Số lần đọc/download: 1221 / 5
Cập nhật: 2018-01-18 14:58:03 +0700
Chương 87: Chung Chăn Chung Gối.
D
ương Thu Trì hai tay giữ súng, dõi mắt nhìn vào góc tối, trầm giọng hỏi: "Người ở đâu?"
"Không... không biết, vừa rồi... ở bên cạnh giường em..."
Dương Thu Trì cúi người xuống vén màng phủ, thấy dưới giường trống không. Hắn nhanh chóng tìm khắp phòng, chẳng thấy có dấu hiệu khả nghi gì.
Lúc này, ngoài cửa truyền vào tiếng của Liễu Nhược Băng: "Trì đệ, sao vậy?" Liễu Nhược Băng rất nhạy, chỉ cần nghe tiếng động là khoác áo đến hỏi ngay.
"Tỷ tỷ, không sao, có thể là chuột nó quậy, đệ kiểm tra qua rồi, không có chuyện gì đâu, tỷ đi ngủ đi."
"Ừ...! Hai người ngủ sớm đi!"
Dương Thu Trì đóng chốt bảo hiểm của súng lại, đến bên giường vén rem, thấy Quách Tuyết Liên co người trong đó, đầu lộ đầy tóc bệt mồ hôi xòa xuống trán, không khỏi cười: "Em làm cái gì vậy? Sợ đến thế rồi cơ à. Làm gì có người nào đâu a?"
Quách Tuyết Liên bấy giờ mới e dè thò đầu ra, run lập cập nói: 'Vừa rồi...., vừa rồi thấy có một người đứng cạnh giường... là một thư sinh...., máu đầy cả người..."
Đến lúc này thì xương sống của Dương Thu Trì cũng hơi phát lãnh! Hắn ngồi xuống giường, khẽ sờ gương mặt non tơ của nàng: "Được rồi, đừng sợ, ta và tỷ tỷ đều ở đây, không có quỷ nào dám đến khi phụ em đâu."
"Dạ...!" Quách Tuyết Liên e thẹn kéo mền gối lại che kín, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời.
Dương Thu Trì đứng dậy kéo màn kín lại, trở về phòng, cất súng xuống gối, nằm xuống. Vừa ngủ một chút, hắn đã nghe gian ngoài có tiếng truyền vào: "Lão gia..."
Nghe tiếng thì rõ ràng là của Quách Tuyết Liên, xen lẫn giọng run run. Dương Thu Trì hỏi: "Lại gì nữa vậy?"
"Em... em sợ..."
Dương Thu Trì bật cười: "Sợ cái gì? Ta đã kiểm tra qua hết rồi mà? Không có ai đâu!"
"Em... em vừa rồi thấy ác mộng nữa..., mộng thấy thư sinh mà lão gia kể đó, cả người đầy máu, quỷ dị vô cùng..., hơn nữa..., hơn nữa..."
"Hơn nữa làm sao?"
"Hơn nữa nghe người già nói, trong nha môn thường... thường có quỷ, dù sao cũng có những phòng không sạch sẽ..."
Dương Thu Trì nhịn không được bật cười ha hả, lòng nghĩ lời này không sai, vì lúc nhỏ hắn xem Liêu Trai chí dị của Bồ tùng Linh, thấy trong đó có kể nhiều chuyện quỷ ma phát sinh ở nha môn. Điều này là vì nha môn choếm chỗ rất rộng, lại có truyền thống quan bất tu nha, cho nên những căn phòng lớn thường là nhà cổ hơn trăm năm, hễ đến tối thì quan lại đều tan ca đi hết, trong nha môn rộng lớn lại âm sầm hơn. Và thường có rất nhiều phạm nhân bị hình tấn bức cung chết ở đại đường, cho nên không tránh khỏi có nhiều chuyện về oan hồn truyền ra.
Dương Thu Trì cười nói: "Vậy làm sao đây? Hay là em vào ngủ cùng với ta vậy!"
Hắn nói lời này kỳ thật là một lời đùa, không ngờ Quách Tuyết Liên vui mừng dạ một cái, vén roạt màn nhón chân chạy vào, rồi vén mùng chống muỗi bò lên cuối giường, khẽ bò vòng qua chân Dương Thu Trì, vén mền lên rồi như làn khói chui vào trong mền của hắn. (Chú: Nam nữ thời cổ đại ngủ đều có luật lệ hẳn hỏi. Nam nhân phải ngủ ở ngoài, nữ nhân ngủ trong giường. Cái này gọi là nam chủ ngoại nữ chủ nội. Nữ nhân khi lên giường thì chỉ có thể bò từ dưới chân nam nhân bò vào, hoặc là nam nhân ngồi lên rồi bò vào bằng đường phía sau lưng nam nhân, tuyệt đối cấm bò ngang leo ngang qua người nam nhân, bò trước mặt hay trên đầu.)
Dương Thu Trì giật nãy mình, không ngờ cô nàng bảo vào là vào, nhưng chờ khi hắn kịp hối hận thì Quách Tuyết Liên đã chui vào trong mền rồi.
Mượn ánh trăng ảm đạm chiếu từ cửa sổ vào, Dương Thu Trì phát hiện thân người quách Tuyết Liên hơi run run. Hiện giờ đã là đầu mùa hè, khí trời khá nóng, do đó nàng không phải vì lạnh mà run. Hắn thấy mặt nàng trắng nhợt, người co rúc lại rất giống con óc nhỏ đáng thương, hai tay nắm chặt, nhất định là sợ lắm rồi. Hắn thương xót đưa tay ôm nàng vào lòng, khẽ bảo: "Sợ thật à?"
"Dạ...!" Giọng Quách Tuyết Liên nhu muốn khóc, "Em... em vừa rồi mơ mơ hồ hồ ngủ đi, liền mộng thấy tú tài vừa chết mà người nói đó..., đầu xõa tóc, máu đầy người bay khắp phòng..., khi mở mắt ra nhìn, thì thấy một bạch y thư sinh..."
"Được rồi được rồi! Nói nữa ta cũng bị em làm cho hoảng sợ luôn đó!"
Quách Tuyết Liên vội ngậm miệng, cũng không dám ôm Dương Thu Trì, chỉ rục người nằm gọn trong lòng hắn.
Nam nhân cổ đại thường ở truồng ngủ, nữ nhân chỉ mặc một tiết y (yếm), Quách Tuyết Liên đương nhiên cũng vậy, cho nên khi Dương Thu Trì ôm nàng, tự nhiên sờ trúng lưng trần trơn lẳng của nàng.
Trong mền nhanh chóng tán phát u hương thiếu nữ của Quách Tuyết Liên truyền ra. Dương vị này có tác dụng kích thích dục vọng rất mạnh, nhanh chóng khiến cậu em của Dương Thu Trì vươn vai nhỏm mình người cứng như sắt. Tuy hắn có mặc đoản khố, nhưng do rộng thủng thình, nên bị đội lên rất cao. Hắn sợ đụng trúng người của Quách Tuyết Liên, nên vội quay lưng, cực lực tránh né.
Rất may là Quách Tuyết Liên tựa hồ bị ác mộng làm cho sợ khiếp, nhất thời không chú ý đến tình trạng túng quẫn của Dương Thu Trì.
Nghe tiếng Quách Tuyết Liên hít thở phì phò, Dương Thu Trì càng tâm hoảng ý loạn, lòng hưu dạ vượn, toàn thân nóng bức như bị quẳng vào lò lửa, trong đầu đầy ý tưởng đè ép lên người nàng, thô bạo chiếm hữu nàng..., hắn nếu không kịp có biện pháp, e là sẽ có vấn đề. Nghĩ là làm, hắn ngồi phắt dậy, xuống giường.
Quách Tuyết Liên hoảng hốt hỏi: "Lão gia, người đi đâu vậy?"
"Em ngủ đi! Ta uống nước."
Quách Tuyết Liên nhỏm ngay vậy: "Tuyết Liên rót nước cho người!"
"Không cần! EM ngủ đi!" Dương Thu Trì đi như cạy đến cạnh cửa sở, cầm bình trà lạnh trên bàn định uống.
Quách Tuyết Liên đã chạy tới nơi: "Lão gia, trà lạnh rồi, nước trong lò còn nóng, chuẩn bị sẵn cho người đó, để Tuyết Liên pha cho người."
"Không cần! Cái này thôi!" Dương Thu TRì thầm nghĩ, ta hiện giờ không phải giải khát, mà là dập lửa, lạnh càng hay! Nên hắn uống ừng ực hơn nửa bình.
Uống trà lạnh, lửa dục trong người dập tắt không ít. Hắn không dám quay đầu, sợ nhìn thấy Quách Tuyết Liên trong bộ dạng chỉ mặc tiết y mà bị lửa thiêu mất hết lý trí thì phiền, vì khó khăn lắm mới tìm được Băng nhi, cái mộng song túc song phi còn chưa bắt đầu thì không để xảy ra chuyện ảnh hưởng được. Nhưng mà, chờ một lát trở về giường có xảy ra vấn đề nữa hay không thì chưa biết, phải nghĩ biện pháp mới được.
Dương Thu Trì khẽ nói: "Tuyết Liên, em..., em ôm mền gối qua đây, chúng ta ai đắp mền nấy..."
"Dạ..." Quách Tuyết Liên dạ khẽ, cúi đầu đi ra gian ngoài.
Dương Thu Trì sờ cậu em trai vẫn còn dựng cột sắt chuẩn bị chào cờ, cười khổ trong lòng. Uống trà mát tuy dập bớt lửa lòng, nhưng đối với cậu nhóc cứng đầu này chẳng có tác dụng gì. Và cũng chả trách, hắn xuyên việt đến đây đã ba bốn tháng rồi, cậu em trai cứ nhất mực ở không nằm chơi, nhân cơ hội này vùng lên đòi quyền lợi đây mà!
Không được! Vì hạnh phúc tương lai, đành phải bác lời kháng nghị. Kháng nghị bất thành!
Hắn cắn rắng, cột dây nội khố lại thành cái nút chết, ừ, như vậy không sợ nữa rồi. Hắn quay người trở lại giường.
Quách Tuyết Liên đã ôm mền gối của mình qua, lên giường rúc vào trong góc, tận khả năng nhường chổ cho Dương Thu Trì, gần như ép sát vào tường.
Dương Thu Trì cười cười: "Em làm gì vậy? Muốn làm thằn lằn ả? Nhích qua đây chút đi!"
"Dạ..." Quách Tuyết Liên vội nhích người ra ngoài một chút.
Lúc này, trăng đã lên cao, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu dịu lên mặt đất. Dương Thu Trì nằm xoay ra ngoài ngủ, nhìn ánh trăng trên đất, nghĩ tới câu thơ của Lý bạch:
"Sàng tiền minh nguyệt quang - nghi thị địa thượng sương" (Trước giường ánh trăng sáng, ngỡ mặt đất phủ sương)!
Thật là có hình tượng. Nhìn ánh trăng sáng, thật nhớ nhà. Hắn nhớ đến cha mẹ ở xã hội hiện đại, à, nếu là lúc này thì họ vẫn còn lâu lắm mới ra đời. Hắn nhớ đến Phùng Tiểu Tuyết, Tống Vân Nhi, Hồng Lăng, Bạch Tố mai, Tần Chỉ Tuệ, đương nhiên còn có Vân Lộ và búp bê bùn Tống Tình). Ai! Lúc này đã qua 200 rồi, bọn họ đã sớm ngọc nát hương tiêu rồi, không biết là có chuyển thế đầu thai đi đâu không nữa.
Rất may là còn Băng nhi, Băng nhi lãnh diễm tuyệt mỹ khiến người ta phải lo tận đáy lòng vẫn còn bên cạnh hắn, chỉ cách vách đây thôi. Nếu lúc này người nằm cạnh hắn là Băng nhi thì hay quá. Nhất định hắn sẽ ôm chặt nàng, hôn từ đầu cho tới gót chân. Băng nhi kiếp trước ở giường ôn nhu như thủy, đôi môi cái lưỡi thơm ngọt của nàng như mỹ tửu, da thịt trắng mịn như phấn dồi, trơn bóng như lụa, gò ngực nhô cao căng cứng và rất đàn hồi, cái bụng bằng phẳng với cái địa phương mê người đó khiến cho hắn nhiều lần quên hết bản thân, thần hồn điên đảo.
Băng nhi, Băng nhi khiến người ta tiêu hồn...
Nghĩ đến Liễu Nhược Băng, Dương Thu Trì cảm thấy tâm tình từ từ an tĩnh. Mệt nhọc cả ngày, cuối cùng hắn cũng tiến nhập vào cơn mộng.
NẠP THIẾP KÝ II