Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Shevaanh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 257 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 608 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:03:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 34: Sư Phụ, Sư Phụ(2).
i rồi cũng sẽ phải chết, quan trọng là khi sống, họ đã làm được những gì. Có những người kiệt xuất ghi lại dấu ấn của mình. sống mãi với thời gian, song đó chỉ là số ít, rất ít, nếu so sánh với phần đông chìm sâu vào trong biển cát diệu vợi, không để lại chút vết tích nào.
Chết không đáng sợ. Nhất là đối với những người đã từng "chết" một hoặc nhiều lần rồi. Bởi đối với họ, "chết" chẳng có gì xa lạ, nếu không nói là vô cùng quen thuộc và gần gũi.
Ở đây có hai người như vậy. Nhưng khác với mọi khi, đây sẽ là lần cuối họ đến với chữ "chết". Nói cách khác, họ đã không còn cơ hội nào tránh thoát nữa, ngoài việc đối mặt với tử thần. Và một trong hai người đó đã ra đi, mãi mãi chẳng quay trở lại.
Giữa buổi chiều nhộn nhịp người qua lại, có vết nắng đỏ ối chiếu lên khuôn mặt xinh xắn của Quan Tài Đen. Môi cô lúc này đang chảy máu. Máu chảy hoài chưa hết, mắt nhắm chặt. Gương mặt dính đầy bụi đất với những lọn tóc bết mồ hôi và máu, song nhìn thanh thản lạ. Mặc dù hơi thở đã đứt đoạn từ lâu, song trông Thư Lệ không có dáng vẻ gì của một cái xác cả, chỉ giống như đang ngủ mà thôi. Một giấc ngủ sâu vĩnh viễn chẳng bao giờ tỉnh lại.
Để tránh bị làm nhục, Quan Tài Đen đã chọn cái chết. Nó giải thoát tất cả. Đôi khi, chết lại là cứu cánh.
Cái chết đến nhẹ nhàng như thế, tựa như một giấc ngủ sâu, một lần và mãi mãi. Cái chết chờ đón tất cả, cho dù bạn có năng lực quay ngược thời gian cũng vậy. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
- Là cô ta? Không, tại sao....Tại sao? Tại sao???????
Thanh âm gầm gừ ré lên như tiếng gầm của loài thú dữ. Tiếng gầm giận dữ song lại đầy thê lương và bất lực. Chủ nhân tiếng gầm đó là người duy nhất trong số những tội phạm vượt thời gian còn sống sót cho tới giờ này, Hoàng trong tương lai, kẻ mà mấy người Thư Lệ gọi bằng "Judas".
- Bất ngờ lắm hả?
Judas lúc này đang bj hai gã đàn ông lực lưỡng nắm vai và khóa tay, song bất chấp điều đó, hắn vẫn như con thú hoang cố sức nhoài mình tới như muốn xé xác kẻ thù trước mặt.
Một trong số những tên còn lại, hùng hổ cầm vũ khí đi tới, song bị gã thủ lĩnh bán nam bán nữ ngăn cản.
-Cấp trên đã dặn, riêng hắn phải bắt sống. Đây là lệnh của "Đại Thánh".
Gã đàn em còn đang muốn cự nự, song sau khi nghe tên thủ lĩnh nhắc qua hai chữ kia thì lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
- Bắt sống? Bằng vào mấy đứa chúng mày sao?
Judas đột nhiên ngẩng đầu cười ha hả:
- Muốn khai thác thông tin từ tao để nắm quyền nội chính? Nói à biết, đừng kể lũ cắc ké chúng mày, cho dù có là hắn đích thân xuống đây cũng chẳng thể làm được. Chúng mày...chúng mày là cái thá gì mà dám khua môi múa mép trước mặt tao? Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nếu không phải chịu sự trừng phạt của thời không, lại đã chết qua một lần, bọn mày dẫu có cùng lên một lượt cũng không đủ để tao nhét kẽ răng. Chúng mày là một lũ chó, một lũ chó cậy gần nhà đáng kinh tởm!
Judas lớn tiếng chửi thề bằng mọi ngôn từ thóa mạ nhất. Điều này khiến lũ người kia chỉ biết trợn mắt đứng nhìn. Đâu phải chúng không biết giận, mà sự tức giận đó tạm thời đang bị nỗi ngạc nhiên che lấp mất. Tất cả đều do những âm thanh chợ búa du côn đang lọt vào tai chúng lúc này, những âm thanh mà bạn chỉ có thể nghe được ở những bà hàng tôm hàng cá, hoặc bọn lưu manh du thủ du thực. Nhưng hãy nhìn lại mà xem, những lời nói bẩn thỉu đó giờ đang phát ra từ miệng một người từng được cả địa ngục tầng mười chín kính ngưỡng.
- Tẩn nó một trận. Làm gì thì làm, chưa chết là được.
Mặt xanh lại, tên bán nam bán nữ rốt cục cũng không kiên nhẫn được thêm nữa. Đám đàn em của gã dường như cũng chỉ chờ có thế. Tiếng chửi bị thay thế bằng âm thanh đấm đá. Đó mới chỉ là bước đầu, càng về sau, chúng càng xài nhiều trò hơn. Những tiếng cười khoái trá, những câu chửi thề tục tĩu, tất cả như một bản hòa âm với giai điệu là sự đau đớn không thôi của kẻ trong cuộc.
Mặc dù thế, hắn vẫn không kêu lấy một tiếng.
Bị vặn tay, xuyên sắt qua đầu gối, môi, miệng bị khâu chặt... song dù đủ trò hành hạ, hắn vẫn không kêu lấy một tiếng. Trái ngược hẳn với mười phút trước, kẻ mà mới đây thôi còn không ngừng thóa mạ đối phương bằng đủ những ngôn từ hạ tiện nhất. Điều này khiến gã thủ lĩnh bán nam bán nữ cảm thấy không sao hiểu nổi, song hắn cũng chẳng lấy đó làm quan tâm.
Bởi vì kẻ trước mắt hắn giờ đã không còn bất cứ sự uy hiếp nào nữa. Truyền nhân của Quỷ vương? Quên mẹ nó đi, bây giờ dù nhìn ở góc độ nào thì gã cũng chỉ là một con chó chờ người ta xẻo thịt. Không, thậm chí còn không bằng cả con chó.
- Được rồi. Gã bán nam bán nữ lên tiếng, khi một tên đàn em đang chuẩn bị xuyên thêm một đầu thanh sắt qua miệng Judas: - Đùa thế đủ rồi. Giải nó đi, cấp trên đang chờ. Đừng mất thời gian thêm nữa.
- Vâng.
Judas lập tức bị hai gã cao to lực lưỡng xốc nách dậy, thế nhưng điều bất ngờ tới lúc này mới xảy ra, khi hai gã to xác không hiểu vì lý do gì, dù trợn mắt trợn mũi cũng không sao xê dịch được hắn dù chỉ một phân. Phải mất tới gần mười giây, gã thủ lĩnh bán nam bán nữ mới chú ý đến điều này.
- Làm gì thế?
- Bọn em....bọn em..
-...Từ từ đã.
Judas cất tiếng nói, lần đầu tiên tính từ lúc hắn thôi không còn chửi nữa. Gã thủ lĩnh bán nam bán nữ chợt rùng mình, linh cảm cho gã biết có điều gì không ổn...nó gần như là một sai lầm chí mạng, song gã dù nghĩ nát óc cũng không biết đó là gì. Gã hỏi bằng cái giọng cẩn trọng mà chính bản thân cũng chẳng nhận ra, dường như quên mất rằng, kẻ trước mắt mặc dù chưa chết song cũng đã mất nửa cái mạng, hoàn toàn không có chút lực uy hiếp nào.
- Mày...
Judas thò tay lên, lạnh lùng mổ thẳng vào mắt phải. Trong sự chứng kiến của mười một người có mặt tại đây, gã dùng tay không móc mắt! Máu chảy ướt đầm cái hốc đen kịt, và sau đó lại thêm một cái hốc nữa, ở ngay bên cạnh. Trên tay Hoàng không bao lâu đã có thêm hai con mắt tròn vo đầy tơ máu nóng hổi.
Chứng kiến cảnh này, ngay cả những kẻ giết người không gớm tay như tên bán nam bán nữ, cũng cảm thấy cổ họng như có chất gì đó nhầy nhầy dâng lên. Buồn nôn.
- Đại ca, nó....
- Nó nó cái gì? Chỉ là một thằng sắp chết, có gì mà lo?
Gã bán nam bán nữ trấn an đám đàn em. Hắn nhìn Judas bằng cặp mắt giễu cợt như đang xem một trò tiêu khiển.
-...Đúng rồi, chỉ ít phút nữa thôi, chúng mày sẽ không còn gì phải lo nữa.
- Mày nói gì?
- "Đại Thánh" không dặn dò chúng mày điều gì sao?
- Dặn dò?
- Ha ha ha....
- Mẹ kiếp, đừng có ra vẻ. Mày nghĩ mày là ai? Gã bán nam bán nữ hừm một tiếng: - Đừng tưởng tao không biết, mày đã dùng hết chút sức lực cuối cùng để khai thông tiềm lực phiên bản Judas ở thời không này rồi. Với thân xác tàn tạ bây giờ, tới lau giầy cho tao còn khó, còn muốn làm cái chó gì nữa?
- Ha ha ha..ha ha ha...
Judas cười sằng sặc, giọng cười của hắn giờ cũng đã biến đổi đi khá nhiều, hung bạo và càn rỡ. Gã bán nam bán nữ mở miệng định nói gì đó, song chợt biến sắc. Bởi những gì xảy ra tiếp theo thực sự khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Bỏ hai con mắt vẫn còn đỏ thẫm những máu vào miệng, nhai ngấu nghiến, làn da bắt đầu chuyển đổi dần từ vàng sang đen, nứt ra rồi đóng vảy. Gương mặt nhám đen trồi sụt vào sau gáy, sau đó lún hẳn vào trong ngực, trong khi phần bụng thì phình to ra, tiếp đó là cặp đùi rồi hai chân, một con quái vật cứ thế được sinh ra.
Một con quái vật cao hơn ba mét, nhìn qua thì hao hao như loài linh trưởng. Song nó quái thai hơn rất nhiều.
- Nó...nó là cái gì vậy?
Một gã đàn em sợ hãi nhìn con quái vật không ra hình thù gì trước mắt, không hẹn mà lùi lại mấy bước. Mấy tên còn lại cũng chẳng khác gì, chúng rúm người thu mình lại đằng sau tên bán nam bán nữ tay cầm trọng kiếm. Một tên trong số chúng chợt rút súng ngắn ra bắn tới tấp.
Những viên đạn rền vang, nối nhau mất hút vào cơ thể đang bốc mùi sình thối.
- Chắc chúng mày chưa biết, Quỷ vương càng mất máu thì càng mạnh. Chuẩn bị đi, món nợ máu tối hôm nay, tao phải đòi cả gốc lẫn lãi.
Từ giữa cái bụng to kềnh, một cái đầu từ từ trồi lên, cất tiếng nói ồm ồm. Đúng là gương mặt bặm trợn không lẫn vào đâu được của "Hoàng", chỉ thiếu mỗi đôi mắt. Gương mặt đó vương đầy tơ máu và thấm đẫm dịch nhầy, trông như một cái mặt nạ tởm lợm.
Con quái vật đã thành hình. Lũ đàn em sợ hãi bắt đầu nhao nhao mạnh ai tìm đường trốn.
- Ha ha...Gã bán nam bán nữ biến sắc, song vẫn cố kìm chế nỗi bất an trong lòng mà cười phá lên: - Mày định làm gì với trò mèo này? Người chẳng ra người, ngợm không ra ngợm. Biến hình à? Mày nghĩ dựa vào cái trò ảo thuật rẻ tiền ấy thì có thể thoát khỏi đây? Lại còn muốn làm cỏ hết bọn tao? Nực cười! nếu có thể sao mày không làm điều đó từ sớm đi, còn phải đợi tới lúc này, khi đồng bọn đã tử trận hết để làm gì? Đừng nói đây là tính toán của mày nhé, thằng mọi!
Gã bán nam bán nữ vung một nhát kiếm, cắt ngọt cái đầu của Thư Lệ, túm lấy trong tay giơ lên cao. Hai cánh đập mạnh, gã bắt đầu lơ lửng trên không, khóe môi nở nụ cười tàn bạo.
-..Mày nói đúng. Tao... vốn không phải là người.
- Đừng có đem hai chữ Quỷ vương ra mà hù. Mày tưởng ai cũng ngu như cái lũ bị chúng mày tẩy não hay sao? Đó chỉ là cái danh, cái cớ, cái giấy thông hành để mày và đồng bọn danh chính ngôn thuận ước mộng bá chủ của mình mà thôi. Mấy thế kỷ qua ở địa ngục tầng 19, đã bao kẻ dùng cái trò này rồi? Nhiều không kể xiết. Thế nhưng bây giờ thì sao? Còn đứa nào có thể đứng trước mặt "Đại Thánh" mà tự xưng mình là truyền nhân của Quỷ Vương không? Không một ai cả, mày cũng thế.
Gã bán nam bán nữ gào lên một tiếng, ngọn lửa đen kịt quanh người bùng lên mạnh mẽ. Tay nắm chặt thanh trọng kiếm, gã lao thẳng về phía đối phương, trông như một cây đuốc cháy hừng hực.
- Đến đây, để tao xem mày là cái thứ gì?
--------------
"ẦM"
Hoàng mở trừng mắt, vuốt vuốt ngực. Ngực trái hắn giờ vẫn còn nhảy bình bình, trán ướt đẫm mồ hôi. Mồ hôi dính vào áo, nhớp nháp vô cùng. Hoàng nhổm dậy, nhìn đồng hồ treo tường. Mới có bốn giờ sáng, điều đó có nghĩa là hắn chỉ mới chợp mắt được chừng ba mươi phút.
Kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, trời vẫn tối. Hắn nhìn xuống dưới ban công, cố nén cảm xúc kỳ lạ khó hiểu trong người xuống. Chính hắn cũng không biết hắn đang bồn chồn vì cái gì?
Hoàng thay cái áo sơ mi, ngả lưng thêm một lát. Ba mươi phút sau, hắn rời giường, mặc thêm cái quần thể thao rồi xuống nhà. Dù gì cũng không ngủ thêm được nữa, thôi thì chạy bộ tập thể dục buổi sáng vậy.
Hoàng chạy thẳng từ Vân Canh ra đường Tàu dưới Cầu Diễn. Lúc tới đường tàu thì trời đã hưng hửng, hít thở luồng không khí ban mai, cái cảm xúc kỳ lạ kia cũng dịu đi không ít. Hắn bắt đầu nghĩ tới việc của ngày hôm nay. Tối nay theo như lời ma xó Trần Thanh Tùng, hắn sẽ úp sọt băng nhóm buôn bán vận chuyển chất gây nghiện tại chính bản doanh của chúng - ngôi nhà số mười ba. Việc đối phó bây giờ đã không còn khiến hắn phải bận tâm, chỉ là cô bé kia...
- Ủa?
Hoàng chạy về, trên khu bóng không xa, hắn thấy thấp thoáng lố nhố những người và một bóng hình to lớn ở khu Cờ Đỏ, nơi vốn là chỗ chiều tối bọn trẻ con hay rủ nhau ra chơi đùa. Mang theo nỗi hiếu kỳ về cái bóng to lớn kia, hắn bắt đầu thay đổi lộ trình...
- Chào buổi sáng, sư phụ, người đang tập thể dục ạ?
Hoàng vừa quay lại thì một bóng người lon ton đã lọt ngay vào mắt. Hắn nhận ra giọng nói này. Lập tức cảm giác thư thái mới đây sau quá trình chạy bộ vụt bay biến đâu mất hết, đầu Hoàng lại bắt đầu to lên.
- Lại là cô à?
Hoàng ngán ngẩm than.
Địa Ngục Thời Gian Địa Ngục Thời Gian - Shevaanh