In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 92 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 642 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 87
iang Nhã hồn bay phách lạc đi về nhà, ba Giang đang đọc báo trong phòng khách, còn mẹ Giang đi trong phòng ngủ ra, thấy dáng vẻ bị kích động của Giang Nhã thì không khỏi lo lắng, đi qua đỡ Giang Nhã “Xẩy ra chuyện gì rồi, có phải không được khỏe không?”
Giang Nhã đang hoang mang lo sợ, vội túm lấy cánh tay của mẹ khóc lóc: “Mẹ! đứa bé trong bụng con không phải là con của Giản Chiến Nam, con phải làm sao đây, bây giờ con phải làm sao?”
“Cái gì?” ba Giang nghe Giang Nhã nói thì đột nhiên ngồi bên cạnh: “Con nói cái gì, sao lại thế? Không phải con nói đứa bé là con của Giản Chiến Nam sao? Hả? giờ sao lại không phải?”
“Kết quả xét nghiệm….kết quả thì đứa bé không phải con của anh ta.. con không biết sao lại như thế này.”Giang Nhã đau khổ đưa tay che mặt lại, khóc cũng không có sức mà khóc, chỉ yếu đuối dựa vào trên vai mẹ khóc không tiếng động.
Ba Giang suy sụp ngồi đó, đôi mắt trầm lại “Xong rồi, xong rồi…thật là vô dụng, bản thân mang thai con ai cũng không biết, con nói con xem…”
“Được rồi, bớt cãi nhau đi.” Vẻ mặt của mẹ Giang cũng đầy mây đen “Nếu đứa bé không phải là con của Giản Chiến Nam thì đứa bé…” ngay cả ba đứa bé là ai cũng không biết?
“Con không biết, không biết, mẹ, con nên làm gì bây giờ, làm sao bây giờ?”
Mẹ Giang thấy Nhã Nhi kích động thì hơi lo lắng, rồi an ủi: “Trước tiên con đừng khóc, đi lên lầu nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì mai hãy nói, có mẹ ở đây con đừng sợ.”
“Ừm.” Giang Nhã khóc thút thít đi lên lầu nghỉ ngơi.
Thấy Nhã Nhi vào phòng, mẹ Giang ngồi trên sô pha nhìn chồng: “Vậy nên làm sao bây giờ, đứa nhỏ trong bụng đã 5 tháng, mà con ai cũng không biết.”
“Tôi đi điều tra một chút, xem đứa nhỏ là con của ai rồi lại quyết định.” Ba Giang đau khổ đưa tay đỡn trán, sự tình đã không còn khống chế được ông phải tìm ra cách khác.
Ba Giang bảo anh cả của Giang Nhã đi điều tra, tìm ra được phòng khách sạn ngày đó Giang Nhã thuê, kiểm tra camera thang máy của ngày đó, quả nhiên thấy được dáng vẻ say khướt của Giang Nhã, nhưng cô bị một người đàn ông ôm đưa lên phòng.
Người đàn ông đó khoảng hơn 40 tuổi, cao 1m70, là một người đàn ông bình thường, sau khi điều tra thì biết thêm ông ta là ông chủ một công ty nhỏ, không tiếng tăm, hơn nữa đã có vợ con, con gái cũng đã 10 tuổi.
Khi Giang Nhã xem camera thấy mình bị một người đàn ông diện mạo bình thường còn hơn 40 tuổi ôm lấy, cô chỉ cảm thấy ghê tởm nên liền chạy vào phòng vệ sinh để nôn, thế mà cô có con với một người như thế, cô điên lên mất, cô xem gương mặt mình trong gương, rồi nhìn cái bụng tròn vo phản chiếu trong gương thì khóc càng thê lương hơn.
Sao có thể như thế, sao lại có thể, lúc đầu tính kế với Giản Chiến Nam, không ngờ chính mình lại rơi vào địa ngục không cách nào thoát được, cô, Giang Nhã thế mà mang thai con của một người trung niên, một người đàn ông đã có vợ có con, không, cô chỉ mới 27 tuổi, sao có thể sinh ra một đứa bé để tiêu tán tuổi thanh xuân của cô như thế, cô không cần! cô điên lên giơ tay đánh vào bụng mình, mặt thì tái nhợt.
“Nhã Nhi, con bình tĩnh một chút.” Mẹ Giang đi vào liền giữ chặt tay Giang Nhã, thấy Giang Nhã đã mất đi lý trí thì mẹ Giang liền mắng nhẹ; ‘Con như thế sẽ làm bản thân mình bị thương, con bình tĩnh một chút.”
Giang Nhã dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn mẹ với ánh mắt hoảng sợ “mẹ, con không cần đứa bé này, nó không phải con của Giản Chiến Nam, ba nó là một người đàn ông đã có vợ con, con không cần, không cần!”
Mẹ Giang trấn an Giang Nhã kích động “Được rồi, được rồi, mẹ hiểu, con nghĩ tốt một chút, dù đứa bé là con của ai thì nó cũng là con của con, đã năm tháng rồi, con bỏ được nó sao?”
Ánh mắt Giang Nhã vô hồn nhìn mẹ, lại nhìn bụng của mình, đứa bé, năm tháng, cô lưỡng lự, nghĩ bản thân mình từ nay về sau bị vấy bẩn thì vội lắc đầu “Mẹ, con không cần, không cần”
“Không cần…. vậy tới bệnh viện!”
“Đúng, đúng, đi bệnh viện”. Giang Nhã nói xong thì tựa vào mẹ để đứng lên, đi bệnh viện phá nó, cô vẫn là cô, đứa bé này không phải là điều cô muốn, không phải!
Lúc đón Tiểu Hoành tan học Mạc Mạc không ngờ Giản Chiến Nam cũng tới, mấy ngày nay cô ở trong nhà cũ của cậu nhỏ, cậu nhỏ không về nên để nhà cho cô ở tạm thời, đưa đón Tiểu Hoành đi học đều tiện hơn.
Mẹ con vừa nhận nhay nên đa số thời gian cả hai mẹ con đều ở bên nhau, chỉ một chút thời gian là thuộc về Giản Chiến Nam, tuy Tiểu Hoành còn nhỏ nhưng bé cũng hiểu được ba mẹ đã ly hôn, ly hôn thì không thể ở cùng nhau được, ở vườn trẻ cũng có rất nhiều bạn có ba mẹ ly hôn, ba mẹ của mấy bạn cũng không ở cùng nhau, bé chính là một trong số đó.
Tiểu Hoành cũng biết ba chọn cách ly hôn là vì bà nội, bà nội không thích mẹ cho nên ba phải ly hôn, làm tổn thương mẹ, đoán rằng mẹ sẽ không tha thứ cho ba, bây giờ mẹ vẫn để tâm tới ba xem ra là vì nể mặt mũi của bé, hơn nữa ba đã có vị hôn thê, tương lai sẽ có một người phụ nữ khác vào ở trong nhà của ba, bé rất buồn, đến lúc đó thì phải làm sao đây?
Sau khi tan học đi ra, đầu tiên Tiểu Hoành thấy Mạc Mạc, rồi lại thấy mẹ đang giữ khoảng cách với ba không xa, ai, hai người lớn này, rõ ràng quen biết nhau như thế nhưng sao lại bày ra sáng vẻ không ai biết ai? Bé thật khó xử, chạy vào lòng mẹ hay chạy lại với ba đây, cuối cùng bé gãi đầu chọn cách đứng yên một chỗ.
Hắc hắc, cuối cùng bé thấy cả ba mẹ đều đi tới hướng mình, bé có thể thuận tiện ôm cả ba và mẹ, nhưng xe ba bên trái, xe mẹ bên phải, thế phải lên xe của ai đây?
Đang lúc Tiểu Hoành buồn rầu thì Giản Chiến Nam buông lỏng tay ra, ý rõ là ba sẽ không tranh đoạt Tiểu Hoành với mẹ, Mạc Mạc cười với Giản Chiến Nam “Tôi đưa Mạc Bảo về.”
“Ba, tạm biệt!” Mạc Bảo đưa tay ra vẫy ba tội nghiệp đẹp trai đang đứng đó, vừa vẫy vừa đi tới hướng đỗ xe của Mạc Mạc, quay đầu lại vẫn thấy ba cô đơn đứng đó, không nhịn được nên quơ quơ tay của Mạc Mạ “Mẹ!”
Mạc Mạc nhìn con đầy yêu thương, xoa đầu con hỏi dịu dàng: “Sao thế bảo bối của mẹ!”
Mạc Bảo thở dài “Mẹ, mẹ nhìn xem một mình ba đứng đó rất đáng thương, tối nay chúng ta để ba đi cùng đi, về nhà rồi cùng nhau ăn tối được không?”
Mạc Mạc không đành lòng để cho Mạc Bảo thất vọng, hơn nữa Giản Chiến Nam cũng là ba của Mạc Bảo, cô không muốn chuyện của người lớn sẽ ảnh hưởng đến trẻ con, cô phải yêu thương Mạc Bảo thật tốt, để cho con vui vẻ, dù cô và Giản Chiến Nam đã ly hôn rồi nhưng cũng muốn để cho Mạc Bảo có một gia đình ấm áp.
“Được rồi, vậy Mặc Bảo chịu trách nhiệm đi chuyển ý tới người đáng thương đang đứng ở kia nhé.” Mạc Mạc mỉm cười, buông tay Mạc Bảo ra, Giản Chiến Nam đáng thương sao, sao cô không cảm thấy thế.
Mạc Bảo thận trọng nhìn mẹ, từ từ không chịu chạy đi, Mạc Mạc nghi ngờ “Sao thế? thay đổi chú ý rồi sao, sao lại nhìn chằm chằm vào mẹ thế?”
Mạc Bảo đưa bàn tay nhỏ bé nâng cằm, dáng vẻ một ông cụ nói: “Xưa có câu, lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy bể, còn có câu ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, con đang nghiêm cứu có phải mẹ tự nguyện hay không, nếu mẹ không vui thì sẽ không đưa theo ba đáng thương nữa!”
Nếu lời này là nói ra từ miệng người lớn thì không có gì, nhưng lại được nói ra từ miệng đứa con sáu tuổi của mình thì cảm giác lại không thế, Mạc Mạc dở khóc dở cười “Con trai bảo bối, con theo học ai cái dáng vẻ đó thế, được rồi, trong lòng mẹ không phải kim, cho nên không mất hứng, đi đi.”
Mạc Bảo dò xét “Chẳng lẽ mẹ không phải phụ nữ sao?”
Gì? Chuyện gì đây? Mạc Mạc nghẹn cười, hất mặt lên “Nếu không đi, mẹ sẽ thay đổi chủ ý.”
Mạc Mạc vừa dứt lời thì Mạc Bảo đã xoay người chạy tới nơi Giản Chiến Nam vẫn đứng từ nãy giờ, nói luyên thuyên mấy câu, thì khuôn mặt của Giản Chiến Nam tươi cười hẳn lên, cười về phía với Mạc Mạc, nhưng Mạc Mạc lại trợn mắt lên khiến nụ cười của Giản Chiến Nam cụt hứng.
Cuối cùng Giản Chiến Nam cũng lên xe, xe Mạc Mạc là xe mới nên Mạc Mạc tiện thể thuê Tiểu Lưu để lái xe cho tiện đưa đón Mặc Bảo. Tiểu Lưu là người do Giản Chiến Nam giới thiệu, kỹ thuật lái xe tốt, lại tin tưởng được nên Mạc Mạc cũng đồng ý.
Sau khi về tới nhà, Mạc Mạc bảo Tiểu Lưu về nghỉ, sau đó ba người đi lên lầu, Mạc Mạc không tiếp đón gì với Giản Chiến Nam, nhưng Mạc Bảo thì lấy dép trong nhà cho Giản Chiến Nam, sau đó cầm tay của Giản Chiến Nam để đưa hắn đi xem phòng của bé.
Sau khi thay đồ xong Mạc Mạc vào bếp nấu cơm tối. Rửa đồ ăn rồi thái nhỏ, trong lúc đó Mạc Mạc nghĩ bây giờ Mạc Bảo và Giản Chiến Nam đều đang ở trong nhà cô, hơi thất thần nhưng vì đó là con của cô, cho nên cô sẽ không thể hoàn toàn cắt đứt được với hắn, cô phải chỉnh lại tâm tình và cảm xúc của mình thật tốt.
“A.” trong lúc không chú ý Mạc Mạc đã cắt trúng tay, chưa đợi cô phản ứng lại thì đã có một bóng dáng cao lớn chạy vào túm tay cô rồi cho vào trong miệng nút lấy máu, Mạc Mạc sững sờ nhìn Giản Chiến Nam, cô nhịn đau rút tay mình ra rồi nói: “Tôi không sao.”
Tầm mắt của Giản Chiến Nam vẫn không rời khỏi vết thương trên tay cô, lo lắng nói: “Có hòm thuốc không, anh băng bó giúp em.”
“Không cần đâu, vết thương nhỏ tự tôi xử lý được.” Mạc Mạc nói xong thì đi ra khỏi phòng bếp, còn Giản Chiến Nam bị Mạc Mạc bỏ lại sau lưng, hắn đứng đó nhìn bóng dáng cô rời đi, cô đau, cô khó chịu hay gì khác thì cũng không có quan hệ gì với hắn, cô không hề cần hắn, nhưng trong lòng lại khó chịu đến mức nói không ra lời.
Mạc Mạc lấy hòm thuốc, khử trùng, lúc đang tự băng bó thì Mạc Bảo đi từ trong phòng ngủ ra nhìn Mạc Mạc đang quấn băng, bé đi qua, cầm tay Mạc Mạc hỏi với vẻ lo lắng “Mẹ có đau không?”
“Không đau, bảo bối của mẹ đừng lo lắng.”
“Mẹ, con giúp mẹ nhé.” Mạc Bảo nói xong thì cầm lấy băng gạc trong tay mẹ, rồi cần thận băng bó ẹ, quấn từng vòng một rồi cột thành một nút thắt rất dễ thương.
Hai người đồng thời nhìn ngón tay bị băng bó của Mạc Mạc, ngón tay bị Mạc Bảo bó lại chẳng khác gì một cái bánh chưng, Mạc Bảo nhụt chí “Mẹ,có phải mẹ cảm thấy con rất ngốc không?”
“Sao có thể được, bảo bối của Mạc Tiêu Hữu sao lại ngốc được.” Mạc Mạc nói xong thì cầm lấy di động, chụm đầu vào với Mạc Bảo rồi để ngón tay bị thương được băng bó như cái bánh chưng ở gần khuôn mặt của bé “Chụp ảnh kỷ niệm nào!”
Tách tách, bức ảnh chụp xong, bức ảnh hai mẹ con và ngón tay bị thương, như tìm được trò chơi, hai mẹ con thi nhau chụp ảnh, hai mẹ con chơi đùa nên Mạc Mạc quên mất mình còn phải nấu cơm, lúc Giản Chiến Nam đi ra khỏi phòng bếp, nói với hai mẹ con rằng có thể ăn cơm tối rồi thì Mạc Mạc mới giật mình, cô và Mạc Bảo chơi quá vui nên quên mất phải nấu cơm rồi.
Lúc ba người cùng ngồi vào bàn ăn, Mạc Bảo đánh giá bữa ăn một chút, thức ăn trên bàn đều là đồ chay, không có chút thịt nào cả, cà chua xào trứng, khoai tây sợi xào, khoai tây sợi không bằng nói là khoai tây cục thì đúng hơn, còn có chút ít rau xào, đồ ăn rất đơn giản, rồi nhìn cơm nhão choẹt trong bát cơm, không biết đây là cơm hay cháo nữa.
Mạc Bảo thấy Mạc Mạc lẫn lữ cầm đũa ăn, ba của bé thường luôn bình tĩnh nhưng giờ lại bày ra dáng vẻ không yên thế kia, như sợ mẹ sẽ ghét đồ ăn, bé cầm đũa trong tay Mạc Mạc “Mẹ, chúng ta không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, đây cũng là thức ăn, tuy hơi khó coi nhưng con cam đoan cơm ba làm có thể ăn được, hơn nữa ăn chay có lợi cho sức khỏe, mẹ ăn đi.”
Mạc Mạc cười tươi, nghe được lời Mạc Bảo nói rồi nhìn Mạc Bảo của cô, cô liền cảm thấy thỏa mãn, không có chuyện gì không vui, không có chuyện gì đau khổ hết, chỉ vì một câu nói của Mạc Bảo mà cô cảm thấy tủi và vui mừng.
Giản Chiến Nam nhìn nụ cười trên mặt cô khiến tim hắn như lỗi nhịp, hắn thích nhìn cô cười, thích ánh mắt sáng ngời của cô, thích nhìn bóng dáng cô và Mạc Bảo hòa thuận vui vẻ, thoải mái.
“Ăn cơm đi!” Mạc Mạc cười nói, gắp rau cho Mạc Bảo, tay nghề của Giản Chiến Nam cô cũng biết, tuy không phải là món ăn ngon nhưng vẫn có thể ăn, cũng nấu chín được, nhưng cô sợ Mạc Bảo không ăn được.
Mạc Mạc và Mạc Bảo ăn cơm, Giản Chiến Nam cũng cầm đũa gia nhập bữa ăn, vừa mới ăn một miếng thì tiếng di động vang lên, hắn đứng dậy lấy di động trong túi ra nhìn, thấy người gọi tới là Hàn Chấn Dạ, hắn bắt máy nói đơn giản: “Nói!”
Đầu kia điện thoại hàn Chấn Dạ nói: “Anh Giản, cô gái kia bỏ đứa bé đi rồi!”
“Nên làm sao, cậu xem rồi làm đi.”
“Đã biết anh Giản!”
Giản Chiến Nam tắt điện thoại rồi ngồi xuống ăn cơm. Cơm tối Giản Chiến Nam ăn rất ngon, tuy ăn không nhiều nhưng đồ ăn không phải là điều quan trọng, quan trọng là được cùng ăn cơm với Mạc Mạc và con là điều hạnh phúc rồi…
Sau khi xuất viện, Giang Nhã nghỉ ngơi 10 ngày, sau đó cô định ra nước ngoài tìm Ước Hàn, có lẽ Ước Hàn lựa chọn cuối tốt nhất của cô, tuy cô không thích hắn nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác.
Ngay lúc âm thầm tính toán nhưng cô ta không ngờ được có chuyện xẩy ra, cô bị bắt, là nghi can trong vụ án lừa đảo mua bán trẻ em, cô không hiểu mình làm gì sai, cô lừa đảo chuyện Tiểu Hoành, cô phạm tội, cô sẽ bị trừng phạt?
Không, sao cô có thể ngồi tù được, cô không thừa nhận, kiên quyết không thừa nhận, vì thế nên lúc tra khảo cô liều chết không chịu thừa nhận mình có tội, nhưng cảnh sát tìm được bằng chứng năm đó cô mua chục nhân viên bệnh viện, còn có bác sĩ đỡ đẻ và trợ lý, cùng giám định quan hệ của Tiểu Hoành và mẹ, chứng minh Tiểu Hoành không phải là con cô ta, từ đó chứng minh được năm đó cô ta đã bỏ tiền để mua chuộc nhân viên bệnh viện để trộm Tiểu Hoành đi, khiến Mạc Mạc nghĩ rằng con đã chết.
Trên tòa án, Luật sư biện hộ cũng không cãi được tội cho cô ta, tòa tuyên án, Nhã Nhi bị phạt tù có thời hạn là 5 năm. Khi nghe thấy kết án, Nhã Nhi khóc gào trên tòa: “Tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn ngồi tù.’
Cô ta hiểu được tất cả đây là sự sắp đặt của Giản Chiến Nam, hắn đã biết cô bỏ thuốc trong rượu, cho nên đã bày trò ngược lại để cô ngủ với người đàn ông khác, sau đó lại xuất hiện trước mặt cô để cô nghĩ rằng một đêm xuân tình đó là hắn, để cho cô mang thai đứa bé không rõ lai lịch, muốn cô sinh đứa bé đó, nhưng trước đó lại cho cô biết sự thật đứa bé kia không phải con của hắn, hắn rất độc ác….
Bây giờ hắn phát hiện ra bí mật của Tiểu Hoành, cho nên hắn đã trừng phạt cô, hắn đưa cô đi làm xét nghiệp, để cho cô biết đứa nhỏ không phải con của hắn, hắn biết cô sẽ không muốn đứa bé đó, đúng vậy, hắn biết rõ cô, cô không cần đứa con đó, cho nên sau kho cô bỏ con đi thì hắn lập tức báo cảnh sát bắt cô.
Không để cho cô một con đường sống, nếu còn có thai thì cô có thể hoãn chấp hành hình phạt, nhưng cô đã bỏ đứa bé nên lập tức cô phải ngồi tù, năm năm, năm năm sống cuộc sống trong tù ngục, sao cô có thẻ chịu đựng được.
Nếu cô lương thiện một chút, nếu cô để lại đứa bé kia thì bây giờ cô sẽ không phải ngồi tù ngay lập tức, cô có thể nghĩ cách, nhưng bây giờ thì chờ đợi cô là năm năm ngồi tù.
“Tôi không muốn ngồi tù…. Giản Chiến Nam, anh rất ác…. Là anh sắp xếp….là anh….”Nhã Nhi tức giận khóc rống lên, tê liệt ngồi ở chỗ bị cáo, cô không muốn ngồi tù.
Mạc Mạc và Giản Chiến Nam nhìn Nhã Nhi nổi điên,cô chỉ có sự lạnh lùng, cô với Nhã Nhi chỉ có hận, cô thở dài, hận cô ta trộm đi Tiểu Hoành, theo cô ta khai báo, Tiểu Hoành không biết nói là vì cô ta, Tiểu Hoành bướng bỉnh nên cô ta không chỉ đánh miệng của Tiểu Hoành mà con để cho Tiểu Hoành ăn đồ ăn bẩn, bỏ vào trong phòng tối, từ đó khiến Tiểu Hoành không thể nói được.
Đau lòng cho con đến mức không nói nên lời, con cô mấy năm nay chịu khổ không ít, Nhã Nhi, cô chỉ vì trả thù Giản Chiến Nam, vì cô ta nhúng tay vào tình cảm của họ nên khiến mọi người đều bất hạnh, cô ta đã huy đi hạnh phúc của bốn người, trong đó có một người là cô ta.
Tuyên án chấm sứt, Nhã Nhi cũng bị áp giải đi, lúc quan tòa đi ra khỏi tòa án, Nhã Nhi và Mạc Mạc với Giản Chiến Nam cùng lúc đi ra, ánh mắt giận giữ nhìn Mạc Mạc và Giản Chiến Nam “Giản Chiến Nam, Mạc Tiêu Hữu, hai người hại tôi như thế, hai người cũng không được chết tử tế đâu, cô và con của cô đều cùng xuống địa ngục, tôi rất hối hận vì để lại mạng cho tên tạp chủng kia, tôi nên giết nó, nên giết nó…”
Mạc Mạc không thể nhịn nên giáng một cái tát, bốp, đánh vào mặt Nhã Nhi: “Sự tình đến nước này mà cô không biết hối cải, Giang Nhã, hãy hưởng thụ cuộc sống trong ngục tù của cô đi, tôi và con tôi sẽ sống thật hạnh phúc và vui vẻ.”
Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt - Hồ Ly