừa nhận, từ nay về sau, nàng là Phương Thiến, cũng là Loan Ngọc Khanh.
đầu ngón tay của nàng, chậm rãi xẹt qua ba năm đóng băng cầm huyền, thử thử vài âm. Giống như đã từng quen biết, cầm đáp lễ nàng vài âm thanh đươn điệu mà bi thương.
” ai ở đây? Ai cho phép ngươi động đến cửu tiêu hoàn bội?!” lời trách cứ lạnh lùng, giờ phút này theo ngoài cửa truyền đến. Một đạo kiếm quang màu bạc, thẳng hướng Phương Thiến đang đứng yên mà đâm tới.
Xoát –
Hàn quang lòe lòe sát ý, lao thẳng tới cái gáy của nàng mà đến.
Phương Thiến quay đầu, một đôi mắt đen thâm thúy, sát ý kia không chút lưu tình, kiếmkia bén nhọn lạnh như băng, cách cổ họng của nàng không đến vài cm.