With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kathi Appelt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Quang Toản
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 117 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83
UCK KHÔNG CÒN NHỚ ĐÃ BAO NHIÊU NGÀY Trôi qua kể từ khi nó loi ngoi bước ra khỏi dòng sông. Nó chỉ biết là cứ mỗi ngày trôi đi thì sự ham muốn vượt qua được con sông lại càng nổi lên mạnh mẽ hơn. Tiếng vang của lời mẹ nó cứ vọng vào tai nó mỗi ngày. Hứa đi, con hãy hứa là sẽ quay trở lại đó.
Và cứ mỗi buổi sáng, sau khi đã ăn uống xong nó lại bước ra bờ sông và nhìn xuống nữ thần báo ứng của mình - dòng sông. Nó biết là chị nó và con chó săn đang ở phía bờ bên kia. Nhưng ngay cả khi nó vượt qua sông được rồi thì làm sao để tìm gặp họ? Nó phải đi theo đường nào? Nó cần một cột mốc, một dấu hiệu, một cách gì đó để có thể xác định được hướng đi.
Tại sao Ranger lại không sủa lên? Đã bao nhiêu lần nó tự hỏi mình như thế, hết lần này đến lần khác? Và đã bao nhiêu lần nó lại bỏ lửng câu hỏi, không giải đáp được? Nhưng hôm nay, khi đang đứng bên mép nước, câu trả lời kinh khủng đã tự mình hiện lên, một câu trả lời mà nó đã cố tình tránh né suốt bấy lâu nay.
Câu hỏi: Tại sao Ranger không sủa lên?
Trả lời: Chắc chắn là đã xảy ra một điều gì đó rất đáng sợ.
Vậy đó, câu trả lời ở ngay phía trước mặt nó, nơi mà nó đã ở đó từ bao lâu nay, lẩn nấp như một cái bóng. Hhhiisss!!! Sự thật kinh khủng đó kêu vo vo trong tai nó. Lông trên lưng nó dựng đứng lên.
Một cái gì đó rất kinh khủng đã xảy ra.
Sự đoan chắc đó như một cơn gió mạnh đập vào từng khớp xương nó. Và Puck biết đó là câu trả lời duy nhất. Nếu không phải vậy thì chắc chắn là Ranger đã tru lên rồi, con chó hẳn là đã vươn cổ lên và cất tiếng sủa với con mèo con lông xám bé nhỏ của nó và cả cho mèo mẹ nữa.
Đã xảy ra một điều gì đó rất kinh hoàng.
Mặt trời đã lên cao hơn trên bầu trời. Con sông sôi trào lên khi cuộn chảy ngang qua nó. Puck phải quay lại căn nhà xiêu vẹo. Một điều gì đó dễ sợ đã xảy ra. Nó sắp sửa rít lên một lần nữa, thì...
Chat-chat-chat-chat-chat.
Tiếng động bất ngờ đó làm nó giật bắn mình. Nó nhìn quanh quất nhưng chẳng thấy gì cả.
Chat-chat-chat-chat-chat.
Puck quay mình một vòng. Chẳng thấy ai đang ở gần nó. Nó nhìn vào từng vệt nắng in trên nền đất khắp xung quanh mình, nhưng chẳng thấy bóng con chim nào đang bay qua đó.
Chat-chat-chat-chat-chat.
Tiếng động này từ đâu vang đến nhỉ? Rồi một dám mưa những vỏ quả khô lả tả rơi xuống từ cây sồi mọc gần bên cái tổ của nó. Nó ngước nhìn lên.
Chat-chat-chat-chat-chat.
Một con sóc! Puck chỉ kịp nhìn thoáng thấy con vật màu nâu bóng mượt, xa tít tắp trên những cành cây. Nhờ vào cái đuôi mà Puck mới nhìn thấy con sóc. Từ nơi nó đang đứng, nó có thể nhìn thấy một cái đuôi xù, vụt qua vụt lại.
Nó chưa bao giờ nhìn thấy con vật nào khác ngoại trừ con chim cao vút trên ngọn cây trước đó. Cao khoảng bao nhiêu nhỉ? Sáu mét chăng? Hay là chín mét? Độ cao làm nó bàng hoàng. Rồi, trong thoáng chốc, con sóc nhảy vút từ cành cây này sang cành khác, chạy đến đầu mút tận cùng nhỏ xíu của những cành nhánh nhỏ nhất, rồi chạy dọc theo những khoảng hẹp trên cành cây. Nó chỉ dừng lại một lúc đủ để bóc vỏ một quả sồi khô và thả đám vỏ xuống đất.
Puck tiếp tục quan sát. Con sóc hối hả chạy từ cây này sang cây khác, từ cành này sang cành khác, từ nhánh cây nhỏ này sang nhánh cây khác cũng mỏng dính như thế, cho đến khi nó làm một điều không thể tưởng tượng nổi nhưng trông lại rất dễ dàng: con sóc vượt qua sông.
Puck nặng nề ngồi xuống, miệng nó há hốc vì ngạc nhiên.
Ở phía bờ bên kia, con sóc nhỏ đã biến mất vào một bụi cây rậm rạp. Tại sao Puck chưa bao giờ nghĩ ra cách đó nhỉ? Nó nhìn xuống những cái móng chân sắc bén của mình. Chẳng phải là nó cũng có những công cụ để leo cây sao? Nó gầm gừ nho nhỏ và cào vào không khí. Nó ngồi thẳng lên và liếm vào vai bên phải.
Nó nhìn theo sau con sóc lúc này đã biến mất. Nó nhìn vào những cành cây. Nó nhìn sang bờ bên kia sông, ở đó nơi bờ sông phía bên đó, là chỗ nó cần phải đến.
Grandmother cũng biết nơi mà mụ cần phải đến: bất cứ nơi nào ngoại trừ cái bình này, cái bình làm quà sinh nhật. Một ngàn sinh nhật đã trôi qua, một ngàn năm trong căn phòng cô đơn của mụ. Mụ hé mở cái miệng trắng như bông ra và ngáp. Sớơoomm thôi, mụ rít lên, thời điểm của ta rồi sẽ đến.
Nơi Trú Ẩn Nơi Trú Ẩn - Kathi Appelt Nơi Trú Ẩn