There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Loan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Jay Dee
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 239 / 1
Cập nhật: 2021-10-15 21:04:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 87 : Cuộc Truy Tìm Vòng Quanh Thế Giới ( 1)
iữa tháng Ba, ngày cuối cùng trước khi Tô Vũ rời khỏi chùa Lê Minh, cô gặp lại Thảm Họa.
Hoàng hôn, ánh dương vàng nhạt bao phủ tòa tháp màu trắng,1ánh lên tia sáng lung linh huyền ảo. Thẩm Họa khoanh tay, nhìn cô gái đeo khẩu trang cúi đầu nhặt túi rác dưới đất, chẳng mảy may có động thái8gì đối với việc cô ta đột ngột xuất hiện ở đây.
Cô ta cũng không để ý việc Tô Vũ coi mình như không khí, dù sao tâm trạng hôm nay2của cô ta khá tốt.
Mấy hôm trước, cô ta vô tình biết được một chuyện, chuyện này giúp cô ta bù đắp nỗi đả kích khi Tô Vũ đi tự thú.
Nói4thật, Thẩm Họa không ngờ có một ngày Tô Vũ làm chuyện khiến cô ta giật mình như về Bangkok tự thú. Trong những ngày đó, trong lòng Thẩm Hóa chất chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, đa phần là tiêu cực, hệt như sau khi cô ta hao hết tâm tư xây dựng đường ray cho một chiếc xe lửa, vậy mà mới đi được nửa đường, chiếc xe lửa ấy đã bị chệch hướng. Đến lúc nghe thấy Tô Vũ phải ở chùa, cô ta càng vui mừng khôn xiết. Quả nhiên, công chúa hạt đậu sao dám chịu ngồi tù chứ, cái gọi là tự thú cũng chỉ là giả vờ giả vịt. Hiện tại, trong mắt Thẩm Họa, người phụ nữ đang làm việc hết sức chăm chỉ kia cũng chỉ đang diễn trò mà thôi.
“Được rồi, Tô Vũ, tôi tha thứ cho cô.” Thẩm Họa lười biếng mở miệng.
Thẩm Họa quyết định tha thứ, bởi vì chỉ vài phút sau thôi, cô ta muốn nói cho Tô Vũ một việc, mà sau khi nói xong, cô ta biết Tô Vũ và Tạ Khương Qua sẽ không thể còn bất cứ dây dưa nào với nhau nữa.
Có một vài người trời sinh đã có tính cách như cô ta, dùng sự bất hạnh của người khác để chữa trị nội tâm đầy tốn tượng của bản thân. Tưởng tượng cảnh Tạ Khương Qua và Tô Vũ không thể ở bên nhau sẽ khiến lòng cô ta cảm thấy vui sướng.
Ngày đầu tiên đến Bangkok, cô ta lập tức đi thăm mẹ mình và mẹ Tạ Khương Qua. Trong lòng cô ta vẫn còn chút nhớ nhung, mong được gặp lại anh, muốn khôi phục mối quan hệ thân mật với anh. Trước đây, khi nghe tin Tô Vũ tự thú, cô ta đã đi tìm phương Qua, muốn giải thích với anh rằng chỉ vì cô ta quá hạn Tô Vũ nên mới biến thành như vậy. Thế nhưng anh chẳng hề chịu gặp mặt cô ta, chỉ bảo Phạm Khương chuyển lời: Hãy biết chừng mực, nếu còn tiếp tục như thế, tôi chỉ ghét cô thêm mà thôi.
Thì ra, Khương Qua đã bắt đầu chán ghét cô ta!
Đặt chân đến Bangkok được năm phút, Thẩm Họa mới hay tin Tạ Khương Qua đưa mẹ mình rời khỏi bệnh viện từ trước đó. Cô ta khó có thể chấp nhận sự thật này. Cô ta đáng ghét như vậy ư? Thuở thiếu thời, cô ta còn từng dùng chung một cái bát, cùng uống một ly nước với anh cơ mà.
Cô ta vẫn luôn hoài niệm khoảng thời gian tươi đẹp kia, mà Khương Qua thì đầu có nhớ. Điều này khiến cô ta đau lòng, cho nên cô ta cần người khác san sẻ bớt nỗi đau của mình.
Thế là, Thẩm Họa đến gặp Tô Vũ. Cô ta muốn Tô Vũ đau lòng, muốn công chúa hạt đậu sinh ra đã được sống trong nhung lụa kia phải đau lòng.
Mái tóc xoăn xinh đẹp, làn da trắng nõn, nụ cười đáng yêu như búp bê, Tô Vũ đã dùng chính vốn tự có của
mình để mê hoặc Khương Qua. Thảm Họa luôn tin tưởng điều ấy, nếu cô ta có những thứ này, chắc hẳn Khương Qua cũng điên đảo tâm hồn vì mình.
Tô Vũ chẳng mảy may dừng động tác vì những lời cô ta nói. Thẩm Họa đi đến, giật đi thứ mà Tô Vũ đang cầm, kéo khẩu trang trên mặt cô xuống, gắt giọng nhắc lại: “Tô Vũ, tôi đã tha thứ cho cô rồi!”
Tô Vũ đứng dưới tòa tháp trắng, yên lặng nhìn cô ta.
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Họa phát hiện cô gái giàu có suốt ngày đi xe thể thao, huênh hoang khoe mẽ gia thế của bản thân lúc này trông rất ưa nhìn. Tòa tháp trắng phía sau khiển gương mặt không chút son phấn kia càng sáng ngời và thánh thiện.
Thánh thiện ư? Sao có thể chứ? Cho dù là như vậy, Thẩm Họa cô cũng phải hủy diệt sự thánh thiện này bằng được. Cô ta vội vàng muốn nói chuyện kia cho Tô Vũ biết. Đây là mục đích cuối cùng thúc đẩy cô ta can đảm trở lại nơi khiến mình nhớ lại cuộc sống khốn khó trước đây.
Thấm Họa cười nhạt: “Công chúa hạt đậu, tôi muốn nói cho cô biết một việc, tôi nghĩ, sau khi cô biết, cô sẽ sống không bằng chết cho xem. Giống như tôi trước kia vậy.” Sau đó cô ta nhẹ nhàng kề sát tại Tô Vũ, một phút sau thì rời khỏi.
Thẩm Họa khoanh tay, chờ gương mặt công chúa hạt đậu trở nên khó xem. Y như cô ta đoán. Gương mặt Tô Vũ cách cô ta mấy bước dần trắng bệch, đến mức gần giống với tòa tháp sau lưng, ánh mắt cô từ từ ảm đạm, hệt như bầu trời sắp đổ mưa. Ánh hoàng hôn biến mất, bóng tối dần bao phủ, vẻ mặt của Tô Vũ lặng lẽ như núi non vô tri, có một giọt nước mắt trong veo rơi xuống từ đôi mắt tắt lịm ánh sáng ấy.
Thẩm Họa có chút khó thở trước gương mặt này.
Hai người đứng cách nhau rất gần, Tô Vũ nói với cô ta: “Tôi từng nói với cô, trên thế giới này, không chỉ mình cô là bất hạnh. Cô có biết tôi trở về Bangkok để làm gì không?”
Cô thốt từng chữ một cách khó khăn, giọng nặng nề: “Cô đã trải qua, tôi cũng từng trải qua, chính vì tôi hiểu quá rõ điều đó nên mới đến đây để nhận hình phạt. Ngoài việc để lòng tôi được thanh thản, tôi còn hy vọng cô hãy quên đi những chuyện đã qua, bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô Thẩm, cô vẫn may mắn khi người làm chuyện đó với cô là một người xa lạ, không có bất cứ tình cảm nào với cô.” Tô Vũ chậm rãi, đặt tay mình lên trái tim cô ta.
“Còn tôi, tôi bất hạnh hơn cô nhiều, bởi vì vào thời điểm tối khó khăn nhất, người tôi tin tưởng nhất đã từng làm chuyện tương tự với tôi. Cô Thẩm, cô có biết thế nào gọi là khóc không ra nước mắt không? Ít nhất lúc đó, cô vẫn có mẹ ở bên cạnh! Cô còn có thể khóc lóc thảm thương với mẹ cô, còn tôi thì sao, khi ấy mẹ tôi chỉ vừa mới mất được một tuần! Tay tôi vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên thi thể của mẹ!”
Màn đêm buông xuống, Thảm Họa vẫn đứng yên nơi đó, còn Tô Vũ đã đi mất. Lời nói của Tô Vũ đã xua đi hai phần ba nỗi bị thương trong lòng cô ta. Không, có lẽ là toàn bộ mới đúng.
Cho nên lúc này đây, Thẩm Họa cảm thấy hụt hẫng, nhớ lại vẻ đau đớn khôn cùng trên gương mặt Tô Vũ, cô ta thầm sợ hãi. Cơn gió lạnh thổi qua khiến cô ta rùng mình, run rẩy nắm chặt quần áo, vội vã bắt xe taxi về với mẹ mình. Thẩm Họa bắt đầu lo sợ về việc mình vừa làm, nếu Khương Qua biết chuyện này, anh sẽ không nể mặt cô ta nữa.
Thẩm Họa nép trong lòng mẹ, bên tai văng vẳng câu nói của Tổ Vũ. “Bởi vì mẹ cô mà ba đã bỏ lại tôi, cô có mẹ còn tôi thì mất đi ba.”
Thẩm Họa bỗng òa khóc, nhưng không biết mình đang khóc vì lý do gì. Khi nước mắt ngừng rơi, mẹ vỗ lưng hỏi: “A Họa, con sao vậy?” “Không sao ạ!” Đúng vậy, không sao đâu, cô ta chỉ nói chuyện mình biết cho Tô Vũ mà thôi. Thẩm Họa không
muốn Tô Vũ ở bên cạnh Khương Qua, vì vậy Thượng Đế đã cho cô ta một cơ hội, và cô ta không chút do dự nắm lấy cơ hội chớp nhoáng kia. Cô ta cần nỗi bất hạnh của một số người để bù đắp sự tổn thương trong lòng mình, chỉ đơn giản vậy thôi.
Ngày hôm sau, Thẩm Họa biết tin, Tạ Khương Qua không đón được Tô Vũ. Khi Tạ Khương Qua đến, Tô Vũ đã rời đi từ lâu, anh lập tức đuổi theo tới tận Tokyo. Mấy hôm sau nữa, dì Út của Tô Vũ qua đời, nghe nói bà mất đúng dịp hoa anh đào nở rộ.
Tạ Khương Qua bị Tô Vũ từ chối cho vào viếng.
Sau tang lễ, Tô Vũ biến mất một cách âm thầm lặng lẽ.
Thời điểm nghe tin đó, Thẩm Họa đang ngồi trên thảm cỏ đọc bài thơ “Khoảng cách xa nhất trên thế giới” của Tagore cho mẹ nghe.
“Khoảng cách xa nhất trên thế giới
Không phải là trong thoáng chốc không thể tìm thấy nhau.
Mà là khi chưa gặp gỡ Đã định sẵn không thể đến được với nhau.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới
Là khoảng cách giữa cá lặn và chim bay Một ở trên trời, một sâu dưới biển...”
Tạ Khương Qua Tạ Khương Qua - Loan Tạ Khương Qua