Số lần đọc/download: 3843 / 38
Cập nhật: 2017-07-24 10:33:02 +0700
Chương 22: Cùng Sinh Cùng Tử (3)
C
hu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi sẽ không rảnh rỗi mà tự nhiên đi quan tâm đến vận mệnh của mấy tên Ngự Châu Sư Khắc Lôi Tây, những con Thảo Nguyên Thiên Lang này đã hoàn toàn giúp bọn họ thành công ngăn cản đám người ấy, nhưng hai người bây giờ cũng đang bị vây trên đại thụ.
Chu Duy Thanh lấy Tử Thần Cung ra đang định thử phòng ngự của những con Thiên Lang này cường đại đến mức nào thì Thượng Quan Băng Nhi liền ngăn lại, “Không nên, đám Thiên Lang cực kỳ thù dai, một khi ngươi ra tay đánh chết một con trong số bọn chúng, vậy chúng ta liền gặp phiền toái lớn. Chờ đi, có lẽ bọn chúng lại bỏ đi không chừng.”
Lúc này, dưới tàng cây đã tập trung một đại lương lớn Thảo Nguyên Thiên Lang. Cách gần đó, Chu Duy Thanh nhờ ánh trăng nên cũng quan sát rõ bộ dáng của chúng.
Những con Thiên Lang này chiều cao ước chừng một thước năm, một thân màu nâu xanh, đôi mắt xanh biếc ánh mắt cực kỳ nổi bật, nhưng dấu vết đặc thù nhất là trên sống lưng có lông bờm màu xanh dựng lên. Tốc độ hành động cực nhanh, lúc này bọn chúng đã đứng dưới tàng cây thượng khoan hạ khiêu*, trừ một số ít đuổi theo nhóm Bạch Cửu thì ở đây cũng tập trung trên trăm con Thảo Nguyên Thiên Lang.
Chu Duy Thanh trong lòng nhất động, điều hòa thiên lực chậm rãi rót vào cái đùi phải của hắn, đùi phải nhất thời truyền đến cảm giác lực lượng như muốn bạo tạc, không cần nhìn hắn cũng biết, nhất định lúc này trên đùi phải của mình ma văn đã giăng đầy.
Hắn biết rõ khí tức của Hắc châu trong cơ mình có tác dụng khắc chế Thiên thú, nhưng hắn vẫn không có cách nào để khống chế được cỗ khí tức kia, chỉ cần rót thiên lực vào đùi phải thì sẽ hiện ra ma văn da hổ kỳ dị.
Chu Duy Thanh vừa thử nghiệm là đã thành công, Khi hắn đem thiên lực rót vào đùi phải thì một cỗ khí tức vô hình lan tràn xung quanh, phía dưới vốn đang không ngừng lao xao liền im bặt, lông bờm trên lưng của Thảo Nguyên Thiên Lang không ngừng lóe lên thanh mang, cổ họng bọn chúng phát ra âm thanh ô ô rồi chậm rãi lui về phía sau, trong ánh mắt màu xanh biếc hiện lên đầy vẻ cảnh giác.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “haha, quả nhiên là hữu dụng. Chờ mấy con sói nhỏ này lui đi là chúng ta có thể trở về được.”
Đang lúc ấy thì bât chợt, một tiếng sói tru vang lên, chỉ thấy dường như thanh mang lóe lên, trong rừng cây tựa hồ như cũng sáng lên.
Đó như là một lời nhắc nhở của một con Thảo Nguyên Thiên Lang vô cùng to lớn, Thân thể của nó dài vượt quá ba thước. Kỳ lạ nhất là màu lông của nó không phải là màu nâu xanh, mà là màu xanh lóng lánh, thân thể khổng lồ của nó giống như được tạc từ một khối phỉ thủy to lớn. Một đôi nhãn mâu lạnh như băng, lóng lánh quang mang màu đỏ nhạt. Bả vai thật rộng lớn, quanh cơ thể của nó dường như còn có thanh mang lưu chuyển.
Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi liếc mắt nhìn nhau, “đây không phải là Lang Vương hay sao?”
Khuôn Mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Băng Nhi liền trắng bệch, “Đúng vậy, nó chính là Thảo Nguyên Thiên Lang Vương. Trời ạ! Đây chính là Tôn cấp Thiên thú, đừng nói là chúng ta, cho dù là tứ châu, ngũ châu Ngự Châu Sư gặp nó cũng phải đau đầu.”
“Ô….” Một tiếng hú dài vang lên, kèm theo đó là ánh mắt của Thiên Lang Vương nhìn chòng chọc trên cây biểu lộ rõ thần sắc ngạc nhiên cùng nghi ngờ. Khí tức của Chu Duy Thanh ở trên cây nó cũng cảm nhận được, nhưng nó lại không hề có ý lui lại, ngược lại nó cẩn thẩn nhích đến gần.
Chu Duy Thanh dù sao cũng còn nhỏ tuổi, phán đoán của hắn dĩ nhiên có chút sai lầm. Hắn sở dĩ dám mang Thượng Quan Băng Nhi tiến vào rừng rậm có Thiên thú sinh sống, tự nhiên là có lòng tin vào lúc Ý Châu thác ấn, nhìn thấy Ngay cả Tông cấp Thiên thú cũng sợ hãi khí tức của Hắc châu kỳ dị kia, vậy tiến vào rừng rậm này còn có gì đáng sợ sao?
Đáng tiếc, mọi việc lại không có đơn giản như hắn tượng tưởng. Không sai, đúng là đám Tông cấp Thiên thú ấy tùy ý hắn thác ấn, do bị ảnh hưởng bởi khí tức trên người hắn. Nhưng bọn chúng chính là đang bị phong ấn, bản thân đang trong tình huống cực kỳ suy yếu. Mà khí tức của Hắc châu nọ có một loại năng lực đặc thù làm cho bọn chúng sợ hãi, một khi năng lực kia được dùng đến, trong lúc suy yếu này bọn chúng chắc chắc phải chết không thể nghi ngờ. Thế nên lúc ấy mới cực kỳ phối hợp cho hắn hoàn thành thác ấn.
Nhưng lúc này đối mặt với Thiên Lang Vương lại không giống vậy. Tuy nó chỉ là Tôn cấp Thiên thú, nhưng tại khu vực này, nó tuyệt đối là vương giả. Khí tức trên người Chu Duy Thanh cố nhiên đáng sợ, nhưng ở trong cảm giác của nó dường như cũng không cường đại. Bình thường Thảo Nguyên Thiên Lang sẽ sợ mà triệt thoái phía sau, nhưng thân là Thiên Lang Vương, nó cũng có kiêu ngạo. Ít nhất phải chứng minh được Chu Duy Thanh có năng lực tiêu diệt nó hay không.
Kèm theo tiếng hú của Thiên Lang Vương, hơn trăm còn Thiên Lang đang lùi về sau liền dừng lại, một lần nữa tiếp tục tiến đến bao vây cây cổ thụ mà hai người Chu Duy Thanh đang ẩn nấp.
Bản tính của phụ nữ thường nhát gan, Thượng Quan Băng Nhi khuôn mặt tái mét cơ hồ theo bản năng nắm lấy cánh tay của Chu Duy Thanh: “Tiểu Béo, chúng ta làm gì bây giờ?”
Sắc mặt của Chu Duy Thanh bây giờ rất khó nhìn, là chính hắn đem nàng đến đây, ngay cả ý định đánh úp quân doanh binh lính Khắc Lôi Tây cũng do hắn đề xướng. Trên thế giới này không có thuốc hối hận, hắn tự nhiên nhìn ra được đám Thiên lang này đã bắt đầu muốn công kích.
Giờ khắc này, trong đầu hắn không khỏi hiện lên câu nói của cha mình: Là nam nhân không sợ phạm sai lầm, nhưng phải dũng cảm gánh chịu hậu quả, chuyện mình làm mình chịu trách nhiệm.
Quay đầu nhìn về Thượng Quan Băng Nhi, thấy được sự kinh hoàng cùng ánh mắt có vài phần tuyệt vọng của nàng, Chu Duy Thanh nhẹ nhàng đưa tay trái ra, đem nàng ôm chặt lấy vào ngực một chút, sau đó hôn nhẹ lên cái trán tựa hồ lạnh như băng của nàng.
“Thật xin lỗi, Băng Nhi, hết thảy đều là do ta, vô luận như thế nào ta cũng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Ta sẽ dụ bọn chúng rời đi, ngươi vẫn hướng mặt bên mà chạy, nhiều nhất mười dặm là có thể trở là đường chính.”
“Tiểu Bàn, ngươi…” Ánh mắt Thượng Quan Băng Nhi có chút mơ hồ, đây chính là Chu Tiểu Bàn sợ chết trước kia sao?
Chu Duy Thanh kẽ mỉm cười, đem hết số tên còn lại trong ống tên của mình để vào ống của Thượng Quan Băng Nhi, rồi tháo Tử Thần Cung ra treo trên cây.
Cảm nhận được cái ôm ôn nhu cùng đầy kiên định, ánh mắt của Thượng Quan Băng Nhi nhìn hắn cũng dần dần biến hóa, nàng cũng không có ngăn cản hành động của hắn mà chỉ lặng lặng nhìn hắn. Nhưng vào giờ khắc này, trong tâm khảm của nàng đã nhận định, đây chính là nam nhân của nàng. Bất luận nguy hiểm như thế nào mà đến, vào thời điểm nào nam nhân sợ chết này chỉ vì mình mà đại giới giao tính mạng ra, như thế là đủ rồi, thật đủ rồi.
Đang trong lúc ấy thì một tiếng hú dài nữa của Thiên Lang Vương lại vang lên, kèm theo là trên thân những con Thiên Lang đã bắt đầu ngưng kết những đạo thanh mang. Thân là Phong hệ Thiên thú, mặc dù chỉ là Sư cấp Thiên thú, nhưng tất cả bọn chúng đều có kỹ năng trụ cột Phong Nhận. Giờ trên trăm con Thiên lang nếu đồng thời cùng phát động Phong Nhận, thì đại thụ mà Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng nhi ẩn thân không thể nghi ngờ là bị xé nát ra từng mảnh nhỏ.