Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Chương 85: Bách Anh Chiến Lữ Bố (2)
L
ữ Bố đã nhận ra hiểm cảnh của mình lúc này, chân mày của nàng nhíu một chút, nếu như bị bằng này tướng lĩnh quây chiến thì cho dù nàng là thần tướng thì cũng không thể nào địch lại được. Lữ Bố vỗ nhẹ và lưng Xích Thố, con thần mã này lập tức nhảy chồm lên, vọt qua vòng vây của các tướng lĩnh kia.
Lúc này từ hai bên lại xuất hiện thêm hai viên đại tướng độ tuổi trung niên, nhìn tướng mạo của họ rất hung dữ, độc ác. Cũng giống như Trương Cáp, trên thân thể của hai người này đều được bao bọc bởi vầng hào quang màu vàng nhạt. Cả hai đều là bộ tướng của Viên Thiệu, tên gọi là Nhan Lương và Văn Xú. Bọn họ đều là những võ tướng màu lam mới đột phá lên võ tướng kĩ màu vàng “Kị vương”. Nhìn chung thì “Kị vương” có uy lực hơn “Kỵ tướng” hẳn một bậc. Ngựa Xích Thố của Lữ Bố vừa mới đáp xuống mặt đất thì Nhan Lương và Văn Xú đã ập ngay tới giáp công nàng. Hai người liên thủ vừa đánh vừa đuổi Lữ Bố, chốc lát đã cùng với Lữ Bố trao đổi nhau được chừng mười chiêu rồi.
- Hừ! Muồn dùng “Kỵ vương” để truy đuổi ta sao, lại còn dùng võ tướng kĩ màu vàng nhạt để vây công ta nữa chứ.
Lữ Bố hừ lạnh một tiếng, rồi tung ra một kích thật mạnh đánh về phía Nhan Lương, đồng thời thuận thế cúi đầu ghé vào bên tai của Xích Thố, nói nhỏ:
- Xích Thố ngoan, phát động đi thôi.
Ngay sau những lời nói của Lữ Bố, thì ngay lập tức Xích Thố đã ngẩng đầu lên, hí lên những tiếng vang rền đến mức đinh tai nhức óc. Khiến cho tất cả các con ngựa khác ở xung quanh đều phải sợ hãi mà lùi về phía sau một bước.
Lúc này từ thân thể của Xích Thố đã xuất hiện một vầng hào quang màu ám kim, đồng thời trên đỉnh đầu của Xích Thố cũng đã xuất hiện bốn con chữ màu ám kim
Tôn Vũ “A” lên một tiếng đầy kinh ngạc, sợ hãi, anh ta thầm nghĩ: Không thể nào, không thể có chuyện ngựa mà cũng có võ tướng kĩ được? Chẳng lẽ con ngựa này cũng là một chí bảo kĩ hay sao hả. Nhưng mà bốn chữ trên đầu nó lại có màu ám kim … lẽ nào bốn chữ đó là “Mã trung Xích Thố” hay sao?
Và trên đầu của Xích Thố bây giờ bốn chữ ấy đã hiện ra rõ mồn một “Mã trung Xích Thố”
- “Nhân trung Lữ Bố” và bây giờ “Mã trung Xích Thố”
Trên đầu của Lữ Bố có bốn chữ “Nhân trung Lữ Bố” còn trên đầu của Xích Thố này có bốn chữ “Mã trung Xích Thố”. Người và ngựa lúc này hợp nhất thành một thể, bốn chữ riêng biệt bây giờ cũng đã hợp thành một dòng tám chữ, chính là tên của võ tướng kĩ. Sự biến thân này khiến cho tất cả võ tướng có mặt ở xung quanh đều ngẩn người ngỡ ngàng.
Tám chữ “Nhân trung Lữ Bố - Mã trung Xích Thố” đột nhiên phóng ra hào quang lấp lánh huy hoàng, màu ám kim từ từ lặn mất thay vào đó là ánh sáng màu ngọc bích tỏa ra. Ai cũng nghĩ rằng trên đời này võ tướng kĩ đạt đến cấp độ màu ám kim là mạnh nhất hay sao? Không! Trên cấp ám kim sắc còn có võ tướng kĩ mạnh hơn, võ tướng kĩ đó phát ra thứ ánh sáng lung linh như châu ngọc vậy.
Lữ Bố kết hợp với ngựa Xích Thố trở thành một thần tướng cấp bảo thạch tương đương với võ tướng kĩ ám kim sắc siêu việt
Tôn Vũ quan sát thấy sự biến thân của Lữ Bố như thế liền hít một hơi thật dài. Anh ta đã từng chứng kiến Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn cùng nhau liên thủ phóng ra song nhân võ tướng kĩ (Võ tướng kĩ kết hợp) “Tận diệt hoàng thiên”, nhưng quả thực anh ta cũng không thể ngờ rằng Lữ Bố cùng con ngựa Xích Thố này lại có thể liên thủ với nhau để phóng ra võ tướng kĩ. Cái này đúng là quá hoang đường, phi lí rồi.
Người có võ tướng kĩ, ngựa cũng có võ tướng kĩ, Phương Thiên Họa Kích cũng có võ tướng kĩ …. Lữ Bố … ngươi có phải là người hay không đây
“Nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố”
“Nhân mã hợp nhất, thiên hạ vô địch”
Dĩ nhiên Nhan Lương và Văn Xú vẫn tiếp tục vây công Lữ Bố rồi. Bọn họ khởi phát “Kỵ vương” nên tốc độ của chiến mã rất nhanh, bám sát Lữ Bố, rất nhanh hai bên đã đánh được hai mười ba mươi chiêu rồi. Nhan Lương dùng đại đao, Văn Xú dùng thương, nhưng hai người có điểm chung chính là đều có võ tướng kĩ “Kỵ vương”, tốc độ chiến mã rất nhanh.
Một đao một thương phối hợp nhịp nhàng, đan xen, tựa như hồ điệp xuyên hoa (Bướm bay vờn hoa), tấn công Lữ Bố. Bóng thương, bóng đao, bóng kích lấp lánh đấy trời.
Lữ Bố bị vây công quá rát, nàng phải tìm cách thoát đi ngay. Nghĩ thế nên nàng vuốt nhẹ vào cổ của Xích Thố, con thần mã đột nhiên hí lên mấy tiếng dài, rồi tung vó chạy với tốc độ kinh người. Những người có mặt ở đấu trường chỉ còn thấy cánh bóng ảnh nhàn nhạt màu đỏ của nó vũ vù lao đi.Chỉ thoáng một cái Xích Thố đa vọt đi xa, cho dù là Nhan Lương, Văn Xú có “kỵ vương” thì cũng chỉ đáng ngửi khói hít bụi mà thôi.
Nhan Lương và Văn Xú thấy mình đã bị bỏ lại phía sau thì ghìm cương ngựa không đuổi theo nữa, cả hai người đều hiểu rằng bất luận là họ dùng “kỵ vương”tới mức cực hạn đi chăng nữa thì cũng không thể nào thắng được tốc độ của Xích Thố đâu, về cơ bản “Kỵ vương” chưa đủ “tuổi” để làm đối thủ của Xích Thố được
Lữ Bố người ngựa hợp nhất, liền hóa thành một bóng ảnh lờ mờ, nàng ta lợi dụng tốc độ nhanh của Xích Thố mà di chuyển tả xung hữu đột. Bây giờ Lữ Bố đã tạm thời thay đổi chiến thuật nàng ta không còn đấu trực diện với Quan Vũ, Trương Phi, Hạ Hầu Đôn, Trương Cáp, Nhan Lương, Văn Xú … các vị tướng quân này nữa, mà dựa vào Xích Thố nàng ta xông vào trận tiền của trăm viên võ tướng (cấp độ màu lam và màu đỏ) đã thỏa sức tung hoành. Phương Thiên Họa kích cứ vung lên là lại có người ngã xuống (Vì các võ tướng kĩ của các tướng lãnh này còn thấp chưa đáng là đối thủ của Lã Bố)
Một kích của Lữ Bố đánh ra là lập tức có tới bốn năm võ tướng cấp độ màu đỏ bị đánh bật khỏi ngựa. Một kích quét qua là lại có một võ tướng kĩ cấp độ màu lam bị văng khỏi chiến mã … Trong số các tướng lĩnh của liên quân mười tám lộ chư hầu cũng chỉ có một số là đạt đến trình độ của võ tướng kĩ màu vàng, còn lại số đông là võ tướng kĩ màu xanh và màu đỏ. Lữ Bố đã khôn ngoan hơn, nàng ta tránh đối đầu với võ tướng kĩ màu đỏ, không để cho các võ tướng này vây công, nàng ta nhắm vào các võ tướng kĩ cấp thấp. Xích Thố với tốc độ của thần mã lao đi chỉ để lại những bóng ảnh chứ không thấy chân diện thật đâu cả. Người đứng quan chiến nhìn nó di chuyển mà hoa hết cả mắt.
Lữ Bố với bộ giáp màu đen một trên lưng Xích Thố nên dĩ nhiên khi Xích Thố di chuyển với tốc độ cao chỉ để lại những bóng ảnh thì Lữ Bố cũng thế, nàng ta chỉ còn là những bóng ảnh loang loáng. Mỗi bóng ảnh là một tư thế vung kích tấn công đối phương. Hình ảnh của nàng lúc này thật là đẹp tựa như thần tiên vậy.
Bóng ảnh của Lữ Bố lướt qua chỗ của các võ tướng kĩ màu lam như lướt đi giữa nơi không người vậy. Chỉ tròn có nháy mắt mà hơn mười võ tướng kĩ màu lam đã bị nàng đánh bật khỏi yên ngựa rồi. Các võ tướng kĩ màu xanh thì có khá hơn một chút có người chịu được nửa chiêu hay nhiều lắm là một chiêu của Lã Bố. Nhưng rồi cũng chung số phận giống như võ tướng kĩ màu đỏ vậy
- Lữ Bố kia, ngươi là đồ không biết xấu hổ, sao lại không dám đấu với ta chứ?
Quan Vũ đang đứng ở phía sau Lữ Bố hét lớn.
- Hài. Nhị tỷ à, nếu nó mà đứng lại thật thì hóa ra nó là đứa ngốc quá à?
Trương Phi giơ giơ cây Trượng Bát Xà mâu ở trên tay và nói tiếp:
- Thật ra, kẻ không biết xấu hổ phải là chúng ta mới đúng, một trăm tên võ tướng quây lại đánh một người thì đẹp mặt cái gì chứ. Ha ha.
Lúc này Hạ Hầu Uyên ở phía xa xa hét lớn một tiếng, cùng với đó là “Cung vương” màu vàng đã khởi phát. Một mũi tên mang theo tia sáng màu vàng vọt xuyên qua đoàn người đông đúc, nhắm thẳng đến chỗ của Lữ Bố.
Lữ Bố trông thấy thế không hề sợ hãi trái lại còn xì một hơi coi thường. Một mặt nàng ta đánh một kích đẩy lùi mấy người võ tướng cấp độ màu vàng, sau đó tiện tay ung dung bắt luôn mũi tên của Hạ Hầu Uyên bắn tới một cách dễ dàng. Bắt được mũi tên của Hạ Hầu Uyên rồi, Lữ Bố liền giắt Họa Kích về phía sau lưng rồi tiện tay lấy luôn từ sau lưng đó một cây cung lớn.
Tuy là một võ tướng kĩ siêu quần bạt tụy nhưng nói thế nào đi nữa thì nàng ta vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, chiều cao của nàng còn chừa bằng chiều dài cấy cung, không hiểu là nàng ta sẽ giương cung, kéo cung thế nào đây. Vậy mà nàng ta vẫn làm đươc, mũi tên ngắm thẳng Hạ Hầu Uyên rồi hừ lạnh nói:
- Ta cũng sẽ bắn tên cho ngươi coi.
Nói xong Lữ Bố lập tức buông lỏng tay ra, mũi tên lao đi vun vút mang theo ánh sáng ngọc như của bảo thạch vậy. Mũi tên ấy xẹt qua đám người ngựa hỗn loạn, và đặc biệt nó còn biết lượn lờ lạng lách. Vĩ dụ nó còn chiu qua cả nách của danh tướng Hà Bắc - Cao Lãm khiến cho Cao Lãm thấy lạnh cả người.
Dũng tướng của Giang Đông là Tổ Mậu cũng nghe thấy tiếng gió rít vù vù qua cổ của mình. Thì ra mũi tên của Lữ Bố đã “đá đưa” qua cả cái cổ của Tổ Mậu.
Hai người Cao Lãm và Tổ Mậu giật nảy mình, nếu như mũi tên kia chủ đích nhắm vào họ thì e rằng các nàng cũng đã phải đổ máu, gục ngã mất thôi. Mũi tên ấy cứ thế là lạng lách dọa nạt mấy người các nàng chơi chơi một chút, rồi xẹt qua biển người, và nó như đã được lập trình sẵn để đến mục tiêu cuối cùng là Hạ Hầu Uyên. “Phập”. Mũi tên của Lữ Bố đã trúng vào đầu vai của Hạ Hầu Uyên, khiến cho nàng ngã ngựa ngay lập tức. Nhạc Tiến vội vã đến hỗ trợ đưa nàng trở vè Tào doanh.