Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Chương 137 138: Đảo Dạ Hương.
- Lão tổ, ta thấy ngươi nên đi vào trong tiểu kiếm đi, ta muốn đi ra ngoài, tiểu Hồng bình thường sẽ không tới quấy rầy ta, hôm nay lại đẩy cửa, cũng không biết là có chuyện quan trọng gì.
- Biết rõ là ngươi nhớ tiểu tình nhân, bản lão tổ đi vào không được sao? Tiểu tu sĩ không có lương tâm, lão tổ ta đúng là hối hận, lúc trước không có cạo chết ngươi, tránh khỏi làm phiền lão tổ!
Hoàng Tuyền lão tổ ngoài miệng tuy mắng rất ác độc, nhưng khoát tay, lại xuất ra một kiện áo giáp màu xám.
- Đây là...
Diệp Không kinh ngạc mở to mắt, lập tức kinh hỉ nói ra.
- Đây là phòng ngự pháp khí dùng Mặc Giao chế thành.
- Đúng nha, đây chính là tâm huyết của lão phu!
Hoàng Tuyền lão tổ bất mãn nói ra.
- Đây là... Pháp khí, hay là linh khí? Pháp bảo?
Sau khi Diệp Không tiếp nhận, phát hiện đồ chơi này nằm trong tay rất mềm, còn rất nhẹ, giống như da gà vậy.
- Ngươi nằm mơ a! Sau khi Kết Đan mới có thể sử dụng pháp bảo, Linh Khí càng đùng nói! Đây là Thượng phẩm pháp khí a, thế nào, ngại không tốt? Không tốt ngươi có thể không dùng, không biết kiếp trước lão phu thiếu nợ ngươi cái gì a?
Hoàng Tuyền lão tổ hùng hùng hổ hổ, thân thể rất nhanh thu nhỏ lại, sau đó định đi vào tiểu kiếm, quay đầu thấy Diệp Không kích động, hắn cũng vụng trộm cười một chút, sau đó tiến vào trong tiểu kiếm.
- Chớ đi a, ta làm sao mặc đây, nhìn có đẹp trai không? Rất giống nội y giữ ấm a, ha ha, cũng không biết có vừa với thân hay không, sau này thân thể của ta lớn lên, nó sẽ tự động tăng lớn không?
Diệp Không hỏi liên tiếp vài vấn đề, Hoàng Tuyền lão tổ lại mắng.
- Chính mình nghiên cứu! Đừng phiền ta a, lão tổ ta muốn đi ngủ, xin nhớ, không có mỹ nữ không nên gọi ta.
Diệp Không đáp ứng một tiếng, cởi bỏ áo khoác, sau đó mặc kiện phòng ngự pháp khí này lên người, dùng linh thức câu thông, phát hiện còn không dùng được, cần phải luyện hóa a.
Bất luận là pháp khí gì, trước khi sử dụng cần phải luyện hóa, chủ yếu là làm cho bảo vật nhận chủ, sau đó người sử dụng mới có thể quen thuộc với bảo vật.
Nói như vậy, càng là pháp khí đẳng cấp cao, thời gian luyện hóa sẽ dài hơn, đương nhiên điều này còn phải căn cứ vào linh lực mạnh yếu của người sử dụng, cuối cùng, nếu như bị người khác đoạt đi, thì thời gian luyện hóa cũng căn cứ theo linh lực mạnh yếu của người chủ trước đó, đây là một chuyện phức tạp.
Mà hộ giáp Mặc Giao nay vừa xuất lô, cho nên không cần xóa nguyên thần nguyên chủ, Diệp Không chỉ cần luyện hóa một chút là được, tốn một hai ngày là xong ngay.
Nhưng Diệp Không lại không có thời gian để luyện hóa, bởi vì hắn cần đi ra ngoài, tiểu Hồng hôm nay đang muốn tiến vào trận, có khả năng là có việc gấp.
Kỳ thật Diệp Không chuẩn bị ngồi xuống ăn xong Tích Cốc Đan, hiện tại tiểu Hồng có việc tới tìm, hắn cũng chỉ có thể sớm xuất quan.
- Ta không có quấy rầy hắn tu luyện a?
Sau khi gõ cửa, trong nội tâm tiểu Hồng luôn bất an, trong nội tâm sợ quấy rầy Diệp Không đang tu luyện.
- Đã qua nửa năm rồi, không biết có xảy ra chuyện gì hay không, chúng ta cũng không biết, ai...
Trần cửu nương thì lo lắng quá nhiều rồi, nhi tử mỗi ngày đều ở nhà, tuy gần ngay trước mặt, nhưng trong lòng của nàng vẫn rất nhớ thương.
- Không xảy ra chuyện gì chứ? Ha ha, kiền nương (mẹ nuôi), nghe ngài nói, hắn là tiên nhân, lại có trận pháp bảo hộ, ai cũng không tiến vào được, làm sao có thể gặp nguy hiểm được chứ?
Lô Cầm cười an ủi.
- Điều này cũng đúng.
Trần cửu nương trong nội tâm an tâm một chút, gật gật đầu, lại oán giận nói ra.
- Vốn tu luyện năm ngày, nghỉ ngơi một ngày không phải rất tốt sao, không nên một lần đi vào là nửa năm như thế chứ.
Lô Cầm cười cười, lại hiếu kỳ hỏi thăm.
- Tiểu Hồng tỷ, vừa rồi tỷ đi gõ của có phản ứng gì hay không? Ta thấy chắc tay của tỷ còn chưa có đụng vào cánh cửa, đã co trở lại rồi!
Tiểu Hồng rất thần bí nói ra.
- Cái trận pháp kia đúng là thần kỳ, đứng ở bên ngoài cửa, dường như có một tầng bảo hộ, cánh tay vừa đặt lên cửa, đã bị ngăn trở, nếu cứng rắn đi vào, còn bị một lực đạo cực mạnh đẩy ra ngoài.
- Thần kỳ vậy sao? Sớm biết như vậy vừa rồi ta cũng đi đẩy.
Lô Cầm mới mười lăm tuổi nên vẫn còn tính tình của tiểu hài tử.
- Ha ha, vừa rồi sao ngươi không đi đẩy? Nếu không hiện tại đi đi?
Tiểu Hồng cười khanh khách trêu đùa.
- Không muốn, coi chừng Diệp Không ca ca đi ra nổi giận đấy.
Lô Cầm lè lưỡi ra, kỳ thật nàng cũng có chút sợ Diệp Không, tuy cho tới bây giờ Diệp Không cũng chưa từng quát tháo hay đánh đập gì nàng, nhưng nàng nhìn thấy Diệp Không nổi giận với người khác, bộ dáng rất đáng sợ.
- Người nhát gan.
Tiểu Hồng nhịn không được chọc giận một câu.
Lô Cầm cười nói.
- Còn nói ta kìa, tỷ sợ hơn đấy chứ, tỷ chỉ gõ cửa một chút, mà bộ dáng đã lo lắng như thế, ha ha.
- Đánh chết ngươi tiểu Cầm, xem ra ta không đánh ngươi không được rồi.
Tiểu Hồng mặt đỏ lên, sau đó dây dưa với Lô Cầm, tiểu nha đầu bị nàng chọc cho cười khanh khách mà cầu xin tha thứ, tiểu Hồng lại không thuận thế không buông tha, bàn tay nhỏ bé tiến vào nách của nàng mà chọc cười.
Nhìn thấy hai nữ hài náo với nhau, Trần cửu nương cũng thả lỏng lo lắng trong lòng, cười nói ra.
- Đừng nói các ngươi, ngay cả ta cũng có chút sợ hắn, ngày đó bảo hắn quỳ xin lỗi Nhị thái thái, nhìn ánh mắt của hắn trừng lên, giống như mắt lão hổ vậy, ha ha.
- Vậy sao di nương không cho hắn nếm thử gia pháp đi?
Tiểu Hồng cười đùa nói ra.
Trần cửu nương còn chưa nói, Lô Cầm đã phản kích trước.
- Tỷ coi chừng hắn đi ra sẽ cho tỷ nếm gia pháp trước đấy.
Tiểu Hồng vốn đã muốn dừng tay, bị Lô Cầm nói chuyện này, lập tức sắc mặt xuất hiện tầng sương đỏ động lòng người, mắng.
- Cô gái nhỏ, dám chọc ta, nói cái gì đó?
Tiểu Hồng và Lô Cầm hai người quan hệ cũng không tệ, nửa năm nay sớm chiều ở chung, cho nên chuyện mình vụng trộm với thiếu gia, tiểu nha đầu Lô Cầm cũng hiểu không ít, nàng dùng sức kẹp lấy cánh tay, học theo âm thanh tiểu Hồng kiều mỵ ỏn ẻn.
- Bát thiếu gia... Xin ngài trách phạt!
Tiểu Hồng mắc cỡ muốn chết, trên mặt đỏ như nhỏ máu, đuổi theo Lô Cầm định hung ác nàng một trận.
Vừa vặn Diệp Không lúc này đi tới, trông thấy tiểu Hồng và Lô Cầm đang chơi đùa với nhau, nữ hài tử phát ra tiếng cười khanh khách động lòng người, mà Trần cửu nương cũng đang ở bên cạnh cười khẽ.
Diệp Không tăng cảnh giới lên, lại có Thượng phẩm phòng ngự pháp khí, tâm tình cũng không tệ, cười đi tới hỏi.
- Vừa rồi ai nói muốn Bát thiếu gia trách phạt nha?
Trông thấy Diệp Không đi tới, hai nữ hài không đánh nữa, tiểu Hồng cười trộm một tiếng, chỉ vào Lô Cầm.
- Tiểu Cầm nói, nàng muốn Bát thiếu gia trách phạt ~~!
Tiểu Hồng cố ý đem từ "trách phạt" kéo ra thật dài, sau đó cười khanh khách.
Kỳ thật trách phạt trong miệng các nàng, cũng không phải trách phạt, mà là Bát thiếu gia dùng cái đồ thối tha của hắn trách phạt, ý từ mờ mịt trong đó, Lô Cầm là cô nương, nào dám nhận thức.
- Ta là học khẩu khí của tiểu Hồng tỷ, là nàng muốn trách phạt.
Trên mặt Lô Cầm cũng nóng rát.
Nữ hài lớn nhanh, nửa năm không thấy, Lô Cầm đã cao không ít, trong khoảng thời gian này học tiểu Hồng rất nhiều, tiểu nha đầu hiểu không ít, cũng biết xấu hổ, trong khóe mắt cũng xuất hiện ngượng ngùng của nữ hài tử, cảm giác càng thêm động lòng người.
Tiểu Hồng không nói ra, nàng đã trở thành nữ nhân chân chính, trong ánh mắt còn mang theo nét câu dẫn động lòng người, mà dáng người càng lồi lõm hấp dẫn, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong vận thành thục và thùy mị.
Diệp Không thấy mà giật mình, vì vậy cười nói.
- Các ngươi không nghe lời, ta sẽ trách phạt cả hai các ngươi.
- Nghĩ khá lắm.
Hai nữ hài đều phun ra một câu.
Trần cửu nương cũng không rõ nghĩa sâu của hai chứ trách phạt, tức giận nói ra.
- Các nàng đều nghe lời lắm, không nghe lời nhất chính là Không nhi, sáu tháng không đi ra... Muốn trách phạt phải trách phạt ngươi.
- Đúng nha đúng nha, nên phạt.
Diệp Không cười đi tới, nhìn bữa sáng trên bàn nói ra.
- Oa, các ngươi đều ăn xong, không chừa cho ta?
- Biết rõ ngươi muốn đi ra, đương nhiên có lưu lại rồi.
Tiểu Hồng bước nhanh đi vào nội thất, sau đó mang theo một đám điểm tâm còn ấm ra ngoài.
- Diệp Không ca ca, ngươi không phải dùng đan dược thay cơm sao?
Lô Cầm ngồi ở đối diện, dùng tay nâng cái cằm, cảm giác này rất hấp dẫn.
- Đồ chơi kia cần trái cây Khang Lương Thụ để luyện, có thể làm no bụng mà thôi, làm sao ngon bằng điểm tâm được chứ?
Diệp Không nhịn không được niết khuôn mặt Lô Cầm một cái, sau đó bốc một cái bánh ngọt hoa quế lên ăn, ăn liên tục hai cái.
- Ăn ngon, nửa năm không có ăn cái gì, cho nên trong miệng nhạt quá.
Diệp Không đã tới Thương Nam đại lục ba năm rồi, nhưng cái tật lưu manh không sửa, đi đường tuyệt đối không đi thẳng tắp, trong miệng cũng tuyệt đối không thiếu lời thô tục.
Cũng may tất cả mọi người đã quen, coi như không nghe thấy mới tốt.
Thấy Diệp Không ăn ngon, Trần cửu nương cũng rất vui vẻ, đưa qua một chén nước, hiền lành nói ra.
- Ăn từ từ, đừng để nghẹn đấy.
- Ân.
Diệp Không cũng muốn ăn đã thèm mà thôi thế nhưng vừa nếm mấy khối rồi dừng lại.
- Ăn thêm đi!
- Ah, không, giữ lại để buổi trưa còn ăn thịt chứ!
Diệp Không ăn, cũng không phải vì đói bụng, mà là vì ánh mắt của ba người nhìn chằm chằm vào, thật sự không có ý tứ, Diệp Không lao miệng một cái, lúc này mới hỏi.
- Tốt rồi, nói đi, bảo ta đi ra là có chuyện gì, có phải là xảy ra biến cố gì hay không?
- Là như thế này.
Lô Cầm niên kỷ tuy nhỏ, nhưng suy nghĩ rành mạch, tự thuật nguyên vẹn, cho nên do nàng nói.
Nàng cũng không có sốt ruột nói vào chính đề, nàng trước tiên đem các chuyện xảy ra trong nửa năm nay ở Diệp phủ nói qua một lần.
- Không thể ngờ là Nhị thái thái chết đi, cuối cùng lại tiện nghi cho Cửu phu nhân.
Diệp Không cũng không nghĩ tới Diệp Hạo Nhiên lại cho lão bà tuổi trẻ nhất lên cầm quyền.
Kỳ thật những phu nhân này có chút mâu thuẫn với Diệp Không, nhưng sau khi Tam thái thái chủ động quan hệ gần hơn với Diệp Không, mà Tam thái thái đương quyền thì một nhà Diệp Không mới có lợi.
Cửu phu nhân thì không như thế, hơn nữa bề ngoài giống như không thích nhìn thấy Diệp Không, đến nay cho tới bây giờ không có đến bên này lần nào, cho nên đây xem như là một tin tức xấu.
Nhưng cũng có chút tin tức tốt, đó là sau khi Trần Thanh Phương chết, triều đình lại phái tới một thành thủ hoàn toàn mới, mà thành thủ này rất biết điều, cả ngày vui tươi hớn hở, việc lớn việc nhỏ đều đến Diệp phủ thương lượng, cảm giác hắn giống như đệ tử Diệp gia vậy.
Triều đình làm ra loại tư thái hiền lành này, đó là bởi vì Man tộc đã rục rịch, biên cảnh tùy thời phát động chiến tranh, hoàng đế bệ hạ không dám vào lúc này khai đao với Diệp gia.
Xem ra chiến tranh đối với dân chúng không có chỗ tốt, nhưng đối với Diệp gia mới có lợi, đánh càng lâu càng thân thiết, hoàng đế lại không có khả năng ra tay với Diệp gia.
- Ta biết rồi.
Diệp Không gật đầu.
- Lại nói, trước mắt xảy ra chuyện gì.
- Chuyện này cũng là vì Cửu phu nhân lên cầm quyền.
Lô Cầm lại giảng thuật.
- Tam thái thái tạm thời cầm quyền một tháng, nàng đồng ý cho tiểu Hồng chuyển tới bên chúng ta, làm nha hoàn thiếp thân của kiền nương, về sau Cửu phu nhân lên cầm quyền, nàng cũng không có hỏi tới chuyện này, mấy tháng gần đây, cũng rất bình thường.
- Nhưng ngày hôm qua, Cửu phu nhân không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới tiểu Hồng, nói tiểu Hồng tỷ là tâm phúc của Nhị thái thái, không thể để nàng thanh nhàn được, nhất định phải xử lý, phạt nàng đi làm tạp vụ ở Thanh Khiết Phòng.
Thanh Khiết Phòng, đây chính là nơi người hầu làm vệ sinh, phụ trách vệ sinh trong phủ, cái gì quét rác, lau mấy cửa sổ lớn, thu tất cả rác rưởi ở các phòng, dù sao thu gom rác rưởi cũng rất mất mặt.
Tiên nhân cái bản bản, dám cho nữ nhân của lão tử đi quét rác? Diệp Không nhướng mày, hỏi.
- Ngươi vì cái gì không nói cho nàng, ngươi đã được ta thu làm thị thiếp?
Nói như vậy, thị thiếp không cần làm tạp vụ, là nữ nhân được chủ nhân sủng hạnh qua, địa vị cao hơn so với nha hoàn bình thường nhiều, không cần phải tham gia lao động, thậm chí có thể có được tiểu viện của mình.
Chủ tử ở đây đương nhiên là Diệp Hạo Nhiên, tất cả nha hoàn được các thiếu gia sủng hạnh không có đãi ngộ này, nếu như truyền đi còn bị trách phạt.
Nhưng Diệp Không cũng không phải thiếu gia bình thường, hắn mới không sợ những chuyện đó, ai dám trách phạt lão tử, ngươi thử xem nào? Diệp Hạo Nhiên không ở nhà, Diệp Không đã biến mình thành chủ tử, cho dù Diệp Hạo Nhiên trở lại, hắn cũng không sợ, dựa vào cái gì ngươi có thể chơi, lão tử không thể chơi, ngươi chơi nhiều như vậy, lão tử chỉ cần chơi một người!
Diệp Không ý tứ, đoán chừng Cửu phu nhân không rõ tình huống, khi tiểu Hồng đi thông báo cho Cửu phu nhân, nói đã là thị thiếp của Bát thiếu gia, ngươi có an bài thì đi tìm Bát thiếu gia mà nói.
Nhưng kế tiếp, tiểu Hồng nói lời này, lại làm cho Diệp Không nổi trận lôi đình, không phải là Cửu phu nhân không rõ tình huống, mà là đang nhắm vào mình.
Tiểu Hồng nói ra.
- Nô gia cũng không nói mình là thị thiếp của Bát thiếu gia, trong lòng nô gia chỉ nghĩ, ta cũng không phải người không chịu khổ được, cho nên ra tí sức, làm chút tạp vụ mà thôi, ta còn có thể làm, không cần phải quấy rầy Bát thiếu gia ngài tu luyện, nhưng ai biết...
Lô Cầm tiếp lời, cả giận nói ra.
- Ai ngờ người quản lý Thanh Khiết Phòng chính là Mã tỷ, nhớ chuyện bị thiếu gia đánh nàng, tiểu Hồng tỷ vừa đi, nàng đã an bài tiểu Hồng tỷ đi làm Đảo Dạ Hương ở tất cả các phòng.
- Đảo Dạ Hương!
Diệp Không lửa giận ngút trời, vỗ bàn một cái thật mạnh.
- Con mẹ của nàng! Lão tử sẽ cho nàng ta ăn Đảo Dạ Hương!
Đảo Dạ Hương, thật ra là cách gọi cho êm tai, kỳ thật chính là chà rửa bồn cầu, Cửu phu nhân bổ nhiệm Mã tỷ làm quản sự, Mã tỷ lại bảo tiểu Hồng đi rửa bồn cầu, đây có thể nói là muốn trả thù Diệp Không.
Toái Càn Khôn
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --