Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Chương 86
R
ẤT NHIỀU THỨ MÀ GRANDMOTHER KHÔNG Biết được khi mụ nằm một mình trong tòa ngạc thất dưới... Mụ không biết điều gì đã xảy ra với Hawk Man.
Kiệt sức sau cuộc chiến với Grandmother Moccasin, chàng bị hành hạ bởi cơn đau từ vết thương ở đùi nơi cái đuôi của mụ đã rạch đứt da, bị thiêu đốt bởi dòng nọc độc đang chảy khắp cơ thể, thứ nọc độc đậm đặc và đáng sợ đang lan truyền trong các mạch máu chàng.
Với tất cả ngần ấy thứ thì bất kì người đàn ông nào khác hẳn đã ngã nhào vào dòng sông và để cho nó cuốn đi cái cơ thể suy nhược của mình, xuôi mãi đến dòng sông lớn chảy về phía nam, con sông Sabine rộng và có màu nước bạc, rồi chảy xuôi về Vịnh Mexico ấm áp và thân thiện, sẽ mang anh ta xuôi mãi xuống đáy biển xanh thẫm.
Nhưng Hawk Man không phải là một người bình thường. Không. Dòng máu trong người chàng là máu của những loài chim vĩ đại có pháp thuật, của chim thần tiarudavà thần Thoth, những con chim thần của Ấn Độ và Ai Cập, mang đầy những phép màu cổ xưa. Vì vậy, chàng chờ đợi, chờ đợi trong đau đớn với vết thương rách toạc và với dòng nọc độc, mỗi hơi chàng thở ra là một lần đau đớn tột cùng, mỗi cử động là một cơn đau nhói xuyên vào toàn bộ cơ thể chàng. Chàng chờ dợi đứa con gái mình quay về, cơ thể chàng không còn đủ sức để đi tìm con nữa. Chàng vẫn giữ hình hài của loài người bởi vì chàng biết, giống như Night Song, một khi chàng chui vào lốt chim thì sẽ không thể nào quay trở lại làm người được nữa.
Chàng cố giữ hình dáng con người vì con gái mình. Do đó, chàng chờ đợi bên bờ sông, chính con sông này đây. Và trong khi chàng chờ đợi, dân làng đem thức ăn đến cho chàng, những tô bắp và dâu, thịt thò hầm và thậm chí cả thịt bò rừng nướng. Họ ngồi bên cạnh chàng và hát cho chàng nghe. Những người Caddo hiền lành và trung hậu, họ đã đón chào chàng cùng với gia đình chàng vào bộ lạc của họ. Họ túc trực chăm sóc bên chàng và cùng chàng chờ đợi.
Ở đây, bên bờ con sông già cỗi, lang thang này.
Nhưng họ không phải là những kẻ duy nhất. Cả đàn chim nữa, những con chim cắt và chim két, những con quạ gáy xám và những con chim nhỏ. Chúng đậu khắp trên những cành cây xung quanh. Chúng lượn vòng phía trên chàng. Chúng làm tổ trên những cành cây gần sát bên chàng. Chúng biết rằng nếu chàng còn ở lại trong lốt loài người thì chất độc sẽ nhanh chóng giết chết chàng.
Người anh em! Hãy khoác vào lớp lông chim của anh, hãy bay đi.
Mỗi ngày chàng lại yếu thêm, nhưng chàng vẫn từ chối không làm theo tiếng kêu của chúng.
Bước ra khỏi lớp da người đi. Hãy bay lên, hỡi người anh em!
Còn con gái chàng thì sao? Nó đang ở đâu? Chàng bắt đầu ho và khó thở. Nọc độc đã dâng đầy hai phổi chàng, ngực chàng và cổ họng chàng.
Hãy đến đây với chúng tôi! Đàn giẻ cùi lông xanh, những con chim hồng tước, đàn chim tước mào vàng và những con chim két nhỏ bobolinkkêu lên.
Hãy bay đi! Đám vịt uyên ương, những con hạc và đàn diệc lông xanh to lớn cũng kêu chàng.
Chàng quay đầu lại. Rồi chàng nhắm mắt. Con gái của chàng. Chàng phải đợi nó. Chàng thở hổn hển để cố hít hơi vào. Đôi chân của chàng nhức nhối. Cơn đau tàn phá cơ thể chàng từng chút một. “Con ơi,” chàng kêu lên.
Và rồi, trong ánh nắng chiều đang nhạt dần, chàng nghe thấy tiếng kêu vo vo, một tiếng động nhè nhẹ, tiếng của một đôi cánh tí hon đang đập. “Hãy đến đây,” chàng nghe thấy, “thời điểm của người đã đến.” Chàng nhìn lên, và trông thấy một con chim ruồi trong ánh mặt trời vàng chói. Chàng mỉm cười, và ngay lúc đó, con chim vuốt nhẹ vào cằm chàng bằng đôi cánh nhỏ của mình.
Khi dân làng quay trở lại thăm chàng, đem theo thức ăn cùng với tình cảm trìu mến của họ, thì chỉ còn nhìn thấy dọc theo bờ sông, ngay chỗ mà người bạn thân của họ đã từng nằm bao ngày qua, một đám lông chim, những chiếc lông sáng chói lên màu đồng trong tia sáng mặt trời. Và vì lí do đó mà dòng sông này được đặt tên là Tràn đầy nỗi U sầu dành cho Cô gái nhỏ bé. Theo thời gian, cái tên dài dằng dặc đó được thay đổi dần dần thành cái tên hiện giờ, vẫn mang đầy nước mắt, dòng sông Nỗi u sầu bé nhỏ đang chảy ra biển cả.