Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 85
ậy là cô đã nhìn thấy ánh sáng rồi đấy. Tôi thực sự xúc động, Tess ạ. Cái Giáo hội không thể lầm lạc của chúng ta lại vừa có thêm một kẻ cải đạo.” Giọng hắn không thể ngầm chứa sự giễu cợt hay đe dọa nhiều hơn thế. “Halleluja! Vinh danh Thiên Chúa trên trời!”
Reilly nhìn hắn tiến đến gần và cảm thấy cơ bắp toàn thân căng lên. Vance trông có vẻ dơ dáy, ốm và hốc hác hơn trước. Hắn mặc bộ quần áo tuềnh toàng, chắc chắn là đồ cho của một người dân đảo rộng lượng nào đó. Điều quan trọng hơn, hắn không mang vũ khí và họ thở phào nhẹ nhõm. Reilly không hứng thú lắm với ý tưởng phải tước vũ khí của gã giáo sư này, nhất là trong tình trạng sức khỏe suy sụp của anh. Tuy nhiên, vì không có súng, và rõ ràng cũng kiệt quệ vì bị cơn bão hành hạ tơi tả như Tess và anh nên gã giáo sư có vẻ không còn là mối đe dọa đáng kể.
Vance vẫn tiến đến phía Tess, lúc đó hắn mới chú ý đến bản kinh trong tay Reilly. “Cứ như thể cuốn kinh muốn được phát hiện, đúng không? Nếu là người ngoan đạo,” giọng Vance nhạo báng, “hẳn tôi sẽ bị cám dỗ để nghĩ rằng chúng ta có số mệnh phải đi tìm kiếm cuốn kinh này.”
Tess nhìn hắn sửng sốt. “Làm sao anh…”
“Ồ, cũng như cô thôi, tôi đoán vậy,” Vance nhún vai. “Tôi tỉnh dậy, mặt vùi trong cát, và hai chú cua thì đang tò mò nhìn vào tôi, và tôi đã cố lết đến được cái tu viện ở Panormitis. Cha Spiros đã đem tôi vào nhà cứu tế của tu viện. Cha không hỏi lấy một câu, và tôi thấy cũng chẳng cần làm rắc rối thêm sự việc. Tôi đã thấy cô ở đó. Tôi vui mừng vì cô cũng đã sống sót trở về, còn hơn những gì tôi kỳ vọng nữa, nhưng chuyện này…” Ánh mắt Vance chuyển qua quyển kinh, như thể bị mê hoặc. “Một món quà thực sự. Cho phép tôi chứ?”
Reilly giơ tay lên, điệu bộ ngập ngừng. “Không được. Thế là đủ gần rồi.”
Vance dừng lại, mặt lộ vẻ ngạc nhiên. “Coi nào. Nhìn chúng ta mà xem. Dù gì đi nữa, tất cả chúng ta ai mà không chết. Chẳng lẽ điều đó không nói lên với các người điều gì hay sao?”
Reilly tỉnh bơ. “À, điều đó nói với tôi là anh có thể phải ra tòa và làm khách vài năm trong nhà tù của chúng tôi đấy.”
Vance có vẻ như muốn buông trôi, ánh mắt lộ vẻ thất vọng, gần như bị tổn thương, rồi đột ngột hắn lao về phía Tess, kẹp một tay quanh cổ, tay kia gí con dao găm thợ lặn lớn vào cổ nàng.
“Xin lỗi, Tess,” Vance nói, “nhưng tôi đồng ý với ngài đặc vụ Reilly về chuyện này. Chúng ta không thể làm ngơ điều mà định mệnh đã vượt qua cả chặng đường dài để giao phó vào tay chúng ta. Lần đầu tiên anh nói đúng. Thế giới quả thật xứng đáng được biết.” Mắt hắn long lên, đảo tới đảo lui để canh chừng Reilly. “Đưa cuốn kinh cho tôi,” Vance ra lệnh. “Nhanh lên.”
Reilly lượng định nhanh tình thế, lưỡi dao gí quá sát cổ họng Tess, anh sẽ không có đủ thời gian để ra tay, nhất là trong tình trạng vẫn còn khá yếu như thế này. Sẽ an toàn hơn nếu trao cho Vance cuốn kinh rồi tìm cách đối phó với hắn sau, khi Tess không còn bị nguy hiểm. Reilly bình thản khoát tay hướng về gã giáo sư. “Bình tĩnh nào, được chứ? Anh có thể có cái thứ quỷ quái này kia mà.” Reilly đưa bàn tay kia ra, bàn tay cầm cuốn kinh. “Đây này. Cầm lấy.”
“Không,” Tess chen vào, giọng giận dữ, “đừng đưa cho anh ta. Chúng ta không thể để anh ta công bố cuốn sách. Bây giờ đó là trách nhiệm của chúng ta. Trách nhiệm của em.”
Reilly lắc đầu. “Nó không đáng giá bằng mạng sống của em.”
“Sean…”
“Không đáng đâu,” Reilly khăng khăng, ném cho Tess một cái nhìn nghiêm khắc.
Vance cười nhạt. “Để nó trên bức tường rồi rút lui. Từ từ thôi.”
Reilly đặt cuốn sách trên mặt đá gồ ghề, bước lui mấy bước. Vance nhích dần về phía bức tường, lúng túng đẩy Tess theo.
Hắn nhìn xuống cuốn kinh một lúc, gần như sợ hãi không dám chạm tay vào, rồi vươn những ngón tay run run thận trọng lật mở bìa sách. Vance im lặng xem xét lại, lật từng trang giấy da và lẩm bẩm, “Veritas vos liberabit – Sự thật sẽ giải phóng cho ngươi,” vẻ bình thản hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt mệt mỏi của hắn.
“Tess, tôi thực sự muốn cô tham gia vào việc này,” hắn nói với nàng, giọng mềm mỏng. “Rồi cô sẽ thấy. Mọi chuyện sẽ rất tuyệt vời.”
Ngay lúc đó, Tess quyết định hành động. Nàng gạt mạnh cánh tay đang kẹp cổ mình, xoay người lách ra. Vance bỗng bị mất thăng bằng, trong khi chới với lấy lại thăng bằng hắn đánh rơi con dao xuống vách đá bên dưới, con dao vang lên một tiếng keng rồi biến mất trong những bụi cây khô sau vách đá.
Vance đứng thẳng người lên, gập quyển kinh lại, cầm chặt cuốn sách bằng cả hai tay và nhận ra Reilly đã đứng chặn giữa hắn và lối đi dẫn ra bên ngoài khu phế tích, chặn hắn lại bên trong. Tess đứng bên cạnh.
“Mọi chuyện kết thúc rồi.” Reilly lạnh lùng tuyên bố.
Đôi mắt Vance trợn ngược lên như thể vừa mới lãnh một cú đấm vào bụng. Hắn liếc nhanh xung quanh, thoáng chút lưỡng lự rồi nhảy qua bức tường đá thấp, lao vào những lối nhỏ chằng chịt trong khu phế tích.
Reilly phản ứng rất nhanh, anh nhảy qua bức tường và lao theo hắn. Trong thoáng chốc, cả hai biến mất sau những bức tường đá cổ xưa.
“Quay lại đi!” Tess gào lên. “Mặc xác hắn, Sean! Anh chưa khỏe mà. Đừng làm thế.”
Dù nghe rõ tiếng hét của Tess, Reilly vẫn không dừng lại. Thay vì đó, anh tiếp tục len lỏi trên nền đất mềm, kiên trì leo lên, thở hổn hển, bám sát gót Vance.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa