Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Chương 134-135: Sưu Hồn.
- H
ỗn đản này, để cho ta lăng nhục, ta ở trước mặt hạ nhân không ngóc đầu lên được, còn phải ở trước cái mặt xấu xí của mẫu thân hắn giả vờ thân mật, đây chính là ủy khuất lớn nhất này của ta, ta muốn cho bọn chúng trả giá thật nhiều!
- Vậy ngươi muốn đối phó bọn chúng thế nào?
Trần Thanh Phương nâng hai chân của Nhị thái thái lên, đã bắt đầu động tác.
- Như thế nào chứ?
Nhị thái thái cừu hận giữ chặt quần áo bên cạnh thân, nghiến răng nghiến lợi nói ra.
- Ta cũng phải cho mẫu tử bọn chúng nếm tất cả khuất nhục, chậm rãi tra tấn bọn chúng, đem những gì bọn chúng đã làm với ta hoàn trả lại gấp trăm lần, làm cho bọn chúng muốn chết cũng khó khăn!
Diệp Không nghe được mà hàn khí ứa ra sau lưng, không ngờ nữ nhân này lại ác độc đến như vậy, có một chút nhìn không ra, nếu không phải hôm nay phát hiện ra điểm đáng ngờ của bọn chúng, nếu như không phát hiện ra thì còn cho rằng nàng ta không đáng sợ đấy.
- Ngươi cứ yên tâm. Cho dù ngươi không tra tấn hắn, ta cũng muốn hảo hảo tra tấn hắn.
Trần Thanh Phương hít sâu một hơi, sau đó nâng nàng lên cao, nói ra.
- Cái tên ôn thần kia, trước mặt mọi người đã làm cho mặt mũi thành thủ phủ quét rác, hoàn toàn không cho ta mặt mũi, hiện tại dân chúng Nam Đô Thành đều cho rằng Trần Thanh Phương ta sợ hắn, còn làm ra câu vè thuận miệng, đúng là khinh người quá đáng!
- Hắn cũng không phải tiên nhân mà đã cuồng như vậy, chỉ cần ta và ngươi đồng tâm, sớm muộn gì cũng biến tên ôn thần này thành ôn gà.
Nhị thái thái lại phẫn hận mắng.
- Ân, ta chuẩn bị không đợi tới lúc bệ hạ xử phạt Diệp Hạo Nhiên, ta sẽ xử lý tên ôn thần này, chuẩn bị chút ít cao thủ, lẻn vào Diệp phủ, trước bắt mẫu thân của hắn, lại thừa dịp hắn ngồi xuống mà chế trụ hắn...
Diệp Không hít khí lạnh, hai người này đúng là quá độc ác, nếu như mình không phải tu tiên giả, kết cục tất nhiên bi thảm và đáng sợ, cho dù mình là tu sĩ, nếu bị hắn đánh lén, lão nương và Lô Cầm vẫn sẽ bi thảm.
- Được rồi, nếu các ngươi đã ngoan độc như thế, ta cũng biến các ngươi thành một đôi oán quỷ!
Diệp Không đưa tay bóc Ẩn Thân Phù trên trán...
- Đại Hồng, không thể ngờ là với tuổi của ngươi bây giờ còn sung mãn như vậy a.
Trần Thanh Phương rất vui vẻ, nhưng trong lòng khẽ động, ngẩng đầu, đã nhìn thấy một thiếu niên thanh y đang đứng đối diện, đang mỉm cười với hắn.
- Ngươi!
Trần Thanh Phương con mắt trợn thật lớn, chỉ vào chỗ Diệp Không trống rỗng xuất hiện, không thể tin được mà hỏi thăm.
- Là người hay quỷ?
- Hừ, trong lòng ngươi có thứ gì đáng sợ hơn quỷ không?
Diệp Không cười, lấy pháp khí tiểu kiếm bên hông ra.
Nhị thái thái đưa lưng về phía Diệp Không, vốn từ từ nhắm hai mắt, hưởng thụ niềm vui thú của ân ái, vừa nghe thấy âm thanh của Diệp Không, lập tức quay đầu lại nhanh như điện.
- Tại sao ngươi ở đây?
Nhị thái thái làm ra bộ dạng kinh hoàng giống như gặp quỷ.
Diệp Không rất thưởng thức biểu lộ kinh hoàng của đôi nam nữ này, khóe miệng lãnh khốc cười nói.
- Tiếp tục đi, tại sao không tiếp tục? Tiếp tục đem suy nghĩ tra tấn ta nói ra cho ta nghe nào?
Trần Thanh Phương và Nhị thái thái sau khi kinh hoàng qua đi, rất nhanh bình tĩnh trở lại, hai người rất nhanh kéo quần áo của mình lên, đồng thời chạy ra cánh cửa gần nhất, chuẩn bị đào tẩu.
- Diệp Không, ngươi mưu toan ám sát mệnh quan triều đình, ngươi biết không? Đây là tử tội!
Trần Thanh Phương gặp nguy nhưng không loạn, quan uy vẫn rất đầy đủ, nhưng khẩu khí ngoài mạnh trong yếu, nghiêm khắc khép tội Diệp Không.
- Nếu là ngươi lạc đường biết quay đầu lại, bổn quan tha thứ cho ngươi lần đầu, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, bổn quan cam đoan quyết không truy cứu trách nhiệm của ngươi.
Nhị thái thái chẳng quan tâm quần áo, lắc lư đôi nhũ câu, bạch quang mê mắt, nàng cũng bỏ mặc quần áo.
- Còn nữa, không cho phép đem chuyện hôm nay nói ra.
Diệp Không nói một tiếng, đá Nhị thái thái ngã lăn ra đất, một cước đạp lên cổ nàng, mắng.
- Ta nói các ngươi có đầu óc hay không? Còn bận tâm chuyện mặt mũi làm gì? Còn không rõ ràng lắm sự tình tính nghiêm trọng sao? Vấn đề hiện tại là... Các ngươi sẽ không còn mạng đi ra khỏi cánh cửa này, còn ngươi nữa...
Diệp Không chỉ vào Trần Thanh Phương.
- Ngươi rõ ràng còn muốn truy cứu trách nhiệm ta? Thực con mẹ nó buồn cười, kiếp sau ngươi nhớ phải ăn não heo nhiều vào một chút, ngu xuẩn như vậy mà còn làm quan à!
Trần Thanh Phương thấy sát ý của Diệp Không, nhưng vẫn không kinh hoảng, mà trấn định cười lạnh.
- Diệp Không, ta biết rõ ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi phải biết nha, ta chỉ cần hô một tiếng, bên ngoài sẽ có nhiều người nghe thấy, hơn nữa ta ra lệnh cho bọn họ, nghe thấy tín hiệu cầu cứu không cần vội vả cứu ta, mà là hồi phủ bẩm báo, như vậy hành vi của ngươi sẽ bị thiên hạ biết, ha ha, rất nhanh sẽ rơi vào tay hoàng đế ở An Đô...
Trần Thanh Phương cảm giác mình rất thông minh, lại cười, đột nhiên quát lên.
- Ngươi! Không sợ thiên uy của bệ hạ sao?
Diệp Không khinh thường cười cười.
- Hoàng đế thì như thế nào? Hắn rất trâu bò sao? Ta nói rất nhiều lần, ta chính là lưu manh, ngàn vạn lần chớ chọc ta! Ai chọc ta, ta sẽ chơi với hắn tới cùng! Hoàng đế chọc ta, ta sẽ làm cho hắn hối hận... Còn nữa, quên nói cho ngươi biết, người hầu trong phủ của ngươi ta đã giải quyết rồi, tùy ngươi hô như thế nào, cũng không có kẻ nào chạy tới, đương nhiên ngươi cũng không cần phải chạy ra ngoài... Không tin ngươi có thể thử xem.
Trần Thanh Phương nghe vậy, đã tuyệt vọng, nhưng hắn cũng không phải quan văn, hắn cũng có võ công, và võ công của hắn hình như cũng không tệ lắm.
- Ta với ngươi chơi đùa!
Đột nhiên Trần Thanh Phương rống lên một tiếng, một tay thành chưởng đao, chém mạnh lên mặt Diệp Không.
Trần Thanh Phương thầm nghĩ, mẹ kiếp, lão tử từ nhỏ luyện võ, cũng xuất thân võ khoa, ngươi là một tiểu tử mười mấy tuổi, mới luyện võ được hai năm, ta cũng không tin chuyện tà ma luyện võ hai năm thành cao thủ, ta cũng không tin đánh không lại ngươi!
- Chút võ công ấy, cũng không biết xấu hổ mà khoe khoang!
Diệp Không cười lạnh một tiếng, lập tức, dùng tư thế Ảnh Vũ nhảy lên, lăng không, đá chân, xoay người, một bộ động tác giống như hành vân lưu thủy, vô cùng nhẹ nhõm, giống như khiêu vũ.
Một cước đá bay Trần Thanh Phương, mà Diệp Không nhẹ nhàng rơi xuống đất, đứng ở chỗ cũ, một cước dẫm lên Nhị thái thái dưới chân.
- Phốc!
Trần Thanh Phương phun ra một ngụm máu tươi, hắn không nghĩ tới võ công Diệp Không lại cao như vậy, luyện võ cả đời, thậm chí ngay cả một chiêu hời hợt của một tên mao đầu tiểu tử cũng không tiếp được, đây là người luyện võ hai năm sao? Hắn lại là sử dụng võ công gì, phiêu dật tiêu sái, nhẹ nhàng thoải mái?
- Lão Bát, ngươi không thể giết ta, ta là Nhị nương a, là ta cho mẫu tử các ngươi ở hậu viện, hôm nay ta còn mang theo nhi tử tới nhận lỗi với ngươi, ngươi tha ta đi.
Nhị thái thái bị Diệp Không giẫm lên, liền cầu khẩn.
- Còn không biết xấu hổ ư? Nếu không phải hôm nay nghe các ngươi đối thoại, ta còn tưởng rằng ngươi là người tốt đấy.
Diệp Không nói xong, một cước đá văng cái quần của Nhị thái thái.
Động tác này làm cho Nhị thái thái nhìn thấy hi vọng, nàng đột nhiên ôm chân Diệp Không, khóc rống lên.
- Lão Bát, ta biết rõ ngươi ưa thích nữ nhân dục vọng của ngươi cũng không nhỏ, tiểu Hồng đã nói cho ta, chỉ cần ngươi tha ta một mạng, ngươi muốn làm thế nào với ta cũng được.
Nhị thái thái thấy hắn không cho mình mặc quần, còn tưởng rằng hắn nổi tâm tư kia, nàng cũng chẳng quan tâm đến việc cảm thấy hổ thẹn, thò tay định tiến vào đũng quần của Diệp Không.
Nhưng ai biết Diệp Không một cước đá văng nàng ra.
- Loại nữ nhân rắn rết như ngươi, ta có thể tha mạng cho ngươi sao? Hắc hắc, không cho ngươi mặc quần, là cho bằng hữu nhiều năm của ta chưa xem, muốn nhìn một chút... Lão tổ, xuất hiện đi.
Trần Thanh Phương cũng có chút kiến thức, thấy một đạo bạch quang từ trong tiểu kiếm bay ra, đó là một anh nhi, hắn nghẹn ngào kêu lên:
- Nguyên Anh kỳ! Ngươi... Là tu tiên giả!
Lập tức lại mắng Nhị thái thái:
- Ngươi là nữ nhân ngu xuẩn, lão phu bị ngươi hại chết!
- Lão tổ, đừng nóng vội mà sờ.
Diệp Không cười cười, nói ra:
- Trước tiên đùng Sưu Hồn Đại Pháp với Trần Thanh Phương, ta muốn nhìn xem an bài của lão hoàng đế một chút.
Sau thời gian một chén trà, một đạo ánh sáng từ trong tòa nhà lớn này bay ra, Diệp Không đã rời đi, cũng đánh thức những hạ nhân đang yên giấc ngủ bằng phù chú.
Diệp Không không có giết những hạ nhân kia, tất nhiên là không muốn giết người vô tội, một nguyên nhân khác, hắn cũng không muốn để cho người khác nhìn ra hai kẻ này là bị mưu sát, trước khi hắn đi, bày tư thế cho Trần Thanh Phương và Nhị thái thái, làm cho người ta tưởng rằng hai người này quá kích động, nên bị treo vì quá hưng phấn.
- Như thế nào đây? Hôm nay sờ đủ chưa?
Trên đường trở về, Diệp Không hỏi.
- Ha ha, thoải mái, lão tổ ta thực hâm mộ những người có thân thể như các ngươi.
Hoàng Tuyền lão tổ tâm tình không tệ, nhưng hắn càng hướng tới một cổ thân thể hơn, như vậy cũng không phải là sờ sờ đơn giản như vậy, phải làm chút chuyện tốt.
- Vậy ngươi nói một chút đã lục soát được gì trong đầu của Trần Thanh Phương a?
Diệp Không lại hỏi.
- Rất nhiều nha, phương diện nào?
- Thái độ của Hoàng đế đối với Diệp Hạo Nhiên, lúc nào sẽ trị tội? Có phải thật sự hạ độc thủ với Diệp phủ hay không?
Những chuyện này làm Diệp Không lo lắng nhất.
- Ân, thái độ của hoàng đế, cũng không rõ ràng, có khả năng Trần Thanh Phương không phải tâm phúc của hoàng đế, hoàng đế chỉ bảo hắn đi Nam Đô Thành làm thành thủ, cũng không có phân phó cái gì, tìm kiếm chứng cớ làm loạn của Diệp Hạo Nhiên, cũng chỉ là hắn suy đoán thánh ý, tự chủ trương.
- À? Là như thế sao? Vậy chẳng phải không có chút giá trị sao?
Diệp Không có chút buồn bực, nhưng hắn không dám buông lỏng, Diệp Không đã xem không ít phim cổ trang, biết rõ tâm của đế vương.
Nhiều khi hoàng đế cũng không nói thẳng cái gì, cho ngươi hiểu rõ thánh ý, ngươi đoán đúng, sẽ được thăng quan, đoán sai là nấm mốc, nếu là hư chuyện, đến lúc đó hoàng đế sẽ nói "Trẫm chưa nói a", đó là tự ngươi làm, ngươi chết đi.
Nhưng tên Trần Thanh Phương này vững tin như thế, đã nói lên thánh ý đã rất rõ ràng, nhưng đối với hoàng đế, Diệp Không đúng là không có biện pháp, dù sao sau lưng hoàng đế là một môn phái tu tiên, cho dù Diệp Không là tu tiên giả, người ta cũng không nhất định sợ ngươi.
Nói không chừng còn phái tu tien giả cảnh giới cao tới, tiên hạ thủ vi cường, gạt bỏ mình.
- Xem ra vẫn phải cố gắng tu luyện tăng cảnh giới lên a.
Diệp Không thở dài một tiếng, sau đó tăng nhanh cước bộ.
- Như thế nào đây?
Diệp Không vừa trở về, tiểu Hồng đang ở trong phòng chờ sẵn.
- Yên tâm, hoàn toàn xong rồi, về sau cũng không cần bị người ta ức hiếp nữa.
Diệp Không vừa cười vừa nói.
- Ngươi đã cho Nhị thái thái...
Tiểu Hồng kinh ngạc che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, nàng lại hỏi:
- Nếu bị điều tra thì sao? Có xảy ra đại sự không? Tại sao ngươi lỗ mãng như vậy, không đến mức giết nàng chứ?
- Không đến mức giết? Ngươi cho rằng nàng là người tốt? Ta không giết nàng, nàng sẽ giết ta, con muốn từ từ hành hạ ta tới chết đấy!
Diệp Không nói xong, đem linh thạch bỏ vào mắt trận.
Tiểu Hồng không có đáp lời, gật gật đầu, nàng cũng tin tưởng Nhị thái thái đúng là có tính cách này/
- Ta làm sao bây giờ?
Nàng lại hỏi.
- Ngươi cũng đừng trở về bên kia nữa, Nhị thái thái đã chết, Tam thái thái khẳng định thành đương gia, đem ngươi về đó, một chút mặt mũi nàng cũng không cho.
Diệp Không bố trí tốt trận pháp, lại đem ngọn đèn đặt lên đầu giường.
Tuy Nhị thái thái không phải người tốt, nhưng mà, đối với tiểu Hồng vẫn không tệ, hiện tại bị Diệp Không giết, trong nội tâm tiểu Hồng có chút loạn, không biết là nên vui hay là khổ sở đây.
- Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?
Tiểu Hồng lại hoảng loạn hỏi.
Diệp Không cười ôm chầm lấy eo nhỏ của tiểu Hồng, nói ra.
- Đương nhiên là làm chuyện tốt.
- Thôi, không phải thời điểm này.
Tiểu Hồng mặt đỏ hồng.
- Không phải thời điểm sao? Yên tâm, không có người truy ra việc này.
Diệp Không ha ha cười nói ra.
- Ngày mai ta phải bắt đầu bế quan, phải rất lâu không thấy ngươi, để cho ta ăn no một chút nha.
- Bại hoại!
Hoàng Tuyền lão tổ cũng trách mắng.
- Đáng giận! Ngươi cho ta xem một lần là chết à? Lại ném ta vào trữ vật! Đúng là qua sông đoạn cầu!
Ngày tháng như thoi đưa, thời gian trôi qua cực nhanh.
Đảo mắt nửa năm vội vàng qua đi, Diệp Không đem một tia linh khí nhét vào khí hải, từ từ mở hai mắt, trong đôi mắt có một tia vui sướng nhàn nhạt.
Nửa năm này xảy ra không ít chuyện.
Đầu tiên là muốn nói một chút, nói tiếp tình huống của Nhị thái thái, bởi vì Nhị thái thái và Trần Thanh Phương chết quá mức mất mặt, cho nên bất kể là quan phủ hay là Diệp phủ đều không có điều tra nguyên nhân cái chết chính thức của bọn họ.
Tuy bọn họ chết rất kỳ quặc, không có ai tin tưởng là hai người đồng thời chết đi, hơn nữa những gia đinh kia đều hôn mê, đây chính là điểm đáng ngờ, nhưng không có người nào so đo, bởi vì có chuyện khác quan trọng hơn.
Nhị thái thái vừa chết, Diệp Uy đang ở trong quân doanh chạy về lo hậu sự, Diệp Uy liền đề nghị, để cho Tam thái thái quản lý sự vụ trong nội viện, sau đó viết thư cáo tri An Đô Diệp Hạo Nhiên, chờ an bài cuối cùng của hắn.
Tam thái thái nắm quyền, thoáng cái được phong quang, mỗi ngày dung quang toả sáng, quản cái này quản cái kia, về phần tiểu Hồng cũng không có làm khó dễ, thuận lợi biến thành nha hoàn thiếp thân của Trần cửu nương, tiểu Hồng và Lô Cầm mỗi ngày ở một chỗ, thời gian trôi qua cũng vui vẻ hòa hợp.
Nhưng thời gian vui vẻ của Tam thái thái không quá lâu, càng nhiều tháng trôi qua, An Đô thư về, làm cho Tam thái thái nổi điên lên, Diệp Hạo Nhiên không ngờ an bài Cửu phu nhân (Không hiểu sao là Cửu phu nhân vì thấy mẹ của Diệp Không cũng được xưng hô là Cửu nương) mới hai mươi lăm tuổi làm người quản lý sự vụ, bởi vì đây là tiểu lão bà hắn sủng ái nhất, bởi vậy có thể thấy được, kỳ thật Diệp Hạo Nhiên cũng có suy nghĩ của hắn, cửu phu nhân trẻ tuổi nhất, nàng dễ cho hắn đội nón xanh nhất, làm cho nàng có chút quyền lực, sẽ càng biết quý trọng sinh hoạt hiện tại.
Toái Càn Khôn
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --