Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Tác giả: Kathi Appelt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Quang Toản
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 117 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 87
HẾ CÒN CÔ BÉ CÓ KHẢ NĂNG PHÁT SÁNG, Cô đã hóa thành gì? Theo lời kể lại của đám cây cối, những cây keo, cây gỗ bulô và cây dương lá rụng thì con gái của Hawk Man và Night Song đã bị lạc. Cô bé cứ bước đi suốt bao nhiêu ngày, nhưng nền đất cứ cứng dần lên và cây cối thì mọc càng thưa hơn. Cô đã từng lớn lên ở nơi mà ánh sáng mặt trời chỉ chiếu thành từng vệt xuyên qua những tàng lá dày rậm của bụi cây tú cầu ngọt, của những cây sồi nước, của cây phong. Còn ở đây thì có quá nhiều ánh sáng, nó đốt thiêu làn da lấp lánh sáng của cô. Bầu trời mà cô từng biết trước đầy là một bầu trời bị chia cắt thành nhiều mảnh nhỏ, những mẩu nhỏ lén lút nhìn xuyên qua những lá kim nhọn của cây thông cao vút và luôn rì rào, nhưng ở đây, nơi khoảng không rộng mở này thì bầu trời thật to lớn và trống rỗng.
Dưới chân cô, mặt đất cứng chắc và có mọc cao xung quanh cô, chúng cúi rạp xuống trong gió. Trước đây, khu rừng thường che chắn gió cho cô. Nhưng ở đây, gió cứ thường xuyên va đụng vào cô, bao vây cô. Ở đây, trong những thảo nguyên rậm rạp này, đồng cỏ rộng mở vào không trung.
Còn không khí. À, bầu không khí xung quanh. Cô chưa bao giờ cảm thấy nhiều không khí quanh mình như thế này. Thật là mềm mại, thật là dịu dàng. Tất cả đều là không khí.
Ai đó đã từng nhận xét là thảo nguyên cũng tương tự như biển rộng, từng đợt cỏ uốn mình trong gió giống như nước cuộn lên thành những đợt sóng. Ai đó nói rằng nếu bạn nhắm mắt lại, bạn có thể cảm thấy mặt đất khẽ rung lên từng đợt tới lui, đi đi lại lại, giống như là bạn đang ngồi trên một con thuyền vậy.
Với một bé gái chỉ có một thân một mình, thì việc bị lạc ở biển hay lạc giữa một đồng cỏ cũng chẳng có gì khác nhau. Một bé gái bị lạc thì rất cô đơn, không còn mẹ, người mẹ vẫn hát ru cho bé nghe hằng đêm, hiu quạnh không còn cha, người cha cũng bị lạc trong những cơn đau khổ của chính mình. Một bé gái đang trên đường đi tìm bà ngoại của mình, người bà mà cô chưa hề gặp từ trước đến nay. Đứa bé đó. Đứa bé lạc lối. Đứa bé có làn da phát sáng đang hoàn toàn cô đơn trong cánh đồng cỏ xa xăm.
Cô nhìn bãi cỏ lộng gió và bầu trời màu xanh nhạt. Sự mênh mông này bao vây lấy cô như một làn sương. Cô nhìn thế giới xung quanh, và ngay lập tức hiểu rằng cô sẽ chẳng bao giờ còn nhìn thấy mẹ mình nữa.
Làm thế nào mà cô biết được như thế? Làm sao mà bất cứ ai trong chúng ta hiểu được những điều như thế? Có thể là bằng một cách nào đó, khi ta đứng yên thật lâu, đủ lâu thì có thể nghe được tiếng của các loài cây và hiểu được những thông tin của chúng. Có thể là khi chiếu vào đúng một độ nghiêng nào đó thì ánh sáng mặt trời báo cho ta những chi tiết đó. Cũng có thể đơn giản là tình yêu có một cách riêng để thông báo cho ta biết khi ta sắp sửa mất mát tất cả.
Con gái của Night Song và Hawk Man nhận thức được nỗi mất mát, và ngay khi đó cô chợt cảm thấy mình thật là nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi đường như cô là sinh vật nhỏ bé nhất trên hành tinh này.
Bất cứ bé gái nào trong tình huống này cũng sẽ co rúm người lại rồi khóc mãi. Nhưng cô bé này thì không, cô là hậu duệ của những linh vật sống dưới biển, những người cá, những mĩ nhân ngư.
Và không chỉ có dòng máu của những vị thần biển cuộn chảy trong mạch máu của cô. Cô cũng còn là con gái của Hawk Man, là con trai của những vị thần mang trong mình sự kết hợp giữa chim và người. Và ở ngay giữa cánh đồng cỏ này, bị bủa vây hoàn toàn bởi không khí, bị bao bọc bởi bầu trời, cô vươn cao hai cánh tay về phía những đám mây. Làn da của cô chiếu sáng rực rỡ trong ánh sáng mặt trời, lấp lánh những sắc màu cầu vồng. Thình lình, chim chóc kéo đến đen nghịt cả bầu trời, một đàn chim én và chim nhạn, và chim sẻ đất màu sắc sặc sỡ, những đàn sáo đá đuôi buồm, chim gõ kiến mũ đỏ, chim cút bông, và chim nhại. Hàng triệu những con chim khác nhau đang cất tiếng kêu dưới hàng triệu âm thanh khác nhau.
Con gái ơi, chúng kêu lên. Hãy bước ra khỏi lốt người đi.
Chúng nhào xuống và lượn vòng trong không trung ngay trên đầu cô, và trong khi đó, những chiếc lông chim rực rỡ đủ màu rơi xuống tóc cô và phủ lên tay, lên cổ và lên khắp thân thể cô, như một chiếc cầu vồng được kết từ lông chim. Và ngay lập tức, trong một tia sáng lóe lên, cô bay đi, bay nhanh đến nỗi giống như là bầu không khí đã nuốt chửng lấy và cuốn cô lên.
Bị giam cầm trong cái bình, Grandmother cảm thấy một niềm khát khao như làn sóng chảy dồn trong người mụ. Liệu mụ có còn cơ hội nào để được nhìn thấy lại mặt trời vàng chói nữa hay không? Có còn được gặp lại người bạn cá sấu của mụ nữa không? Mụ có còn được cảm nhận sự vuốt ve của gió, của mưa và của ánh trăng bạc lên da mình nữa hay không? Làn da của mụ. Suốt một ngàn năm, làn da duy nhất mà mụ sờ thấy chỉ là làn da của chính mụ. Khô khốc và giòn. Làn da của mụ. Mụ sẵn sàng đem nó rao bán chỉ để được nghe lại câu hát ru của Night Song thêm một lần nữa, để được nhìn thấy đứa cháu gái của mụ sáng lấp lánh trong ánh mặt trời. Mụ quất cái đuôi vào mặt trong của chiếc bình. Và cảm thấy làn da mụ đau nhức nhối.
Trong gầm san u ám, Sabin chuẩn bị ra ngoài săn mồi theo thời gian biểu đều đặn của mình. Nó không ngờ là Gar Face đã biết được sự hiện diện của nó, rằng gã đang lập những kế hoạch với sự tham dự của nó. Đã vài ngày nay, gã lại thực hiện đúng cái thời gian biểu bình thường của mình, vẫn rời khỏi nhà vào lúc trời chạng vạng tối và quay trở về lúc sáng sớm hôm sau. Nó không biết rằng sau khi đã phát hiện ra nó, gã đã quay vào trong căn nhà và lau chùi một khoảng bụi trên tấm kính của cái khung cửa sổ bẩn thỉu. Xuyên qua mảng kính trong đó gã săm soi rình một lúc lâu, để trông thấy nó chuồn ra khỏi gầm sàn trong chuyến đi săn hằng ngày. Rồi gã quay lại nhìn Ranger nằm bên cạnh cái tô thức ăn trống rỗng của nó. “Đồ chó ngu ngốc,” gã khinh bỉ nói. “Để cho con mèo nuôi mày.”
Hắn dùng cổ tay áo chùi tấm kính cửa sổ. Rồi hắn chùi mặt mình bằng những ngón tay thô nhám. Hắn bị nắng ăn, như người ta nói, bởi bầy muỗi và những tia nắng mặt trời nóng bỏng, da hắn phồng lên và đau nhức.
Nhưng hắn còn bị thiêu đốt nhiều hơn là những nốt muỗi cắn và những vết phỏng nắng. Cơn đau ở mặt hắn vàở trên bàn tay chẳng là gì so với sự giày vò ở trong ruột gan hắn, sự cồn cào đang gặm nhấm hắn từ bên trong.
Một lát sau hắn ngồi ở hàng hiên và lau chùi khẩu súng trường đã cũ. Khoảng cách giữa hắn và con cá sấu đã hiện lên một cách rõ rệt hơn. Hắn sẽ không đặt chân xuống nước nữa, không bao giờ. Từ nay hắn sẽ chỉ ngồi ở trên bờ. Mặt nước là lãnh địa thực sự của con cá sấu. Ở dưới nước, con cá sấu chiếm thế thượng phong.
Gar Face vuốt ve mấy viên đạn và cười tự mãn. “Ta sẽ nhử cho nó lên bờ, và rồi.. Hắn giơ khẩu súng lên ngang bộ mặt giận dữ của mình và nhìn vào tầm ngắm.
Dưới Gầm sàn, Ranger và Sabine đang ngồi sát vào nhau. Viên đạn nằm trong chân trước của Ranger nóng bỏng lên. Nhưng con chó không phàn nàn. Thay vào đó, nó lại liếm vào đỉnh đầu của Sabine và nhìn ngang qua khoảnh sân hôi hám, nhìn sâu vào khu rừng rậm, nơi những con đom đóm đang nhấp nháy chớp tắt. Sợi dây xích quàng quanh cổ nó trở nên nặng trĩu hơn bao giờ.
Ngay khi mặt trời bắt đầu lặn, nó nhìn thấy cái gì đó đang bay lượn ngay ở mép rừng, ngay chỗ đám cây mọc lên sát khoảnh sân. Đó là một cái cầu vồng bé xíu, vụt lên rồi vụt xuống, bay qua rồi lượn lại. Nó chớp mắt. Một con chim ruồi chăng?
Nó biết chim ruồi có ý nghĩa gì. Nhưng con chim ruồi này bay đến đây là vì ai? Nó liếm cái cẳng chân bị thương. Viên đạn nằm ở đó đang nguội dần.
Ở hàng hiên ngay phía trên đầu nó. Gar Face cũng đã nhìn thấy con chim ruồi. Hắn áp khẩu súng vào bên gò má bị nắng ăn và nhìn xuyên qua khe ngắm ở phía cuối nòng súng. Hắn bóp cò. BÙUUM Khi hắn nhìn lên thì con chim ruồi đã biến mất. Hắn không rõ là mình đã bắn nó rồi hay chưa. Nếu rồi thì hẳn là con chim đã hoàn toàn tan xác. Chẳng còn để lại chút dấu vết nào. Hắn chẳng buồn quan tâm. Mục đích của hắn không phải là săn một con chim ruồi.
Phía bên dưới, Sabine co rúm người lại. Đã lâu lắm rồi nó không nghe tiếng súng nổ. Đối với nó, khẩu súng có nghĩa là một ai đó đã chết, là một sinh mạng đã bị cướp đi. Nó nhớ lại lời dạy của mẹ nó và Ranger. Nó biết viên đạn hãy còn nằm trong chân của Ranger. Nó đã nhìn thấy những con rắn bị đóng đinh trên những thanh rào hàng hiên. Đừng đứng trước gã đàn ông và khẩu súng đó. Chớ bao giờ. Đó là một quy tắc đúng đắn.
Nơi Trú Ẩn Nơi Trú Ẩn - Kathi Appelt Nơi Trú Ẩn