"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 108 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:14:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84: Động Tình
ịch+biên: Zasw Hô hấp của hắn càng ngày càng thô, trong không gian hẹp hòi này tiếng vọng kia không ngừng vang lên. Âu Dương Vũ vẫn cúi đầu, làm một bộ dạng như không biết. Nhưng cùng với người bên cạnh càng lúc càng nhích tới gần, nàng phảng phất chỉ một cử động thì sẽ chạm phải thân thể đầy lửa nóng kia.
Loại sợ hãi mà sau một khắc có thể gặp phải bất cứ lúc nào này làm cho Âu Dương Vũ sợ hết hồn hết vía. Nàng nhanh chóng đứng dậy, động tác hết sức lưu loát, trong lòng Hi Thú khẽ run lên, cho là nàng muốn chạy trốn, không tự chủ được liền vươn tay trái ra nắm thật chặt lấy tay phải nàng.
Bị bàn tay nóng rực của hắn giữ lấy bàn tay nhỏ bé của mình, tim của Âu Dương Vũ bắt đầu rầm rầm phanh phanh nhảy loạn lên. Nàng hít một hơi thật sâu, rốt cục cũng dậy lên được dũng khí, ngẩng đầu lên cùng Hi Thú mặt đối mặt.
Bốn mắt nhìn nhau, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy ngột ngạt đến mức hít thở không thông! Hai tròng mắt đen nhánh của Hi Thú lộ ra một màu đỏ sậm ở sâu bên trong, hai mắt hắn nóng rực, nhìn nàng đến mức nháy mắt cũng không nháy một cái, đôi mắt kia ở sâu bên trong lộ ra một loại tình cảm làm cho hai chân người ta như nhũn ra, toàn thân đầy khẩn cấp cùng với khát vọng.
Cắn môi thật chặt, Âu Dương Vũ bức bách chính mình tỉnh táo lại.
Thừa dịp Hi Thú không tập trung, Âu Dương Vũ vung mạnh tay ra, đem bàn tay mình thoát khỏi tay hắn rồi vội vàng lui về phía sau một bước.
Vô cùng xấu hổ cùng kinh loạn khiến hô hấp Âu Dương Vũ không khỏi có chút rối loạn, nàng cố gắng tỏ ra lãnh nhược băng sương nhìn Hi Thú, lạnh lùng đề cao thanh âm quát lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Pháp thuật che đi dung mạo đã biến mất, hiện giờ nàng vô cùng xinh đẹp đứng nguyên tại chỗ, toát ra một vẻ tuyệt mỹ khó mà tả được. Dưới sự kích động, hai gò má ửng đỏ, làn da sáng trắng mềm mại dường như muốn chảy ra nước, cái loại xinh đẹp khó tả này khiến nàng càng thêm xinh đẹp, cũng làm cho Hi Thú lại càng nuốt từng ngụm nước miếng thật to. Hắn nhìn một bên gáy nàng trắng nõn da thịt mịn màng, đột nhiên có một loại cảm giác, chỗ đó nhất định sẽ là hương mỹ hết sức ngon miệng.
Trong lòng nghĩ như vậy, bất tri bất giác, tay phải hắn nhanh như chớp vươn ra, Âu Dương Vũ thấy hắn đưa tay chụp về phía mình, nàng vội vàng xoay người đi chạy trốn. Nhưng vừa quay đầu lại thì phát hiện bốn phía cũng là làn nước mịt mờ, thực là không có chỗ có thể trốn.
Chính là do dự chỗ này một lúc, một cỗ lực đạo hùng hồn đột nhiên hướng nàng đánh tới. Trong nháy mắt, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy một trận hôn thiên ám địa, nàng kinh loạn giãy dụa, mới giãy dụa mấy cái, liền phát hiện mình đã bị khóa chắc trong một lồng ngực rộng lớn cực kỳ ấm áp. Đồng thời, bên gáy đau nhói, hẳn là cho Hi Thú đã cắn một cái!
Cái cắn này không nặng không nhẹ, nhất thời, một cảm giác tê dại khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung từ lòng bàn chân nàng chạy dọc đến đến bên gáy. Cảm giác tê dại này khiến nàng không tự chủ được, hé cái miệng nhỏ nhắn ra “A” một tiếng nhẹ kêu lên. Một tiếng kêu nhỏ này lại tựa như là tiếng rên rỉ. Âu Dương Vũ kịp tỉnh lại, không khỏi mặt đỏ tới mang tai.
Ngay sau đó, Hi Thú đã chôn đầu của mình ở trên cổ ngọc của nàng, nhẹ nhàng liếm một cái. Đầu lưỡi của hắn mềm mại mà nóng rực, tựa như một chuỗi lửa nho nhỏ đang thiêu đốt. Bất quá, lần này ngọn lửa kích thích không chỉ là cảm giác nóng rực mà còn có một cảm giác bủn rủn, tê dại khó có thể hình dung.
Hai chân của Âu Dương Vũ mềm nhũn, thân thể tà tà ngã về hướng Hi Thú. Hi Thú trong lòng mừng rỡ, hai cánh tay như sắt, lại càng thêm khóa thật chặt lấy hông của nàng, làm nàng càng thêm dán sát vào người mình.
Theo đôi môi của Hi Thú hôn lên trên, Âu Dương Vũ không ngừng giãy dụa, sau mấy cái giãy giụa vô vọng, Hi Thú đã hôn lên chiếc cằm ngọc của nàng, ở trên làn da trơn mềm mà nhẹ nhàng nhấm nháp.
Trên thân thể ấm áp của Hi Thú chỗ nào đầy hơi thở hùng hậu của nam nhân, cảm giác được hơi thở nóng rực của hắn, Âu Dương Vũ vô số lần muốn hít sâu một hơi khiến ình tỉnh táo lại, nhưng mỗi một lần hít sâu vào thì kết quả chính là càng hít vào hơi thở của Hi Thú, làm cho chính mình càng thêm tâm hoảng ý loạn.
Lúc này, Hi Thú há miệng ra, dường như muốn đem người của nàng ngậm vào trong miệng hắn. Theo đầu lưỡi của hắn không ngừng vừa liếm vừa hôn, cùng với hàm răng nhẹ nhàng cọ cọ, Âu Dương Vũ cảm giác rất thống khổ, tựa hồ mình bắt đầu nổi lên phản ứng. Nếu nàng không làm cái gì đó thì sợ rằng hôm nay sẽ ở vùng hoang giao dã ngoại này giao cho hắn. [Nhện: giao cái gì thì các bạn còn rõ hơn mình]
Trong đầu vừa nghĩ đến điều này, Âu Dương Vũ cũng không quản nhiều nữa, liền cúi đầu cắn thật mạnh lên bả vai Hi Thú.
Cái cắn này của nàng rất nặng, xuyên qua lớp y phục, trong chốc lát trên bờ vai của hắn rỉ ra máu. Hi Thú bị một trận đau đớn, hai tròng mắt đỏ sậm nhanh chóng trở nên trong trẻo hơn một chút, hắn quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ buông lỏng miệng ra, nhả khỏi bả vai hắn, đồng thời thân thể lui về phía sau.
Nàng lại lui về phía sau mà quên mất rằng mình vẫn còn ở trên thuyền. Vấp phải mạn thuyền, thân thể nàng đổ về phía sau, Hi Thú vội vàng đưa tay ra chụp, ôm lấy eo của nàng.
Mới đem Âu Dương Vũ kéo lại, Âu Dương Vũ liền nhấc chân lên đá cho hắn mấy cái khiến cho Hi Thú buông tay ra, Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên, làm cho hai mắt mình lạnh như băng đầy tức giận nhìn chằm chằm Hi Thú.
Hi Thú vẫn mỉm cười, gương mặt tuấn tú vô khuyết đầy ôn nhu nhìn nàng, hai tròng mắt như nước, vẻ mặt lại là thương yêu lại là vui mừng.
Âu Dương Vũ bị biểu tình của hắn làm cho nghẹn họng, hận hận trợn mắt nhìn hắn mấy lần, thấy Hi Thú chẳng những không sợ mà ngược lại còn cười đầy vui mừng, nàng rốt cục bỏ qua, đem sự lạnh lùng đã chuẩn bị tốt quăng qua một bên nói: “Hi Thú, ngươi cho rằng ta là cái loại nữ nhân mà một khi cho nam nhân thì sẽ không bao giờ muốn rời đi nữa sao?”
Quả nhiên là câu nói kia của Thiên đã nổi lên tác dụng, Âu Dương Vũ vừa thốt ra lời này thì Hi Thú ngẩn ra, khuôn mặt ôn nhu cùng vui mừng cũng chầm chậm biến mất.
Âu Dương Vũ trong lòng vui mừng, tận lực để cho ánh mắt của mình thoạt nhìn lạnh lùng mang theo khinh thị: “Ngươi biết tại sao ta lại thích cùng Liễu ở chung một chỗ, cứ muốn chạy trốn thoát khỏi ngươi sao?”
Hai mắt Hi Thú trong nháy mắt trợn to, chăm chú nhìn Âu Dương Vũ, lắng nghe đáp án của nàng.
Âu Dương Vũ nhìn dáng vẻ này của hắn, không biết tại sao trong lòng bỗng dưng mềm nhũn. Nhanh chóng đem tâm tư yếu mềm của mình làm thành vũ khí, Âu Dương Vũ khẽ nâng cằm lên, lạnh lùng, lấy một loại tư thế cao ngạo nói: “Đó là bởi vì, Liễu đối ta rất tốt, rất ôn nhu, rất tôn trọng ta. Ta cùng chàng ở chung một chỗ, chàng chưa từng có bắt ép ta làm chuyện gì, cũng không có ý nghĩ muốn động chạm khi dễ ta. Ta cùng chàng ở chung một chỗ thì cảm thấy rất an tâm, rất nhẹ nhàng. Không giống ngươi, luôn làm cho ta một loại cảm giác khẩn trương cùng khủng hoảng.”
Hi Thú nhìn thẳng về phía Âu Dương Vũ, tựa như đang thông qua nét mặt của nàng để phân tích lời nàng. Đợi nàng sau khi nói xong, hắn khẽ suy ngẫm chốc lát, bỗng nhiên nói: “Thì ra là Ẩn Tôn Liễu lại có ám tật (bệnh ẩn giấu bên trong), kỳ quái, lấy pháp thuật của hắn, làm sao cái ám tật nho nhỏ này lại không trị hết nga?”
Âu Dương Vũ giận đến mức gương mặt yêu mị đỏ bừng, nàng hít thật sâu vào vài hơi, cố đè lại tức giận, lạnh lùng giễu cợt nói: “Xem ra, ở trong lòng của ngươi, nữ nhân chính là để cho giao phối? Ngươi… ngươi cho tới bây giờ vẫn không có nghĩ là sẽ tôn trọng ta!”
Lần này, Hi Thú nghe ra được rõ ràng rồi, nàng rất tức giận, hơn nữa còn rất thương tâm. Hắn nhìn chằm chằm vào Âu Dương Vũ, hướng về phía con ngươi yêu mị có thể nói của nàng nhìn thẳng một lát sau, gật đầu nhẹ giọng nói: “Ta dĩ nhiên là tôn trọng nàng.” Hai mắt hắn sáng quắc nhìn thẳng vào Âu Dương Vũ, ngữ khí kiên định: “Âu Dương Vũ, sau khi mấy ngày nàng rời đi, ta đã hiểu được rất nhiều. Ta biết, ta yêu nàng, ta nghĩ muốn nàng, ta muốn nàng vĩnh viễn cùng ta ở chung một chỗ.”
Hắn từ từ vươn tay ra, ôn nhu xoa mặt Âu Dương Vũ, hai tròng mắt tình thâm như nước, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp: “Âu Dương Vũ, ta là nam nhân, một nam nhân yêu thích nàng. Ta thích nàng, cho nên ta muốn nàng. Diện mạo nàng đẹp như vậy, nam nhân trong thiên hạ thấy nàng mà còn có thể vẫn lấy lễ để đối đãi, ta chỉ biết có một người là Liễu. Ta không phải là Liễu, nàng không thể lấy yêu cầu của hắn tới yêu cầu ta.” Dứt lời, cánh tay của hắn dang rộng ra, đem Âu Dương Vũ vẫn đang tim đập mạnh và loạn nhịp một lần nữa khóa vào trong lồng ngực.
——————————–
Tối qua có chat với Nguyệt, ta có send trước 1 số đoạn 16+
Nguyệt: *che mắt* anh đang làm tổn thương tâm hồn ngây thơ trong sáng của em đấy
Nhện: thế mai anh để pass chương này và không send cho em nhé
Nguyệt: ơ, không nha T__T
…….
[send tiếp 2 đoạn]
Nguyệt: anh thật sự muốn hại em chảy máu mũi à
Nhện: hết rồi, đến đây thì Hi Thú bị cắn một cái, xong
Nguyệt: đúng là cầm thú mà!_!_! *không nói anh*
Nhện: ….
Đẹp Tuyệt Thú Hoàn Đẹp Tuyệt Thú Hoàn - Lâm Gia Thành