Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 85: Bách Anh Chiến Lữ Bố
hật là quá vô lý, quá bịa đặt quá phi khoa học rồi. Thật là quá “dã man”!
Tôn Vũ trông thấy cảnh tượng đó vô cùng sửng sốt trong lòng, anh ta quá khích tới mức chửi bậy nữa.
Cái này … Lưu Bị rõ ràng là sử dụng võ tướng kĩ của mình để điều khiển lý trí và tính cảm của người khác. Khiến cho các võ tướng kĩ bị thuyết phục phải nghe theo những lời mà nàng ta nói một cách rất tự nguyên
Tôn Vũ đến bây giờ cũng phải thầm công nhận: Quả nhiên võ tướng kĩ “Thống khốc” của Lưu Bị là loại võ tướng kĩ đáng sợ nhất trong các loại võ tướng kĩ, đúng là có một không hai rồi.
Hơn trăm võ tướng của mười tám lộ chư hầu bị “thống khốc” của Lưu Bị làm cho mủi lòng, đồng cảm với nàng rồi quyết tâm giúp nàng báo thù. Bọn họ cùng nhau vận dụng võ tướng kĩ với đủ các màu sắc, đủ loại binh khí từ trong doanh trại ào ra như mây cuốn, cuồng phong ập tới Lữ Bố. Màu đỏ, màu xanh, màu vàng đan xem, quện lẫn vào nhau cơ hồ làm lu mờ cả ánh mặt trời.
Lữ Bố không hề sợ hãi, con mắt của nàng ta nhìn trăm người võ tướng đang xông về phía mình bằng thái độ bình tĩnh, trong ánh mắt không hề phát ra chút sợ hãi nào cả. Trái lại nàng ta còn cười nhạt nói:
- Cũng tốt, đến cả một lần đi, ta sẽ cho các ngươi lên trời luôn.
Điêu Thuyền đang ở trong chiếc kiệu phía sau nghe Lữ Bố tuyên cáo như thế thì khẽ thở dài một hơi dặn nàng ta:
- Bố Bố à, muội hạ thủ cũng nên có chừng mực một chút, đừng có giết người đấy, trẻ con mà giết người là không tốt đâu, muội đã nghe rõ chưa hả.
Lữ Bố nghe Điêu Thuyền dặn dò liền gật đầu đáp:
- Muội rõ rồi mà, tỷ tỷ cứ về trước đi, chứ đại chiến hỗn loạn thế này, muội sợ tỷ sẽ bị thương mất.
Điêu Thuyền thở dài rồi ra lệnh cho phu kiệu khởi hành đi về phía Hổ Lao quan. Rất nhanh! Chiếc kiệu đã không còn thấy tăm hơi đâu cả.
Giữa đấu trường lúc này chỉ còn có một mình Lữ Bố mà thôi.
Và đấu trường này sẽ chứng kiến một cuộc chiến “không cân sức” giữa một người và hơn trăm người khác.
Trong thiên hạ này khẳng định là chẳng có một người nào, một thần nhân nào có thể một mình đồng thời đánh lại được cả hơn trăm võ tướng khác, mà nói đúng hơn là chống lại các loại võ tướng kĩ vô cùng cổ quái và uy lực. Ngay như một siêu cấp võ tướng kĩ cấp độ màu ám kim như Lữ Bố cũng không thể có khả năng đó.
Nhưng tiếc là Lữ Bố lại không nghĩ đến chuyện lùi bước. Nàng ta lại sẵn sàng và hứng thú với cuộc chiến không cân sức này bởi vì nàng ta là “Nhân trung Lữ Bố” há có thể e ngại điều gì sao?
Nhìn thấy hơn trăm tên võ tướng đang hùng hùng hổ hổ lao tới, Lữ Bố hừ lạnh một tiếng nói:
- Ồn ào quá, ta sẽ đánh tung các ngươi lên trời ngay bây giờ.
Nói xong, lập tức ánh hào quang ám kim trên người Lữ Bố trở nên đậm đặc, huy hoàng chói lọi “hết công suất”, rồi từ đó lần lượt những tia hào qunag màu đỏ, màu xanh, màu vàng từ vầng hào quang màu ám kim đó phát ra, biến thành một vầng hào quang ám kim sắc thật là dày đặc.
“Thị huyết” Hạ Hầu Đôn là người đầu tiên ập tới ra đòn tấn công Lữ Bố. Chiến đấu khí của nàng bùng phát dữ dội mang theo một đòn thiết thương đầy uy lực. Nhưng Lữ Bố nào có thèm ngó ngàng tới đâu, nàng vẩy nhẹ Họa Kích chặn đánh, thế là cả người lẫn ngựa của Hạ Hầu Đôn đã bị đẩy lùi cả trượng.
Ngay sau khi Hạ Hầu Đôn bị đẩy lùi thì một đám võ tướng màu lam có màu đỏ có cũng ập ngay xuống Lữ Bố. Thương, đao, thiết mâu, có đến hơn mười cái cùng nhau chĩa thẳng vào tấn công Lữ Bố
Lữ Bố vung cây Họa Kích, vẽ một đường cong tuyệt mĩ lên không trung, gạt phăng tất cả những đao, thương, mâu … Những tiếng “Coong, coong”, “Keng, keng” cứ thế vang lên. Hơn mười võ tướng cấp độ màu đỏ bị chiêu kích của Lữ Bố đánh hất tung lên cao, còn những võ tướng màu lam thì còn miễn cưỡng giữ vững được thân hình của mình, nhưng họ vẫn bị đẩy lùi về phía sau đến hơn chục bước.
- Hài! Nhị tỷ à, nếu chỉ dựa vào bọn người kia thì không làm ăn được gì đâu. Chúng ta phải lên thôi.
Trương Phi đã vớ được một con ngựa lạc của một tên kỵ binh nào đó (kỵ binh bị Điêu Thuyền làm cho gã ngục nên ngựa được “giải thoát”) Nàng ta lập tức nhảy lên ngựa, cầm Trượng Bát Xà Mâu, khí thế lại bừng bừng xung trận/
Quan Vũ vẫn khép hờ đôi mắt, vuốt bộ râu giả kia mà than thở:
- Lữ Bố quả nhiên là hào khí hơn người, thật đáng buồn cho mình quá, xem ra thực lực của mình vẫn còn thua kém nàng ta một chút.
- Nhị tỷ ơi là nhị tỷ đừng có đứng đấy mà than vãn nữa, mau đi thôi.
Trương Phi đã cưỡi ngựa phóng đi xa, thấy Quan Vũ còn đang ngần ngừ như vậy liền cất tiếng nói.
Quan Vũ thở dài, rồi nàng ta cũng tìm được một con ngựa, nhảy lên nó và xông trận. Thanh Long Yển Nguyêt đao lại được khởi phát, khí thế bừng bừng xông về phía trận tiền.
- Tầm Chân à, chúng ta có đi không?
Lúc này Công Tôn Toản không còn bộ dạng uy phong của chủ tướng nữa, thay vào đó là bộ dạng e dè sợ sệt nhìn chiến trường ác đấu kia. Nàng không thể tự quyết định được gì cả cho nên đứng ở phía sau nhẹ giọng hỏi Tôn Vũ.
- Chúng ta không nên xông lên làm gì cả. Với sự ác liệt thế kia thì chúng ta tổ làm vướng chân vướng tay rồi mất mạng mà thôi.
Giọng điệu của Tôn Vũ có chút buồn phiền, anh ta nói tiếp:
- Thực lực của chúng ta quá kém, không thể là đối thủ của Lữ Bố được đâu. Ai dà, có lẽ ta phải nghĩ thêm cách khác để nâng cao thực lực của mình lên một chút mới được.
Công Tôn Toản ở phía sau nắm lấy vạt áo của Tôn Vũ nhẹ giọng nói:
- Tầm Chân à, huynh là người đàn ông lợi hại nhất trong số nam nhân ở thiên hạ này, huynh không cần hạ thấp bản thân như thế. Không cần huynh phải tìm cách đề cao thực lực, muội cũng … rất thỏa mãn rồi mà.
- Muội ngốc quá!
Tôn Vũ vừa mắng yêu vừa vỗ vỗ vào vai của Công Tôn Toản, anh ta nói tiếp:
- Nhìn uy thế của Lữ Bố thế kia, huynh lại càng muốn đề cao thực lực của mình hơn nữa, huynh đã nghĩ ra biện pháp để tăng cường thực lực của mình rồi.
- Biện pháp gì thế.
Công Tôn Toản nghe Tôn Vũ nói như thế trong lòng vô cùng tò mò.
- Đó chính là truyền quốc ngọc tỷ. Chỉ cần tìm được truyền quốc ngọc tỷ và phá giải được sự huyền bí bên trong nó thì nhất định huynh sẽ tìm được biện pháp để tăng cường thực lực của bản thân.
Tôn Vũ ban đầu nói bằng giọng quả quyết nhưng sau đó lại có phần e ngại:
- Nhưng huynh vẫn không biết truyền quốc ngọc tỷ kia hiện đang ở nơi nào. Bá Khuê à, lúc trở về chúng ta sẽ phái người đi điều tra, phải tìm bằng được truyền quốc ngọc tỷ thì mới có thể thành công được.
Lữ Bố vẫn như con mãnh hổ lạc giữa bầy cừu, nàng ta lại vung kích lên và các đại tướng của Giang Đông là Hoàng Cái, Trình Phổ, Tổ Mậu lập tức bị quét sang một bên. Đúng lúc này từ bên cánh trái một cây Trượng Bát Xà mâu đâm tới và Thanh Lòng Yển Nguyệt đao thì bổ xuống đầu Lữ Bố. Thì ra Quan Vũ và Trương Phi đã nhập trận rồi. Lữ Bố thấy hai người liền nhướng mày nói:
- Lại là các ngươi ư?
Và không ai nói với ai câu nào nữa, trên chiến trường lúc này chỉ còn nghe thấy những tiếng “đinh đinh, đang đang” mà thôi. Bốn năm chiêu đã trôi qua. Hai chị em Quan Vũ và Trương Phi liên thủ với nhau chiến đấu với Lữ Bố được mấy chiêu. Bọn họ là võ tướng kĩ màu vàng cho nên còn miễn cưỡng duy trì được, không bị Lữ Bố đánh lui.
Lúc này từ bên cánh phải lại có một cây trường thương đâm vào Lữ Bố, thì ra đó là “Thị Huyết” Hạ Hầu Đôn đã quay trở lại. Nàng ta vừa bị một kích của Lữ Bố đánh văng xa xa đến cả trượng, hổ khẩu (phần tay giữa ngón cái và ngón trỏ) rách toạc, chảy cả máu. Nàng ta không bỏ sót “nếm” luôn chỗ máu đó, lập tức lực chiến đấu lại được tăng lên, thiết thương lại đằng đằng sát khí ập thẳng tới Lữ Bố.
Lữ Bố đang muốn giải quyết cho xong với Hạ Hầu Đôn thì không biết từ đâu ở bên cánh trái của nàng lại có một cây trường thương xốc tới. Chủ nhân của cây trường thương này là một nữ tướng tuổi chừng mười tám, đôi mươi, gương mặt sáng sủa, điềm đạm đoan trang. Trên người của nàng tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt chứng tỏ nàng vừa mới đột phá từ võ tướng kĩ màu xanh lên võ tướng kĩ màu vàng. Thương pháp của nàng cũng bình thường, cẩn trọng chứ không gian hiểm, tinh quái như kẻ khác. Nàng ta tên là Trương Cáp là một ái tướng của Hàn Phức.
Võ tướng kĩ của Hàn Phức có tên là “Ngang dương”. Mỗi khi nàng ta đánh một đòn là sức chiến đấu lại tăng thêm một tầng nữa. Như vậy chắc chắn nàng ta càng đánh sẽ càng hăng máu hơn. Lữ Bố không dám khinh địch đành phải vừa đối phó với Hạ Hầu Đôn lại vừa đối phó với nàng nữa.
Lúc này ở bên cánh phải của Lữ Bố lại có một mũi tên mang theo tia sáng màu vàng lao tới. Lữ Bố nghiêng người né tránh. Chủ nhân của mũi tên đó không phải ai xa lạ chính là Hạ Hầu Uyên, trên đầu của Hạ Hầu Uyên lúc này lấp lánh hai chữ “Cung vương”. Cung đã giương và tên cứ thế liên tục được bắn ra nhắm thẳng mục tiêu là Lữ Bố.
Năm vị đại tướng cấp độ màu vàng (Trương Phi, Quan Vũ, Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Trương Cáp) cũng nhau liên thủ đánh Lữ Bố. Với sự liên thủ này bọn họ phần nào đã kiềm chế được thế công của Lữ Bố. Các võ tướng kĩ màu lam cũng nhanh chóng ào tới, quây đánh Lữ Bố. Tôn Kiên khởi phát “Hổ tướng”, Cao Lãm khởi phát “Đao tướng” … Tất cả cùng giáp công Lữ Bố ở giữa.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++