Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 167-168
Đình Thúy Hồ tọa lạc ở góc hẻo lánh phía tây Thúy hồ. Ngày bình thường chỉ có văn nhân mặc khách đến nghỉ chân nhưng đến đêm thì ít có người tới
Tạ Đình Quân tới Thúy Hồ đình không bao lâu đã thấy Trang Minh Hỉ mặc đồ như gã sai vặt cùng hai gia nô khác đi về phía này
Chờ nàng đi vào, Tạ Đình Quân liền cười nói:
- Xem ra vì xuất môn mà ngươi tốn không ít tâm tư.
Hắn đánh giá cách ăn mặc của nàng.
Trang Minh Hỉ kéo khăn trùm đầu màu xanh xuống, tóc đen nhánh trong khoảnh khắc chảy xuống, dưới ánh đèn lồng mờ ảo mà chiếu ra ánh sáng nhàn nhạt. Nàng hơi vuốt tóc, khóe mắt nhìn Tạ Đình Quân, vẻ mặt vô cùng kiều mị. Tạ Đình Quân nhìn mà lòng thoáng rung động, bỗng nhiên cảm thấy dù không thể là thê tử nhưng giữ bên người cũng không sai.
- Trang phủ chúng ta tuy là thương gia nhưng tốt xấu gì cũng là nhà giàu có nên cũng có quy củ. Đến tối, đại nương không cho phép chúng ta xuất môn. Nếu không cải trang thành thế này thì thực sự không thể ra ngoài
Giọng Trang Minh Hỉ mềm mại như nước Thúy Hồ đang trôi.
- Có điều quy củ là chết, người mới là sống. Nay Trang tứ tiểu thư không phải vẫn lén ra ngoài gặp ta sao?
Tạ Đình Quân cười cười, hắn quay đầu nhìn ánh trăng sáng bên ngoài, từ tốn hỏi:
- Là vì đối tượng là ta hay vì Trang tiểu thư vốn có sở thích này
Trang Minh Hỉ cười hai tiếng đi đến bên hắn nói:
- Tạ công tử không cần châm chọc, ta biết Tạ công tử không hài lòng vì việc ta không từ hôn. Thực ra, ta cũng không muốn gả cho nam nhân xem thường ta.
Nghe xong lời này, Tạ Đình Quân rất bất ngờ, hắn quay đầu nhìn nàng. Ánh trăng rải lớp ánh sáng bàng bạc lên trường bào đen của hắn càng khiến thân hình cao lớn của hắn thêm vẻ anh minh thần võ.
Nhất thời, Trang Minh Hỉ có chút hoảng hốt. Trước kia, nàng từng mê luyến hắn như vậy, từng nghĩ mọi cách để cho hắn yêu thích, dùng mọi thủ đoạn để thành thê tử của hắn. Nàng lòng đầy vui mừng thêu áo cưới, nhìn hoa văn tinh tế trên áo mà lòng đầy ngọt ngào
Một lòng như vậy chỉ đổi lại sự nhục nhã của hắn! Nàng rõ ràng là hận hắn nhưng khi đối mặt với hắn thì tim vẫn đập loạn, như vậy là sao?
Trang Minh Hỉ khẽ ôm ngực, quay đầu nhìn mặt hồ lấp lánh ánh bạc dưới trăng mà nhẹ giọng nói:
- Lúc trước ngươi cho rằng ca ca ta sẽ đoạt được vị trí đương gia nên mới quyết định lấy ta. Chờ ca ca ta thua rồi thì cảm thấy thứ nữ ta không xứng với ngươi nên muốn từ hôn đúng không?
- Hôm nay ngươi hẹn ta ra là để chất vấn ta? Tạ Đình Quân cười lạnh.
Trang Minh Hỉ không để ý đến hắn, tiếp tục tự nói:
- Ta nghĩ đủ mọi đường, đương nhiên không chỉ vì nguyên nhân này, ngươi muốn hối hôn với ta nhưng lại hao hết tâm tư để gia nhập Thịnh Thế là vì Tần Thiên sao? Giọng nói thoáng nặng nề
Sắc mặt Tạ Đình Quân trầm lại. Trang Minh Hỉ quay đầu nhìn hắn, tiếp tục nói
- Từ trước, Tần Thiên chi là một nha hoàn cho nên ngươi cho rằng nàng chỉ có tư cách thành thiếp thất của ngươi. Nay nàng thành nghĩa chất nữ của Tống Thái phó, lại biểu hiện tài kinh thương nên ngươi cảm thấy đó là người phù hợp với vị trí chính thê?
- Trang tiểu thư, chú ý lời nói của mình, Tần Thiên là tẩu tử của ngươi!Tạ Đình Quân lạnh lùng nói.
- Cái này với ngươi mà nói thì có gì khác sao?
Trang Minh Hỉ cười lạnh:
- Ánh mắt ngươi nhìn Tần Thiên như mèo thấy mỡ, ngươi giấu được người khác nhưng không thể gạt được ta. Ngươi đừng quên, chuyện ngươi yêu cầu Tần Thiên thành nha hoàn hồi môn của ta
Nàng bỗng dừng lại, ngạo nghễ nhìn Tạ Đình Quân nhíu mày:
- Ngươi nói xem, nếu Tần Thiên biết chuyện này, nàng sẽ nghĩ thế nào?
Trong cơn tức giận, Tạ Đình Quân nắm cổ tay nàng, cả người tỏa ra hơi thở đáng sợ:
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Trang Minh Hỉ đau đến tái mặt, nàng giãy mấy lần nhưng không thoát nổi đôi bàn tay như gọng kìm của hắn, chỉ một lát mà đã toát mồ hôi:
- Ngươi nghe ta nói hết đã, ta chỉ muốn thực hiện một giao dịch với ngươi
- Giao dịch?
Mắt Tạ Đình Quân lóe sáng, lập tức buông nàng ra
- Ta có cách để Tần Thiên không thể ở lại Trang phủ nữa
Trang Minh Hỉ xoa xoa bàn tay bị hắn bóp đến đỏ hồng, tim còn đau hơn tay, nàng cũng là người hắn từng muốn kết hôn, vì sao hắn vô tình với nàng như vậy? Nếu nàng thực sự gả cho hắn chẳng phải là tự mình chịu tội? Mẫu thân và ca ca chẳng lẽ không nghĩ đến điều này sao?
Không phải, chỉ là trong mắt bọn họ, lợi ích của bọn họ quan trọng hơn nàng nhiều. Trên đời này, ngoài bản thân mình ra thì không thể dựa vào ai, cũng không thể tin ai hết
Nghĩ vậy, nàng mím môi, ánh mắt trở nên tài nhẫn. Khi ngẩng đầu thì đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Nàng nhìn hắn nói:
- Hơn nữa, một năm sau ta cũng sẽ có cách để giải trừ hôn ước với ngươi, sẽ không ảnh hưởng gì đến thanh danh của ngươi.
Tạ Đình Quân lạnh lùng nhìn nàng một hồi, đôi mắt tối như đêm đen nặng nề sâu thẳm khôn cùng. Một lát sau, hắn mới nói:
- Ta phải trả giá điều gì
Trang Minh Hỉ bỗng nhiên lo lắng, hơi thở trở nên dồn dập, tay nắm chặt lại. Nàng hít sâu mấy lần rồi nhìn Tạ Đình Quân nói:
- Ta muốn gia nhập việc buôn muối của Tạ gia các ngươi, ta muốn bạc, ta muốn kiếm thật nhiều bạc
Giọng vì kích động mà có chút run run.
- Ngươi? Tạ Đình Quân nghiền ngẫm từng lời nàng nói
- Không sai, chính là ta, chính là ta
Trang Minh Hỉ mở to mắt nói:
- Là Trang Minh Hỉ ta. Không liên quan đến ai khác, kể cả ca ca ta Trang Tín Xuyên. Chỉ cần ngươi đồng ý với ta, chẳng những ta sẽ câm miệng trước mặt Tần Thiên mà sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện. Tạ Đình Quân, việc buôn muối Tạ gia các ngươi lớn như vậy, chia cho ta một phần có tổn thất gì. Ngươi sẽ không bủn xỉn, tiếc chút bạc mà bỏ qua lời đề nghị tốt chứ
Nghe xong lời này, Tạ Đình Quân giật mình, lại đánh giá lại Trang Minh Hỉ một lần. Chỉ thấy dung nhan nàng vẫn kiều mị như trước nhưng vì quá kích động mà mặt ửng đỏ khác thường, nhìn nàng như vậy khiến hắn cảm thấy hơi lạnh
- Mục đích của ngươi là Trang phủ? Bao gồm những người đã xem thường ngươi? Tạ Đình Quân hơi cao giọng.
Hắn vốn là người khôn khéo, liên kết với việc Trang Minh Hỉ làm ở Trà Hành thì sao không đoán được suy nghĩ của Trang Minh Hỉ?
- Vì sao ta không được?
Trong mắt Trang Minh Hỉ như có ngọn lửa thiêu đốt. Nàng nhìn Tạ Đình Quân:
- Ta thay thế Tần Thiên thành đương gia Thịnh Thế với ngươi mà nói thì có gì bất lợi? Tạ công tử, thứ ta muốn là ngươi phải dùng hết sức để giúp ta.
Tới ngày hẹn, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ngồi xe ngựa đến Tạ gia. Đi một chút, xuống xe đã thấy Tạ Đình Quân đứng ở cửa tự mình tiếp đón, nhiệt tình đưa bọn họ vào trong
Cho dù là Trang Tín Ngạn cũng không thể không thừa nhận, Tạ Đình Quân vô cùng nhiệt tình, chu đáo với bọn họ. Nếu như không có chuyện xảy ra ở Động Đình thì có lẽ hắn có thể sẽ thưởng thức Tạ Đình Quân. Nhưng giờ, với hắn, Trang Tín Ngạn không hề an tâm
Hai người không phải lần đầu tiên đến Tạ gia, sự giàu có của Tạ gia đương nhiên không cần nói nhiều. Bọn họ theo Tạ Đình Quân đi vào đại sảnh, cùng Tạ lão gia, Tạ gia đại công tử và Nhị thúc Tạ Văn Tuyển mà Tạ Đình Quân nói chào hỏi. Gặp Tạ phu nhân thì bà cố ép Tần Thiên nói chuyện cùng. Sợ Trang Tín Ngạn xấu hổ nên bảo Tạ Đình Quân dẫn hắn đi dạo trong hoa viên
Hoa viên của Tạ gia xa hoa, đủ mọi kì hoa dị thảo, không thanh nhã như Trang phủ nhưng lại thêm phần xa hoa
Tạ Đình Quân đi bên Trang Tín Ngạn, cẩn thận giới thiệu với hắn, rất để ý cảm xúc của hắn. Vẻ mặt tuy thành khẩn chu đáo nhưng trong đầu luôn nhớ tới lời nói của Trang Minh Hỉ.
Nay Tần Thiên được Đại phu nhân tin tưởng, đứng vững vàng ở Trà Hành. Nếu muốn bàn chuyện làm ăn, Trang Minh Hỉ còn chưa bằng được Tần Thiên điều này. Muốn hạ bệ Tần Thiên thì chỉ có thể truy về thân phận đại thiếu phu nhân của Tần Thiên mà thôi. Nếu không có thân phận đó, Tần Thiên không có tư cách làm đương gia.
Đây đúng là chuyện hắn mong chờ. Vừa không cần hắn ra tay, vùa có thể đạt được mục đích, cớ sao lại không làm?
Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Trang Tín Ngạn, Tạ Đình Quân không chút áy náy, hắn thầm nghĩ: Nếu Tần Thiên thực sự trở thành nữ nhân của ta thì cũng chỉ có thể nói, ngươi căn bản không xứng để có được nàng.
Lúc này, Lâm Vĩnh đi tới nói khẽ vào tai Tạ Đình Quân một câu. Tạ Đình Quân nhíu mày, quay đầu nói với Trang Tín Ngạn:
- Ta có việc đột xuất phải đi, Trang công tử cứ tự nhiên, Tạ mỗ sẽ sớm quay lại
Nói xong dẫn Lâm Vĩnh rời đi.
Bên này, Tạ Đình Quân vừa đi thì một cô nương trẻ tuổi dẫn hai nha hoàn đi từ phía đông bắc đi tới.
Trong đó, một nha hoàn mặc áo màu xanh chỉ về phía Trang Tín Ngạn nói:
- Tiểu thư, trong hoa viên có nam tử xa lạ, có lẽ là khách trong phủ, chúng ta vẫn tránh đi thôi
Nghe nha hoàn nói xong thì cô nương này chuẩn bị rời đi. Nàng từ nhỏ đã được mẫu thân dạy dỗ nghiêm khắc, không dám có chút trái lời. Nhưng lúc lơ đãng liếc mắt thì khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế của nam tử lại như ánh mặt trời chiếu vào lòng nàng. Nàng không tự chủ được mà dừng bước, nhất thời không chuyển được mắt về. Nàng tuy rằng theo lễ nghi cũ nhưng vẫn là xuất thân thương gia, cuộc sống cũng không quá hà khắc như các tiểu thư trong nhà quan lại. Ở kinh thành cũng từng gặp qua không ít nam tử. Trước giờ nàng vẫn nghĩ, nhị ca là nam tử đẹp nhất rồi nhưng giờ mới biết, trên đời này còn có nam tử tuấn mỹ như vậy
Lúc này, hắn đang đứng trước giàn tường vi, sắc hoa đỏ như lửa, từng đóa hoa nở trong vòm lá xanh, gió thổi qua khiến hoa lá lay động, đó là cảnh đẹp cỡ nào? Nhưng cảnh đẹp này vì sự tồn tại của một nam tử mà trở nên vô vị.
Hắn đứng trước giàn hoa, áo trắng bị ánh hoa đỏ càng làm trắng nõn, tóc dài như mực, mặt mày hắn sẽ khiến người ta liên tưởng đến những thứ đẹp nhất trên đời, là tinh hoa của đất trời? Là trăng sáng trên cao? Là trời xanh mây trắng? Là gió mát bên hồ? Không… Không có gì có thể so sánh với hắn. Cô nương đó chậm rãi đi về phía hắn, ánh mắt không thể rời đi. Nàng cảm thấy tim đập thật nhanh, cảm thấy không thể thở, rõ ràng khó chịu nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy vui sướng.
Nàng nhìn hắn hái xuống một đóa tường vi, đến bàn tay hắn cũng thật đẹp, thon dài, cân xứng, trơn mịn như ngọc. Hắn cầm đóa hoa, đóa hoa khẽ rung động. Hắn cúi đầu khẽ ngửi hương hoa, khóe miệng tươi cười thản nhiên. Một khắc đó, cô nương kia chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh như biến mất, đến ngay cả bản thân cũng như không tồn tại. Khắp trời đất chỉ còn lại nam tử kia cùng với nụ cười thản nhiên bên môi hắn. Tựa như một bức họa, đẹp không thể hình dung…
Chương 168: Nàng xinh đẹp sao?
- Ngươi là ai?
Trong lúc hoảng hốt, cô nương kia chạy tới trước mặt Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn chỉ nhìn đóa hoa trong tay, không để ý đến nàng.
Cô nương kia lại hỏi lại nhưng hắn vẫn không để ý đến nàng. Cô nương đó cảm thấy có chút khó xử.
Nha hoàn bên người không nhịn được đi đến trước mặt nam tử, lớn tiếng nói:
- Công tử, tiểu thư nhà chúng ta đang nói chuyện với ngươi!
Nhìn thấy bóng người trước mặt, Trang Tín Ngạn lúc này mới ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tức giận của nha hoàn kia, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Công tử, tiểu thư chúng ta đang hỏi ngươi đó
Nha hoàn kia nhịn cơn tức, hành lễ với Trang Tín Ngạn rồi lại nói
Theo ánh mắt của nha hoàn, Trang Tín Ngạn nhìn qua đã thấy một nữ tử mặc áo phấn hồng nhìn hắn. Lúc này, nữ tử đó đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn. Ánh mắt kinh ngạc không chút che dấu này hắn đã từng thấy trên mặt nhiều người. Theo bản năng, hắn nhíu mày thản nhiên nhìn nàng
Cô nương kia thấy hắn nhìn mình, khuôn mặt tuấn tú như có thể hòa tan vạn vật, bất tri bất giác hai má đỏ hồng, tim không khống chế được mà đập loạn. Nàng bỗng nhiên quên mất mình muốn nói gì.
- Tiểu thư, tiểu thư. Nha hoàn thấy cô nương kia thất thố thì lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này cô nương kia mới phản ứng lại, hai má càng ửng hồng, nàng cúi đầu, lắp bắp nói:
- Công… công tử là khách.. khách trong phủ?
Hồi lâu thấy đối phương không đáp lại thì không khỏi ngạc nhiên. Đang muốn hỏi lại một lần thì bên cạnh lại có một giọng nói trong trẻo:
- Phu quân ta tai, miệng không tiện, không nghe được cô nương nói, xin cô nương thứ lỗi.
Cô nương kia theo tiếng nhìn lại đã thấy một nữ tử tuổi tác tương đương mình, mặt mày tươi vui, hòa nhã đáng yêu cười bước đến
Nàng thấy nữ tử đó đi đến bên nam tử, tóc búi kiểu phụ nhân và cách xưng hô kia đã biểu lộ thân phận của nàng.
Lòng nữ tử trầm xuống
- Nói chuyện với tướng công ta thì phải nhìn thẳng hắn mà nói, hắn không nghe được ngươi nói nhưng có thể nhìn được khẩu hình của ngươi
Nữ tử kia cười trong sáng, má lúm đồng tiền ngọt ngào hiện ra, khuôn mặt vốn chỉ coi như là thanh tú nhưng vì nụ cười này mà bỗng nhiên sáng bừng.
- Trách không được lúc trước hắn không để ý tới ta.
Nữ tử kia nghe nàng nói như vậy, đầu tiên là thoải mái đáp rồi sau đó lại có chút tiếc nuối. Nàng nhìn về phía nam tử kia, thấy hắn dáng người cao lớn, quần áo theo gió bay bay, tuấn tú tuyệt luân. Nàng bỗng nhiên lại cảm thấy, nam tử như vậy có chỗ khiếm khuyết là chuyện đương nhiên
- Ta là Tạ Uyển Quân
Nữ tử đó tự giới thiệu, ánh mắt có chút e lệ nhưng tư thái hào phóng
- Ta là Tần Thiên, vị này là phu quân ta, Trang Tín Ngạn.
Tần Thiên cười nói:
- Thì ra ngươi chính là Tạ tam tiểu thư, ta có nghe ca ca ngươi kể về ngươi.
- Ta cũng từng nghe ca ca ta nhắc đến ngươi, đại thiếu phu nhân.
Tạ Uyển Quân cười cười:
- Ngươi là đương gia Thịnh Thế, quả thực tài giỏi
Tần Thiên nhìn nữ tử trước mặt, thấy nàng khoảng 15,16 tuổi, dáng người cao gầy giống những cô gái phương bắc khác. Làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng trong, răng trắng môi đỏ, tướng mạo lại có vẻ uyển chuyển như nữ tử phương nam. Hơn nữa khí chất nhàn thục, quả nhiên là mỹ nhân khiến người ta đã gặp thì không thể quên
Chỉ là ánh mắt mỹ nhân này nhìn Trang Tín Ngạn quá nhiệt tình rồi. Nhưng nàng cũng có thể hiểu, những thiếu nữ thanh xuân nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của Trang Tín Ngạn luôn khó mà tự khắc chế. Bản thân mình cũng chẳng phải là thiếu nữ mà khi mới gặp Trang Tín Ngạn cũng chẳng hơn nàng là mấy
- Tạ tiểu thư quá khen.
Tần Thiên cười nói:
- Chúng ta được lệnh huynh mời đến làm khách
Xem như trả lời câu hỏi khi trước nàng hỏi Trang Tín Ngạn. Sau đó lại quay đầu hỏi Trang Tín Ngạn:
- Tạ công tử đâu, hắn không phải đi cùng ngươi?
Tạ Uyển Quân dương mắt nhìn hắn, rất ngạc nhiên muốn biết hắn trả lời Tần Thiên thế nào thì thấy hắn lấy một quyển sổ con trong người, viết lên đó: “Tạ công tử có việc đột xuất nên đi một lát”. Chữ viết cũng đẹp như người hắn vậy
Sau đó, hắn nhìn Tần Thiên cười, ánh mắt ngọn gió ấm áp, dịu dàng. Tạ Uyển Quân đứng bên nhìn cảm giác tim như có gì đó gãi, vừa ngứa lại vừa đau
Đang lúc này, giọng nói hùng hậu của Tạ Đình Quân truyền đến:
- Là Tạ mỗ sơ sót với khách quý, thất lễ thất lễ!
Ba người nhìn qua, thấy Tạ Đình Quân đi tới, cẩm bào dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng, phong tư như rồng như phượng, oai hùng bất phàm.
- Tạ công tử quá khách khí. Tần Thiên trả lời.
Tạ Đình Quân bước tới thấy muội muội thì trong lòng hơi nao nao, lại thấy nàng nhìn về phía Trang Tín Ngạn, tuy rằng không tỏ thái độ nhưng lòng cũng rất tức giận
- Uyển Quân, mẫu thân đang tìm ngươi, còn không đi đi. Giọng nói có chút uy nghiêm
Mặt Tạ Uyển Quân đỏ bừng, cáo từ phu thê Trang Tín Ngạn rồi đi về phía phòng Tạ phu nhân. Đi đến chỗ rẽ lại không nhịn được mà quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn một cái. Đã thấy hắn đưa đóa tường vi trong tay cho thê tử, Tần Thiên cúi đầu ngửi mùi hoa, nụ cười này khiến người ta vừa ghen tị lại vừa hâm mộ.
Tạ Uyển Quân nắm chặt khăn tay, cảm giác khó chịu trong lòng lại dâng lên
Trò chuyện với nhị thúc Tạ Văn Tuyển của Tạ Đình Quân thực sự rất thoải mái
Tạ Văn Tuyển khoảng hơn 40 tuổi, có đủ tinh túy của Tạ gia, người cao lớn, khôn khéo, giỏi giang. Qua hắn, Trang Tín Ngạn và Tần Thiên hiểu biết tình huống cơ bản ở Mạc Bắc, biết thói quen ăn uống của người phương Bắc cho nhiều đầu mỡ, trà với bọn họ mà nói là đồ uống rất thích hợp. Chỉ là giờ triều đình đang tiến hành thu ngựa, số lượng ngựa có hạn nên trà với người phía Bắc mà nói là loại xa xỉ, chỉ có quý tộc mới được dùng
Nay trà quan đã hủy bỏ, ai có thể mở rộng thị trường phía bắc thì người đó có được lợi nhuận lớn
Với Tần Thiên đã quen việc tranh đấu chốn thương trường mà nói, đây là sự dụ dỗ, cũng là sự kích thích
- Nếu đại thiếu phu nhân thực sự có hứng thú với việc làm ăn ở phương bắc thì không bằng tự đến một chuyến, gây dựng quan hệ tốt với quý tộc, thương gia bên đó. Về sau việc làm ăn của Thịnh Thế ở phương Bắc mới được thuận lợi. Chỉ cần gây dựng quan hệ, sau này chỉ cần phái người đắc lực tới là được. Tạ Văn Tuyển nói
Tạ Đình Quân ở một bên nhìn Tần Thiên nói:
- Nếu đại thiếu phu nhân thực sự có ý thì nên nhanh chóng quyết định. Nay đã vào thu, qua một thời gian nữa phương Bắc rất lạnh. Nhanh chóng qua đó thì còn có thể trở về trước khi có tuyết, cũng có thể nhanh chóng gây dựng việc làm ăn với vụ trà xuân năm sau
Lời này quả thật có đạo lý, Tần Thiên không khỏi động lòng
Nhưng Trang Tín Ngạn nghe vậy thì lại nghĩ tới chuyện khác.
Nếu Tần Thiên thực sự muốn đích thân đến phương Bắc thì sẽ cần bọn họ dẫn đường. Người dẫn đường này ngoài Tạ Đình Quân thì là ai? Lần đi này ít nhất cũng phải qua hai tháng. 2 tháng này, Tần Thiên chẳng phải sẽ cùng hắn sớm chiều bên nhau?
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn không khỏi lạnh dần
Ở Tạ gia ăn cơm xem kịch, Tạ gia chiêu đãi quả thực chu đáo. Trước khi đi, Tạ phu nhân và Tạ Uyển Quân, Tạ Đình Quân còn tự mình tiễn Tần Thiên đi
Hai bên khách sáo một hồi
Tạ phu nhân nắm tay Tần Thiên cười nói:
- Nghe nói thân thể Đại phu nhân không tốt, ngày nào đó ta nhất định sẽ tới bái phỏng. Giờ quan hệ hai nhà chúng ta thân thiết như vậy, năng đi lại mới đúng
Tần Thiên nói mấy câu tỏ ý hoan nghênh thì lại cảm nhận được ánh mắt của Tạ Uyển Quân. Nàng lặng lẽ nhìn thì phát hiện Tạ Uyển Quân không nhìn mình mà là nhìn Trang Tín Ngạn bên cạnh. Nụ cười không khỏi hơi ngừng lại.
Quay đầu thì lại tiếp xúc đến ánh mắt thâm thúy của Tạ Đình Quân, hắn nhìn nàng cười cười, tươi cười hào sảng phóng khoáng
Trên đường trở về, Tần Thiên luôn nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Uyển Quân, nhớ tới đôi mắt long lanh của nàng ta.
Bất kể ai cũng đều nhìn ra, Tạ gia tiểu thư động lòng với Trang Tín Ngạn.
Với nàng mà nói, chuyện nhất kiến chung tình là chuyện rất khó tiếp nhận nhưng thời này không như vậy. Các tiểu thư ít khi xuất môn, ít tiếp xúc với các nam tử, Trang Tín Ngạn lại tuấn mỹ như vậy, Tạ Uyển Quân không động tâm mới là lạ.
Xem ra quả thực chuyện các tiểu thư vừa gặp thư sinh nào đó đã yêu rồi ước hẹn bỏ trốn trong những câu chuyện cổ là có thể
Chỉ là, điều này lại khiến cho nàng có chút buồn bực.
Nàng biết mình có tình cảm tốt với Trang Tín Ngạn, chỉ là vì chút băn khoăn mà không thể mở lòng. Thứ nhất là vì Trang Tín Ngạn bị câm điếc, thứ hai là trách nhiệm to lớn của Trà Hành nhưng điều băn khoăn nhất chính là nỗi sợ hãi từ trong lòng
Ở thời đại trọng nam khinh nữ này, chuyện nạp thiếp là chuyện đương nhiên khiến nàng không dễ dàng dám động lòng. Nàng là người một khi đã làm gì thì sẽ làm hết mình, khi yêu đương cũng sẽ không hề tiếc nuối điều gì.
Nhưng nam tử như Trang Tín Ngạn, bất kể đi đến đâu đều là nam tử sáng rỡ như vầng thái dương, tương lai thực sự hắn chỉ có một mình mình sao?
Hắn trước không gặp nhiều người, có lẽ cảm thấy mình không giống các nha hoàn khác nên mới có tình cảm tốt. Mình đương nhiên không phải là người tốt nhất trên đời, nàng cũng không thể mong chờ những nữ tử tốt đều chán ghét hắn. Nếu thực sự có nữ tử tốt hơn mình, xinh đẹp, đoan trang hơn mình, trí tuệ, thiện lương thích hắn thì sao? Giống như Tạ Uyển Quân thì hắn sẽ động tâm?
Nghĩ đến đây, lòng Tần Thiên phiền chán, nàng không nhịn được mà hỏi Trang Tín Ngạn:
- Tín Ngạn, ngươi cảm thấy Tạ tiểu thư thế nào? Nàng xinh đẹp sao?
Những nữ tử khi hỏi về cái nhìn của người bên cạnh với nữ tử khác thì câu đầu tiên sẽ luôn hỏi nàng có xinh đẹp không. Có lẽ ở trong mắt nữ nhân, nam nhân để ý nhất là dung mạo của nữ nhân
Trang Tín Ngạn cố gắng nhớ lại dung mạo của Tạ tiểu thư, thành thật viết: “Xinh đẹp”. Đổi lại là Tạ Đình Quân thì hắn nhất định sẽ nói: “Chẳng qua là dễ nhìn thôi, nào có xinh đẹp bằng ngươi”. Nhưng Trang Tín Ngạn không thế, hắn không có kinh nghiệm phong phú với nữ nhân như Tạ Đình Quân, lại càng không thể hiểu suy nghĩ trong lòng nữ nhân.
Nhưng sự thật chứng minh, nữ nhân có một số thời điểm vẫn muốn nghe lời nói dối hơn. Tần Thiên nhìn hai chữ này thì lòng càng buồn bực. Nàng nhìn ra cửa sổ, kìm lòng không đậu mà cắn cắn môi, mãi đến khi về cũng không nói gì thêm với Trang Tín Ngạn.
Nghĩ đến việc đến phương bắc thì tâm tình Trang Tín Ngạn cũng không vui
Trở về Trang phủ, hai người đén Thanh Âm viện thương lượng chuyện đến Mạc Bắc với Đại phu nhân. Đại phu nhân nói:
- Nếu thực sự có thể mở rộng làm ăn ở phương Bắc thì đương nhiên không còn gì tốt hơn. Tần Thiên, ngươi định tự đi sao?
- Lần đầu tiên vẫn là tự mình đi thì hơn. Tần Thiên đáp lời: – Con sẽ dẫn Từ đại chưởng quầy cũng đi, để hắn quen với việc làm ăn bên đó, sau này chuyện làm ăn phía Bắc sẽ do hắn lo liệu. Về phần Trà Hành…
Tần Thiên quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn:
- Có Tín Ngạn trông chừng hẳn cũng không sao
Trà Hành không thể không có người trông nom. Nếu Tín Ngạn cũng đi thì ai sẽ lo liệu mọi chuyện?
Vừa dứt lời, tiếng Hải Phú truyền đến:
- Đại thiếu gia nói, hắn cũng muốn đi. Chuyện làm ăn ở phía Bắc hắn cũng muốn làm quen. Về phần Trà Hành thì giao cho tam thiếu gia tạm thời quản lý. Đại thiếu gia nói cũng đã đến lúc cho tam thiếu gia cơ hội trải nghiệm rồi