To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 158 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 601 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:17:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84: Nếu Nàng Biết Ngươi Cưới Về Một Vương Phi
ếu nàng biết ngươi cưới về một Vương phi
"Về rồi à?" - Lãnh Dịch Hạo lười biếng nằm dài trên ghế, bên cạnh hắn là một đám hồ điệp đang cung kính đứng..
Thấy Úc Phi Tuyết trở về, các nàng đồng loạt thay đổi thái độ xung đột trước đó với Úc Phi Tuyết, mỉm cười hành lễ với Úc Phi Tuyết:
"Cung nghênh Vương phi tỷ tỷ! Chúc Vương phi tỷ tỷ mỹ mạo vĩnh viễn, phúc thọ an khang!" - nhìn qua là biết đã được luyện tập rất tốt!
Khóe miệng Úc Phi Tuyết hơi run rẩy. Không nói hai lời, vung quyền lên đánh về hướng Lãnh Dịch Hạo. Sự kiên nhẫn của bản cô nương có hạn!
Lãnh Dịch Hạo nghiêng người phi thân.
"Mắt của ngươi khỏi rồi?" - Úc Phi Tuyết rốt cục cũng biết được mình bị lừa.
"Nha đầu, tiếng động của nàng lớn như vậy, ngay cả người mù cũng có thể tránh được!" - Lãnh Dịch Hạo không định kết thúc trò chơi giả yếu vờ đuối nhanh như vậy.
"Vậy ta đây đánh chết cái tên mù chết tiệt nhà ngươi!" - Úc Phi Tuyết không hề nương tay vơ lấy mấy thứ bên cạnh ném đi, không cần biết đấy làm ấm trà hay là ghế dựa. Một đám hồ điệp sợ tới mức kinh hoảng hô hào ầm ỹ chạy toán loạn.
Trời ạ, nữ nhân này thật quá đáng sợ! Ngay cả Vương gia cũng dám đánh!
Lãnh Dịch Hạo không vội vàng, nghe âm thanh xác định vị trí, trước khi Úc Phi Tuyết tấn công, xoay người một cái tránh đi công kích.
Úc Phi Tuyết chuẩn bị mượn tường sử dụng sức, quay lại tấn công bất ngờ, nào ngờ lúc nàng cách tường chỉ còn nửa tấc, vách tường đột nhiên mở ra, lộ ra một phòng tối khá lớn. Úc Phi Tuyết thu tay lại không kịp, lao thẳng người vào phòng tối, cánh cửa phòng tối ầm ầm đóng lại sau lưng nàng.
Bị lừa rồi!
"Lãnh Dịch Hạo! Đồ biến thái, ngươi dám nhốt ta lại! Thả ta ra ngoài!" - Úc Phi Tuyết lần này thật sự kêu vỡ yết hầu cũng không có người nào đáp.
Lãnh Dịch Hạo phân phó Cảnh Thu, trừ việc đúng giờ đưa cơm cho Úc Phi Tuyết, không cho bất luận kẻ nào tới gần phòng tối, lại càng không cho phép thả Úc Phi Tuyết ra.
Sau khi sắp xếp xong, một mình đến phòng khách riêng.
Thư phòng là một mảng yên tĩnh sau vương phủ, ngày thường không có sự cho phép của Lãnh Dịch Hạo, không ai dám vào, ngay cả việc quét tước, cũng giao cho Cảnh Thu làm.
Lúc Lãnh Dịch Hạo đẩy cửa vào, có người ở bên trong chờ đợi đã lâu.
"Ngươi trở về thật là đúng lúc." - giọng nói trêu chọc của nam tử sau bình phong vang lên.
"Thế nào?" - vẻ mặt Lãnh Dịch Hạo có chút khẩn trương.
Phái sau bình phong một nam tử mặc hoàng sam đi ra, ánh mắt thanh lệ mà khôn ngoan, khóe môi mang theo nụ cười có vài phần bất cần đời:
"Vẫn là bộ dáng cũ, hơn nữa ta thấy, lần này còn tệ hơn lần trước."
"Tại sao có thể như vậy?" - Lãnh Dịch Hạo nhíu mày.
"Loại cổ độc này, mỗi một lần phát tác đều tạo ra thương tổn lớn với cơ thể, với tình hình hiện tại của nàng, có thể duy trì sinh mệnh đã là kỳ tích, nếu nàng biết ngươi cưới về một Vương phi, chỉ sợ......" - vẻ mặt nam tử cười giống như đang xem kịch.
"Chỉ cần ngươi không nói, nàng sẽ không biết." - Lãnh Dịch Hạo liếc nam tử một cái.
"Yên tâm, ta từ trước đến giờ vẫn luôn ít lời."
Lãnh Dịch Hạo cười, bỏ qua không tin:
"Mấy ngày này rất quan trọng, nàng nhất định không thể xảy ra vấn đề gì. Bất kỳ việc gì, chờ thêm mấy ngày nữa rồi nói sau. Nhưng cho dù nàng muốn biết, cũng nên để ta nói cho nàng."
"Yên tâm đi, việc này ta biết, chẳng may nếu không cẩn thận xảy ra mất mạng, chẳng phải là hủy diệt một đời anh minh của y tiên ta sao!" - Nam tử vừa cười chế nhạo, vừa chỉ vào ghế dài sau bình phong.
"Muốn ta xem giúp ngươi không?"
"Không cần, ta đến thăm nàng trước." - Lãnh Dịch Hạo mở cửa đằng sau thư phòng ra, giá sách nghiêng đi hé ra một con đường nhỏ.
"Ngươi đi đi, ta sẽ không vào. Chờ khi nào ngươi nói xong chuyện, đến tìm ta sau." - Nam tử thuận tiện nằm lên ghế dài nhắm mắt nghỉ ngơi. Theo kinh nghiệm trước đây, Lãnh Dịch Hạo là một đi không trở lại. Cho nên hắn hẳn là cũng có thể an tâm mà ngủ ngon.
Buổi tối, còn có một trận đánh ác liệt nữa!
Lãnh Dịch Hạo cũng không nói nhiều, theo đường nhỏ đi vào trong một mảnh rừng hoa đào. Nơi này hoa đào rực rỡ, xuân ý ngập tràn. Ở cuối khu rừng, có một ngôi nhà trúc nhỏ, thanh lịch tinh xảo.
Nơi này, là một nơi thanh tĩnh cho nàng.
Lãnh Dịch Hạo một mình xuyên qua rừng hoa đào, đi đến trước ngôi nhà.
"Tiểu Điệp. Ta đã trở về." - Lãnh Dịch Hạo nhẹ giọng gõ cửa.
"Vương gia! Vương gia!" - Một tiếng kêu vui sướng từ trong phòng truyền ra, một nữ tử cả người mặc đồ lụa đen lao ra, chính xác lao vào trong lòng Lãnh Dịch Hạo. Nàng từ đầu đến chân đều được lụa đen bao chặt lấy, dường như sợ người ngoài nhìn thấy.
"Tiểu Điệp, nàng có khỏe không?" - Lãnh Dịch Hạo ôm chặt lấy nữ nhân trong lòng, hình như nàng càng gầy đi.
"Thiếp sợ vương gia bỏ đi không trở lại, thật sự rất sợ." - Nữ tử run lên trong lòng Lãnh Dịch Hạo.
"Đồ ngốc, ta đáp ứng nàng, nhất định sẽ cùng nàng vượt qua cửa này. Ta đã khi nào lừa gạt nàng chưa?" - trên mặt Lãnh Dịch Hạo là sự dịu dàng hiếm có.
"Thiếp biết, thiếp tin tưởng Vương gia, cho dù mọi người khắp thiên hạ gạt thiếp, Vương gia cũng nhất định sẽ không gạt thiếp!" - trongắc sa nữ tử lộ ra hạnh phúc sâu sắc.
Lãnh Dịch Hạo nâng tay nâng mặt hắc sa nữ tử, hắc sa nữ tử lại quay mặt đi:
"Đừng nhìn......"
"Đừng sợ, để cho ta xem, được không?" - ngón tay của Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng xoa lên mảnh lụa đen che trên mặt nữ tử, cảm giác được vết sẹo ghê gớm dưới mảnh lụa, trong lòng Lãnh Dịch Hạo đau xót, ánh mắt âm u.
Hắc sa nữ tử buồn bã xoay người tránh Lãnh Dịch Hạo:
"Không, không cần......"
"Đồ ngốc! Yên tâm đi, dung nhan của nàng nhất định có thể khôi phục. Lăng Nhất Sơn là dược tiên, hắn chăm sóc chúng ta lâu như vậy, nàng cũng có thể tin tưởng hắn. Đợi nàng vượt qua tối hôm nay, hắn có thể giúp nàng thay đổi dung nhan, để nàng đẹp giống như trước." - Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng vỗ vai hắc sa nữ tử.
Hắc sa nữ tử buồn bã lắc đầu, nụ cười bất lực u buồn hiện lên dưới tấm hắc sa:
"Đừng lừa thiếp. thân thể của thiếp, tự thiếp hiểu rõ nhất."
Hắc sa nữ tử đi đến trước cửa sổ, chỉ vào rừng hoa đào trước mặt nói:
"Trước kia, mỗi lần thiếp đều có thể chơi ở đây nửa canh giờ, nhưng bây giờ, chỉ đi nửa vòng đã cảm thấy mệt. Bây giờ, thiếp ngủ một giấc là một ngày, có đôi khi, sẽ ngủ một ngày một đêm, thế nào cũng không tỉnh. Thiếp sẽ nhìn thấy Vương gia ở trong mộng, mơ thấy Vương gia nói với thiếp, Tiểu Điệp, dậy đi. Thiếp rất muốn mở mắt, nhưng mà, nhưng mà lại......"
Lãnh Dịch Hạo lại gần giữ lấy hắc sa nữ tử, ôm nàng vào trong lòng:
"Đồ ngốc, ta nói rồi ta nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng, không cần biết dùng phương pháp gì, không cần biết trả giá lớn như thế nào, ta cam đoan!"
C Sống không thấy người, chết không thấy x
Hắc sa nữ tử dịu dàng lại buồn bã cười, nhẹ nhàng dựa vào trong lòng Lãnh Dịch Hạo:
"Thiếp cũng tin tưởng Vương gia, chẳng qua có đôi khi, số trời làm khó, có lẽ, đây là số phận của thiếp!"
"Không được nói bậy!"
"Vương gia, thiếp biết người vừa trở về, nhất định có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng......người có thể ở bên cạnh thiếp được không? Ở lại đây qua tối hôm nay.... được không?" - Hắc sa nữ tử ngắt lời Lãnh Dịch Hạo, dịu dàng khẩn cầu.
Lãnh Dịch Hạo gật đầu:
"Được, ta ở đây cùng nàng, ta sẽ luôn luôn ở đây cùng nàng."
Về phần dược tiên đang chờ ở thư phòng, cứ để cho hắn đợi đi, dù sao hắn cũng quen rồi.
Úc Phi Tuyết cuộn mình trong phòng tối mắng chửi Lãnh Dịch Hạo một ngàn lần. Ngoài việc có người đưa đồ ăn nước uống từ một cái cửa nhỏ giống y như chuồng chó, ngay cả một người nói chuyện với nàng cũng không có.
Cuối cùng cũng đến buổi tối, chỉ có một mảnh trăng lưỡi liềm từ ô cửa sổ bé bằng bàn tay nghiêng nghiêng rọi vào trong phòng tối - trên cửa sổ phủ đầy rêu xanh, nếu không phải có ánh trăng, Úc Phi Tuyết cũng sẽ không phát hiện ô cửa sổ hoàn toàn có thể bỏ quên này.
Lãnh Dịch Hạo chết tiệt, rốt cuộc nhốt nàng ở đây làm cái gì?
Úc Phi Tuyết thong thả bước tới bước lui trong căn phòng tối, không được! Tên biến thái này xem ra lát nữa sẽ không thả nàng ra ngoài, tự nàng phải cứu lấy mình thôi!
Dùng cách gì mới có thể đi ra ngoài từ cái nơi không thể phá vỡ này đây?
Đúng lúc này, một tiếng thét thê lương chói tai vang lên phía chân trời, cũng xé tan sự tĩnh lặng
Tiếng kêu khóc khốc liệt và thê lương của nữ nhân, giống như tan nát tâm can, đau khổ không chịu nổi. Úc Phi Tuyết không khỏi rùng mình một cái.
Không phải là Lãnh Dịch Hạo lại đang bắt nạt người khác chứ?
Không ngờ rằng, tiếng kêu thê lương kia vang suốt một đêm, cho đến tận sáng sớm ngày hôm sau mới dần lặng đi, tất cả mọi người đều đang nói về tiếng kêu khóc đáng sợ đêm qua.
Úc Phi Tuyết đưa đầu đến sát ô cửa sổ nhỏ, nhìn kỹ lại, thì ra bên ngoài là một cái ao nhỏ, đầu của nàng cao hơn nước trong ao một chút. Thật đúng là một nơi bí ẩn!
Đúng lúc này, giọng nói của vài nữ nhân càng đi càng gần:
"Hồng tỷ tỷ, tỷ nghe thấy không? Tiếng khóc đêm qua, còn ghê gớm hơn cả trước kia!"
"Không phải đấy chứ? Một năm một lần, ầm ỹ chết người!"
"Tỷ tỷ, tỷ nói xem nàng ta rốt cuộc là một như nhân như thế nào? Vì sao vẫn tránh ở hậu viện?"
"Chuyện này, tốt nhất muội đừng quan tâm, cũng trăm ngàn lần không nên hỏi."
"Hồng tỷ tỷ, tỷ không hiếu kỳ sao? Muội nghe nói, nữ nhân kia từ ba năm trước đã bắt đầu bị nhốt ở đó, chưa bao giờ thấy đi ra ngoài. Hơn nữa cũng chưa từng có người nào nhìn thấy bộ dáng của nàng. Tỷ nói nếu Vương gia thích nàng, vậy vì sao lại giấu nàng ở hậu viện, chưa bao giờ để nàng đi ra ngoài?"
"Thanh muội, muội đã nghe qua bao giờ chưa, người nào quá tò mò, cũng sẽ không có kết thúc tốt đẹp gì đâu. Trước đây đã có một nữ nhân, chỉ vì quá tò mò, cho nên sống không thấy người, chết không thấy xác, nếu muội muốn giống nàng ta, vậy muội cứ tiếp tục tò mò đi."
"Tỷ tỷ, ở đây chỉ có hai tỷ muội chúng ta, sợ cái gì......"
"Cẩn thận tai vách mạch rừng, họa là từ miệng mà ra."
"Yên tâm đi tỷ tỷ, muội biết chừng mực."
Tiếng hai người càng lúc càng xa, lần này đến phiên Úc Phi Tuyết nghi hoặc.
Nữ nhân đêm qua sao? Nàng thật ra rất ngạc nhiên, không biết có ai tới kể chuyện cho nàng nghe không đây?
Úc Phi Tuyết lại ở đây đợi một ngày, lại không có thu hoạch gì, có điều lại làm cho nàng nghĩ ra một cách có thể đào thoát!
Đợi đến lúc Cảnh Thu lại một lần nữa đưa đồ ăn đến, Úc Phi Tuyết cầm lấy cổ tay Cảnh Thu.
"Vương phi......" - chưa bao giờ có nữ tử chạm vào mình, Cảnh Thu nhất thời rối loạn chừng mực.
"Cảnh Thu, hiện tại ngươi đã trúng Thất bộ đoạn trường tán của ta, nếu ngươi muốn sống, thả ta ra. Đương nhiên, ta cũng biết, ngươi là một kẻ trung thành, ngươi có chết, cũng sẽ không thả ta ra, có điều, loại Thất bộ đoạn trường tán này uy lực vô cùng, ngươi chỉ có nửa canh giờ, ngươi có thể dùng nửa canh giờ này đến nói với chủ của ngươi, tối hôm nay là thời gian cổ độc của hắn phát tác, nếu hắn không muốn chết, kêu hắn nhanh chóng tới tìm ta. Nếu không, hai kẻ chủ tớ các ngươi cùng nhau làm bạn xuống Hoàng Tuyền đi!" - Úc Phi Tuyết nói xong, buông Cảnh Thu ra.
Ngoài cửa im lặng một lát, có tiếng bước chân rời đi, Úc Phi Tuyết cong lên một nụ cười đắc ý. Tên Cảnh Thu thật đúng là dễ lừa!
Hậu viện, đào hoa uyển.
Đêm qua đúng là một đêm dài, hoàng sam nam tử được xưng là Dược tiên từ lúc bình minh đã mệt mỏi ngã lên ghế nằm ngủ.
Hắn phải ngủ thật nhiều, hồi phục tinh thần, tối hôm nay còn phải tiếp tục. Mỗi một năm, ba ngày này đều là những ngày khó khăn nhất!
"Tiểu Điệp, nàng cảm thấy thế nào? Tiểu Điệp!" - Lãnh Dịch Hạo vẫn nắm chặt tay hắc sa nữ tử, cả đêm chưa từng buông ra. Mỗi một lần nhìn thấy nàng đau khổ như thế, trong lòng Lãnh Dịch Hạo giống như bị một nhát dao. Thà rằng người chịu loại đau khổ này là bản thân hắn!
Hắc sa nữ tử chậm rãi mở mắt ra:
"Vương gia......thiếp......thiếp không sao......thiếp......thiếp còn chịu đựng được......"
Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng cười, Lãnh Dịch Hạo giờ phút này, đã hoàn toàn không còn vẻ gian tà lúc trước, thái độ dịu dàng hiếm có đang hiện hữu trên khuôn mặt hắn.
"Yên tâm đi, Dược tiên nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng."
"Vương gia, thiếp nhớ rõ người đã nói, nếu thiếp khỏe rồi, người sẽ lấy thiếp làm Vương phi, là thật sao?" - Hắc sa nữ tử khó khăn ngẩng đầu nhìn Lãnh Dịch Hạo.
Dược tiên Lăng Nhất Sơn mở hờ mắt, có vẻ hắn cũng cảm thấy rất hứng thú đối với việc này, có điều hắn sẽ không xen vào lúc này.
"Đúng vậy, ta đồng ý với nàng, cho nên nàng nhất định phải kiên trì cầm cự, biết chưa?" - bàn tay của Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng xoa lên trán hắc sa nữ tử.
Có được lời hứa hẹn của Lãnh Dịch Hạo, hắc sa nữ tử lúc này mới mỉm cười yếu ớt:
"Thiếp biết Vương gia chỉ đang an ủi thiếp, thật ra thiếp chỉ muốn trong lòng Vương gia có thiếp, thiếp có chết......"
"Không được nói bậy!"
"Được, thiếp không nói bậy. Vương gia, hôm nay cũng là ngày cổ độc của người phát tác, người cũng nghỉ ngơi đi." - hắc sa nữ tử khó khăn nở nụ cười, yếu ớt đẩy tay Lãnh Dịch Hạo.
Lãnh Dịch Hạo nhẹ nhàng cười, đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Cảnh Thu:
"Vương gia, tiểu nhân có việc gấp bẩm báo."
Nương Tử Đừng Nghịch Nữa Nương Tử Đừng Nghịch Nữa - Lam Yên Hiểu Nguyệt