Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 84: Điên Cuồng Tấn Công
Trong cổ họng của Bạch Lạc Nhân phát ra âm thanh mông lung, thế nhưng rất nhanh bị Cố Hải mút rồi nuốt âm thanh đó xuống, Cố Hải hoàn toàn trở lên điên cuồng rồi, đầu lưỡi cậu ta chạm đến lợi của Bạch Lạc Nhân, cảm giác ướt át làm cho thân thể cậu đột nhiên có điện, từ trước đến nay trái tim cậu chưa từng chấn động mạnh mẽ như vậy, lòng Cố Hải nổi lửa hừng hực rất nhanh chóng đem toàn bộ cơ thể thiêu đốt.
Chưa đủ, chưa đủ, cậu còn muốn nhiều hơn nữa.
Vì để tránh cho hàm răng của Bạch Lạc Nhân tấn công, Cố Hải lấy tay bóp hai má Bạch Lạc Nhân, đem đầu lưỡi mạnh mẽ đi vào thăm dò, giây phút đầu lưỡi cậu chạm vào đầu lưỡi Bạch Lạc Nhân, một dòng điện cao thế chạy khắp cơ thể, Cố Hải tham lam hấp tấp ở trong khoang miệng Bạch Lạc Nhân tàn phá bừa bãi, bắt được đầu lưỡi Bạch Lạc Nhân đang ''trốn chạy'', Cố Hải vừa cắn vừa liếm lại vừa mút, hận không thể nuốt nó vào trong bụng.
Việc này không giống với việc hôn môi giữa nam và nữ, không có dạo đầu, cũng không đưa đẩy, hoàn toàn là tình cảm từ tận đáy lòng vượt qua ham muốn thể xác, bộc phát thành lực hút mạnh mẽ, mãnh liệt và cuồng dã, mang theo sức công phá như trời long đất lở, đem rào cản tâm lý của hai người hoàn toàn phá vỡ.
Môi Cố Hải rời khỏi môi Bạch Lạc Nhân, tay cậu vẫn đặt ở trên gò má Bạch Lạc Nhân, đem tóc của Bạch Lạc Nhân vuốt về phía sau gáy, lộ ra hoàn toàn hai gò má anh tuấn. Chính là gương mặt này, mê hoặc ánh mắt cậu, quyến rũ linh hồn nhỏ bé của cậu, rút sạch tất cả sức lực ý chí của cậu.
"Bảo bối..." Cố Hải say sưa nhìn Bạch Lạc Nhân, tinh thần ngẩn ngơ, "Kỳ thực cậu cũng sớm biết trái tim của tôi phải không? Cậu đã sớm biết tình cảm của tôi đối với cậu không bình thường phải không? Tôi hôn cậu, cậu cũng cảm thấy bất ngờ phải không?"
Mặt của Bạch Lạc Nhân trông rất đẹp mắt, một giây sau sắc mặt thay đổi.
"Cố Hải! Cậu..."
"Trước hết đừng mắng tôi mà!" Cố Hải bịt miệng Bạch Lạc Nhân, "Đầu tiên cậu nghe tôi nói, nghe tôi nói hết đã, rồi cậu gom lại mắng chửi một lần luôn. Dù sao trong lòng cậu hình tượng của tôi cũng không cao lớn gì, hôm nay tôi sẽ làm cho nó triệt để sụp đổ, tốt nhất cậu cứ hận tôi, hận tôi còn hơn là cứ thờ ơ cố chấp với tôi. Bạch Lạc Nhân cậu hãy nghe cho kỹ, Cố Hải tôi chưa từng coi cậu là bạn bè, tôi đối tốt với cậu là do tôi thích cậu, tôi coi cậu là người yêu mà chăm sóc, tôi muốn cùng ngủ với cậu trên một cái giường là bởi vì tôi muốn đè cậu, tôi nằm mơ cũng muốn nghe tiếng rên rỉ dâm đãng của cậu..."
Bạch Lạc Nhân, "..."
" Cậu cho rằng tôi rất lưu manh phải không? Cảm thấy tôi biến thái phải không? Nói cho ngươi biết, tôi như thế này cũng không phải bất cứ ai cũng có cảm giác, nó chỉ có cảm giác đối với một mình cậu thôi! Ai bắt cậu mê người như vậy hả? Ai bắt cậu lẳng lơ như thế hả? Ai bắt cậu cười liền khiến thần hồn tôi điên đảo hả? Bạch Lạc Nhân, cậu không cần giả bộ thanh thuần, chắc chắn cậu sớm đã nhìn ra tôi có ý nghĩ xấu xa với cậu, chính cậu cố tình quyến rũ tôi!"
"Bạch Lạc Nhân, tôi cho cậu biết, hôm nay tôi nói những lời này, một chút tôi cũng không hối hận! Cậu muốn chửi tôi phải không? Vậy cứ thoải mái mà chửi đi! Cậu càng chửi tôi càng hưng phấn, mỗi lần cậu chửi tôi, tôi đều muốn ra sức thao cậu! Cậu biết vẻ tức giận bây giờ của cậu, ngầm chịu đựng, vẻ mặt khó chịu của cậu rất quyến rũ hay không? Cố Hải tôi cũng không phải người đứng đắn, giờ tôi lập tức lột quần cậu! Được rồi, cậu mắng chửi đi, tôi nghe một chút, cậu muốn chửi tôi thế nào thì chửi!"
Bạch Lạc Nhân cảm thấy ông trời thật sự đang đùa giỡn quá đáng với mình.
Cậu ta chịu đựng, Cố Hải nói năng dâm loạn sỉ nhục cậu văng cả nước miếng xuống dưới, vậy mà cậu vẫn chịu đựng!
"Tôi không muốn chửi." Bạch Lạc Nhân bình tĩnh dị thường.
Ánh mắt Cố Hải dò xét tường tận không mặt của Bạch Lạc Nhân, cuối cùng lộ ra một nụ cười dữ tợn.
"Tuyệt vọng đúng không? Hối hận quen biết người như tôi đúng không? Muốn tôi triệt để biến mất khỏi thế giới của cậu đúng không? Tôi cho cậu biết, tôi cứ bám cậu đó! Cậu giết chết Cố Hải tôi, cậu còn muốn chạy trốn hả? Không có cửa đâu!"
Nếu trong tay Bạch Lạc Nhân có một viên gạch, nhất định sẽ đập vỡ mồm Cố Hải.
"Cố Hải, cậu nói ra những lời này, nhất định cậu sẽ phải trả giá thật lớn."
"Tôi không quan tâm!" Trong ánh mắt Cố Hải lộ ra một tia tàn nhẫn, "Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy cậu, phải trả giá cao như thế nào tôi cũng có thể chịu được."
"Được lắm, cậu nghe rõ đây, sáng sớm hôm nay tôi dự định tới tìm cậu để nói lời xin lỗi! Tối hôm qua tôi và ba tôi nói chuyện đến nửa đêm, ông ấy cũng không quan tâm đến thân phận của cậu một chút nào, ông ấy bảo tôi đem cậu về nhà, tôi đồng ý! Kết quả sáng sớm tôi đã bị người khác bắt đi, trói lại mang đến đây, lại bị một tên điên làm nhục, cậu nói xem tôi nên làm cái gì bây giờ?"
Cố Hải, "..."
"Thả ra!" Bạch Lạc Nhân rống giận.
Mặt của Cố Hải lúc này cứ mỗi giây đồng hồ lại thay đổi một màu khác nhau.
"Cậu... Nói là sự thật hả?" Cố Hải có chút vui sướng lại có chút lo lắng.
"Thừa lời!!!"
Mắt Cố Hải lộ ra vẻ thận trọng, "Ngộ nhỡ cậu cố ý nói khích tôi, chẳng phải tôi lại bị lừa hả?"
Cố Hải loạn tâm loạn tính cầm điện thoại lên, bấm số của Bạch Hán Kỳ.
"Chú..."
"Đại Hải hả, mấy ngày nay sao không tới nhà chơi hả? Chú cũng nhớ con, bà con ngày nào cũng nhắc tới con đấy."
"Chú, Nhân Tử đã nói tất cả với chú hả?" Vừa nói vừa lén liếc nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Đúng vậy, Đại Hải à, là Nhân Tử không hiểu chuyện, chú đã bắt nó đi tìm con, có khi lúc này phải đến rồi chứ nhỉ?"
"A..." Cố Hải hít một hơi xuống rồi trả lời, "Có thể sắp tới rồi, con đi ra cửa xem sao, mà này, chú, trước hết cứ như vậy đi..."
Cục diện lại đảo ngược.
Bạch Lạc Nhân trầm mặt, ánh mắt như dao găm khắc lên mặt Cố Hải.
"Mở còng tay!"
Cố Hải vẫn không để ý đến mặt mũi mà xấn sổ đến, vẻ mặt từ ngang ngược thô bạo chuyển thành nhu tình dịu dàng.
"Nếu như tôi mở còng cho cậu, cậu chạy thì làm sao bây giờ?"
"Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không chạy!"
Cố Hải đưa tay mở còng ra.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên như một con mãnh thú, túm cánh tay của Cố Hải giữ lại chân đá mạnh một cái, từ đầu giường đá xuống cuối giường, từ trên giường đạp xuống dưới đất, rõ ràng đạp đá vẫn còn chưa hết giận, liền cầm còng tay cứng rắn lạnh như băng quật Cố Hải, đến khi tên nhóc đang chịu đòn này cởi bỏ hết sĩ diện ngang ngược, chỉ dám liên tục dỗ dành cầu xin.
"Bảo bối, đừng nóng giận."
"Cậu nói xem, cậu muốn thao ai hả?"
Cố Hải che đầu, khóe miệng vẫn còn sót lại một nụ cười gian tà.
"Chồng không thao vợ không phải chồng tốt."
"Cậu..." Bạch Lạc Nhân đuổi đánh Cố Hải khắp nhà.
Lăn qua lăn lại đến không thở được, Bạch Lạc Nhân trầm mặt ngồi ở trên giường thở hổn hển lấy hơi, rồi sau đó đứng dậy đi ra cửa.
"Cậu đi đâu?" Cố Hải chặn trước cửa.
Bạch Lạc Nhân lườm Cố Hải, "Cậu quản được tôi đi đâu hả?"
"Vậy không được." Vẻ mặt Cố Hải nghiêm lại, "Còn chưa nói rõ ràng, cậu đã muốn bỏ đi hả?"
"Tôi với cậu còn có gì để nói hả?"
Mấy trăm triệu tế bào não tích góp từng tí một hơn chục năm của Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải làm tức chết trong vòng một ngày.
"Tôi bày tỏ cũng rất hăng hái, dù sao thì cậu cũng nên đáp lại cho tôi một chút chứ!"
"Muốn tôi đáp lại cho cậu cái gì hả?" Bạch Lạc Nhân bực bội, "Tôi không đánh chết cậu là may mắn lắm rồi."
"Cậu nói muốn đáp lại cái gì hả?" Cố Hải dựa vào khuông cửa, gương mặt gian tà cộng thêm vẻ lưu manh cười cười, "Tôi cũng đã nói thích cậu rồi, dù thế nào cậu cũng đáp lại tôi một câu phải không?"'
Vành tai Bạch Lạc Nhân đỏ đến gần tím đen.
"Cố Hải, có phải cậu bị đánh đến hóa điên rồi không?"
"Ai bị đánh đến hóa điên?" Cố Hải đứng thẳng, xương cốt kêu cạch cạch, vẻ mặt kiên cường, "Lời tôi nói đều xuất phát từ đáy lòng!"
Trầm mặc một lúc lâu, Bạch Lạc Nhân mới phun ra mấy chữ.
"Hai chúng ta đều là con trai."
"Đều là con trai thì sao?" Vẻ mặt Cố Hải tỏ ra rất hùng hồn, "Cậu quên rồi hả, ngày trước chúng ta dẫn chó đi dạo, còn thấy một con chó theo sau một con mèo đòi làm người yêu đó!"
"Vậy có thể giống nhau hả?" Bạch Lạc Nhân hận không thể đâm đầu vào tường tự tử.
Vẻ mặt Cố Hải vẫn kiên trì, "Không cần biết cậu là nam hay nữ, mèo đực hay chó cái, cậu hãy nói với tôi, cậu có thích tôi không?"
Yết hầu Bạch Lạc Nhân di chuyển, thật lâu mới nói một câu, "Không thích."
Cố Hải cứng đờ người.
Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải một cái, "Tránh qua một bên, tôi còn phải về nhà.!"
Cố Hải vẫn không nhúc nhích.
Bạch Lạc Nhân tức giận,"Cậu còn muốn thế nào nữa?"'
"Không thích tôi phải không? Được thôi! Vậy tôi cứ tiếp tục nhốt cậu ở đây, đến khi nào cậu thích tôi, tôi sẽ thả cậu ra!"
"Cố Hải!!!"
Thân thể Cố Hải liền di chuyển, cơ thể cường tráng bọc toàn bộ cơ thể Bạch Lạc Nhân lại siết thật chặt, môi lại lần nữa tiến đến, không đếm xỉa đến Bạch Lạc Nhân đang đạp đá điên cuồng, hai cánh tay cường lực đanh thép càng siết chặt Bạch Lạc Nhân hơn, lòng tràn đầy nhiệt tình bắt đầu tách răng môi của cậu ra, lại một lần nữa mút mát đôi môi rồi đầu lưỡi của cậu, trong khoang miệng lan tràn một mùi máu tươi, tinh thần Cố Hải lại lần nữa dâng lên, dường như có thiên binh vạn mã đang chạy điên cuồng trong lòng, nội tạng cũng gần như bị đạp cho nhũn ra.
"Nhân Tử!" Thái độ Cố Hải mang theo mấy phần thỏa hiệp nhìn Bạch Lạc Nhân, "Tôi thật sự thích cậu, tôi biết cậu cũng đã cảm giác được, cậu có thể không đếm xỉa đến lời vô vị này của tôi, nhưng những lời này nhất định cậu phải tin, Tôi không bắt buộc cậu cần phải xác định một mối quan hệ rõ ràng với tôi, tôi chỉ muốn biết trong lòng cậu cảm thấy như thế nào, cậu cũng không cần vội vàng cho tôi đáp án, tôi có thể chờ, tôi có thể theo đuổi cậu, tôi có thể dùng thật nhiều tình yêu đánh cậu, tôi không tin không thể đánh ngất cậu!"