Số lần đọc/download: 1441 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 02:37:38 +0700
Chương 88
Lục Thành ngừng xe lừa khi còn cách mọi người khoảng hai mươi mấy bước chân, thừa dịp trước khi mọi người Từ gia đến gần thì quay đầu xe lừa lại.
Ngưng Hương liền thấy trên xe chỉ có A Đào và A Nam đang ngồi, mắt thấy A Nam nghiêng đầu đang tìm kiếm nàng, Ngưng Hương cố làm ra vẻ bình tĩnh bước tới, bế tiểu tử lên ôm vào trong ngực, cầm tay bé kiểm tra lòng bàn tay thương, "A Nam còn đau không?"
A Nam lập tức lắc đầu, "Xấu!"
Miệng vết thương đã rớt vảy lưu lại một vết sẹo, A Nam dùng tay trái chỉ vào lòng bàn tay của mình, sau đó vui vẻ vung tay một cái, "Bay!" Làm xong tiểu tử liền cúi đầu nhìn, thấy vết sẹo vẫn còn bé bèn chu miệng, thả tay xuống không nhìn nữa.
Tiểu tử rất dễ khiến cho người khác yêu thích, Ngưng Hương tạm thời quên đi Lục Thành và Quản Bình, cười hôn bé một cái.
Lý thị vòng qua chất nữ, tò mò hỏi Lục Thành, "Nhà Nhị thẩm của cháu đâu?"
"Cháu qua đây đón mọi người trước, còn bọn họ thì có lẽ vừa mới ra khỏi đầu thôn thôi." Lục Thành lướt nhìn mọi người thật nhanh, ánh mắt ở dừng lại trên người Quản Bình bên cạnh Từ Thu Nhi nhìn nhiều lại chút, lúc này mới thu xếp mọi người lên xe.
Lý thị cùng bọn nhỏ ngồi ở bên trong, phụ tử Từ Thủ Lương ngồi ở đuôi xe, hai chân thả lơ lửng giữa không trung. Từ Hòe nhìn qua thôn trang đối diện dường như vẫn đang ngủ say, mặt không chút thay đổi, thành ra trên xe ngoại trừ Quản Bình thì hắn là người thứ hai không nói tiếng nào. Thường ngày hắn cùng với Lục Thành sẽ tán gẫu vài câu, hôm nay an tĩnh như vậy khiến Từ Thủ Lương nhìn nhi tử mấy lần, ông cho rằng nhi tử còn chưa ngủ đủ giấc.
Bên kia Ngưng Hương đang ôm A Nam, vì che dấu sự chột dạ của mình mà nàng chú tâm trêu chọc A Nam nói chuyện suốt cả dọc đường, "A Nam cũng đi hái trái cây sao?"
A Nam gật đầu, làm động tác hai tay ôm trái cây, giống với tiểu hài tử đang chúc tết.
Từ Thu Nhi nhìn sang nam nhân đang ngồi ở càng xe, cười hỏi: "A Nam cũng đi hái trái cây, vậy phụ thân có phát tiền công cho A Nam không?"
Lục Thành cúi đầu cười, mượn cớ quay đầu lại nhìn các nàng, thấy Ngưng Hương cố ý ngồi bên cạnh Lý thị để bà cản lại không cho hắn nhìn, nghĩ đến buổi tối đêm thất tịch nàng ở trong lòng hắn vặn vẹo giãy giụa yếu ớt khóc cầu xin, tâm Lục Thành liền giống như bị người khác gãi nhẹ, ước gì lúc này chỉ có hai người bọn họ, hắn lại có thể đè nàng ức hiếp nàng.
Nhìn không thấy người nên hắn lại quay đầu về phía trước, nghe thấy nàng nói chuyện thôi cũng khiến trong lòng hắn ngọt ngào.
"Cho!" A Nam trả lời rất có khí thế, giống như là đã thương lượng với phụ thân, bé giơ hà bao nhỏ trước ngực mình lên cho Từ Thu Nhi xem, ý là tiền để ở trong hà bao.
Tiểu tử quá đáng yêu, Từ Thu Nhi nhịn không được muốn bắt A Nam, muốn ôm bé trong chốc lát.
A Nam hét lên một tiếng "a", nghiêng đầu liền chui vào trong lòng Ngưng Hương, cái miệng nhỏ nhắn cứ nói không không.
Ngưng Hương cười ôm lấy bé, phối hợp theo trốn sang bên Lý thị, "A Nam là của ta, ai cũng không được cướp!"
Từ Thu Nhi bắt lấy cánh tay A Nam làm bộ dùng sức kéo về phía mình, hai lớn một nhỏ náo nhiệt không ngừng, tựa như người một nhà.
Quản Bình ngồi bên cạnh Từ Thu Nhi, nghe các nàng cười khoan khoái, lại ngẫu nhiên bị Từ Thu Nhi đụng phải, lòng nàng yên tĩnh như nước, là tĩnh, mà không phải là tĩnh mịch.
Vừa đi trong chốc lát đã đến đầu thôn Đông Lâm.
Phan thị cùng hai tỷ muội Lục Phù và Lục Dung đứng ở phía trước nhất, phía sau là Lục Ngôn và Lục Định, đây là những người Ngưng Hương đã gặp qua.
Trong đám người có thêm hai người lạ mặt, một nam nhân cỡ chừng ba mươi tuổi là nhị thúc Lục Trọng An của Lục Thành, hàng năm ra ruộng làm việc, làn da rám đen nhưng sống lưng thẳng tắp, dung mạo anh tuấn, mặc dù không bằng đệ đệ Lục Quý An hào hoa phong nhã ngọc thụ lâm phong sống trong thị trấn, nhưng ở trong thôn cũng là mỹ nam hiếm thấy.
Bên cạnh ông là thiếu niên tên Lục Khoát, năm nay mười lăm tuổi, ở thôn trấn phía bắc đọc sách, dung mạo càng giống mẫu thân Phan thị, đứng ở bên cạnh hai huynh đệ Lục Ngôn và Lục Định, sự tuấn mỹ tuy bị giảm bớt ba phần nhưng toàn thân lại toát ra phong độ của người trí thức, khiến người khác khó có thể xem nhẹ.
Từ Thủ Lương và Từ Hòe đều xuống xe hàn huyên, mẹ con Lý thị cũng muốn đi xuống tiếp thì Phan thị vội vã ngăn lại: "Ngồi đi, đều không phải là người ngoài, bây giờ chúng ta cũng lên xe rồi, trấn Lưu Tiên cách nơi này còn độ khoảng mười tám cây nữa, chúng ta xuất phát nhanh không kẻo muộn."
Nói xong bà dẫn hai nữ nhi ngồi ở bên cạnh A Đào.
Một bên toàn là nữ quyến ngồi đầy phía bên trong, A Mộc đành chen lấn ở giữa.
Lục Định đã sớm ngồi bên cạnh Lục Thành, phụ tử Lục Trọng An cùng hai cha con Từ Thủ Lương ngồi ở đuôi xe, Lục Ngôn không có chỗ chỉ đành ngồi xếp bằng ở bên trong, lưng dán lên lưng Lục Khoát, mặt đối mặt với một đám nữ quyến, cũng may mắn tính tình hắn sáng sủa yêu thích nói cười, nếu không đổi lại là người câu nệ đã sớm bị các nữ nhân nhìn đỏ mặt.
"Vị này chính là Quản cô nương sao?" Lục Ngôn nhìn chằm chằm Quản Bình bên trái dựa vào vách ngoài cũng là cách hắn gần nhất, cười đến thập phần sáng lạn, cả người lẫn vật vô hại.
Quản Bình nhàn nhạt lướt mắt nhìn hắn, khẽ vuốt cằm xem như chào hỏi.
Lý thị sợ người Lục gia hiểu lầm Quản Bình không hiểu lễ nghi, vội vàng giải thích thay nàng: "Quản cô nương tính tình yên tĩnh, bình thường cũng không thích nói chuyện."
Phan thị cười, bà vốn định quan tâm hỏi han vị cô nương chạy nạn này hai câu, bây giờ lại thấy bộ dáng Quản Bình người sống chớ lại gần nên thức thời không hỏi nhiều.
Lục Ngôn có tâm muốn thăm dò lai lịch Quản Bình một chút, giả bộ nhìn không hiểu sắc mặt người ta, tiếp tục thân thiện hỏi: "Quản cô nương là người Liêu Đông sao? Vậy trên đường chạy nạn chắc đã đi qua không ít địa phương đúng không?"
Quản Bình cuối cùng cũng nhìn về phía hắn, "Đúng." Ánh mắt sắc bén, tựa như có lẽ đã nhìn thấu tâm tư Lục Ngôn.
Đến cùng Lục Ngôn cũng chưa từng gặp qua nữ tử như vậy bao giờ, bị hàn băng trong mắt nàng nhìn khiến tâm hắn chấn động, kinh ngạc nhìn nàng.
Bởi vì Lục Ngôn liên tục muốn đến gần Quản Bình, Từ Hòe nhịn không được quay đầu lại, thấy hắn vẫn đang dùng cặp mắt hoa đào nhìn chằm chằm người trong lòng mình, Từ Hòe mất hứng cau mày.
Quản Bình phát giác có người đang nhìn, ánh mắt từ chỗ Lục Ngôn chuyển sang Từ Hòe, lãnh ý bên trong không giảm.
Từ Hòe chột dạ, không dám đối mặt cùng nàng, tâm tình phức tạp quay đầu trở về. Trong đầu suy đoán không biết Quản Bình trừng hắn có phải là trách hắn xen vào việc của người khác không, sau đó lại lo lắng Quản Bình vừa ý tướng mạo anh tuấn Lục Ngôn trong nhà cũng có tiền, suy nghĩ càng lúc càng bay xa, hắn hận không thể nhảy xuống xe lừa chậm chạp này, tự mình chạy tới vườn trái cây.
Quản Bình phía sau hắn rủ mắt xuống, trong nội tâm bực bội, không muốn khách khí nữa, trực tiếp nhắm mắt lại giả bộ chợp mắt.
Lục Ngôn lĩnh giáo qua Quản Bình như sắt đá, cũng không thử thăm dò tiếp tục nói chuyện với nàng, ngược lại hắn quay sang bồi các nữ quyến nói chuyện. Nữ nhân nói chuyện, đại đa số nam nhân đều chen miệng vào không được, duy chỉ có hắn là không giống vậy, Ngưng Hương tán gẫu cái gì hắn cũng có thể nói thêm vài câu, sau đó vì muốn cùng tẩu tử tương lai có quan hệ gần hơn, Lục Ngôn cố ý tiếp chuyện Ngưng Hương.
Quản Bình chẳng biết đã mở mắt từ lúc nào.
Lục Ngôn phát hiện Quản Bình đang nhìn hắn sau đó lại tỏ ra lơ đễnh.
Quản Bình nhíu mi nhìn về phía Ngưng Hương, muốn tìm tòi nghiên cứu tâm tư Ngưng Hương đối với Lục Ngôn.
Ngưng Hương với Lục Thành tuy chưa thành thân, nhưng trong đầu nàng đã xem Lục Ngôn lớn tuổi hơn tại nàng làm đệ đệ, nàng đang vui vẻ chỉ cho Lục Ngôn làm cách nào để canh trứng gà ăn ngon hơn, thấy Quản Bình đang nhìn mình, đột nhiên nàng giật mình nhìn lại Lục Ngôn, mặt như ngọc mắt như hoa đào, lần đầu tiên nàng biết được Lục Ngôn gần tuổi nàng mà dung mạo cũng rất soái, hết sức dễ dàng trở thành người Quản Bình hoài nghi nhất, cho nên nhất thời nàng thu tâm lại, đối với Lục Ngôn lạnh nhạt dần.
Lục Ngôn là người rất thông minh, rất nhanh liền phát hiện tẩu tử tương lai đã lạnh nhạt với hắn, hắn cẩn thận nhớ lại lời nói của mình, xác định không có vô tình đắc tội tẩu tử tương lai, không khỏi buồn bực lại ủy khuất.
Ngược lại Lục Thành đang ngồi phía trước đánh xe, thấy người yêu không phản ứng theo Nhị đệ nữa mới âm thầm thở phào một cái.