Số lần đọc/download: 1890 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:02:09 +0700
Chương 87: Thoải Mái Chia Tay
K
hổng Khánh Tường quay về biệt thự, lần này ông không làm ầm lên ở phòng khách nữa mà lôi cổ Khưu Uyển Di vừa mới bước ra chào lên lầu.
Ông xanh mặt kéo tay Khưu Uyển Di bước vội lên nhà, cũng chẳng quản Khưu Uyển Di có theo kịp không. Khưu Uyển Di loạng choạng chạy theo, tay đau đến thấu tim.
– Khánh Tường, anh nhẹ một chút, anh buông, để em tự đi!
Khưu Uyển Di khẽ van nài.
Nhưng Khổng Khánh Tường không quan tâm, ngược lại còn càng kéo mạnh tay hơn, Khưu Uyển Di đau đến độ khóc òa.
Hai người lên đến lầu hai, Cố Trường Khanh và Khổng Ngọc Phân nghe thấy tiếng động thì đều mở cửa phòng ra xem.
Khổng Ngọc Phân thấy cảnh này, vội gọi:
– Mẹ.
Khổng Khánh Tường quát lớn:
– Cút vào trong.
Khổng Ngọc Phân như con thỏ bị hoảng sợ, vội rụt đầu về.
Khổng Khánh Tường quay lại nhìn Cố Trường Khanh, nhớ lại thời gian qua nếu không nhờ số cổ phần cô ủy quyền cho thì chỉ sợ sẽ gặp rắc rối lớn, nhớ lại cô luôn ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ gây phiền phức ình, sắc mặt thoáng bình tĩnh lại:
– Trường Khanh, con cũng về phòng đi.
Ngữ khí khi nói chuyện với Khổng Ngọc Phân đúng là khác xa nhau một trời một vực.
Cố Trường Khanh như bị hoảng sợ, trông rất đáng thương khiến người ta không nỡ nói nặng lời:
– Vâng ạ!
Cô đi vào phòng. Chờ Khổng Khánh Tường kéo Khưu Uyển Di đi lên lầu rồi, cô lại hơi hé cửa ra, thấy đối diện, Khổng Ngọc Phân đang ló đầu nhìn lên tầng ba, cô ta phát hiện Cố Trường Khanh nhìn qua bên này thì vẻ mặt trở nên phẫn hận.
Cố Trường Khanh nhìn Khổng Ngọc Phân cười thật đắc ý rồi đóng sầm cửa lại trước mặt cô ta.
Khổng Ngọc Phân nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, nhớ lại cha đối xử với mình và Cố Trường Khanh hoàn toàn khác biệt, vừa đau lòng lại vừa oán hận, mắt đỏ lên, quay về phòng.
Khổng Khánh Tường kéo Khưu Uyển Di về phòng, dùng sức hất bà ta xuống giường, xoay người đóng sầm cửa lại, ầm một tiếng khiến Khưu Uyển Di cũng vội kêu lên hoảng hốt.
Khưu Uyển Di nhìn sắc mặt đáng sợ của Khổng Khánh Tường, mặt tái mét lại, người run run, rụt người về phía sau.
Tim bà đập mạnh, giờ dự cảm không hay đang kéo tới, vừa rồi Khổng Khánh Tường ôn hòa với Cố Trường Khanh như vậy, ông đã không còn nghi ngờ Cố Trường Khanh nữa sao? Thế có nghĩa là gì?
– Khánh Tường…
Bà khẽ gọi một tiếng, giọng nói run run khó kiềm chế.
Khổng Khánh Tường đến gần giường, bước gần thêm một bước thì Khưu Uyển Di lại run thêm mấy phần.
Ông dừng lại bên giường, thật bất ngờ là cũng không có động tác bạo lực gì, chỉ nhìn bà ta từ trên cao:
– Khưu Uyển Di, cô từng sai người đi đánh Triệu Nghị?
Giọng nói lạnh như băng.
Khưu Uyển Di thầm than không hay rồi nhưng lại không dám lừa gạt ông, đành cố nói:
– Em… em chỉ là cảnh cáo nó một chút… bảo nó đừng nói lung tung…
– Cô là con đàn bà ngu xuẩn!
Khổng Khánh Tường hét lớn, giơ tay lên định đánh.
Khưu Uyển Di hét ầm lên, ôm đầu, người run bần bật nhưng lại không hề thấy đòn đau ập tới.
Bà lén nhìn về phía Khổng Khánh Tường, thấy ông ta thu tay về, hai tay chống nạnh, đang hít thở thật sâu như tự bình ổn lại bản thân.
– Thôi đi, đánh cô quá lãng phí sức lực, là tôi thất sách, đáng ra tôi không nên kết hôn với cô.
Ông lạnh lùng nhìn bà ta, trong mắt không chút tình cảm.
Khưu Uyển Di hoảng hốt, mặt càng tái mét:
– Khánh Tường…
Khổng Khánh Tường dần bình tĩnh lại, ông châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả khói, giọng nói lạnh lùng xuyên qua làn khói tỏa:
– Đêm nay cô và Ngọc Phân đi đi, về nhà đi, vé xe tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, hai người thu dọn đồ đạc rồi lên đường, chờ chuyện này lắng xuống, chúng ta làm thủ tục ly hôn, chỉ cần cô ngoan ngoãn khóa chặt miệng lại thì cả đời này hai người cũng không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Ông rất bình tĩnh nói ra lời này, như thể đang nói chuyện vớ vẩn không liên quan.
Khưu Uyển Di hoảng sợ, người như bị ai hắt cho gáo nước lạnh, bà ta nhào đến bên Khổng Khánh Tường, nước mắt trào ra. Khó khăn lắm mới có được vị trí này, phải chịu bao khổ sở, còn chưa kịp tác oai tác phúc thì đã phải đi rồi sao?
Bà không cam lòng, không cam lòng.
Khưu Uyển Di nắm quần Khổng Khánh Tường, khóc nói:
– Khánh Tường, em biết là em không tốt, anh tha thứ cho em lần này đi, về sau em sẽ không làm gì để anh mất mặt nữa, anh đừng ly hôn em.
Khổng Khánh Tường cười lạnh:
– Khưu Uyển Di, đây là vấn đề tố chất, cô không có tu dưỡng, không có khí chất, ngoài khuôn mặt dễ nhìn ra thì cô có cái gì? Căn bản cô không hề xứng đáng được đứng bên cạnh tôi, giờ thanh danh của cô đã thối tha lắm rồi, ở bên tôi chỉ làm liên lụy tôi thôi. Tôi tự hận mình đã không sớm nhìn thấu điều này, chỉ là nghĩ đến tình cảm nên mới ngu xuẩn đưa ra quyết định kết hôn với cô, giờ tôi muốn sửa sai. Khưu Uyển Di, chúng ta thoải mái chia tay thôi, tôi sẽ không để cô chịu thiệt đâu.
Khưu Uyển Di thấy ông nói rất nghiêm túc, biết ông đã hạ quyết tâm, lòng bà vừa khổ sở, vừa tức giận lại vừa sợ hãi, còn cả cảm giác oán hận, những cảm xúc này tra tấn bà, khiến Khưu Uyển Di không nhịn được mà gào lớn.
– Khổng Khánh Tường, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy, vì anh tôi chịu biết bao đau khổ, tuổi xuân của tôi đều hoài phí vì anh, sao anh có thể vô lương tâm như vậy.
Bà ta như nổi điên, xông lên đấm đá Khổng Khánh Tường.
Khổng Khánh Tường dùng sức đẩy bà ta ra, chỉ vào bà ta cười lạnh:
– Khưu Uyển Di, vì sao tôi không thể làm thế với cô, đừng có nói như cô phải chịu nhiều thiệt thòi lắm, cho dù cô khổ sở thì cũng là tự cô cam tâm tình nguyện, tôi không ép cô, là cô cố tiếp cận tôi, hơn nữa có ăn không phải trả tiền là khổ sao? Bao năm qua cô ăn của tôi, dùng của tôi, ở nhà của tôi, cái gì cũng là của tôi, chẳng lẽ cô không muốn trả giá? Trong thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy, thậm chí tôi còn cho cô cả danh phận, còn cô, cô đã làm gì cho tôi? Cô khiến tôi bị sỉ nhục hết lần này đến lần khác, mất hết thể diện, à, đúng, suýt thì quên, cô còn giúp tôi nuôi dạy được một đứa con gái không biết liêm sỉ. Khổng Khánh Tường tôi có thân phận gì? Sao có thể giữ lại loại đàn bà như cô ở bên cạnh? Giờ, cô dắt đứa con gái vô liêm sỉ của cô cút ngay ra khỏi đây, càng xa càng tốt.
Khưu Uyển Di nằm lỳ trên giường, đau khổ khóc lớn, không còn nói được gì. Bỗng nhiên bà ta lại nhào lên, ôm lấy Khổng Khánh Tường, môi lạnh như băng dán lên mặt, lên trán, lên môi ông ta, vừa hôn điên cuồng vừa nói:
– Khánh Tường, đừng đối xử với em như vậy, em yêu anh, nghĩ lại những ngày hạnh phúc lúc trước của chúng ta đi, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, Khánh Tường… Khánh Tường….
Bà ta cố gắng tỏ ra xinh đẹp, quyến rũ, cố gắng để ông thích nhưng bà ta lại không hề biết, giờ bà đang tóc tai hỗn độn, son phấn nhòe nhoẹt, mấy hôm nay tinh thần lo âu khiến nếp nhăn ở khóe mắt hiện rõ, giờ trông vừa già lại vừa xấu.
Khổng Khánh Tường phiền chán đẩy bà ta ra, cười lạnh nói:
– Giờ cô tự soi gương xem cái mặt quỷ này của cô có đáng để tôi yêu? Chắc nhiều năm trước đã từng có nhưng giờ, thấy cô là tôi đã thấy phiền chán, tôi rất hối hận vì đã kết hôn với cô, đây là chuyện ngu xuẩn nhất cả đời tôi.
– Khổng Khánh Tường, anh là tên khốn kiếp. Anh không sợ tôi ra ngoài nói chuyện xấu của anh cho các phóng viên.
Khưu Uyển Di vừa xấu hổ vừa giận dữ, liều lĩnh hét lớn.
Khổng Khánh Tường nhìn bà ta, ánh mắt như thể đến giờ mới biết bà ta vậy, sau đó bật cười:
– Khưu Uyển Di, cô đang uy hiếp tôi? Giỏi lắm, cô chắc chắn, chắc chắn là muốn uy hiếp tôi chứ?
Ánh mắt ông ta dần sắc lạnh như một cây đao.
Nhất thời, Khưu Uyển Di lại nhũn xuống, bà ta tuyệt vọng gào khóc:
– Không phải, em không muốn uy hiếp anh, em sẽ không nói gì cả…
Khưu Uyển Di khóc đến khàn giọng, bởi vì bà biết, mọi thứ không thể cứu vãn được nữa rồi…
Khổng Khánh Tường vỗ vỗ đầu bà ta cười nói:
– Thế mới ngoan chứ, chống đối tôi chẳng phải là cô muốn chết sao? Cô biết tính tình tôi rồi đó, cô sẽ không ngu xuẩn đến thế chứ.
Nói xong, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng:
– Trong nửa tiếng, thu dọn hết đồ đạc của cô, đến giờ, bất kể cô dọn xong hay chưa tôi sẽ vẫn đá cô ra ngoài, đến lúc đó cô đừng có hối hận.
Khưu Uyển Di biết đã chẳng còn gì, cân nhắc lợi hại, vội đứng dậy lấy vali trong tủ ra, đầu tiên là cất hết trang sức vào, ban đầu còn sợ Khổng Khánh Tường không cho, sau thấy ông ta không nói gì thì cũng yên tâm.
Đã không còn danh phận thì cũng phải cố kiếm thêm chút tiền.
Bà ta lại lấy sổ tiết kiệm, quần áo hàng hiệu dọn hết đi. Khổng Khánh Tường ở bên nhìn, cũng chẳng nói gì. Dù sao ông ta chỉ định cho bà ta ngần ấy tiền, giờ bà ta lấy nhiều thì sau này trừ bớt đi, ông ta cũng không phải là loại người coi tiền như cỏ rác.
Khưu Uyển Di xách vali đang chuẩn bị rời đi, nhưng nghĩ tới việc mình thua trên tay Cố Trường Khanh, bà ta cũng không cam lòng, muốn trước khi đi cũng phải để Cố Trường Khanh không được an ổn.
Bà ta xoay người nhìn Khổng Khánh Tường nói:
– Khánh Tường, dù sao cũng từng là vợ chồng, tôi vẫn muốn nhắc nhở anh một câu, con gái anh không phải kẻ dễ dây dâu, chuyện lần này nhất định là nó làm, anh đừng để nó xỏ mũi.
Khổng Khánh Tường hừ lạnh:
– Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, chuyện này là do nhà Triệu Nghị làm, cũng vì cô ngu xuẩn, đánh chó đến đường cùng nên mới khiến chuyện không thể cứu vãn được thế này, mới khiến tôi hạ quyết tâm ly hôn với cô. Bên cạnh tôi không thể giữ lại loại người ngu xuẩn như cô được.
– Anh thực sự tin con gái mình thế sao? Chuyện này chưa biết chừng là nó cố ý làm thế, còn nó mới là người đứng sau, hạ độc thủ.
Khưu Uyển Di chưa từ bỏ ý định.
– Nó đứng sau màn hạ độc thủ thế nào, nó có khả năng gì? Tôi đã điều tra rõ rồi, đêm phá thai nó chỉ ở nhà, cháu gái của vú Dung thì đau đầu ngủ sớm, bên cạnh nó có ai giúp nó làm chuyện này được, không phải là cô định nói nó nhờ người qua đường làm chứ.
– Nó có thể thuê thám tử tư.
Khổng Khánh Tường cười:
– Cô nghĩ được thì tôi không nghĩ được sao? Thám tử tư toàn thành phố này tôi đều đã điều tra, tuy bọn họ không thể tiết lộ bí mật của khách hàng nhưng số tiền lớn như vậy, lại uy hiếp đến cả mạng sống mà vẫn chẳng ai nhận mình có liên quan đến việc này hết.
Khưu Uyển Di còn định nói thêm gì đó thì Khổng Khánh Tường đã mất kiên nhẫn đẩy bà ta ra khỏi cửa:
– Con gái tôi tôi hiểu, cô đừng quan tâm, giờ cho dù cô có chứng minh được việc này là do Trường Khanh làm thì tôi cũng không thay đổi quyết định ly hôn đâu, cô tỉnh táo lại đi.
Khưu Uyển Di bất đắc dĩ, chỉ đành xách vali đi xuống lầu.
– Rồi anh sẽ phải hối hận.
Xuống đến lầu hai, Khưu Uyển Di nói vọng lên.
Khổng Khánh Tường hai tay ôm ngực, cười lạnh nhìn theo.