Số lần đọc/download: 1775 / 19
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Chương 16: Quyển 4: Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân
T
ôi giao tấm thảm cho người phục vụ ở tiền sảnh, có chút áy náy nói: “Rất xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi, đúng rồi, tấm thảm này là người kia có lòng tốt đắp cho tôi đúng không? Tôi phải gặp mặt nói tiếng cám ơn với người đó.”
Người phục vụ ở tiền sảnh nói với tôi: “Là anh Bùi căn dặn, lúc anh ta sắp đi còn nói không cần quấy rầy cô, nhưng nhất định phải để ý trông chừng cô, tấm thảm này cũng là anh Bùi bảo chúng tôi mang đến.”
“Anh Bùi là ai vậy?”
Người phục vụ lễ phép nói: “Xin lỗi, đối với thông tin về khách hàng, tôi không được rõ lắm, chỉ biết là anh Bùi thường đến đây dùng cơm, còn nhiều hơn nữa thì tôi không biết.”
“Vậy có số điện thoại của anh Bùi không?”
Người phục vụ lắc đầu.
Tôi lại nghĩ: Quên đi, chẳng qua người ta chỉ tiện tay làm việc tốt, tôi cũng chỉ là được người ta giúp đỡ thôi. Chỉ có điều, hôm qua cũng nguy hiểm thật, lỡ như anh ta chính xác là một tên biến thái điên cuồng, tôi đảm bảo không thể nào không bị thiệt thòi, bởi vì tôi đã mất đi tự chủ.
Về đến nhà, mẹ nhìn tôi, lúc này mới thở dài. Không ngừng mắng tôi, hóa ra là điện thoại của tôi tối qua không gọi được, lại suốt đêm không về, mẹ tôi lo lắng gần chết. Gọi điện thoại cho Chu Vi, ai cũng không biết tin tức của tôi, đều lo lắng theo.
Sớm biết vậy, tôi hẳn là nên dọn ra ngoài sống, dù sao tôi cũng là một phụ nữ đã gả đi, hiện giờ luôn ở bên cạnh ba mẹ, hàng xóm nhìn thấy cũng bàn tán sôi nổi, luôn gặp con gái mà không thấy con rể xuất hiện, khó tránh khỏi nhiều người nhiều miệng, nhân cơ hội thành toàn cho miệng lưỡi của mấy kẻ tiểu nhân.
Trong người cảm thấy lạnh, tôi lại chui vào trong chăn, mới cắm sạc điện thoại, lại có cuộc gọi đến.
Là Chu Vi.
Điện thoại được nối, cô ấy không giữ được mà mắng tôi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Thật bẽ mặt mà, tối qua tớ uống hơi nhiều, lại ở phòng nghỉ của nhà hàng ngủ một đêm.”
“Chết tiệt, tại sao chúng tớ không nghĩ ra, cậu căn bản là không hề rời khỏi nhà hàng chứ? Suốt đêm cậu không về, dì gọi điện không được, gọi điện cho tớ, tớ lại xém chút nữa mắng Gia Tuấn tới chết luôn rồi.”
“Chuyện đó thì có liên quan gì tới Gia Tuấn chứ?”
Chu Vi thở dài: “Là dì gọi điện thoại cho Gia Tuấn, nhất dạ phu thê bách dạ ân, đến lúc này tớ mới thấy được sự lo lắng nóng như lửa đốt của anh ấy không phải là giả đò.”
Tôi không lên tiếng.
Bên kia, Chu Vi có chút bực bội: “Lần sau không đến nhà hàng đó dùng cơm nữa, ngay cả camera cũng không có, chúng tớ không hề nghĩ đến cậu ở ngay trong nhà hàng.”
Cô ấy dài dòng trong điện thoại: “10h sáng nay, Gia Tuấn còn có một vụ kiện, nhưng tối hôm qua có thể anh ta đã đi tìm ở tất cả phòng tắm hơi, khách sạn, phòng karaoke, hình như suốt cả đêm không ngủ.”
Tôi cúp máy, tâm trạng rất phức tạp.
Xem đồng hồ, bây giờ là hơn 7h sáng, 10h sáng Gia Tuấn còn có một vụ kiện, suy nghĩ xong, tôi gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại được nối, chỉ reo một tiếng, anh lập tức bắt máy.
Mới sáng sớm mà hai người chúng tôi đều rất tỉnh táo, cho nên gọi điện thoại cũng vô cùng bình tĩnh.
“Gia Tuấn.”
Bên kia, anh nhẹ nhàng thở hắt ra.
“Xin lỗi, tối qua đã làm phiền anh.”
Ngược lại, anh không dài dòng, chỉ nói một câu: “Em không sao là tốt rồi.”
Tôi nhã nhặn nói: “Hôm nay có vụ kiện mà, rất rất xin lỗi, không biết anh phải lên tòa, hại anh không được nghỉ ngơi.”
Bên kia, anh chỉ thở dài.
Tôi khách sáo khích lệ anh: “Lúc lên tòa anh phải cố gắng nhé. Cho dù mặt mũi đối phương có hung tợn, anh cũng phải khiến cho bọn họ phải thất bại thảm hại nhé.”
Bên kia, anh cười khổ: “Em… …vẫn khiến cho anh phải buồn cười như vậy.”
Tôi nhất thời hoảng hốt. Đây là chuyện gì thế này? Cầm điện thoại, lòng bàn tay tôi đều đổ mồ hôi, rõ ràng chúng tôi cần phải đối chọi nhau như người xa lạ chứ, kết quả làm cho hiện tại muốn nói chuyện cũng không biết nên nói cái gì.
Anh khẩn khoản hỏi tôi: “Có thời gian không? Anh muốn nói chuyện với em, có thể không?”
Ôi, tiếng thở dài trong lòng tôi lại đến nữa rồi.
Tôi đành đồng ý nói: “Hôm khác đi, hôm nào có thời gian sẽ hẹn anh.”
Rốt cục cũng cúp máy, tôi nghiên mắt nhìn, ngoài khe cửa lúc sáng lúc tối, tôi biết là mẹ ở bên ngoài nghe lén.
Tôi dứt khoát lớn tiếng nói: “Vào đi, mẹ.”
Mẹ đành phải đẩy cửa bước vào, bực bội liếc tôi một cái.
Tôi cười hỏi mẹ: “Mẹ, không phải là mẹ muốn hỏi con suốt đêm qua đã đi đâu? Qua đêm cùng với ai. Yên tâm đi, con không làm chuyện xấu hổ đâu.”
Mẹ đưa cho tôi ly nước mật ong, mẹ thở dài: “Mãi cho đến nửa đêm hôm qua, con cũng không về nhà, mẹ không còn cách nào mới gọi điện thoại cho Gia Tuấn, gọi điện thoại cho con thì không được, hiện tại con còn đùa nữa à. Có một ngày, con tự mình có con thử xem, thế nào cũng rối ruột rối gan cho mà xem.”
Tôi liên tục gật đầu.
Mẹ lại hỏi tôi: “Vẫn không định tha thứ cho Gia Tuấn à?”
Tôi miết cái ly, lắc đầu.
Thực ra, cũng từng nghĩ đến chuyện tha thứ cho anh, nhưng hiện tại thời gian trôi qua càng lâu, khoảng cách tình cảm và cuộc sống sẽ càng xa. Hơn nữa, một khi đã tách ra, muốn gom lại lần nữa, ngẫm lại cái cảm giác xấu hổ này, tay cũng không biết để ở đâu. Sống chung lần nữa như thế nào? Nói thì dễ hơn làm.