Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 518 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1272 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:15:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 1 – Vụ Án Iv – Chương 17
hương 17: Yêu ma quỷ quái
Rất nhanh, xe của Thương Lạc đi từ tầng hầm lên, Triển Chiêu lên xe, cùng đi về khu biệt thự Lâm Giang.
Bởi vì trên người Triển Chiêu có vệ tinh định vị, nên mọi người Bạch Ngọc Đường theo sau cũng không quá sát.
Ngồi trong xe, Thương Lạc vừa lái vừa hỏi Triển Chiêu: “Tiến sĩ Triển, muốn nhờ anh dạy bảo vài vấn đề chuyên môn.”
Triển Chiêu đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghe Thương Lạc nói xong, có chút hứng thú quay đầu lại: “Về tâm lý học?”
“Phải.” Thương Lạc cười, gật đầu, “Tôi đã muốn tìm một chuyên gia để hỏi từ lâu.”
“Anh hỏi đi.” Triển Chiêu vắt chân, im lặng chờ Thương Lạc đặt câu hỏi.
“… Tiến sĩ Triển có tin có ma?” Thương Lạc hạ giọng.
“Ma?” Triển Chiêu thoáng sửng sốt, hỏi lại: “Ý anh là ma thật á, hay là ý gì khác?”
“Cái thứ tồn tại nơi hậu thế, sống hay không sống thì khoa học vẫn chưa thể giải thích được…” Thương Lạc lại nghĩ một chút, tiếp, “Giống yêu ma quỷ quái.”
Triển Chiêu mỉm cười, thản nhiên đáp: “Tin.”
Nghe cuộc đối thoại này, Bạch Ngọc Đường vừa lái xe vừa bĩu môi: “Con mèo này… Nói bậy.”
Đứa ngốc bên cạnh kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi lại: “Anh… Chẳng lẽ anh không tin?”
Bạch Ngọc Đường trừng cậu: “Cảnh sát mà tin cái thứ này thì sao phá an?!”
Bạch Trì lẩm bẩm: “Không tin không có nghĩa là không có.”
Bạch Ngọc Đường bật cười, thầm nhủ, nhóc con này học được cách tranh luận rồi ~~ “Đừng nói là chưa gặp, dù có gặp rồi, chỉ cần không tin, nó sẽ không tồn tại!!”
Bạch Trì tiếp tục lí nhí: “Thảo nào bị gọi là quỷ kiến sầu…”
“Nói gì vậy?” Bạch Ngọc Đường liếc cậu.
“… Không có…”
.
“Anh tin?” Thương Lạc nghe được câu trả lời của Triển Chiêu cũng lấy làm kinh ngạc, “Tôi còn tưởng các nhà tâm lý học sẽ không tin vào những chuyện vô căn cứ.”
Triển Chiêu cười: “Nhà tâm lý học vì sao không thể tin chuyện này? Được rồi, anh Thương vì sao lại hỏi vậy?”
“À… Tôi muốn hỏi, nhìn thấy không phải là người, có thể nghe được những tiếng động không nên nghe thấy… Là một loại năng lực, hay là một loại ảo giác?!” Biểu tình trên mặt Thương Lạc tựa hồ có chút buồn khổ, “Vấn đề này làm tôi nhức đầu đã lâu.”
“Phải xem cụ thể thế nào đã.” Triển Chiêu nói, “Chẳng lẽ anh Thương có thể nhìn thấy những thứ tương tự vậy?”
… Thương Lạc chần chừ một chút, rồi gật đầu: “Quả thật… là chuyện xảy ra sau khi đem rương thi về, cũng mới gần đây thôi.”
Đang nói chuyện, xe đã đi vào khu biệt thự Lâm Giang, Thương Lạc dừng lại trước một biệt thự nhỏ, nói: “Tới rồi.”
Qua cửa sổ xe, Triển Chiêu quan sát tòa biệt thự sau cánh cổng sắt, thầm giật mình… Khu biệt thự này có thiết kế và phong cách không khác những khu biệt thự khác, nhưng không biết vì sao, lại cảm thấy có chút quỷ khí dày đặc…
Thương Lạc dừng xe, xuống xe cùng với Triển Chiêu, mở cổng vào sân, đi vào biệt thự.
Sau khi hai người đã qua cửa, xe của Bạch Ngọc Đường mới dừng lại sau một bồn hoa cách đó không xa.
Bạch Trì ló đầu nhìn biết thự một cái, “nha” lên.
“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường tưởng cậu phát hiện ra cái gì, vội hỏi.
“Nhà này dọa người quá.” Bạch Trì chỉ vào biệt thự của Thương Lạc: “Nhìn mà rét run.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trái nhìn phải cũng chả thấy dọa người chỗ nào, khó hiểu hỏi Bạch Trì: “Dọa người chỗ nào?”
“Không nói được…” Bạch Trì lấy áo khoác vắt trên ghế, mặc vào, “Nhìn một cái là da đầu tê dại, toàn thân rét run.”
“Sếp… Chúng em cũng thế…” Triệu Hổ qua bộ đàm run giọng, “Thoạt nhìn là thấy ma quái như thế.”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lúc, “Mấy người các cậu ngày mai tới khoa mắt khám hết cho tôi!”
Lúc này, chợt nghe thấy giọng Triển Chiêu từ máy nghe trộm truyền tới: “Nhà này, cảm thấy có chút đặc biệt a…”
Thương Lạc lấy chìa khóa mở cửa, “Anh cũng nhận ra sao?”
Triển Chiêu bật cười: “Nhà này âm u, quái dị thế này, không nhìn ra thì đúng là phải tới khoa mắt khám…”
“Khụ khụ…” Mã Hán ho khan một tiếng qua bộ đàm.
Triệu Hổ nhỏ giọng hỏi: “Em gái cậu có quen bác sĩ nào khoa mắt không? Giới thiệu cho sếp cái.”
Bạch Trì nhịn cười, Bạch Ngọc Đường nghiến răng tức giận —- Con mèo kia ~~ Cậu đợi đấy!!
“Phía sau tòa nhà này… Mấy năm rồi không có ánh sáng, cho nên mới u ám thế.” Thương Lạc giải thích, “Là tôi cố tình tìm thầy phong thủy chọn nhà.”
“Phong thủy?” Triển Chiêu thắc mắc, “Vì sao lại chọn căn nhà u ám vậy?”
“Có liên quan đến bộ sưu tập của tôi.” Thương Lạc đưa tay bật đèn, có ánh sáng rồi, bầu không khí quỷ dị cũng tán đi một chút, “Không thể để ánh sáng mặt trời chiếu vào thi thể, nếu không buổi tối sẽ không biết phát sinh chuyện gì.”
Triển Chiêu đi theo Thương Lạc vào phòng khách, “Bình thường một mình anh ở đây? Lá gan anh Thương cũng không nhỏ a.”
Thương Lạc thở dài, “Không còn cách nào… Chúng sẽ cháy khô mất.”
Bạch Trì trong xe càng nghe càng lạnh, nghĩ tới chuyện ngồi trong ngôi nhà toàn xác chết còn quỷ khí bức người, bất giác nổi gai ốc… Ở trong một căn nhà như thế, Thương Lạc này cũng đủ quái thai.
Bạch Ngọc Đường bên cạnh còn như cười như không, “Thằng nhãi này nói nhăng nói cuội gì hả? Xác chết là xác chết, ban ngày phơi dưới ánh sáng mặt trời thì buổi tối vùng dậy, rú lên như điên ư? Xi
Bạch Trì vừa nghe thấy vùng dậy còn rú lên như điên thì run rẩy, khẽ hỏi: “Sẽ vùng dậy thật sao?!”
Bạch Ngọc Đường liếc cậu: “Đó là mê tín!”
“Nhưng mà các cụ nói là có thật.” Bạch Trì nơp nớp lo sợ, “Có người còn bảo trên chiến trường, ngày nào cũng có người đột tử, trở thành thây ma bổ nhào vào người ta…”
Bạch Ngọc Đường bực mình: “Đó là chưa chết hẳn, trong nhà Thương Lạc là xác ướp đã thối nát lại hóa thạch rồi, còn làm được gì? Nếu thật có chuyện xác chết sống dậy, Công Tôn đã sớm đứt rồi!”
Bạch Trì cúi đầu nhỏ giọng, “Em… Cũng là lo ột mình anh ấy trong kia…”
“Con mèo đó á?!” Bạch Ngọc Đường bĩu môi, “Dù thực có chuyện như thế, phản ứng đầu tiên của cậu ta là bắt một đứa về nuôi, tiện thể đem ra chơi với Công Tôn…”
Bạch Trì nuốt nước bọt… Thật đáng sợ a
.
“Uống chút gì không?” Thương Lạc mở tủ rượu, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.
“Tùy anh.”
Triển Chiêu thưởng thức bức điêu khắc gỗ cổ quái, nhận ly rượu từ Thương Lạc.
“Đây cũng là đồ từ tộc Tusti…” Triển Chiêu chỉ chỉ bức điêu khắc gỗ.
“Tinh mắt…” Thương Lạc khen ngợi gật đầu, “Đây là pho điêu khắc nhỏ, tượng trưng cho trẻ em, rất đáng yêu nhỉ.”
Triển Chiêu gật đầu: “ ~~ Ta nên đi xem bộ sưu tập đi.”
“Được.” Thương Lạc đặt ly rượu xuống, đưa Triển Chiêu lên tầng hai, vừa đi vừa nói: “Bộ sưu tập ở tầng hai hết… Đúng rồi, nếu có tiếng động gì đặc biệt, anh không cần sợ đâu.”
“Tiếng động đặc biệt?” Triển Chiêu không hiểu, “Tiếng động đặc biệt là tiếng động gì?”
Thương Lạc lắc đầu: “Mấy tối hôm nay hay nghe thấy tiếng bước chân tản bộ…”
“Phụt…” Ngụm cà phê vừa nuốt của Triệu Hổ bị phụt ra ngoài.
Bạch Trì cả kinh, mở to hai mắt: “Tản… Tản bộ……”
“A…” Bạch Ngọc Đường cười khẩy, “Thằng nhãi này rốt cuộc muốn làm gì? Giả thần giả quỷ.”
Triển Chiêu nhìn Thương Lạc đẩy cánh cửa phòng sưu tập, bật đèn… Đập vào mắt là một loạt tủ kính, mà trong các tủ kính đó lại bày hàng loạt những quan tài thủy tinh…
Trong tủ, trong quan tài, đủ loại xác ướp khác nhau.
Còn chính giữa phòng, có một cột trụ pha lê, trong đó chính là rương thi.
Triển Chiêu thầm nhủ, hôm nay nếu đưa Công Tôn tới đây, anh ấy thấy những thứ này nhất định sẽ vô cùng phấn khích.
Thương Lạc giới thiệu ngắn gọn cho Triển Chiêu, nói ra từng thời điểm của từng cái xác, xuất phát từ nền văn minh nào vân vân.
“Đây là thi thể của một thiếu niên, cũng là người Tusti.” Thương Lạc chỉ vào cái xác nhỏ bên trong một chiếc quan tài.
Triển Chiêu nhìn thi thể được bảo tồn rất cẩn thận, hỏi: “Lúc mai táng ở Tusti, không phải đều làm dưới hình thức rương thi sao?”
Thương Lạc lắc đầu: “Không phải, chỉ có những người đặc biệt mới thế… Ngoài ra, phụ nữ và trẻ em đều mai táng theo cách thông thường… Chỉ là kỹ thuật chế tạo xác ướp khá thần bí, bảo tồn rất được, không thối không rữa.”
“…” Triển Chiêu nhìn bên cạnh cỗ thi thể thiếu niên kia có một quan tài, nhưng khi mở ra, bên trong trống không, đang muốn hỏi Thương Lạc là chuyện gì xảy ra ~~ Quay đầu lại, thấy Thương Lạc mở to mắt, kinh hoàng nhìn vào quan tài rỗng…
“Ừm… Anh Thương…” Triển Chiêu vỗ nhẹ hắn, “Làm sao vậy?”
Thương Lạc há mồm, sau đó lại ngậm mồm, tiếp nữa lại không dám tin đưa tay sờ sờ… “Đâu… Nó… nó đâu rồi…”
Triển Chiêu thấy hắn lắp bắp nhìn quan tài, liền hỏi: “Ý anh là, vốn trong quan tài có một thi thể nữa?!”
Thương Lạc gật đầu: “Có… Là thi thể của một người đàn bà Tusti… Với cái thi thể trẻ con này… Là hai mẹ con…”
Triển Chiêu chú ý tới nắp quan tài mở rộng, hỏi: “Cỗ thi thể đó vẫn ở đây suốt?”
Thương Lạc gật đầu: “Lúc tôi đi, còn kiểm tra một lần, vẫn như nguyên mà…”
Triển Chiêu quan sát bốn phía một chút: “Không phải là trộm chứ…”
“Không thể, hệ thống an ninh rất nghiêm ngặt, không có khả năng… Hơn nữa…” Nói đến đây, Thương Lạc dừng lại, tựa hồ có chút khó nói.
“Hơn nữa gì?” Triển Chiêu truy vấn.
“Hơn nữa, mấy tối nay tôi đích xác có nghe thấy tiếng mở quan tài và tiếng bước chân…” Thương Lạc khẽ nói, “Còn… Còn cả tiếng phụ nữ khóc… Tôi…”
Còn chưa nói hết, chợt nghe ngoài hành lang, đột ngột truyền tới tiếng động… nghẹn ngào nức nở… của phụ nữ.
Tuy tiếng khóc không lớn, nhưng qua máy nghe lén của Bạch Ngọc Đường lại cực rõ ràng.
Bạch Trì cả kinh, hít sâu một hơi.
Bạch Ngọc Đường cau mày, anh và Triển Chiêu đã dự liệu trước tình huống này có khả năng phát sinh, thế nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện khó tưởng như thế.
Mã Hán ở đầu dây bên kia hỏi qua bộ đàm: “Sếp, nếu không thì vào xem thế nào, tiến sĩ Triển sẽ không sao chứ?!”
Bạch Ngọc Đường cũng có chút do dự, lúc này, chợt nghe Triển Chiêu nói với Thương Lạc: “Đừng vội… Chúng ta đi xem.”
Thương Lạc gật đầu, cùng ra ngoài hành lang với Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường trong xe khẽ thở phào, ý của Triển Chiêu là bảo bọn họ đừng manh động trước… Cầm lấy bộ đàm, nói với Mã Hán và Triệu Hổ: “Hai người tới chờ trước cổng đi, đợi tín hiệu của tôi, đừng hành động vội.”
“Rõ.” Mã Hán và Triệu Hổ mang tai nghe, lấy súng ra kiểm tra lại, chuẩn bị hành động.
Triệu Hổ túm túm ống tay áo Mã Hán: “Anh… anh Tiểu Mã… Chốc nữa bắt ma, đạn dùng được sao?”
Mã Hán lườm Triệu Hổ: “Lát nữa nhớ kỹ, ma có áp sát cũng đừng quay đầu lại, không thì dương khí sẽ bị hút đấy ~~”
“Nha ~~” Triệu Hổ ôm lấy cổ Mã Hán: “Em làm cảnh sát là để bắt trộm, bắt biến thái, không ngờ còn có ngày phải đi bắt ma, anh Tiểu Mã, anh phải che chở em a…”
Mã Hán mở cửa xe, một cước đạp Triệu Hổ ra: “Đi nhanh lên! Còn lắm lời…”
Hai người xuống xe, nhanh chóng đi về phía tường bao của biệt thự.
“Một mình anh ấy bên trong… Sẽ không có việc gì a…” Bạch Trì lo lắng nói.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Động dao động súng con mèo đó không rành, nhưng mà động não thì Thương Lạc còn kém xa Miêu Nhi… Miêu Nhi nếu đã bảo chúng ta đừng vào, nhất định là có cách của mình…”
Lúc này, Mã Hán và Triệu Hổ đã tới sân trước cửa vào biệt thự, mai phục.
Bạch Ngọc Đường tựa vào ghế, chăm chú nhìn biệt thự âm u quỷ khí kia —- Miêu Nhi, xem cậu thế nào.
Triển Chiêu và Thương Lạc hướng về phía cửa phòng sưu tập, chợt nghe tiếng khóc ở hành lang dần dần biến mất… Sau đó, truyền đến tiếng động “rắc rắc”, như tiếng các khớp xương bị lệch, tiếp đó, tiếng bước chân vang trên hành lang.
Thương Lạc kéo Triển Chiêu: “Tôi đi trước… Anh nhớ, nếu có nguy hiểm thì chạy đi, không cần để ý tới tôi…”
Triển Chiêu gật đầu, nói với hắn: “Yên tâm… Tôi hiểu.”
Bạch Ngọc Đường sau khi nghe câu nói đó, lộ ra nụ cười —- “Tặc miêu…”
S.C.I. Mê Án Tập S.C.I. Mê Án Tập - Nhĩ Nhã