Số lần đọc/download: 846 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:13:20 +0700
Chương 87: Sở Mạnh, Đây Là Bảo Bảo Của Chúng Ta
Cô gái này bỏ trốn thật!
Chẳng lẽ cái mà cô gọi theo đuổi là anh phải từ Luân Đôn về nước sao? Có cần thiết tính kế anh về nước như vậy không chứ? Sau khi biết cô đã về nhà an toàn, ngày đêm anh không ngừng làm việc việc, cuối cùng xử lý xong các hợp đồng rồi bay về nước.
Cô gái này, dám đối xử với anh như vậy. Đợi lát nữa về nhà anh nhất định sẽ đánh cô một trận, không, anh phải nhốt cô trong phòng mấy ngày mấy đêm không cho ra, để xem cô có còn kiêu ngạo nữa được không.
Vào đại sảnh sân bay, Sở Mạnh đeo kính mát lên, thoải mái bước về phía cổng ra.
"A......" Một bé gái không để ý, đâm sầm vào anh rồi ngã xuống đất: "Huhuhu… " Ngay sau đó tiếng khóc nũng nịu từ trên mặt đất truyền lên.
"Người bạn nhỏ, con có sao hay không?" Thân thể cao lớn của Sở Mạnh ngồi xổm xuống đỡ bé gái ngồi dưới đất khóc đến rối tinh rối mù dậy.
Bé gái khoảng bốn tuổi, tóc hơi xoăn làm nổi bật lên đôi mắt to tròn, cái mũi cao đáng yêu, còn có cái miệng nhỏ xinh, rõ ràng dễ thương như công chúa nhỏ lại khóc nước mắt lưng tròng làm người ta nhìn thấy thật là đau lòng.
Ngay cả Sở Mạnh luôn không lộ cảm xúc ra ngoài, đối với người ngoài luôn lạnh nhạt lại không nhịn được ôm lấy bé gái nhỏ: "Ba mẹ con đâu?" Không biết vì sao, tiểu cô nương này khiến anh cảm thấy rất quen thuộc! Quen thuộc như đã biết rất lâu rồi.
"Chú à, con không có ba." Hai tay mũm mỉm của bé gái lia lịa lau nước mắt trên mặt, đôi mắt to vẫn chăm chú nhìn chú ôm cô, một chút sợ đối với người lạ cũng không có. Chú này rất đẹp trai, nếu như ba cô đẹp như vậy thì quá tốt.
"Vậy mẹ con đâu?" Sở Mạnh không có hỏi nữa, dù sao cũng là chuyện người ta. Hơn nữa một đứa bé còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, có thể hỏi gì đây? Nhưng một bé gái không thể nào xuất hiện một mình ở sân bay, có lẽ là lạc người nhà rồi.
"Mẹ con ở phía sau." Tuyệt không sợ người lạ, cô ôm cổ Sở Mạnh, cô nhìn qua nhìn lại nhưng sao lại không thấy mẹ vậy?
"Chú dẫn con tới chỗ phát thanh tìm mẹ được không?" Người nhà cô bé này chắc đang lo lắng lắm?
"Cám ơn chú!" Tiếp tục ôm chú cao lớn, cô gái nhỏ lại cười rất ngọt ngào, cô bé đối với độ cao của mình bây giờ cực kỳ hài lòng. Mẹ thấp như vậy, cô đều không có cơ hội giống như bạn khác có thể cưỡi ngựa lớn, mặc dù mẹ nói con gái phải lịch sự một chút, không thể cưỡi. Nhưng cô nhìn thấy người ta đều có ba ôm thật cao, cô chỉ là hâm mộ thôi!
Sở Mạnh nhìn gương mặt vui vẻ của bé gái, cũng không biết trẻ con bây giờ ra sao? Đối với người lạ một chút đề phòng cũng không có, bọn họ chưa từng gặp mặt nhưng cô bé đều để anh ôm suốt. Nếu như con trai anh thì anh đã lo lắng rồi. Thật may là Tiểu Bá Vương bọn họ từ nhỏ đã không thích người khác đến gần.
"Điềm Điềm...... Điềm Điềm......" Một giọng nói nôn nóng truyền tới, Sở Mạnh dừng bước. Có phải mẹ bé gái này không?
"Chú ơi, mẹ con tới." Cô gái nhỏ ở trên cao rất nhanh phát hiện mẹ.
"Mẹ, con ở đây." Quơ quơ tay nhỏ cực kỳ hưng phấn, Sở Mạnh theo hướng cô bé nhìn sang, một cô gái tóc dài xõa vai đang kéo một hành lý nhìn quanh khắp nơi.
"Cục cưng của mẹ. Con chạy nhanh như vậy làm gì? Mẹ lo lắng gần chết." Nghe được tiếng gọi của con gái, cô gái tóc dài chay thật nhanh qua bên này lại phát hiện con gái mình đang ở trong lòng một người đàn ông to lớn.
"Điềm Điềm, xuống đây. Sao con lại tùy tiện để người lạ ôm chứ? Nếu là người xấu thì làm sao bây giờ?" Còn chưa tới nhìn mặt người đàn ông kia cô liền đưa tay muốn kéo con gái mình xuống.
"Mẹ, chú ấy không phải người xấu. Chú muốn dẫn con đến chỗ phát thanh tìm mẹ." Cô gái nhỏ cũng không lập tức xuống, ngược lại còn lại chặt cổ Sở Mạnh.
"Này, anh nhanh thả con gái tôi xuống, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát." Điền Mật ngẩng đầu lên, hất nửa tóc dài che mặt ra phía sau, vươn tay muốn cướp lại con gái. Lúc vươn tay ra lại sững sờ cả người.
Ơ? Anh ta không phải là tổng giám đốc Sở Thành sao? Tại sao lại ở chỗ này? Còn ôm con gái của cô?
Sở Mạnh rốt cuộc cũng thấy rõ mặt cô gái hung dữ này, là cô? Thật là khéo! Vốn là anh chẳng quan tâm tới phụ nữ khác trừ vợ mình, huống chi cô gái này trước kia cũng chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty. Nhưng mà vì người nào đó từng có thời gian tới Sở Thành dạo chơi cho nên anh mới nhớ cô gái gọi là Điền Mật này.
"Điền Mật, đây là con gái cô sao?" Nhìn vẻ mặt cô khi thấy anh chẳng khác nào gặp ma, Sở Mạnh nhìn bé gái trong lòng mình rồi nhìn Điền Mật.
"Hả?" Điền Mật lập tức ngây ngẩn cả người. Anh gọi cô là Điền Mật? Anh ta biết tên cô ư? Tổng giám đốc cao cao tại thượng của Sở Thành biết tên cô?
"Tôi hỏi cô, đứa nhỏ này là con gái cô sao? Cô đã kết hôn?" Sở Mạnh nhíu mày. Cô gái này nhìn sao lại nhìn giống như ngốc vậy? Cũng không biết năm đó sao A Tự lại thích cả ngày lẫn đêm đi tìm cô ta. Sau đó lại không ở bên nhau là vì bộ dạng ngây ngốc này sao?
"Tổng giám đốc Sở......" Điền Mật lắp bắp nói không ra lời. Anh ta đang nói gì? Hỏi cô đã kết hôn chưa? Con gái? Kết hôn? Không được, cô phải lập tức chạy xa người này, quá nguy hiểm! Cô không thể mắc lỗi được.
"Thật xin lỗi, chúng ta đang bận, phải đi rồi. Điềm Điềm, nhanh lên, chào tạm biệt chú đi!" Điền Mật từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, kéo con gái không chịu xuống vội vã rời đi. Cô làm sao có thể quên chứ? Anh ta cùng người kia là bạn thân! Cô không muốn dính dáng gì đến hắn ta, cho dù là bạn bè hắn, cô cũng tránh thật xa.
"Tạm biệt chú!" Xa xa còn truyền tới lời tạm biệt ngọt ngào của bé gái. Nụ cười kia khiến lòng Sở Mạnh chấn động, giống, quá giống! Chẳng lẽ......
Đời này có chuyện gì là không thể chứ? Hahaha! A Tự, cậu cũng bị tôi nắm trong tay rồi sao?
Không trách được lại bỏ chạy nhanh như vậy. Sợ anh phát hiện sao?
Không chút do dự, Sở Mạnh ra khỏi sân bay. Thời tiết rất tốt, tâm trạng của anh cũng rất tốt!
Cảm xúc vui vẻ của Sở Mạnh chỉ duy trì đến khi về nhà.
Khi anh mở ra cửa nhà, cho là cô sẽ như trước đây, không ở phòng sách thì ở phòng giải trí nghe nhạc, nếu không thì đã đi ngủ. Nhưng bây giờ đã quá giờ ngủ trưa rồi không phải sao?
Lầu trên, lầu dưới, trong phòng, ban công cũng không có. Rất tốt, vô cùng tốt! Muốn anh theo đuổi vậy sao? Anh theo đuổi! Ngàn vạn lần đừng để anh bắt được nhanh như vậy, nếu không anh sẽ ăn cô sạch sẽ!
Cho đến khi lái xe tới Quan gia, vợ chồng Quan Minh Quyền nhìn thấy anh chẳng khác nào người ngoài vũ trụ, chỉ thiếu cằm chưa rớt xuống thôi.
"Sở Mạnh, hôm trước Ngưng Lộ đã đón Tiểu Bảo Bối về rồi. Bọn họ không ở nhà sao?" Vẫn là Đàm Lệ Hoa phản ứng kịp. Cẩn thận từng li từng tí nhìn mặt con rể xanh mét, còn phải hỏi sao? Nếu như ở nhà thì anh còn cần phải đến tìm sao? Con gái ngoan của mẹ, con không thể để mẹ bớt lo chút sao? Chẳng hiểu gần đây nó bị cái gì mà luôn làm chuyện không đầu không đuôi.
Rõ ràng đã nói muốn ở Luân Đôn chơi đã rồi mới về, kết quả đi không tới nửa tháng đã về. Hơn nữa chân trước vừa về không bao lâu, Sở Mạnh lại về theo. Có phải lại cãi nhau rồi không? Không thể nào!
Nhưng bà không dám mở miệng hỏi Sở Mạnh, nhìn dáng vẻ nó tức giận không ít đâu. Con gái mình sao lại có bản lĩnh như vậy chứ?
Phần 2
"Con sẽ đi tìm cô ấy! Nếu như cô có về nhớ báo con biết." Nhìn vợ chồng Quan Minh Quyền không giống như đang nói dối, Sở Mạnh nói vài câu rồi đi.
Nhưng mãi cho đến trời tối rồi lại sáng, vậy mà anh vẫn chưa tìm được bóng dáng hai mẹ con cô. Ở trên địa bàn A Tự lại không tìm được người sao? Làm sao có thể chứ? Trừ phi có người cố ý giấu giếm.
Vì tìm vợ và con trai mà Sở Mạnh đã vài ngày không có ngủ ngon, anh ngồi một mình trong thư phòng, cầm trong tay điện thoại di động nghĩ đến từng khả năng.
Đều nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, ở trong thành phố này, nơi an toàn nhất anh nghĩ tới cũng chỉ có một.
Như đã có được đáp án, Sở Mạnh lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Đại trạch Tống gia nằm ở vùng ngoại ô rộng hơn nghìn mét vuông. Trên căn bản mọi người nhà họ Tống đều ở một nhà, được xem là bốn thế hệ sống chung với nhau.
Người giúp việc thấy Sở Mạnh đến lập tức vào nhà thông báo. Sở Mạnh dừng xe xong vừa xuống thì trưởng bối Tống gia Tống Chi Đường nở nụ cười đứng trước cửa lớn đón anh.
Thân hình Tống Chi Đường cao lớn, mặc dù đã hơn 70 tuổi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, vẫn phong thái bá chủ như xưa. Thấy Sở Mạnh xuống xe lập tức chào đón.
"Ông nội Tống, đã lâu không gặp." Sở Mạnh chào hỏi Tống Chi Đường.
"Sở Mạnh, đã lâu không gặp con. Hôm nay khó có dịp tới đây, uống với lão già này vài chén được chứ?" Tống Chi Đường cười to. Đối với hai đứa bạn tốt của cháu trai, ông rất thích.
"Dạ được! A Tự về chưa ông?" Sở Mạnh cùng Tống Chi Đường đi vào đại sảnh.
"Con cũng không phải không biết, tiểu tử này ước gì ra khỏi nhà không trở về nữa, làm sao có thể sẽ về sớm như vậy? Nhưng mà mới vừa rồi ông đã nói quản gia gọi điện thoại cho nó lập tức về rồi. Đúng rồi, sao không dẫn tiểu bảo bối nhà con tới đây?" Tống Chi Đường rất thích tiểu ác bá Sở Trí Tu, đáng tiếc A Tự nhà bọn họ chẳng giống Sở Mạnh chút nào, đừng bảo là con, ngay cả đối tượng kết hôn cũng không có. Cũng không biết nó đang bận cái gì, giới thiệu với nó không biết bao nhiêu danh môn thục nữ đều chẳng giải quyết được gì. Muốn cho ông ôm chắt trai thì chẳng biết đến khi nào nữa.
"Ông nội Tống, có lẽ rất nhanh ông có thể ôm cháu rồi." Ngưng Nhi không có ở nhà họ Tống sao? Sở Mạnh vừa tán gẫu với Tống Chi Đường vừa nghĩ tới các khả năng. Cô có thể trốn đi đâu chứ? A Tự, cậu đừng ép tôi nổi nóng! Chó mà nổi nóng thì có thể làm những chuyện không tưởng đó!
"Các con thường gặp nhau, con nói với nó chút đi."
Không cần nói chứ? Nếu tối nay anh không có được đáp án anh muốn, vậy ngày mai ông nội Tống lập tức sẽ có cháu gái để gọi.
Tống Tử Tự sau khi nhận được điện thoại trong nhà không tới nửa tiếng đã về đại trạch Tống gia. Nếu như lúc ấy quản gia gọi cho anh nói người nào Tống gia ngã bệnh, đoán chừng anh cũng không về nhanh như vậy.
Nhưng Sở Mạnh lại đến nhà tìm anh? Chuyện này tuy lớn mà nhỏ! Anh không thể không chạy về.
"Mạnh, sao lại đến nhà tìm mình?" Ở bên ngoài hàn huyên một lát với Tống Chi Đường, Lão Thái Gia vì nhớ một bầy chim nuôi trong vườn hoa nên cho người dẫn Sở Mạnh đến phòng sách A Tự ở lầu hai rồi đi.
Nhà họ Tống, trước kia Sở Mạnh thường tới đây cho nên cũng đã rất quen, cũng không để ý chờ lâu như vậy.
"Cậu nói đi?" Sở Mạnh ngồi trên ghế sa lon, yên lặng nhìn Tống Tử Tự đẩy cửa vào, sau đó ném áo khoác trên tay vịn ghế sa lon.
"Mạnh, gần đây mỗi ngày mình đều có hai cuộc giải phẫu, đứng đến nỗi hai chân run bần bật rồi. Bận đến nỗi mình cũng sắp nhập viện luôn. May là cậu tới kịp thời, nếu không mình phải lo mấy cuộc giải phẫu chiều nay rồi." Người nào đó nói thật nghiêm túc, ngay cả một chút áy náy trên mặt cũng không có.
"Khi nào thì thể lực cậu kém như vậy? Hai cuộc giải phẫu là có thể khiến chân bác sĩ Tống nhũn ra, không phải quá vô dụng rồi chứ." Muốn nói sang chuyện khác hả?
"Ha ha...... Mạnh, không nên nói như vậy. Sự hữu ích của mình không nhất định ở trong phòng giải phẫu mới có thể hiện ra." Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông chứ? Tống Tử Tự, mày chọc ai không chọc lại đi chọc con sư tử này chứ.
"Ngưng Nhi ở đâu?" Hai tay Sở Mạnh ôm ngực bình tĩnh nói. Anh cũng không có nhiều thời gian cười ha hả với cậu ta như vậy. Không cần cậu ta trả lời anh cũng biết đáp án. Trừ A Tự, không ai có thể giấu hai mẹ con mà khiến anh không tìm được.
"Mạnh, không phải Ngưng Lộ ra nước ngoài cậu sao? Trở về lúc nào? Mình không biết nha!" Hai tay mở ra, bác sĩ Tống thật là vô tội.
"Tự, không nên ép mình. Cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy." Lạnh lùng nhìn anh, Sở Mạnh vẫn không nhúc nhích. Mấy cái mánh khóe này của cậu ta không thay đổi được sao? Dùng nhiều đến nỗi anh chán ngấy rồi.
"Mạnh, mình không biết thật!" Uy hiếp anh? Biết anh cũng sẽ không nói. Anh cũng không tin, bây giờ đang ở trên địa bàn nhà họ Tống, Mạnh có thể làm gì anh chứ? Đánh nhau cũng không nhất định anh sẽ thua, huống chi chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, mọi người Tống gia nhất định sẽ đứng sau lưng Thái Tử Gia anh. Mạnh quá lỗ rồi.
"A Tự, cậu nói lại lần nữa cậu không biết đi." Cuối cùng Sở Mạnh đứng lên, đi tới bên cạnh Tống Tử Tự khom lưng xuống, hai tay chống trên tay vịn ghế sofa.
"Mạnh, không cần dựa gần như vậy. Người không biết sẽ cho rằng quan hệ chúng ta không bình thường đó." Tống Tử Tự vẫn còn cười, có điều mắt người nào đó đã bốc lửa rồi. Anh có chơi hơi quá không? Nhưng ai bảo anh đã đồng ý với Ngưng Lộ rồi chứ? Làm người không thể thất tín.
"Tự, cậu muốn giả bộ với mình tới cùng sao?"
"Mình không có."
"Được, cậu không chịu nói chứ gì? Vậy mình đi tìm ông nội nói chuyện." Sở Mạnh đứng thẳng người đi ra ngoài. Anh cũng không thích ép buộc người khác.
"Mạnh, chờ một chút." Tìm ông nội anh sẽ có chuyện gì tốt? Cái đầu linh hoạt của Tống Tử Tự không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc anh thua chuyện gì trong tay Mạnh không đây? Sao anh lại không nhớ ra thế này?
"Mình ở sân bay gặp Điền Mật." Lúc mở cửa phòng sách, Sở Mạnh dừng bước nói.
Điền Mật? Cô gái có nụ cười ngọt ngào, mỗi lần cùng anh đi ra ngoài đều giống như con mèo nhỏ tham ăn sao? Bọn họ đã nhiều năm không có liên lạc rồi sao? Kể từ lần mất khống chế phá vỡ cấm kỵ đó, cô cũng cách xa anh, không còn có bất kỳ liên lạc nào.
Nếu cô không muốn có bất kỳ liên lạc nào với anh, vậy anh cũng không tiện đi ép buộc người ta chứ? Tình yêu nam nữ vốn chính là chuyện hai bên tình nguyện. Không thể nào vì anh và cô xảy ra quan hệ mà trói buộc cô lại được.
Năm đó cô chủ động rời đi, không phải là nói rõ không muốn ở bên anh sao? Dù thế nào đi nữa anh cũng chưa từng cho ai bất kỳ hứa hẹn nào cả. Đi thì đi đi!
Nhưng hôm nay Mạnh lại lần nữa nhắc tới cô khiến anh không tự chủ được nhớ lại những ngày thoải mái, vui vẻ đã qua. Chuyện đã lâu như vậy nhưng anh lại nhớ rất rõ ràng.
"Cô ấy, có quan hệ gì với mình sao?" Giọng anh không được tự nhiên, Tống Tử Tự cố gắng để giọng mình nghe thật bình thản. Nhưng hình như có gì không đúng. Tại sao đột nhiên Mạnh lại nói tới cô ấy?
"Cô ấy có con gái, mình không biết có quan hệ gì với cậu không." Tin tức này đủ chấn động rồi chứ?
"Con gái......" Lần này bác sĩ Tống nghe xong thì ngây ngẩn cả người. Trong những năm tháng phong lưu của anh chưa từng có sai lầm. Một lần duy nhất là ở trên người cô gái đó, nhưng lúc đó anh có để cô uống thuốc, chẳng lẽ cô không có uống? Đây cũng không phải là tin tức tốt!
"Nếu như cậu không muốn cho ông nội biết nhanh như vậy, không phải chúng ta nên trao đổi chút thông tin sao?" A Tự, sẽ không có ai luôn để cậu tính kế mãi vậy đâu.
Được, rất tốt! Mạnh, xem như cậu lợi hại. Ngưng Lộ, xin lỗi em. Anh cũng không còn cách nào khác!