Số lần đọc/download: 515 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 03:20:57 +0700
Q.2 - Chương 84: Tử Hạo Bị Khống Chế
M
ới nhậm chức được ba ngày, Lạc Vũ đã hạ bệ nhiều đại thần trong triều. Toàn bộ đều là các viên quan lúc trước ký lá thư yêu cầu xét xử lại vụ Âu Dương Tán. Những người còn lại bàng hoàng. Chẳng ai dám nhắc đến cái tên cựu tể tướng Âu Dương Tán nữa. Ốc không lo nổi mình ốc, giữ mình quan trọng hơn.
Bấy giờ, phủ tân tể tướng đông như trẩy hội, lễ vật gửi tới liên miên.
Lạc Vũ nửa nằm trên giường, tay phải nâng chén, khoé miệng cong cong tuấn mỹ, tà mị. Hắn xem nghệ kỹ nhảy múa không chớp, đáy mắt thi thoảng loé sáng.
Khung cảnh ăn chơi xa hoa, lãng phí.
Lát sau, y phẩy tay, ý bảo nghệ ký lui xuống.
Đợi người cuối cùng mất dạng, y mới cười, nói nhỏ: “Sao? Còn không chịu ra?”
“Ngươi là ai?” Nam tử mang mặt nạ bạc, giáo chủ Tà Y giáo, bước ra từ sau cây cột.
“A… giáo chủ Tà Y giáo, ngươi hỏi ta vấn đề này không thấy buồn cười ư?” Lạc Vũ nhấp rượu trong chén, nét cười lưu chuyển nơi đáy mắt khiến người ta không rét mà run.
“Ngươi thật sự là đường chủ Diễm Hồi đường?” Giáo chủ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Vũ.
Lạc Vũ không thèm để ý đối phương, cười nhẹ, bỏ ly rượu xuống, rướn người sang mâm trái cây ngắt một quả nho tươi ngon bỏ vào miệng, xong y mới mở miệng: “Ta nghĩ chuyện này chả liên quan đến ngươi.”
Y liếc giáo chủ một cái như là thấu hết mọi sự.
Giáo chủ không hé nửa lời.
“Ngươi muốn gì ta đều có thể thoả mãn. Tuy nhiên chẳng ai rỗi hơi giúp kẻ mình không quen bao giờ, đạo lý này hẳn giáo chủ hiểu chứ.” Lạc Vũ nói bằng giọng nhẹ nhàng, đuôi lông mày nhướng cao như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay y.
“Mục đích của ngươi là gì?” Giáo chủ hỏi.
Lạc Vũ cau mày, cười như không cười, khẩu khí cợt nhả: “Mục đích của ta là gì thì cũng đều vì bệ hạ.”
Giây tiếp theo, giáo chủ biến mất. Lạc Vũ cười tà mị, đứng lên, xoay lưng rời đi.
Triều đình nổi sóng to gió lớn khiến trăm người liên luỵ là thế nhưng Nguyệt gia bảo không hơi đâu mà xen vào, hay nói đúng hơn là còn chưa tới lúc.
“Bảo chủ, có biến.” Dương Hoà khom lưng trước An Nguyệt Quân vờ say ngủ trên giường.
An Nguyệt Quân mở mắt, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại vô cảm, đôi môi nhỏ xám trắng mở lời: “Chuyện gì?”
“Tể tướng Âu Dương Tán bị bắt vì tội bán nước. Lạc Vũ lên thay. Các đại thần trong triều đều bị đổi. Song bệ hạ không hề phản đối.” Dương Hoà lo lắng nhíu chặt lông mày.
“Lạc Vũ?”
“Dáng dấp tuấn tú, thoáng trông thì có vẻ chỉ là một văn nhược thư sinh, song mắt hắn rất sắc và đầy mưu mô. Thuộc hạ sợ hắn không đơn giản như bề ngoài.”
“Ừ.” An Nguyệt Quân lắng nghe, trầm ngâm.
“Bảo chủ, chúng ta nên làm gì đây?”
“Yên lặng theo dõi biến chuyển.”
Dương Hoà gật đầu nhưng rồi lại lo âu nói: “Bảo chủ, sau khi tin ngài bệnh nặng đồn ra ngoài, nhiều kẻ bắt đầu sốt ruột. Thiếu chủ Danh Kiếm sơn trang cũng đang chuẩn bị. Sợ là…”
An Nguyệt Quân nhếch môi, mắt đẹp trào ý lạnh, bảo: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Dương Hoà kinh ngạc ngó chủ, sau liền rũ mắt, cung kính đáp: “Vâng.”
Lão nhẹ nhàng đi ra, đóng cửa.
Trong phòng yên ắng không tiếng động.
Đột nhiên một cái đầu thò ra khỏi chăn, trừng mắt với An Nguyệt Quân, bò lên người hắn, gục vào ngực hắn, tức giận hỏi: “Sao ta phải núp trong chăn? Nóng lắm đó, biết không?”
An Nguyệt Quân mở mắt lần nữa, đôi mắt trắng đen to rõ lúng liếng, nũng nịu nói: “Nương tử, chỉ lần này thôi mà.”
Nàng trợn mắt với hắn, xong lại gục vào ngực hắn, hỏi: “Vì sao anh không chịu cho Dương Hoà biết mình đã hết bệnh?”
An Nguyệt Quân vuốt tóc nàng, động tác dịu dàng. “Càng ít người biết càng tốt.”
Có thế thì giáo chủ và Lạc Vũ mới dẫn xác tới chứ. Lạc Vũ… chắn chắn y còn một thân phận khác.
Bốp!
Diệp Khê Thiến bất ngờ tặng An Nguyệt Quân một đấm, mắng: “Hay nhỉ. Thế nên mới có mỗi mình em ngày ngày chăm anh, mệt bao nhiêu biết không?”
An Nguyệt Quân uất ức mím môi, mắt to dần phủ một lớp nước. Hắn vuốt ve bả vai nàng, thì thầm: “Nương tử vất vả rồi.”
“Dù biết hiện anh đã khoẻ nhưng mỗi khi nhớ lại dáng vẻ thoi thóp của anh ngày đó, em sợ lắm. Sợ lắm, anh biết không?” Dứt lời, lệ lặng lẽ chảy dài.
Bàn tay vuốt tóc nàng chợt ngưng. An Nguyệt Quân lật người đè Diệp Khê Thiến xuống dưới, hơi thở nóng rực phun lên mặt nàng. Ngón tay thon dài lướt qua từng tấc da tấc thịt. Hắn yêu thương thì thầm: “Nương tử, ta sẽ không bao giờ để nàng sợ, không bao giờ khiến nàng khóc, không bao giờ để nàng bị thương nữa…”
Mỗi câu mỗi chữ hắn đồng thời ấn một nụ hôn triền miên và thương tiếc. Ánh nến in bóng dáng nóng bỏng, kích thích của hai người lên tấm màn như một lời thề vĩnh hằng.
Sáng hôm sau, Diệp Khê Thiến đau lưng nhũn chân bò dậy, mặc y phục xong mở cửa, ngạc nhiên ngó người đứng trước cửa. “Biểu đệ?”
Thi Lang ngẩng đầu. Là nàng. Y cười khan, đương lúng túng thì nghe bên trong gọi: “Đi vào.” Y lập tức thở phào, chuồn vào.
Diệp Khê Thiến cười. Nàng đáng sợ lắm à?
Thi Lang khẽ khàng tới bên giường, lén liếc liếc, giật mình. Biểu ca bệnh nặng dường này rồi ư? Vậy độc trong người y làm sao bây giờ?
An Nguyệt Quân đọc thấu tâm tư y, cười lạnh. “Sợ ta không giải được độc?”
“Không, không, biểu ca sẽ nhanh khoẻ lại thôi.” Thi Lang tái mét, lời nói chẳng chút chân thành.
“Hắn tìm ngươi?” An Nguyệt Quân lơ y, hỏi.
“Phải, phải, tối hôm trước giáo chủ tìm đệ, sai đệ đi tra bệnh tình của biểu ca.” Thi Lang cúi đầu, quỳ gối, nói chuyện không dám ngẩng lên. Dù biểu ca vẫn còn yếu nhưng ánh mắt của hắn, y không dám nhìn thẳng.
“Tốt. Ngươi cứ nói với hắn những gì ngươi thấy.” An Nguyệt Quân nhếch môi.
“Nhưng giáo chủ nhất định sẽ…” Thi Lang kinh ngạc.
“Cứ làm theo lời ta.” Giọng nói tụt mất vài độ.
Thi Lang run lên, cuống quít dập đầu, vâng dạ.
Thư phòng trong Hoàng cung.
Tử Hạo đang phê duyệt tấu chương.
“Ta nghĩ xong rồi.” Giáo chủ ló ra từ góc tối. Y theo dõi Tử Hạo nãy giờ, lòng đầy thắc mắc. Lần trước y nấp không lâu liền bị Tử Hạo phát hiện, sao hôm nay y đợi mãi mà Tử Hạo chẳng nói một lời. Y cố ý ư?
Tử Hạo ngẩng đầu, cau mày, bất mãn hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
“Ngươi quên giao ước giữa chúng ta rồi à?” Giáo chủ cẩn thận quan sát Tử Hạo.
“Tất nhiên là chưa. Ngươi có ý gì?”
“Ngươi biết đấy, hiện bảo chủ Nguyệt gia bảo lâm bệnh nặng. Chẳng phải thời cơ rất tốt ư?” Giáo chủ cười tà.
Tử Hạo gật đầu. “Cũng phải. Ngươi có kế hoạch gì?”
Giáo chủ tới cạnh Tử Hạo, kề lỗ tai y nói mấy câu. Mắt Tử Hạo lộ nét mừng rỡ, gật gù liên tục, khen: “Ý hay! Ý hay! Cứ làm thế đi.”
Giáo chủ thấy lạ. Tử Hạo hôm nay không bình thường! Sực nhớ cuộc đối thoại với Lạc Vũ hồi trưa, y dò hỏi: “Ngươi thấy Lạc Vũ…”
Cửa kẹt mở.
Giáo chủ giật mình, không kịp nấp, chỉ đành quay lại nhìn Lạc Vũ.
Y phe phẩy chiếc quạt, nhàn nhã bước vào trong như nhà mình. Phát hiện giáo chủ, y cũng ngạc nhiên, mắt nheo nheo, gấp quạt, hỏi: “Giáo chủ đêm khuya viếng thăm có việc gì?”
“Ngươi cũng có việc?” Giáo chủ lạnh lùng hỏi ngược.
“Ha ha ha, phải.” Lạc Vũ từ từ đi tới cạnh Tử Hạo, vung tay. Tử Hạo ngoan ngoãn đứng dậy nhường chỗ cho y. Y điềm nhiên ngồi xuống như thể đây là chuyện đương nhiên.
Giáo chủ chấn động. “Ngươi… ngươi…”
Khó trách y cảm thấy Tử Hạo lạ lạ. Những chuyện xảy ra gần đây đều có thể giải thích rồi. Y liếc Tử Hạo giờ trông như kẻ ngốc. Sợ y đã bị khống chế hoặc thôi miên.
“Sao?” Lạc Vũ nhếch môi, đầu lông mày ngưng tự nét lạnh.
“Ngươi không phải đường chủ Diễm Hồi đường Lạc Vũ.”
“Vậy à?”
“Ngươi là ai?” Giáo chủ đằng đằng sát khí.
“Giết ta? Muốn chết hả?” Lạc Vũ cười mà mắt không cười, dáng vẻ vô cùng khinh thường. “Không phải định tấn công Nguyệt gia bảo ư? Ta giúp ngươi.”
“Không cần.” Giáo chủ từ chối thẳng thừng.
“Ta nghĩ chúng ta hợp lực có khi đánh cũng không lại hắn, nhưng ta có thể khiến hắn sống không bằng chết. Vậy chuyện diệt Nguyệt gia bảo chẳng phải dễ như trở bàn tay.” Lạc Vũ cười cười như thể nắm chắc phần thắng.
Giáo chủ nhìn Lạc Vũ hồi lâu, hỏi: “Sao lại là An Nguyệt Quân? Ngươi được lợi gì?”
“Hắn là cái đinh trong mắt ta, phải nhổ.” Lạc Vũ đáp, cặp mắt loé sáng.
Giáo chủ suy nghĩ. “Ngươi có cách gì?”
“Không phải ngươi nuôi một nhóm tử sĩ sao?” Gương mặt trắng nõn của Lạc Vũ hơi nhếch lên. Những chuyện này dường như đều là cơm bữa với y.
Việc này y cũng biết?! Giáo chủ chợt ngập tràn sợ hãi. Rốt cuộc y là kẻ nào? Khống chế thiên tử Tử Nguyệt vương triều, hạ bệ các đại thần không chút dấu vết, ngay cả bí mật của Tà Y giáo y cũng rõ. Y dường như biết hết tất cả song lại chẳng ai biết gì về y. Kẻ như thế sao không đáng sợ!
“Gọi là tử sĩ chắc không sợ chết và rất nghe lời nhỉ? Chó tốt vậy tội gì không lợi dụng. Huống chi giờ phút này An Nguyệt bị thương nặng.” Lạc Vũ đổi tư thế, cười như không cười.
Y… nguy hiểm! Y… thâm sâu! Biết rõ là thế nhưng giáo chủ vẫn không kìm nổi mơ tưởng cái ngày Nguyệt gia bảo lọt vào tay y, bèn đáp: “Được.”