Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:54:39 +0700
Chương 8
- Cô tỉnh rồi sao? – Hắc Long hỏi cô gái. Vừa ngay, nhận ra cô là một giai nhân tuyệt sắc.
- Ừm, cám ơn anh!
- Cô tên gì? Sao lại bị thương tích nhiều vậy. Tôi đoán không lầm thì cô bị truy sát.
- Tôi tên Mỹ Nhân, chuyện dài lắm!
Hắc Long sửng sốt ngạc nhiên, khi nhìn rõ hơn nét mặt của Mỹ Nhân.
- Là cô, cô không nhớ tôi sao. Chính tôi đã từng giúp cô đấy, ở bãi biển cô nhớ lại đi.
- A, ra là anh. Hèn gì vừa trông thấy anh tôi đã ngờ ngợ, không biết mình đã gặp anh đâu rồi.
- Này, vậy chắc cô biết hai người con gái đi cùng với tôi đang ở đâu chứ? Cô biết thì làm ơn nói mau cho tôi.
- Không. Tôi không biết gì cả. Tôi thấy mệt.
- Được rồi, tôi sẽ ra ngoài. Mà này, nhà cô ở đâu để lát nữa tôi cho người đưa cô về.
- Tôi… tôi không có nhà… làm ơn cho tôi ở lại ít hôm có được không.
- Vậy sao. Cũng được thôi. Đây là nhà chúng tôi thuê lại nên cô cứ tự nhiên.
- Anh đã thay đồ cho tôi sao? – Mỹ Nhân bất ngờ hỏi, khiến Hắc Long có chút bối rối, nhưng hắn vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
- Cô đừng hiểu lầm, cô hộ lý thay cho cô đấy. Tại lúc đó, y phục của cô ướt sũng.
- Có thật không đó.
- Cô không tin tôi sao? Đừng nói là cô đang nghĩ…
- Ai mà biết được.
- Này, cô tỉnh lại đi, không có chuyện đó đâu.
- Thế sao tôi lại mặc đồ của phụ nữ, hộ lý lấy đâu ra đồ của phụ nữ cho tôi thay?
- Thì đó là đồ của bạn gái tôi, cô đừng có vớ vẩn.
- Tôi không cần biết, anh phải chịu trách nhiệm. Anh đưa tôi về nhà, cởi bỏ áo đồ của tôi, đã vậy còn…
- Còn gì nữa hả… cô làm ơn tỉnh táo lại có được không. Đừng có mà ăn vạ.
- Tôi không ăn vạ, đến khi nào làm rõ chuyện này tôi mới chịu đi.
- Thì cô cứ ở đó mà làm rõ. Tôi ra ngoài đây, không có rảnh thời gian đôi co với cô.
Nói rồi, Hắc Long “chuồng” ra ngoài, tim đập thình thịch. “Ôi! Gặp phải của nợ rồi.”
- Anh Long, anh làm gì trong đó mà lâu thế? – Hùng vừa trông thấy Hắc Long thì hỏi.
- Này, cậu đừng có mà nhìn tôi bằng con mắt đó. Có phải cậu cũng như cô ta…
- Em như cô ta, bộ lĩnh nói gì em chẳng hiểu... – Hùng có vẻ ngạc nhiên.
- Cái mặt của cậu, thôi bỏ đi…
Hắc Long quay lưng đi một mạch, Hùng đứng nhìn theo, miệng lẩm bẩm: “Lạ thật!”