Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
, Chương 165-166
Đêm đó, Tần Thiên cùng năm vị lão bản thảo luận đến lúc trăng treo giữa trời cao thì mới rời đi
Trên đường về, Lâm Vĩnh nói với Tạ Đình Quân:
- Không ngờ kế hoạch công tử tỉ mỉ bố trí lại bị tiểu nha đầu kia phá giải dễ dàng như vậy. Không biết chuyện này có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của công tử?
Dưới ánh trăng, Tạ Đình Quân cho ngựa chạy chậm, bên đường là những lầu son gác tía, từ cao chiếu xuống những ánh đèn lồng ái muội. Có nữ tử ở trên lầu vẫy khăn với hắn, tiếng cười như chuông bạc, hương thơm son phấn nồng nàn tràn tới.
Tạ Đình Quân ngẩng đầu nhìn phía đám nữ tử phấn son lòe loẹt mỉm cười, chờ đến khi bọn họ nhiệt tình vẫy gọi thì hắn lập tức cảm thấy thật vô vị. Quay đầu đi, cũng không nhìn lại lấy một lần
- Tuy rằng Trang Tín Xuyên mất đi vị trí đương gia nhưng Lâm tổng đốc và Hồ tri phủ cũng không muốn buông tha miếng thịt béo này. Muốn gây dựng thế lực khác có thể cạnh tranh với Thịnh Thế. Nếu thực sự để bọn họ làm được thì bọn họ sẽ kiếm được số lợi không nhỏ từ trà, với Ngũ hoàng tử mà nói sẽ như hổ thêm cánh. Tam gia nếu giao chuyện này cho ta thì là vì tin tưởng ta, ta sẽ làm thỏa đáng vì hắn
- Cho nên công tử cố ý sai người đưa cho chưởng quầy của Âu Dương lão bản kế hoạch nhìn thì inh nhưng thực ra lại rất nguy hiểm này. Thúc đẩy liên minh của bọn họ sau đó đem việc này nói cho Tri phủ đại nhân biết, đưa cơ hội này cho bọn họ. Sau đó công tử tung tin đồn muốn làm ăn, buôn trà khiến bọn họ tới mượn sức để tạo áp lực ép Thịnh Thế thỏa hiệp. Đến lúc đó công tử sẽ liên hợp với Thịnh Thế mà nhắm vào điểm yếu của liên minh mà đả kích. Nếu kế hoạch chu đáo thì có thể giúp công tử kiếm số bạc lớn, càng được Tam gia coi trọng, còn có thể khiến Hồ Lâm bị đả kích. Đúng là nhất cử lưỡng tiện! Cũng không ngờ nha đầu kia lại lợi hại như vậy, chỉ liếc mắt mội cái đã nhìn ra sơ hở của bọn họ. Nay còn dỗ cho ngũ đại Trà Hành phục tùng nàng. Nếu áp lực không còn sao bọn họ đồng ý cho công tử gia nhập?
Lâm Vĩnh nhìn vẻ mặt thoải mái của Tạ Đình Quân mà khó hiểu:
- Vì sao công tử không hề lo lắng?
Tạ Đình Quân nhìn bóng đêm nặng nề phía trước, trong đầu hiện ra đôi mắt thông minh của tiểu thư, chỉ cảm thán nói một câu:
- Trang phủ đúng là có phúc ấm tổ tiên, không biết tìm đâu ra nha đầu như vậy. Nếu không nhờ thế thì chỉ dựa vào đại thiếu gia tàn tật, nhị thiếu gia ngu xuẩn kia, sớm đã thất bại thảm hại?
Gió đêm thổi tung tóc hắn, thổi trường bào hắn bay phấp phới, hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, vẻ mặt kiêu ngạo
- Nữ tử như vậy không nên ở bên một phế nhân, nàng xứng đáng với một nam nhân tốt hơn
Hắn quay đầu, lấy roi ngựa chỉ vào Lâm Vĩnh:
- Ngươi xem đi, Thịnh Thế nhất định sẽ để Tạ gia chúng ta gia nhập bởi vì ta nhìn ra, nha đầu đó là nữ tử có dã tâm
Hắn cười to hai tiếng, hào khí tận trời:
- Cũng chỉ có nữ tử như vậy mới xứng làm thê tử của Tạ Đình Quân ta
Tiếng cười mạnh mẽ vang vọng trong đêm đen như làm chấn động màn đêm. Sự tự tin này như có thể thổi bay mọi thứ, khiến Lâm Vĩnh e ngại
Nhưng Lâm Vĩnh cũng không nghi ngờ lời chủ tử, chủ tử tuy nhìn có vẻ cuồng vọng nhưng cũng không phải là không có cơ sở. Phàm là những gì hắn đã lập chí phải có được thì hắn sẽ tính kế cẩn thận, vô cùng chắc chắn. Cho nên đến giờ, hắn vẫn chưa từng thấy chủ tử thất bại
Giờ, nếu chủ tử nói đại thiếu phu nhân Trang phủ sẽ thành thê tử của hắn thì Lâm Vĩnh tuyệt đối tin tưởng, không lâu nữa, đại thiếu phu nhân Trang phủ sẽ thành Tạ gia Nhị thiếu phu nhân.
Đó là chuyện không thể nghi ngờ
Nửa tháng sau, trà thương các nơi tiến vào Dương thành bắt đầu thu mua trà. Bọn họ tiến vào Dương thành thì nhận được một tin tức. Ở con phố phồn hoa nhất Dương thành có một hoạt động là “Hội chợ triển lãm trà thu Dương thành”. Nơi đó bao gồm lục đại Trà Hành ở Dương thành, bao gồm cả Thịnh Thế và hơn 10 Trà Hành lớn, nhỏ ở các trấn lân cận. Trước kia, bọn họ phải mất nhiều thời gian chạy ngược chạy xuôi để chọn lựa nhưng hôm nay chỉ cần ở một chỗ đã có thể so sánh tất cả các loại trà, đây là việc rất tiện cho các khách thương. Với hoạt động này, các khách thương đều rất khen ngợi
Ở đây, bất luận là Trà Hành lớn hay Trà Hành nhỏ, chỉ cần tuân thủ quy tắc thì cơ hội xuất đầu lộ diện đều như nhau. Chỉ xem ngươi có bản lĩnh để làm ăn hay không mà thôi. Trong hội chợ triển lãm nhốn nháo, các Trà Hành đều dùng đủ mọi các để chào mời khách, cạnh tranh vô cùng khốc liệt nhưng chính như thế lại khiến mọi người đều kích động, tích cực hơn.
Tần Thiên phái người đem chuyện ở đây truyền ra ngoài với tốc độ nhanh nhất, hơn nữa, các khách thương truyền tai nhau, kết quả, trà thương đến Dương thành càng ngày càng nhiều. Thậm chí không ít các Trà Hành ở các châu, huyện lân cận cũng đến xin gia nhập triển lãm. Với điều này, Tần Thiên vẫn đồng ý nhưng điều kiện tiên quyết là, mọi Trà Hành dù lớn hay nhỏ, đã tham gia triển lãm thì phải tuân thủ quy tắc. Một khi phát hiện có cạnh tranh không lành mạnh thì Trà Hành đó sẽ vĩnh viễn không thể tham gia triển lãm
Bởi vì triển lãm này rất mới mẻ cũng rất tiện lợi, cũng vì để cho khách thương có nhiều sự lựa chọn nên được bọn họ rất ưu ái. Chẳng những hấp dẫn nhiều khách thương đến mà còn kích thích bọn họ đặt mua hàng. Sau khi kết thúc triển lãm, Tần Thiên tính sơ sơ cũng thấy lần này trà thu ở Dương thành bán ra tốt hơn năm ngoái nhiều. Thịnh Thế cũng không vì cho người khác cơ hội mà tổn thất, ngược lại vì cạnh tranh này mà bán được càng nhiều trà, được càng nhiều lợi ích.
Ngũ đại Trà Hành cũng vì vậy mà buôn bán lời không ít. Năm vị lão bản không tốn nhiều công sức nhưng lợi ích thu được còn lớn hơn việc liên minh gì gì đó thật tốn công tốn sức. Nhớ tới bọn họ thiếu chút nữa rơi vào cảnh nước sôi lửa bòng mà đều lén lau mồ hôi lạnh. Cũng vì thế mà càng cảm kích Tần Thiên.
Chuyện đời là vậy, mọi người đều cảm kích người đem lại lợi ích cho bọn họ mà oán hận những người làm tổn hại lợi ích của mình
Đợi sau khi vụ trà thu kết thúc, mọi người đều cảm nhận được sự ưu việt của triển lãm đều tỏ ý muốn năm sau cũng tiếp tục làm như vậy. Từ đó đưa ra đề nghị thành lập Trà thương hội, mà hội trưởng Trà thương hội, tất cả mọi người đều nhất trí đề cử Tần Thiên, không có dị nghị gì.
Sau khi triển lãm trà thu oanh oanh liệt liệt kết thúc, thời tiết càng lúc càng lạnh, mùa thu cũng bắt đầu
Sáng hôm đó, xe ngựa của Tần Thiên và Trang Tín Ngạn vừa đến cửa lớn Trà Hành, Từ chưởng quầy, Lý chưởng quầy đều dẫn công nhân ra đón. Bọn họ xếp làm hai hàng ở hai bên cửa, nhìn thấy Tần Thiên và Trang Tín Ngạn xuống thì đều cúi đầu đồng thanh hô:
- Thỉnh an đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân.
Ai nấy đều rất cung kính, không kém trước kia thỉnh an Đại phu nhân là mấy
- Mọi người ngày mới tốt lành. Sắp đến tết Trung thu rồi, mọi người cố gắng làm việc, tranh thủ kiếm hồng bao về cho gia đình. Tần Thiên cười nói với mọi người
Trong thời gian này, Tần Thiên trưng cầu ý kiến của đại phu nhân, bắt đầu tiến hành tính lãi để thưởng ọi người. Nếu có công lớn với Thịnh Thế nhất định sẽ được chia lãi không nhỏ. Như vậy thúc đẩy tinh thần làm việc, hợp tác của mọi người, bởi vì bất kể khâu nào cũng đều ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng
Cũng vì thế mà Tần Thiên được mọi người thật lòng tôn trọng, ủng hộ. Giờ không còn ai vì xuất thân của nàng và tuổi tác của nàng mà xem thường nàng
Lúc này, Phạm Thiên mặc trường bào màu xám đi lên
- Đại thiếu phu nhân, Tạ công tử đã đến, đang ở bên trong
Phạm Thiên là bằng hữu Tần Thiên từng quen lúc còn làm ở đại sảnh. Tần Thiên rất thích tính cách trung hậu và nghĩa khí của hắn. Sau khi nàng thành đương gia, bên mình cần trợ thủ nhưng Thanh Liễu, Thu Lan giúp nàng quản gia còn được chứ chuyện làm ăn thì lại không thông. Một lần ngẫu nhiên, Tần Thiên phát hiện Phạm Thiên có sự tiến bộ vượt bậc, chẳng những có thể thoải mái, khéo léo tiếp khách, quen thuộc công việc của Trà Hành mà còn thực sự ghi nhớ những lời nàng nói. Giờ chỉ cần là khách hắn từng gặp thì hắn đều có thể nhớ chính xác bọn họ. Vì thế mà đề bạt vị bằng hữu thuở còn hàn vi thành trợ thủ của nàng.
- Được, ngươi sai người tiếp đón cẩn tận, chút nữa ta và đại thiếu gia sẽ tới
Phạm Thiên nhận lệnh mà đi
Tần Thiên quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn một cái, nhẹ giọng nói:
- Ngươi không phải vừa nói bị đau đầu, chúng ta vào phòng nghỉ ngơi một chút
Trang Tín Ngạn mỉm cười, trong ánh mắt là sự dịu dàng vô cùng
Chờ hai người đi vào, phía sau bọn tiểu nhị đều cười nói:
- Nhìn thấy không, đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân của chúng ta thật ân ái. Xem ra không lâu nữa Trang phủ ta sẽ có tiểu thiếu gia rồi
Bên cạnh một người cười nói:
- Đức Quý, dám nói linh tinh về chủ nhân?
Đức Quý cười nói:
- Sợ cái gì, đại thiếu phu nhân không phải là người hẹp hòi như vậy, hơn nữa ta cũng đâu nói gì sai. Chẳng lẽ bọn họ ân ái là giả sao? Mọi người đều thấy còn gì
Đám tiểu nhị còn lại cũng cười, như là cao hứng vì tình cảm của hai người vậy
Bên này, Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên vào nội viện. Đến khi sắp vào tới phòng, Tần Thiên không cẩn thận mà trượt chân, mất thăng bằng. Ngay lúc nàng sắp ngã thì bên cạnh, Trang Tín Ngạn nhanh tay ôm lấy thắt lưng nàng, đỡ nàng lại
Bởi vì sức lực này mà khiến Tần Thiên nhào vào lòng hắn, cả người dán lên ngực hắn
Hơi thở nam tính quen thuộc ùa vào, trong lúc bối rối, Tần Thiên ngẩng đầu lên lại bị hút vào đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly của hắn, lúc này, nhu tình trong mắt hắn như hòa tan trời đất mà vùi lấp nàng
Hai tay nàng chống lên ngực hắn, từ sau khi hắn trở về, nàng cũng không có tiếp xúc thân mật với hắn như vậy. Giờ mới phát hiện, bất tri bất giác hắn cường tráng lên nhiều, ngực hơi nở ra, rắn chắc nhiều, chẳng lẽ là cơ ngực… Trong đầu bỗng hiện lên cảnh hắn cởi áo để lộ cơ ngực săn chắc, đến khi phản ứng lại thì Tần Thiên thoảng đỏ mặt
Ôi trời ơi, nàng suy nghĩ cái gì thế… Tần Thiên xấu hổ, phiền chán nhắm mắt lại, cắn chặt môi
Thẩy vẻ mặt nàng như vậy, Trang Tín Ngạn hiểu lầm ý nàng, nhớ lời nàng từng nói. Trang Tín Ngạn lo lắng đẩy nàng ra.
Trên phương diện tình cảm, hắn có thể nói vẫn chỉ là đứa trẻ, trong chuyện kết giao với nữ tử thì vẫn rất non nớt. Hơn nữa hắn khiếm khuyết khiến cho hắn rất ngây thơ trên phương diện này, cho nên hắn hoàn toàn không thể hiểu biết tâm tư của nữ tử, nghĩ nàng nói không muốn là thật sự không muốn.
Tần Thiên bị hắn đẩy lùi hai bước, đột nhiên rời khỏi vòng ôm ấm áp đó, cả người cảm thấy thật lạnh lẽo
Bỗng nhiên trong lúc này, nàng có cảm giác mất mát.
Chương 166: Kẻ sĩ không gặp ba ngày
Hai người đứng trong nội viện, bên cạnh là một gốc cây ngân hạnh, lá cây dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng vàng thản nhiên, gió thu khẽ thổi, một chiếc lá lặng lẽ rơi xuống, xoay xoay rồi khoan thai mà đậu lại bên vai Trang Tín Ngạn.
Nhận thấy mình hơi nặng tay, Trang Tín Ngạn vội lấy quyển sổ nhỏ mà viết: “xin lỗi”
Nhìn hai chữ kia, Tần Thiên ngượng ngùng, một lát sau cười cười, nói:
- Sao phải nói xin lỗi, hẳn là ta phải cảm ơn ngươi mới đúng, nếu không nhờ ngươi đỡ lại thì ta đã ngã rồi
“Nàng không sao chứ?”
- Ta không sao.
Tần Thiên cười khẽ lắc đầu, xoay người đẩy cửa đi vào trong phòng. Trang Tín Ngạn đi theo sau nàng
Đợi hai người đều vào phòng, Trang Minh Hỉ bước ra khỏi chiếc cột đỏ thẫm, nàng nhìn cánh cửa sơn đỏ chót, mắt không ngừng lóe ra, lòng đầy nghi hoặc
Một người xin lỗi, một người cảm ơn, hai người trước mặt mọi người thì thân mật nhưng sau lưng người khác thì lại khách sáo như vậy, thật kì quái
Trang Minh Hỉ lắc đầu khó hiểu. Nàng vốn định rời khỏi đây mà ra đại sảnh. Vừa đi được hai bước thì bỗng nhiên dừng lại, nàng quay đầu, mở to mắt nhìn về phía phòng Tần Thiên. Trong đầu nhớ lại cảnh trong hoa viên một năm trước, nàng gặp hai người, trong lòng rất lạ, rõ ràng hai người chung màn nhưng sao một người bị muỗi cắn sưng, người còn lại lại bình yên vô sự? Sự khác biệt này khiến người ta rất khó hiểu. Chỉ là lúc đó nàng không để ý kĩ, nay xâu chuỗi lại, một ý nghĩ bỗng nhiên hình thành trong đầu…
Nàng ngăn lại sự vui sướng trong lòng, cố gắng ổn định cảm xúc bản thân
Nàng ôm ngực thầm nghĩ: Nếu chuyện đúng như nàng sở liệu, nếu mọi thứ là sự thật, chỉ cần nàng có thể vạch trần thì Tần Thiên sẽ không còn tư cách ở lại Trà Hành! Nàng không thể nóng vội, nàng còn phải thật cẩn thận quan sát, phải xác nhận việc này mới được!
Chỉ cần kéo được Tần Thiên xuống, bất kể ca ca có thể thành đương gia hay không thì nàng đều có thể thừa dịp đại nương cần giúp đỡ mà yêu cầu được làm việc ở trà hành, nắm giữ một phần quyền lực. Chỉ cần cho nàng cơ hội, nàng tuyệt đối có thể bước đến vị trí mình muốn.
Nàng mỉm cười, xoay người đi ra đại sảnh.
- Tứ tiểu thư.
Trong đại sảnh người đến người đi, tiểu nhị trong lúc bận rộn vẫn không quên chào hỏi nàng.
- Các ngươi bận, đừng lo cho ta, ta ở đây xem là được rồi
Trang Minh Hỉ nhìn bọn tiểu nhị tươi cười
Nàng vốn xinh đẹp, nay cố ý ngụy trang đương nhiên là dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người. Bọn tiểu nhị đều nhìn nàng cười hiền lành.
- Ngưu thúc, nữ nhi thúc bệnh đỡ hơn chưa?
Trang Minh Hỉ đến bên một nam tử mặc trường bào hơn 40 tuổi, hắn là quản sự đại sảnh.
Ngưu quản sự thấy nàng đến thì tươi cười:
- Cũng nhờ thuốc của tứ tiểu thư, giờ đã đỡ hơn nhiều, cảm ơn tứ tiểu thư.
Nói xong vái tạ Trang Minh Hỉ. Trang Minh Hỉ vội né đi
- Ngưu thúc đừng làm vậy, Ngưu thúc ở Trang phủ nhiều năm như vậy cũng như là trưởng bối của ta vậy. Chẳng qua chỉ là lọ thuốc mỡ mà thôi, Minh Hỉ sao có thể nhận đại lễ của Ngưu thúc được? Ngưu thúc khiến Minh Hỉ tổn thọ rồi.
Ngưu quản sự thấy nàng nói chân thành như vậy thì rất cảm động.
- Ngưu Quản sự, vị khách vừa rồi ngươi tiếp đón thật lâu, có phải là vị khách phiền phức không? Trang Minh Hỉ tỏ vẻ như vô tình mà hỏi
Ngưu quản sự cười cười, bởi vì vốn không phải chuyện quá quan trọng, lại có cảm tình tốt với nàng nên kể lại quá trình tiếp khách khi nãy cho Trang Minh Hỉ. Ông chỉ cho là tiểu cô nương tò mò, tìm chuyện thú vị mà nói, còn kể những chuyện làm ăn lúc trước. Trang Minh Hỉ tỏ vẻ thú vị, thỉnh thoảng còn tươi cười, còn chưa xong câu chuyện đã lại dẫn dụ Ngưu quản sự nói tiếp.
Nàng ở bên dụng tâm ghi nhớ. Tần Thiên có thể gọi tên mỗi khách hàng, mỗi tiểu nhị, vì thế nàng cũng mất rất nhiều thời gian mà ghi nhớ tên các tiểu nhị, khách hàng trong Trà Hành. Tần Thiên hiểu biết các chuyện trong Trà Hành, cho nên nàng hao hết tâm tư để quan sát, cũng vắt óc mà tìm cách hỏi thăm. Nàng là một nha hoàn còn có thể làm được thì không có lý gì mà một tiểu thư như mình không làm được
Thu Lan ở bên để ý mọi thứ rồi trở vào nội viện báo lại cho Tần Thiên.
- Ta còn thấy tứ tiểu thư nhân lúc bọn tiểu nhị bận rộn mà đón khách nhưng cũng làm rất bài bản, còn làm thành việc làm ăn nữa. Thu Lan nói
Tần Thiên nghe xong vẫy tay ý bảo Thu Lan đi xuống, quay đầu nói với Trang Tín Ngạn:
- Ngươi nói xem tứ tiểu thư này có chủ ý gì? Rõ ràng qua một năm sẽ lập gia đình còn xin mẫu thân đến Trà Hành học tập. Nàng không sợ xuất đầu lộ diện như thế sẽ làm tổn hại đến danh dự của nàng?
Trong đầu nhớ tới cảnh Trang Minh Hỉ quỳ gối khóc lóc cầu xin đại nương.
Lúc trước, nàng sai Thu Lan âm thầm theo dõi Trang Minh Hỉ, phát hiện mọi thứ thì để đề phòng mà báo lại cho Đại phu nhân, muốn Đại phu nhân hạ lệnh cấm nàng đến Trà Hành. Lý do thì sẵn đó, nàng đã đính hôn, không nên xuất đầu lộ diện.
Ai ngờ Trang Minh Hỉ được tin thì chạy đến trước mặt Đại phu nhân, quỳ gối khóc lóc, vừa dập đầu vừa khóc nói:
- Minh Hỉ biết không được đại nương tin tưởng nhưng Minh Hỉ không có ý xấu. Minh Hỉ sắp xuất giá, lại gả cho Tạ gia lừng lẫy. Tin chắc chuyện Tạ gia từ hôn đại nương cũng biết. Minh Hỉ chỉ muốn trước khi xuất giá học chút kiến thức làm ăn, tương lai có thể khiến phu quân vui mừng mà ổn định địa vị ở Tạ gia. Đại nương, Minh Hỉ biết người có tấm lòng bồ tát, coi như ngươi thương hại Minh Hỉ, để cho Minh Hỉ có chút vốn để có thể sống yên ổn ở Tạ gia đi. Minh Hỉ sẽ không quên ân đức của đại nương.
Từ sau khi Đại phu nhân rời khỏi Trà Hành vẫn luôn an tâm ở nhà tĩnh dưỡng nhưng hai mắt vẫn như cũ không có biến chuyển tốt vì thể mỗi ngày ngoài uống thuốc điều trị còn luôn ăn chay niệm Phật. Bà vốn không phải là người tàn nhẫn, nay thấy Trang Minh Hỉ đau khổ cầu xin, lại thấy việc nàng xin cũng không quá đáng nên không từ chối, chỉ nói:
- Nhưng ngươi là nữ nhi, ngày nào cũng xuất đầu lộ diện ở Trà Hành, ngươi không sợ người Tạ gia biết mà không vui?
- Đại nương yên tâm, Minh Hỉ từng gặp Tạ công tử ở Trà Hành. Cũng từng nói chuyện này với hắn, Tạ công tử cũng đồng ý với suy nghĩ nay của con, còn cổ vũ con. Trang Minh Hỉ vui vẻ nói
Đại phu nhân thấy nàng nói như thế nên cũng cho phép nàng làm vậy.
Sau này, bà nói với Tần Thiên:
- Ta biết, ngươi lo lắng nhị phòng chưa chịu từ bỏ ý định, sợ bọn họ lại định gây sự. Ngươi sai các chưởng quầy và quản sự không được đem việc cơ mật của Trà Hành cho nàng biết là được. Còn lại, nàng muốn xem muốn học thì cũng kệ nàng đi. Nay địa vị của ngươi ở Trà Hành ổn định, bọn họ có gây sự cũng chẳng được gì
Nói xong, đại phu nhân thở dài:
- Dù sao cũng là huyết mạch của lão gia. Hơn nữa, ta cũng nhìn Minh Hỉ lớn lên, chuyện của nàng, đại nương ta vẫn chưa cố hết sức. Nếu nhờ vậy mà nàng có thể sống thoải mái ở Tạ gia thì cũng là chuyện tốt.
Vì được Đại phu nhân đồng ý nên Trang Minh Hỉ hầu như ngày nào cũng đến Trà Hành. Với sự tò mò của nàng khiến Tần Thiên rất ngạc nhiên. Tuy rằng đang dặn dò các quản sự nhưng nàng vẫn có chút không an tâm nên dặn dò Thu Lan trông chừng nàng, có tình huống gì thì báo lại kịp thời.
Nhưng ngoài việc nàng đầy tò mò thì cũng coi như thành thật, không gây chuyện thị phi, cũng rất tự biết thân phận, không nhúng tay vào những việc quan trọng của Trà Hành, lại gây được cảm tình tốt với nhiều người
“Minh Hỉ từ nhỏ cũng rất thông minh.” Trang Tín Ngạn viết lên giấy: “Ba tuổi đã có thể học thuộc Tam tự kinh, 10 tuổi đã có thể làm thơ, viết chữ. Lúc phụ thân còn sống rất thương nàng, còn nói nếu nàng là nam tử thì tốt rồi. Phụ thân có thể bồi dưỡng nàng thành đương gia Thịnh Thế. Nữ tử thì cuối cùng vẫn phải lập gia đình.
Tần Thiên ở một bên cảm thán, đúng là gien di truyền tốt, Trang lão gia có thể gây dựng cơ nghiệp này thì chắc chắn là người thông minh. Các con của ông hầu hết đều cũng là người thông minh. Như Trang Minh Lan, tuy rằng yếu đuối nhưng đầu óc cũng rất linh hoạt, giờ giúp đỡ Phương Nghiên Hạnh quản gia cũng rất tốt
“Cứ để nhìn xem, cẩn thận đề phòng là được rồi. Nàng sắp lập gia đình, hẳn cũng không gây rối được gì”. Trang Tín Ngạn lại viết
Ngoài vài người nhị phòng, không có ai nghĩ Trang Minh Hỉ lại không chấp nhận việc hôn sự này. Dù sao trong mắt mọi người, thứ nữ tứ tiểu thư có thể gả cho đương gia tương lai của Tạ gia thì đã là trèo cao. Nắm chắc còn không kịp thì sao có thể từ chối?
Tần Thiên nghĩ cũng đúng, cũng không quá lo lắng chuyện này. Thấy Trang Tín Ngạn nghỉ ngơi một chút đã khỏe lại thì cũng hắn đến phòng tiếp khách. Tạ Đình Quân đang ở đó chờ bọn họ.
Gặp Tạ Đình Quân, song phương thi lễ. Sau đó, Tạ Đình Quân cười nói:
- Lần này ta đến là đặc biệt mời nhị vị đến hàn xá xem kịch. Nhị thúc nhà ta từ Phương Bắc đến, hắn vốn chuyên xử lý việc buôn bán ở Mạc Bắc, hỏi hắn không có gì tốt hơn, coi như đây là chút cống hiến của Tạ gia sau khi gia nhập đi
Sau vụ trà thu, Tần Thiên và Đại phu nhân, Trang Tín Ngạn bàn bạc rồi vẫn đồng ý cho Tạ Đình Quân gia nhập. Chẳng những là vì không muốn tạo ra một đối thủ mạnh cho Thịnh Thế vào lúc Thịnh Thế sắp phát triển mà quan trọng là những lời Tạ Đình Quân nói rất khiến Tần Thiên để ý. Hắn nói, nếu Thịnh Thế muốn phát triển việc buôn trà ở Mạc Bắc thì bản thân Tạ gia rất quen thuộc với chuyện làm ăn ở phương Bắc, rất có lợi cho Thịnh Thế.
Đối với Tạ Đình Quân, Trang Tín Ngạn rất có lòng đề phòng, không muốn có quan hệ gì với hắn. Đại phu nhân biết tâm sự của hắn thì nói:
- Chuyện trên đời, cái gì của ngươi thì là của ngươi, không phải là của ngươi thì dù giữ thế nào cũng không được. Huống hồ giờ Tần Thiên là đương gia, mỗi ngày phải tiếp xúc với bao người, ngươi phòng được mấy người? Để Tần Thiên biết thì ngược lại, nàng sẽ không thoải mái
Nghe mẫu thân khuyên giải, lúc này Trang Tín Ngạn mới đồng ý
Nhưng quả thực Tần Thiên rất đề phòng Tạ Đình Quân. Khế ước hợp tác phải mất bẩy ngày mới chỉnh xong, xác định không có gì sai sót mới đưa cho hắn ký, tránh việc hắn thành con rể nhị phòng cũng không thể phá rối. Tạ Đình Quân và Thịnh Thế hợp tác dù có chút tâm tư nhưng chủ yếu cũng là coi trọng thực lực của Thịnh Thế nên cũng không có quỷ kế gì. Vì thế cũng thoải mái kí tên.
Lúc này mới khiến Tần Thiên an tâm
Nghe được chuyện liên quan đến việc làm ăn ở Mạc Bắc, Tần Thiên hỏi ý Trang Tín Ngạn rồi vui vẻ nhận lời Tạ Đình Quân.
Bên này, Trang Minh Hỉ nhân lúc tiểu nhị bận việc mà tiếp khách, làm chuyện mua bán xong xuôi, quay đầu đã thấy Tạ Đình Quân đang đứng ở cửa đại sảnh. Nàng mỉm cười đi tới.
- Kẻ sĩ không gặp ba ngày đã phải nhìn nhau với cặp mắt khác xưa. Nay tứ tiểu thư bàn chuyện làm ăn đúng là rất bài bản. Tạ Đình Quân nhìn nàng cười nói.
- Minh Hỉ có ngày hôm nay cũng là nhờ Tạ công tử
Nói xong, Trang Minh Hỉ nhân lúc không ai để ý, lấy trong thắt lưng ra một tờ giấy nhỏ gấp gọn, dùng tốc độ nhanh nhất mà nhét vào tay Tạ Đình Quân, sau đó xoay người rời đi.
Tạ Đình Quân ra khỏi Trà Hành, ngồi trên xe ngựa, lòng đầy hồ nghi, mở ra tờ giấy thì chỉ thấy vài chữ xinh đẹp
“Đêm nay giờ tuất, trong Thúy Hồ đình, không gặp không về.”