Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 83
H
ội trường tối nay còn đông hơn lúc sáng, nhà báo phóng viên còn kéo tới đông hơn nữa, hội trường gần như kín hết chỗ không thể tìm thấy ai trong đám đông này nữa. Nó đứng bên trong cánh gà mà cứ thấp thỏm, chưa lần nào nó cảm thấy hồi hộp như thế cả. Vương đặt tay lên vai nó trấn an, nó ngước lên nhìn anh thì anh chỉ mỉm cười với nó thôi. Có lẽ giờ anh là người có thể an ủi nó lúc này, vì ngoài Ân ra thì có hắn, giờ không có hắn thì có anh Pin vì Pin như anh trai nó vậy. Nhưng giờ cả ba người đó đều không được, xin lỗi anh Vương vì giờ nó đành phải lợi dụng cái thứ tình cảm anh giành cho nó để làm bờ tựa đứng dậy thôi.
- Xin chào mọi người…có lẽ sáng nay mọi người đều biết sự việc đã xảy ra, và sau khi họp bàn hội đồng ban giám khảo đã biểu quyết và đưa ra quyết định cuối cùng…rằng sẽ cho đại diện của nhạc viện W một cơ hội nữa…
- &@)$*!)!*!^ _ khán giả bên dưới xì xầm to tiếng
- Tôi biết mọi người bất mãn…chẳng lẽ mọi người tin chỉ vì cô ấy là con của hiệu trưởng nên mới được đứng trên sân khấu này sao _ anh Khiêm nói làm cho tiếng xì xầm lắng xuống
- Chỉ vì là con hiệu trưởng thôi sao…vậy con của nhà tài phiệt thì mọi người không đặt bất kỳ nghi vấn nào sao…thật chẳng công bằng gì cả…trong mỗi người chúng ta chẳng ai có thể biết cô bé đó đã phải vất vả như thế nào để có được ngày hôm nay…cũng như phải đổ biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt và có cả máu nữa…các vị có thể trả lời được không….tôi cũng không thể trả lời…thế thì tại sao mọi người lại có thể đặt ác cảm về quá khứ của cô bé đó chứ _ anh nói tiếp
- … _ giờ thì mọi người hoàn toàn im lặng
- Vậy sau đây xin mọi người chào đón thí sinh Chu Lệ Băng của nhạc viện W nào _ Khiêm nói lớn
- Không sao đâu _ Eric nói
- Em làm được mà _ Vương vỗ vai nó
- … _ nó chỉ mỉm nhẹ rồi bước ra
Không một tiếng vỗ tay, không một tiếng hò hét, lần đầu tiên trong đời nó không được chào đón trên chính sân khấu nó làm chủ. Nó ngước nhìn tất cả mọi người trong hội trờng một lượt, nó nhìn thấy mẹ nó ngồi ngay ở hàng ghế đầu, thấy ba nó đang ngồi nhìn nó chăm chú ở hàng ghế giám khảo, ba đã không gọi điện cho nó, nó có thể hiểu cho ba, có lẽ ba nó đang khó xử cho công việc của mình. Phía trên cao nó còn thấy hắn nữa, hắn nhìn nó chăm chú, tại sao giữa hội trường đông người như vầy lại có thể nhìn thấy hắn một cách dễ dàng như vậy chứ. Bỗng có tiếng vỗ tay, một tiếng hai tiếng ba tiếng nghe có vẻ rất rời rạc nó đưa mắt tìm nhanh vị trí nơi phát ra tiếng vỗ tay. Người đó là Linh San, Linh San đã vỗ tay và không đầy 3 giây sau đó bắt đầu có những tiếng vỗ tay ở những vị trí khác, dần dần là cả hội trường. Nó thấy vui, hạnh phúc ít nhất trong giây phút đó, nó nhẹ nhàng mỉm cười rồi đặt đàn lên vai trái sau đó bắt đầu bài thi của mình. Hôm nay nó chọn ình một bài biểu diễn khó, trong bài đòi hỏi người biểu diễn phải có kỹ năng rất tốt và sự tập trung cao độ mới có thể hoàn thành tốt bài đó. Dường như chẳng ai thắc mắc gì về bài thi của nó cả, tất cả trừ Thiên Anh, giờ thì mọi người có thể ổn định lại lòng tin nơi nó rồi, chẳng ai giám đứng trước mặt nó mà nói là nó nhờ dựa hơi hiệu trưởng mới có ngày hôm nay nữa, sẽ chẳng có ai dám. Tiếng đàn vừa dứt nó vung tay cầm vĩ thành một vòng ra dấu chấm hết, rồi từ từ hạ đàn xuống cúi đầu cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Tiếng hò hét và tiếng vỗ tay rầm rầm làm rung động cả hội trường, giờ thì nó có thể nhẹ ngàng mim cười rồi, vì nó thấy nụ cười hạnh phúc đang hiện hữu trên đôi môi của ba mẹ nó.
- Quá tuyệt với…phải không nào _ Khiêm nói làm hội trường một lần nữa rầm rầm lên
- Cảm ơn em…người đứng lên bằng thực lực _ Khiêm cười với nó
- Cảm ơn anh _ nó nói nhỏ
- Để chờ đợi ban giám khảo đưa ra quyết định cuối cùng xin mời tất cả mọi người cùng xem tiết mục của tập thể thí sinh đại diện nạhc viện R…xin cho các thí sinh đại diện một chàng phéo tay nào _ Khiêm nói, còn nó quay đầu bước vào trong
Khi Khiêm vừa nói hết câu ban giám khảo đã đứng dậy để đến phòng họp, họ cần đưa ra kết quả chính xác nhất mặc dù từ sáng họ đã có kết quả rồi nhưng coi như là làm lại cho đúng thủ tục. Không lâu sau mọi người quay lại cũng là lúc bài biểu diễn vừa kết thúc.
- Tôi xin giới thiệu với mọi người đây là hiệu trưởng nhạc viện J _ Khiêm giới thiệu người đứng bên cạnh mình
- Trên tay tôi chính là kết quả cho buổi thi ngày hôm nay, mọi người có thể thấy phong bì được niêm phong cẩn thận và đích thân tôi đảm bảo về độ chính xác thông tin bên trong này _ hiệu trưởng J đưa phong bì lên cao
- Giờ đây tôi xin trao lại cho cậu đẹp trai này để cậu ta có thể đọc tên những người có thể đi tiếp hôm nay
- Cảm ơn hiệu trưởng _ Khiêm nói
- Và trong tay tôi là kết quả…sau đây tôi đọc tên ai thì xin người đó hãy bước lên trước _ anh nói thế vì giờ này tất cả thí sinh đang đứng sau lưng anh
- WOA…chỉ có 12 người thôi sao _ Khiêm nhìn xuống ban giám khảo
- Cậu cứ đọc đi sau đó chúng tôi sẽ giải thích _ ba nó nói
- À vâng… _ anh đọc hết một lượt tên các thí sinh được đi tiếp
- Đáng ngạc nhiên thật…chỉ duy nhất nhạc viện W có số thí sinh tham gia đi tiếp là đầy đủ thôi sao…xin chúc mừng nhạc viện W vẫn có thể bào toàn số thí sinh của mình _ anh Khiêm nói tiếp
- Vâng…chúng tôi xin được giải thích _ ba nó đứng dậy từ phía bàn ban giám khảo _ chỉ còn 12 thí sinh lý do là bài thi tuần sau là bài biểu diễn nhóm, tuỳ theo mỗi nhạc cụ các em sẽ được phân nhóm với nhau, nên nhớ các em là đối thủ nhưng lại là ngồi chung một con thuyền vì vậy các em phải dốc toàn lực để hỗ trợ nhau vượt qua bài thi tuần sau, nếu không các em sẽ rớt….còn việc các em làm sao để được chọn đó không phải là chuyện của tôi _ ba nó nói
- Ôi trời…gì vậy
- Thật không thể tin được
- Không ai nói với chúng ta là sẽ thi nhóm cả
- Chuyện này là sao đây _ các thí sinh thắc mắc
- Các em bất mãn sao _ ba nó nhìn các thi sinh được chọn
- … _ các thí sinh đều im lặng
- Tốt…vậy xin chúc mừng tất cả các em _ ba nó cười mãn nguyện nhìn nó
Buổi tối hôm nay kết thúc có vẻ êm đèm, nó nhìn ba nó đầy lòng cảm ơn, cảm ơn vì ông đã không bỏ rơi nó, cho dù nó đã nhiều lần làm ông thất vọng còn cố tình gây chiến với ông nữa, vậy mà ông vẫn ầm thầm theo dõi mỗi bước đi của nó.
- Con gái _ khi nó vừa vào tới cánh gà thì đã có người gọi nó lúc nó định rẽ sang một hướng khác
- Mẹ _ nó quay lại thì thấy ba và mẹ nó đang đứng đó đợi nó _ ba
- Phải chúc mừng chứ…đúng không _ mẹ nó cười
- … _ nó mỉm cười bước tới chỗ ba mẹ nó
Nó đâu biết lúc nó quay lưng lại với con đường nó định rẽ sang thì đang có một người đang đứng đợi nó, đó là hắn, hắn đang đứng đợi nó với suy nghĩ rằng nó sẽ đi tới và nhìn thấy hắn, nhưng giờ thì không thể vì hắn đã thấy nó quay lưng lại với con đường đó rồi. Hắn lủi thủi bước đi ra ngoài nhà xe, có lẽ giờ chờ cô ấy cũng không đến bên hắn.
Khi ra ngoài, nó đã thấy hắn và đương nhiên hắn cũng thấy nó và thấy cả ba mẹ nó nữa.
- Khôi Vĩ, con đang đợi ai sao _ ba nó hỏi
- Dạ…nhưng có lẽ giờ thì không đợi nữa _ hắn nói
- Sao?
- Dạ không có gì _ hắn nói
- Ta đang định đi ăn, con có muốn đi cùng không _ mẹ nó nói
- Có phiền nếu con đi cùng không ạ _ hắn nói chuyện với ba mẹ nó nhưng lại nhìn nó từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện
- Không…phiền gì chứ, vậy ta cùng đi _ mẹ nó nói rồi mở cửa xe bước vào
- Con ngồi trước được không _ nó nói
- Không _ mẹ nó nhìn nó
Ba nó là tài xế, mẹ nó là người ngồi trước vậy dĩ nhiên là nó và hắn cùng ngồi ở ghế sau rồi, với nó thì thật không thoải mái gì hết, nhưng với hắn thì có chút đau đớn pha lẫn hạnh phúc. Hắn cố tình đưa tay ra để chạm tay nó khi nó để tay trên ghế, nhưng nhanh chóng khi hắn vừa chạm vào nó đã rút tay lại ngay, còn trừng mắt nhìn hắn nữa. Nó chẳng nói câu nào từ khi lên xe cho tới lúc ngồi vào bàn ăn, nó chỉ chăm chú ăn phần ăn của mình mà chẳng quan tâm đến 3 cái con người kia đang nói chuyện gì.
- Ba con xin lỗi vì hôm nay không đến được _ hắn nói
- Không sao _ ba nó cười
- Ông ấy có việc đột xuất nên đã bay chuyến sớm nhất sáng nay về mỹ rồi, ông ấy nói ông ấy cố gắng quay lại sớm nhất có thể
- Ôi trời…không cần thế đâu, ba con bận mà _ mẹ nó nói
- Nhưng ta thắc mắc về chỗ ở của gia đình con ở đây đấy _ ba nó nhìn hắn
- À…cái đó _ hắn nhìn nó, rồi nhìn ba nó _ ba con ở khách sạn
- Còn con _ mẹ nó hỏi _ ta không nghe ba con nói gì về chỗ ở của con
- Con cũng ở khách sạn _ hắn nói
- … _ hắn vừa nói câu đó nó liền quay qua nhìn hắn với ý “ đồ nói dối “
- Ta tưởng ba con sẽ mua nhà cho con chứ _ ba hắn cũng ngạc nhiên vì ba hắn là một người khá kỹ tính không có lý nào lại để con trai mình ở khách sạn được
- À…cái đó, quan hệ giữa con với gia đình không tốt…nhưng từ khi có cô ấy và hai bác thì có lẽ mọi thứ đã tốt lên nhiều rồi _ hắn cười
- … _ nó lại quay qua nhìn hắn “ đồ đạo đức giả “
- Ồ…thế à _ mẹ nó cười
Bỗng điện thoại mẹ nó đổ chuông, mẹ nó rút điện thoại ra xem ai gọi khi thấy được người gọi mẹ nó e dè nhìn ba nó rồi quay qua nhìn nó, sau đó mới bắt máy nghe.
- Alo…
- Phải…nhưng hôm nay tôi bận rồi, có lẽ sẽ không tới được đâu
- Tôi biết…nhưng không phải còn rất nhiều bác sĩ khác sao
- Đúng…tôi đã nói là…
- Mẹ à _ nó nói _ đối với con thế là đủ rồi _ nó mỉm cười
- Con nói sao _ mẹ nó ngạc nhiên
- Con thấy vui lắm, thật sự rất hạnh phúc _ nó nói
- … _ mọi người đều nhìn nó
- Vì vậy…mẹ có thể quay về là mẹ của ngày hôm qua được rồi…mẹ của ngày hôm nay con sẽ cất thật kĩ…ở đây này _ nó chỉ tay vào tim mình
- ….
- Mẹ đi đi…con quan trọng…nhưng cứu người quan trọng hơn _ nó nói
- Ba sẽ đưa mẹ con đi, nhờ con đưa con bé về nhà cẩn thận _ ba nó nhìn nó rồi nhìn hắn
- Dạ…con sẽ đưa cô ấy về cẩn thận _ hắn nói
- Ai cần cậu đưa về chứ _ nó nghiến răng nói nhỏ
- “ Alo…alo…bác sĩ Anh “
- À…tôi nghe đây, tôi sẽ đến…mọi người cứ chuẩn bị mọi thứ đi _ mẹ nó nói
- Vậy ta đi _ ba nó đứng dậy trước
- Ba mẹ đi cẩn thận _ nó nói
- Được rồi…có lẽ tối nay mẹ sẽ không về _ mẹ nó nói
- Ba còn việc ở nhạc viện _ ba nó nói
- Con ổn mà, đừng lo _ nó cười
Nó chỉ giả vờ thôi, chỉ là giả vờ thôi, sao nó có thể ổn chứ, đến phút cuối mẹ nó và ba nó vẫn không thể từ bỏ công việc của mình để ở cạnh nó một ngày trọn vẹn, thì ra là thế. Cũng đáng để thất vọng một chút, nhưng giờ biết làm sao được, có thất vọng cũng không làm hai con người đã bước qua cánh cửa phòng ăn kia quay lại được, nó cứ nhìn chăm chú cho đến khi cánh cửa đóng lại.
- Về thôi _ hắn nói
- Cậu về trước đi _ nó nói
- Ba em đã nói anh phải đưa em về
- … _ nó nhìn hắn _ không phải tôi đã nói cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi rồi sao
- … _ hắn bỗng im lặng chẳng biết nói gì nữa
Nó đứng dậy kéo balo rồi cầm hộp đàn bỏ đi, nó thật sự không muốn ngồi cùng xe, không muốn ăn cùng bàn cũng không muốn ở cùng hắn một nơi vì vậy nó sẽ cố tránh hết tất cả những nơi đó ra. Hắn đứng đó cố nhét hết những lời nó vừa nói vào não, mãi cho đến khi tiếng cửa phòng vừa đóng lại lần nữa thì hắn mới biết hắn cần phải giữ người đó lại, nếu không hắn có cảm giác sẽ mất người đó mãi mãi. Hắn chạy theo nó, tìm nó dưới sảnh nhưng không thấy lúc ra ngoài thì thấy nó đang đứng đón taxi, hắn bước tới cầm cổ tay nó rồi kéo nó đi.
- Cậu làm cái gì vậy…xe tới rồi, thả tôi ra _ nó giật tay lại nhưng hắn không chịu buông cứ kéo nó đi
- Tôi nói cậu có nghe không vậy _ nó hét lên
- Cậu mau buông ta ra đi _ nó vùng vằng
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 84