Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: Dao Ky
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 499 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 718 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:43:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84
hương 84 Đại Mỹ Nữ về Sài Gòn
Còn hai khu vực Minh chưa vào thử, đó là khu đấm bóp và tắm hơi, chàng dùng thần thức khu đấm bóp thì không có gì hấp dẫn thì xem khu tắm hơi, lúc này phía trong đó khá đông người, ai vào cũng khỏa thân có phòng để sẵn ghế nằm nghỉ ngơi, có nơi để ngâm bàn chân, có hồ đấm bóp, hồ nước lạnh 5°C,đương nhiên có nhiều phòng tắm hơi 50°C, 70°C, 90°C, 120°C, 160°C. Phòng 50°C và 160°C hầu như không có người, tính tò mò bị thúc đẩy chàng muốn thử phòng 160°C ra sao nên nói với Mỵ Điệp:
- Anh bây giờ muốn vào khu vực tắm hơi, em có muốn đi theo không?
- Đi, nhất định đi!
- Anh báo trước, vào trong đó ai cũng phải khỏa thân đó, em không ngại hay sao?
Mỵ Điệp dùng thần thức dò xét khu tắm hơi thì thấy quả nhiên Minh không nói giỡn trong khu vực đó vừa vào là người ta thoát hết y phục tắm cất trên kệ, nam nữ như nhau khiến nàng giật mình, trong đó thanh thiếu niên, thiếu nữ, trung niên, phụ nữ, người già đều có cả, chỉ không thấy có trẻ em. Nàng đỏ mặt nói:
- Thậy là nơi kỳ cục! Xấu hổ chết đi thôi.Sao lại có nhiều cô gái trẻ đẹp cũng không xấu hổ dám thoát y nơi công cộng như thế nhỉ? Chẳng lẽ họ không xấu hổ?
- Cứ chai mặt một chút thì không xấu hổ gì cả, đây là tây phương, có khi họ nghĩ “Những gì tốt đẹp thì cần phải phô ra cho thiên hạ biết, ngược lại người á đông thì xem như những nơi kín đáo phải giữ gìn che dấu”. Đầu óc trong sáng, đừng để đầu óc suy nghĩ dơ bẩn thì không có gì xấu hổ. Vả lại họ chỉ gặp mặt nơi đây một lần ra ngoài ai đi đường người ấy, không ai biết ai nữa thì sợ gì.
- Em ngại quá! Nhưng nghe anh nói vậy vả lại khuôn mặt em đã cải dung nên mai này chẳng ai nhận ra nữa, còn đối với anh thì ngay cả nguyên anh cũng bị anh nhìn thấy, em đã quyết theo anh, tất cả dành cho anh.
- Thôi, nếu em đã vượt qua được ngại ngùng thì cứ làm tự nhiên như họ là được, đừng nghĩ ngợi nhiều. Chúng ta đi thôi.
Lý thuyết là thế nhưng dễ ai làm được nhất là những thân thể mượt tuyệt đẹp, đầy nhựa sống nên mắt Minh vừa nhìn vào một thiếu nữ, thân vóc trung bình, nẩy nở phong sắc tuyệt đại đúng nghĩa phát dục đầy đủ, như trái vừa chín mọng, bầu sữa không, mông, eo tất cả đều mỹ mãn, tóc nàng vàng kim với khuôn mặt đẹp hoàn hảo, đường nét tự nhiên hấp dẫn, đôi mắt xanh hớp hồn người, thỉnh thoảng lại nở nụ cười trên khoé miệng khoe một phần hai hàm răng cửa trắng đều. Vừa nhìn ba giây Minh cảm thán, gái tây phương quả niên khác người, tuy không kín đáo đoan trang bằng á châu song thân thể bảo mãn từng bộ phận và sở hữu những lôi cuốn lộ liễu khác biệt. Vừa lúc cô gái này đi khất mắt Minh đã trả tiền vào cửa xong, hai người vào trong góc gần kệ để quần áo tự thoát y phục tắm.
Mỵ Điệp vừa thoát y vội vàng lấy khăn tắm che lại chỗ kín cột hờ một vòng, còn ngực thì để trống, Minh thấy vậy cũng học theo lấy khăn che cột, hai người nhìn nhau cười, rồi cùng nhau đi đến hồ đấm bóp, bên cạnh có nơi treo khăn, hai người treo khăn vào móc rồi nhanh nhẹn xuống hồ. Bây giờ hai đứa chính thức trần truồng như mọi người chung quanh, ngồi đấm bóp một lúc cho bình tĩnh, hai người đi làm ướt người bằng vòi hoa sen sau đó đi thẳng vào phòng tắm hơi 160°C. Trong phòng ánh sáng nửa tối nửa sáng, có ba tầng băng ghế ngồi, nơi đây đang có bốn người trải khăn xuống ghế ngồi, hai người theo họ làm theo.
Hai người xếp bằng ngồi được mười lăm phút, mồ hôi cuối cùng cũng đổ ra ít nhiều, bất chợt có nhân viên cầm nước, gáo và khăn đi vào nói một chàng tiếng Đức, sau đó lấy gáo múc vào lò ba gáo nước “Xèo, xèo, xèo”, hơi nước mãng liệt bốc lên từng đợt, nhiệt độ tăng lên thêm năm sáu độ, anh nhân viên bắt đầu lấy khăn ra quạt một vòng những luồng gió nóng phát ra từ khăn quạt tạt vào mặt, vào người khiến người cảm thấy làn da bị nung nóng lên rần rật từng hồi.
Hết hai mươi phút hai người rời phòng tắm hơi, nhảy vào hồ nước lạnh, hụp nên xuống bốn năm lần, Minh thấy tim lập tức đập gia tốc “phình phình”, huyết mạnh vận chuyển mạnh như sóng trào thì đi ra kiếm ghế nằm nghỉ. Mỵ Điệp không nói gì làm theo.
Hai người nằm trên hai ghế chiếc ghế mây nghỉ mười lăm phút rồi lại vào một lần nữa. Lúc này Mỵ Điệp và Minh ở khỏa thân đã quen và hiểu ra, nếu cứ mặc y phục tắm vào phòng tắm hơi thì thật phiền, có khi hư hại đến da cũng không biết chừng, có lẽ vì thế nên khu vực này để bảng cấm vận y phục vào phòng tắm hơi. Hai người đi ra khỏi khu tắm hơi thì cảm thấy trong người thoải mái dễ chịu, tuy không bằng nỗi thư sướng sau khi đột phá hay sau khi được tẩy tuỷ, song cũng tác dụng thư giãn êm dịu, huyết mạch thông sướng thì có. Minh quay sang hỏi:
- Em thấy sao, đáng gọi là nơi hưởng thụ không?
- Cũng khá, nhưng lúc mới vào phải khỏa thân thật làm cho người ta phải ngại ngùng.
Minh cười trêu chọc:
- Bây giờ thì hết ngại rồi phải không?
- Không biết! Thật ra ngại ngùng trước việc đó là chuyện tốt là tính kín đáo của người phụ nữ á đông chúng ta.
- Người Á Đông là gì?
- Là người ở những đất nước phương đông, còn nơi đang đứng đây là trung tâm của phương Tây.
- Vậy chúng ta bây giờ đi phương đông phải không?
- Thông minh! Đúng là vậy.
Minh đẩy nàng vào nhà tắm nữ rồi gọi cho nhóm Dì Hoa biết đã sắp đến giờ lên đường, chàng đi vào phòng tắm nam.
Vừa ra phía ngoài khu vực hồ bơi, chàng đem Dì Hoa và hai đứa trẻ họ Liễu vào Hồng Mông Linh Châu giới, cầm lấy tay Mỵ Điệp nói:
- Chúng ta tiếp tục khởi hành lên đường.
Chàng dùng ẩn thân thuật đem phi xa ra khởi động biến lớn ra Mỵ Điệp trợn mắt nhìn kiện phi xa vui mừng nói:
- Một kiện tiên phẩm phi toa.
Minh để nàng xem qua rồi dắt Mỵ Điệp lên phi xa, sau đó chỉnh hướng và khởi động phi xa cho bay.
- Cẩn thận trụ cho vững, chuẩn bị cực hạn gia tốc!
Trước nay Minh chỉ dùng phi xa một mình không dám đem ai đi, kể cả Minh hay Dì Hoa, vì e sợ họ không chịu nỗi áp khí, nay chàng cho Mỵ Điệp vốn có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ nhưng vẫn phải cẩn thận để ý xem nàng có chịu nổi không nên cảnh báo trước, quả nhiên thân nàng run rẩy, Minh vội ôm nàng vào lòng, chân khí vô hình bao bọc lấy thân nàng mới thấy nàng hết run rẩy nhìn lại thì thấy nàng mỉm cười, bốn mắt chạm nhau, ánh mắt nàng chứa biết bao nhiêu tình ý. Lúc này phi xa gia tốc đã hết thành chuyển động đều, áp khi bớt hơn phân nửa chàng thu lại chân khí để nàng ngồi đó. Nhìn ra bầu trời rộng bao la, trăng lưỡi niềm to lớn tỏa sáng như ngay trước mắt. Chưa đầy hai mươi phút phi xa đã giảm tốc độ hạ đúng xuống sân thượng căn nhà mướn không gây một tiếng động. Minh chỉ chung quanh nói:
- Đây là thành phố Sài Gòn, nước Việt Nam nằm ở phương Đông địa cầu. Em xem có khác thành Tinh-Không của em đã ở không?
Căn nhà này của người ta, chúng ta ba người mướn tầng trên và một nửa sân thượng này, bây giờ em ở tạm trong phòng anh. Ngày mai quyết định em ở đây hay vào Hồng Mông Linh Châu giới ở.
- Không cần chờ ngày mai, em quyết định theo anh!
- Em, thật là…!
- Anh không có địa vị gì ở đây, vẫn còn là học sinh, ngày ngày phải đến trường, sao em có thể lúc nào cũng theo anh được.
- Học sinh là gì?
- Là học đồ đó.
- Học đồ! Ha ha… Tu vi của anh, tuy em không nhìn ra nhưng em đoán ít nhất cũng là nguyên anh hậu kỳ, làm sư phụ còn được, sao lại phải làm học đồ? Chẳng lẽ các lão sư ở đây còn lợi hại hơn anh và các lão sư ở Tu Chân Giới hay sao?
- Học sinh ở đây không phải học môn tu luyện hay tu đạo và pháp lực, mà là kiến thức xã hội, văn hoá khoa học. Các môn này anh còn kém lắm nên chịu khó đi đến đó học. Thôi em ở đây anh đi đem ba người bạn của anh về, mai còn phải đi học.
- Cho em đi gặp bọn họ trước.
Khi hai người vào Hồng Mông Linh Châu giới thì thấy ba người Tuân, Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết đang cùng bọn thiếu niên trong thôn đốt lò nướng cá, nướng thịt với nhau thật vui nhộn, thấy hai người đến mọi người giật mình, lúc này Mỵ Điệp đã bỏ cải dung để tự nhiên, nàng xuất hiện như một bông hoa kiều diễm lạ lạ lùng khoe sắc dưới mắt mọi người, khiến mọi người bị vẻ đẹp thánh thoát lôi cuốn mắt không dời nàng. Bỗng nghe Minh lên tiếng:
- Đây là một người bạn mới gặp được của ta, các ngươi đối xử với nàng như đối với ta. Tu vi bản lãnh kiến thức tu đạo của nàng rất cao các ngươi nếu được nàng chỉ điểm một hai thì phúc lợi vô cùng.
Minh lại dẫn nàng đến Tuân, Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết giới thiệu cho nàng:
- Đây là Lê Tuân bạn thân của anh, Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết là bạn học cũng là bạn cùng quê của anh.
- Còn đây là Mỵ Điệp trong chuyến đi Tu Chân giới có duyên gặp mặt kết bạn.
Ba người thấy Minh chợt dẫn đến một cô gái đẹp như tiên nữ, khí chất siêu phàm, từ sắc đẹp đến phong cách biểu hiện mê người khiến hai nàng trong lòng thầm nhủ:
- Tiên nữ, đúng là tiên nữ khí chất.
Trong lòng hai nàng có chút ghen song đều đồng ý vị tiên nữ này đáng được làm bạn với Minh. Còn Tuân nhận xét ngay tu vi của nàng này trên mình rất nhiều, phải là nguyên anh kỳ, người tu vi cao như thế thì đáng phải tôn lên hàng tiền bối và e rằng tuổi nàng không kém tuổi cha mẹ bọn mình
Mỵ Điệp thấy nhiều người ánh mắt không dời mình thì mất tự nhiên nên đem khăn mỏng che mặt đi.
Vài thiếu niên thiếu nữ đem thịt nai nướng, cá nướng đến mời hai người, Minh không khách sáo dùng nói:
- Chúng ta cùng chung vui với họ một chút.
Mỵ Điệp nghe Minh nói cũng vào cuộc ăn uống đôi chút, với tu vi của nàng và Minh bây giờ nếu ở Tu Chân Giới hay nơi đây thì không cần phải ăn uống, thân thể tự hấp thụ linh khí chung quanh thay chất dinh dưỡng cơ thể.
Vừa ăn vừa xem bọn thanh thiếu niên biểu diễn múa võ, ca hát. Những màn giúp vui đặc sắc đều được Minh thưởng cho, và cả mười người trước được Kim Miêu tuyển chọn cũng được Minh tặng cho mỗi người một món đặc biệt.
Sau bữa tiệc vui trời đã tối Minh dặn Tuân, Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết nghỉ qua đêm sáng sớm hôm sau trở ra đi học. Ba người ở đây mười mấy ngày thí luyện bản lãnh tăng tiến không ít, cả ba sắp có đột phá tiến cấp, có lẽ cuối tuần nên để họ vào đây thường xuyên hơn để họ có nhiều ích lợi.
Minh và Mỵ Điệp về cung điện nghỉ ngơi, nơi này từ lúc Dì Hoa nhận hai đệ tử không đến nữa nên bỏ trống, chỉ có Kim Miêu, Thanh Thông Linh Hầu và năm con ngũ sắc điểu hay đến chơi. Thanh Thông Linh hầu lo giữ vệ sinh lau chùi bụi bặm, còn ngũ sắc điểu hay đem hạt giống hoa quý cỏ lạ về gieo vào vườn bông phía trước nhà khiến cho vườn và cung điện sống động.
Hai người vào cung điện Kim Miêu và Thanh thông Linh Hầu vui mừng ra đón tiếp. Lần trước Mỵ Điệp ở đây dưỡng thương cũng đã thấy Kim Miêu và Linh Hầu nhưng bọn họ không đến gần, nay Minh giới thiệu hai Linh sủng vật cho nàng khiến hai con vật gần gũi nàng hơn.
- Anh kiếm đâu được hai bạn nhỏ này thật dễ coi, láu lỉnh đến thế?
- Kim Miêu là tiện dịp cứu được mang nó, còn Linh Hầu là được người trả công làm việc.
- Việc gì mà trả công lao lớn như vậy.
- Tu bổ một kiện Tiên Bảo, em nói công lớn hay nhỏ?
- Tu bổ Tiên bảo, anh cũng biết luyện bảo?
- Biết đôi chút, tu bổ thì biết nhiều hơn.
- Em đang dùng loạn bảo khí nào?
- Một trung phẩm Phi kiếm.
Nàng đem phi kiếm ra Minh thấy kiếm màu trắng bằng ngọc, cầm lên xem thì hơi lạnh từ phi kiếm toả ra thâm nhập vào đôi tay, chàng dồn băng khí vào thân kiếm, hơi lạnh từ kiếm không những bị đẩy lùi còn băng nguyên khí tác động lên thanh kiếm khiến nó rung lên, thân kiếm tỏa sáng xanh trắng chói mắt biến thành một thanh cự kiếm sáng như một trụ đèn khổng lồ.
Mỵ Điệp thấy phi kiếm của mình trong tay Minh biến hóa như vậy thì giật mình kinh ngạc, hình dáng này của phi kiếm nàng chưa nhìn thấy bao giờ, hàn khí từ phi kiếm tăng lên không biết mấy chục lần. Lại thấy Minh khống chế điều khiển phi kiếm múa một hồi không biết là kiếm pháp gì trông thật đẹp mắt. Thì ra Minh trong lúc thử kiếm hứng khởi múa bài Việt Nữ kiếm không nhớ mình đã học được ở đâu. Minh trả kiếm lại cho nàng nói:
- Kiếm đẹp lắm, hàn khí cũng khá linh động!
Minh về phòng mình thì nàng cũng đi theo thấy vậy chàng nói:
- Em muốn nghỉ ngơi phòng bên cạnh hay nghỉ chung phòng anh cũng được. Sáng mai gặp lại.
Nói xong chàng ngồi xếp bằng trên giường tĩnh tọa nhắm mắt, thần thức tản ra chung quanh xa dần, quan sát mọi sinh vật trong Hồng Mông Linh Châu giới, từ vợ chồng Hỏa Vũ, đến ba con Kim Quy, Hỏa Ngư trong hàn đầm, các chim muông trong tổ, các loài gia cầm, phi cầm … người trong thôn xóm, vv… Xem một hồi thì chàng nội soi kinh mạch, đan điền rồi mới tu luyện hồng mông ngũ hành quyết. Khi chàng tỉnh thì đã nghe bên ngoài chim hót líu lo, các loại chim chàng ngạc nhiên thả thần thức xem thì thấy mấy trăm con chim đủ loại đậu trên cây cối chung quanh cung điện, riêng ngũ sắc điểu và mấy đôi bạch khướu thì đậu trong cung điện. Chàng lại nhìn thì thấy trên giường bên cạnh mình Mỵ Điệp cũng ngồi xếp bằng đã tỉnh giấc. Nàng hỏi:
- Chuyện gì mà vừa sáng sớm đã có nhiều linh điểu như vậy hót quanh cung điện.
- Chắc chúng thấy anh về nghỉ đêm ở đây nên sáng sớm đến chào hỏi ra mắt một chút. Thôi để anh thưởng cho chúng một bản tiêu.
Minh lấy Thanh Vân Tiêu ra thổi một bản chưa đặt tên theo các tiếng chim hót chàng đã sưu tầm được xếp thành một bản tiêu. Tiếng Tiêu réo rắt, giọng tiêu quả là từ các tiếng chim hót hoà âm, bọn chim vừa nghe liền im tiếng hót cuối cùng chỉ còn lại tiếng tiêu, một trầm một bổng lúc như vui đùa đuổi nhau lúc như đồng thanh hót vang, lúc như đối thoại lẫn nhau.
Mỵ Điệp ngồi bên nghe Minh thổi tiêu, bản tiêu toàn là tiếng chim hót thì ngạc nhiên sau lại chăm chú nghe thì cảm thấy tiếng tiêu hài hoà với vũ trụ trời đất, càng nghe càng hấp dẫn cảm giác mình như cánh chim tự do trên khôngcảnh bầu trời bao la giữa muôn muông thú sống hoà bình, vô lo, thanh thản hạnh phúc vô cùng vô tận. Tiếng tiêu dứt lúc nào không biết, tâm tư vẫn còn đắm chìm trong tiếng chim hót của bản tiêu.
Khi nàng thức tỉnh thì thấy năm con ngũ sắc điểu đem đến hoa quả đặt đầy một đĩa lớn rồi Minh nói:
- Chúng ta ăn sáng đã! Nhờ năm con ngũ sắc điểu hiếu thảo này cung cấp chúng ta có một bữa ăn sáng tuyệt vời.
Những hoa quả trên đĩa ẩn chứa nhiều linh khí, ăn lại ngon miệng chẳng mấy chốc hai người dùng sạch sẽ, tu vi được tăng cường một chút hai người vừa ăn chân khí trong người liền có phản ứng hấp thụ lấy linh khí chuyển thành chân khí làm một. Mỵ Điệp thấy vậy hỏi:
- Năm con ngũ sắc điểu này anh làm sao có?
- Đây là anh cứu mẹ của chúng, chẳng dè trễ một bước, lại thấy mẹ chúng mang trứng, anh liền lấy ra tiếp tục cho trứng trưởng thành rồi cho ấp ra điểu nhi. Chúng nó chính là loại Tầm Dược điểu. Những cây cỏ, thảo dược trong vườn hoa một số là công lao của bọn chúng, tuy rằng anh cũng thu thập trồng một số loại, bây giờ có bọn chúng hỗ trợ khiến dược thảo ngày càngđầy đủ hơn.
- Tiếng hót của chúng cũng hay lắm, anh có nghe không?
- Anh biết, năm con điểu nhi này rất được việc, lại có tiếng hót hay. Thật là một loại chim quý, mong chúng nó mau trưởng thành đẻ trứng sinh con.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
Hồng Mông Linh Bảo Hồng Mông Linh Bảo - Dao Ky