Số lần đọc/download: 3304 / 22
Cập nhật: 2015-10-23 04:58:42 +0700
Hồi 83: Núi Đào Hoa, Chó Quậy Vương Tiểu Thư Trấn Hạ Khẩu, Chó Cắn Lã Động Tân
L
ã Động Tân mở mắt ra, tự thấy mình đang cưỡi trên lưng hạc, bay lượn giữa không trung. Động Tân vỗ nhẹ lên cổ hạc trắng, nói:
- Sư huynh hãy bay chầm chậm lại, tiểu đệ có lời muốn thỉnh giáo.
Đồng tử hạc giang rộng hai cánh, bay chầm chậm, nghển cổ lên, phát ra tiếng người:
- Sư phụ bảo tôi đưa sư huynh tới miền Giang Bắc. Tới đó, tự nhiên có người nghênh đón sư huynh, dẫn lên Lư Sơn, sư huynh còn gì phải nghi ngờ nữa chứ?
- Tôi không nói chuyện đó. Vừa rồi, tôi còn đang nói chuyện với sư phụ, tại sao trong khoảnh khắc đã ở trên lưng sư huynh, còn bay lượn trên không trung, là nghĩa làm sao?
- Đó là tiên pháp của sư phụ, sư huynh còn không biết, làm sao tôi hiểu được?
- Sư phụ đang ở đâu? Sư huynh có biết hay không?
- Chẳng phải vẫn còn đang ở nhà sư huynh hay sao? Sự việc này, tôi hoàn toàn không biết. Tôi chỉ biết sư phụ vời tôi tới, bảo tôi đưa sư huynh ra khỏi nhà. Ngoài ra, sư phụ không nói gì cả, làm sao tôi dám hỏi?
Động Tân biết tri thức về đạo của đồng tử hạc có giới hạn, so với người thường không sai bao nhiêu, nên không hỏi nữa. Đồng tử hạc cũng không nhiều lời, lại đập mạnh đôi cánh, bay nhanh. Chừng nửa ngày trời đã từ Hà Trung bay tới Giang Bắc. Bên kia sông, về phía Đông là thành Nam Xương. Hạc trắng cho Động Tân leo xuống, nói câu "Hẹn gặp lại?", lại vỗ cánh bay đi. Động Tân vội cúi đầu, chắp tay bái tạ.
Động Tân định thần lại, nghĩ thầm: "Sư phụ bảo ta tới Lư Sơn, mà theo lời đồng tử hạc nói, còn có một người nghênh đón ta, đưa qua sông, người ấy là ai vậy?". Suy nghĩ một lát, không quan tâm tới người đó nữa. Nhìn xem địa phương này, đằng sau là núi, đằng trước là sông, có vẻ thanh nhã, sạch sẽ, ta đã tới đây, hãy rong chơi, thưởng ngoạn một hồi, cũng chẳng hại gì. Vừa tính cất bước, chợt thấy phía trước, một người đi tới, có dáng vẻ là một quản gia, trên mặt nhễ nhại mồ hôi. Người đó lại gần Động Tân, tâm trí để đâu đâu, đâm sầm vào chiếc áo của Động Tân. Động Tân không chút đề phòng, nhận cú va chạm mạnh, lùi lại mấy bước, bực bội nói:
- Vị đại ca này, đi đâu mà vội mà vàng, mắt nhắm mắt mở, đường rộng thênh thang thế mà cũng đâm sầm vào người ta?
Người kia tỏ thái độ vô cùng hòa nhã, nghe mắng, vội tươi cười, chắp tay vái, luôn miệng xin lỗi, nói:
- Tại hạ có việc vội bên mình, phải đi một mạch ba mươi dặm đường, để mời cho được một vị cao tăng đắc đạo, tới nhà thu phục yêu tinh. Nhìn sắc trời đã tối, nghĩ trong nhà yêu tinh đang quậy tưng bừng, rất sợ làm lỡ việc của chủ nhân, nên tôi mới cuống cuồng, đầu óc u mê, rõ ràng nhìn thấy đạo trưởng phía trước, không hiểu vì sao vẫn đâm đầu vào, đụng phải đạo trưởng, lỗi quá chừng.
Động Tân cười, nói:
- Không sao. Không sao. Nhưng tôi nghe anh nói yêu tinh gì đó quả thật lạ lùng. Giữa ban ngày ban mặt, yêu tinh mà to gan, dám hiện ra? Đại ca có thể nói rô cho tôi biết, được không?
- Nói cũng không ngại gì, chỉ tiếc rằng trời sắp tối, tại hạ còn phải đi một chặng đường dài.
- Bần đạo cũng đang rảnh rỗi, không có việc gì làm, có thể đi theo đại ca, được hay không.
Người kia đưa mắt nhìn lại Động Tân từ đầu tới chân, nói:
- Nghe giọng, dường như đạo trưởng không phải người địa phương, há chẳng phải người tiên từ phương xa tới hay sao?
- Nói người tiên thì sai quá xa, nói phương xa thì đúng đấy. Bần đạo là người Hà Trung, họ Lã, tên Nham, tự Động Tân, đi lần này là muốn lên Lư Sơn, học làm thần tiên, nên không thể kể là thần tiên được.
- Nói vậy, đạo trưởng ắt có tài học, khác xa với mấy ông nhà Nho bình thường, không hiểu có bản lãnh bắt yêu, trừ quái giùm chủ nhân tôi hay không? Chỗ chúng tôi đang ở, có danh tiếng từ xưa gọi là trấn Hạ Khẩu, có đường sá ăn thông tới khắp nơi. Chủ nhân tôi được người trong vùng xưng là thiện nhân, có sản nghiệp rất lớn, họ Vương, được mọi người gọi là Vương viên ngoại. Trong nhà có một vị tiểu thư, tuổi vừa mười sáu, tài mạo song toàn, lại hiếu thuận cùng cha mẹ, đối xử với đám gia nhân chúng tôi rất tử tế Chẳng dè vào tháng ba năm nay, cô theo mẹ lên Hoa Sơn thấp hương cúng Phật, không biết bị yêu nhân nào dòm thấy, theo về tận nhà, ốp vào mình cô, nói ra những lời nhảm nhí, không thể kể hết. Theo nó nói, tiểu thư chúng tôi cùng nó có duyên phận. Nó khoe là người tiên, nếu viên ngoại chịu đem tiểu thư gả cho nó, nó có thể đem cả nhà lên trời. Viên ngoại đời nào chịu đáp ứng, đã mời nhiều vị đạo sĩ về làm phép khu trừ. Nhưng đám đạo nhân đó đều là những kẻ ham tiền, chỉ biết uống rượu, ăn thịt, làm gì có tài thu phục yêu quái? Họ bị yêu nhân đánh cho một trận dập mũi, phù mỏ, toàn thân bầm dập, ôm đầu chạy như chuột lủi, ngay cả tiền công cũng không dám tới nhận lãnh. Từ khi viên ngoại trở mặt, yêu nhân không còn khách sáo nữa. Mỗi ngày nó tới nhà, quậy cho nát nước nát cái.
- Chà, có lắm chuyện cổ quái nhỉ.
Người kia rụt cổ, thè lưởi, nói tiếp:
- Nó có thủ đoạn vô cùng lợi hại. Nó có thể tay không phóng ra ngọn lửa xanh lè, thiêu đốt phòng ốc, đồ đạc, cháy lên phừng phừng, khiến người và gia súc sợ hãi, kêu gào, bỏ chạy tán loạn. Nhưng chỉ một lát, lửa tắt hoàn toàn, chẳng những phòng ốc còn nguyên vẹn, ngay cả một ngọn cỏ, một gốc cây, cũng không hề hấn. Có khi đám gia nhân tụ tập bàn chuyện, chợt nghe ầm ầm một trận, bức tường thấp đằng trước sụt lở. Mọi người vừa hấp tấp chạy trốn, bức tường đó lại vững chắc như cũ, một viên gạch nát, một cục đá vỡ cũng không thấy. Yêu nhân lại có phép che mắt người ta, khiến ông bố chồng nhận lầm nàng dâu là lão phu nhân, con trai nhận lầm mẹ đẻ là vợ mình. Những sự lầm lẫn đó chỉ xảy ra trong chớp mắt, cũng gây không ít chuyện dở khóc dở cười. Đạo trưởng thử nghĩ coi, yêu nhân quậy phá như thế, tuy không hại chết ai, cũng gây xáo trộn trong nhà, chẳng ai được yên lòng, luôn luôn phải đề phòng yêu tinh phá rối, Động Tân vội hỏi:
- Tiểu thư đã từng bị yêu nhân làm nhục lần nào chưa?
Việc này quả thật kỳ lạ. Yêu nhân mỗi ngày đều tới, ép buộc tiểu thư thành hôn với nó, nhưng coi tình hình, dường như nó rất sợ tiểu thư. Đại khái mỗi lần nó tới, chỉ ở trong phòng tiểu thư mà ngồi nhìn, nhắm chừng tới lúc tiểu thư lên gường đi ngủ, nó đều rút lui, chẳng dám mạo phạm lần nào.
- Hình dung yêu nhân này, các anh đều nhìn thấy chứ?
- Chúng tôi chưa nhìn thấy lần nào. Chỉ có tiểu thư, sớm tối bị nó quấn quít, là nhìn rõ. Theo lời cô nói, thì đó là một quái vật, lông lá đầy mình, có đuôi, và tướng mạo rất hung dữ. Tiểu thư là cành vàng lá ngọc, bình thường không rời khỏi phòng khuê, nay ở bên giường của cô có con yêu tinh ngồi chồm chỗm, há chẳng đau khổ lắm sao?
Động Tân nghe vậy, đùng đùng nổi giận, nói:
- Không cần nói nữa. Tôi sẽ theo anh đi mời vị cao tăng, coi ông ta có trị được yêu quái hay không. Nếu ông ta không trị được, tôi sẽ để ý nhìn kỹ, coi yêu nhân này là con gì, rồi nghĩ cách thu phục nó. Nếu tôi không đủ bản lãnh, ắt trở về mời sư phụ tôi tới, trừ hại cho cả nhà chủ nhân, được không?
Người kia mừng rỡ, nói:
- Nếu được vậy, chủ nhân tôi nhất định cảm kích vô cùng.
Lã Động Tân không nói nữa, theo người kia đi, tới một ngôi chùa cổ, có tên là "Báo Quốc thiền tự". Người kia tiến vào, xin gặp tri khách tăng, là Tri Viên hòa thượng. Động Tân theo sát tận nơi, thấy Tri Viên là một nhà sư lùn tịt, béo phì, đầu bự, tai to.
Người kia đưa trình bức thư của chủ nhân, Tri Viên tiếp nhận, xem qua, chẳng nói chẳng rằng, mà trước hết hỏi Động Tân là ai.
Người kia trả lời giùm là Lã đạo trưởng, tình cờ gặp nhau giữa đường, cùng tới bái kiến đại sư. Tri Viên mới hỏi Động Tân:
- Anh có phải Lã Nham ở Hà Trung đấy không?
Động Tân ngạc nhiên vô cùng, hỏi:
- Sư phụ làm sao biết được tên họ bần đạo?
Tri Viên không đáp, chỉ mỉm cười. Động Tân để ý nhìn lén thần thái nhà sư, thấy nụ cười của ông ta hiển nhiên hàm ý giảo hoạt, mới nghĩ thầm: "Ta cần phải lên núi Lư Sơn, không nên xen vào chuyện người khác, lỡ gặp phải người xấu gây sự khó khăn, sẽ rất nguy hiểm, lại làm lỡ dở công việc của ta. Chi bằng tìm cách rút lui cho yên chuyện, chẳng cần để ý có người tiếp đón ta hay không, tự mình qua sông cũng được". Chủ ý định xong, lại thấy Tri Viên đang đối phó với người quản gia kia, bàn bạc về tiền thu lao bắt yêu quái. Người này đã đồng ý sẽ chi ra hai ngàn lạng bạc, Tri Viên còn chưa chịu đáp ứng, gọi một người làm công trong chùa tới bảo anh ta đi mời lão sư phụ, và nói rõ: "Lã Nham ở Hà Trung đã tới". Động Tân ngạc nhiên vô cùng, cho rằng hòa thượng này ắt có thù oán gì với gia đình ta, biết ta tới đây, tìm cách báo thù. Việc đã đến nước này, đành lắng nghe xem sao, liệu cách mà giải quyết. Vì thế, mỉm cười, nói:
- Chuyện này thật kỳ quái. Sư phụ đã biết rõ tên họ bần đạo, sao còn một vị lão sư phụ, không nhận biết bần đạo?
Tri Viên cười, nói:
- Anh đừng quá bận tâm. Vị lão sư phụ của chúng tôi đạo hạnh cực cao, biết được chuyện quá khứ, vị lai, có phép hô phong hoán vũ đằng vân giá vụ. ông ấy đối xử với người khác rất tốt, lại rất ưa thích người tài. Đợi một lát, gặp ông ấy, anh sẽ biết ông là một thiện nhân trong Phật môn.
Động Tân không còn cách nào khác, đành đứng đợi xem sao.
Bên kia, Tri Viên đã giảng hòa cùng người quản gia nọ, đợi việc thu phục yêu quái xong xuôi, sẽ thu nhận hai ngàn lạng bạc. Động Tân xuất thân là con nhà thế tộc, sẵn tính hào sảng, bình sinh chỉ biết tận tâm giúp người, hiểu đâu nổi chuyện trừ yêu, bắt quái mà cũng diễn ra như phường buôn bán thế tục, cò kè bớt một thêm hai, trong lòng thầm nghĩ là chuyện quái dị. Những nhà sư trong chùa này đại khái đều là những kẻ bỉ lậu, làm sao có bản lãnh bắt yêu? Nghĩ tới đó, bỗng nghe nhà sau có tiếng giày lộp cộp. Tri Viên cười, nói:
- Lão sư phụ đã tới, Lã đạo huynh mau theo bần đạo ra đón.
Động Tân đành đứng dậy, theo Tri Viên ra ngoài, quả nhiên thấy một lão hòa thượng, râu tóc trắng phau, một chòm râu dài phất phơ, mắt sáng lấp lánh, cốt cách thanh kỳ, khoan thai đi tới.
Tri Viên vội tiến lên phía trước, nói nhỏ vài câu. Lão hòa thượng lộ sắc mặt vui mừng, hỏi:
- Người ấy ở đâu?
Động Tân nghe giọng nói sang sảng như tiếng chuông, vội tiến lại thi lễ, nói:
- Đạo môn đệ tử Lã Nham kính cẩn tham bái thiền sư.
Lão hòa thượng đặt tay lên vai Động Tân, cất tiếng cười ha hả, nói:
- Tốt, tốt. Ta đợi anh đã lâu. Hãy đi theo ta, ta có chuyện muốn nói.
Động Tân nhìn mặt lão tăng, thấy vẻ khí khái, khác xa với vẻ nông cạn của Tri Viên, nghĩ thầm: "Quả là một nhà sư tốt. Vừa rồi, ta không nên nghĩ sai về ông ấy". Vì thế, cung kính đi theo lão tăng, tới thiền viện lại sụp lạy. Lão hòa thượng nói:
- Bất tất phải đa lễ. Lão tăng hồi ở nhà, mang họ Trương, hai trăm năm trước cắt tóc đi tu, lấy pháp hiệu là Thông Minh. Năm nay, ta đã được hai trăm bốn mươi lăm tuổi. Hôm trước, trong lúc nhập định, biết rằng hôm nay anh sẽ tới, nên đã dặn dò các đệ tử đặc biệt lưu ý, ở đây đợi anh. Anh có căn khí thâm hậu, bất luận tu tiên hay học Phật, đều dễ dàng khác thường. Ý lão tăng muốn khuyên anh nhập Phật môn. Lão tăng sẽ thu nhận anh làm đệ tử, đem đạo hạnh bình sinh truyền hết cho anh. Chẳng bao lâu, ta viên tịch, anh sẽ ở lại chùa này làm trụ trì, quản lĩnh một ngàn tăng chúng, mai sau có hy vọng rất lớn. Chẳng biết anh có tình nguyện hay không?
Động Tân thấy câu hỏi quá bất ngờ, ngoài ý nghĩ của mình.
Cũng may, anh vốn thông minh, mẫn tiệp, vội khấu đầu, vái tạ:
- Sư phụ có thịnh ý tài bồi cho đệ tử, lẽ nào đệ tử không biết cảm kích? Nhưng đệ tử, trước khi xuất gia, đã có tiên sư dìu dắt, chỉ bảo. Lần này rời nhà, chí tử là vâng lệnh thầy, lên Lư Sơn học tập kiếm pháp. Đệ tử đã nhập Đạo môn, không thể cải đạo. Cũng may, tam giáo đồng nguyên, tông chỉ đều là cảm hóa người đời, bỏ ác hướng thiện. Đệ tử tuy ở Đạo môn, chẳng khác gì qui y Phật pháp. Cửa Phật vốn rộng, sư phụ thịnh đức, cao niên, bụng dạ chẳng hẹp hòi, chắc không nỡ trách đệ tử.
Lão hòa thường nghe vậy, lặng lẽ hồi lâu, sau mới buông tiếng thở dài, nói:
- Người vô duyên, lại muốn cưỡng ép thành hữu duyên, quá là trái lẽ tự nhiên của tạo hóa. Ta đã sai lầm, ta đã sai lầm.
Nói rồi, nhắm mắt ngồi yên, hồi lâu không nói một tiếng. Về sau, Tri Viên tiến lại, đứng bên cạnh một lúc lâu, lão hòa thượng mới mở mắt ra, bảo anh ta:
- Ngươi tới nhà Vương viên ngoại, nên để ý cẩn thận. Yêu tinh này là con chó ngao của thần Nhị Lang. Hiện nay, vì trong nhà chủ nhân nó có chuyện, người ta thả nó ra ngoài, không ai quản thúc, nó mới bạo gan lẻn xuống phàm trần. Con chó này không dễ đối phó đâu. Trước hết, ta ban cho anh một bảo bối, có thể sử dụng để chém lên mình nó, nhưng bất tất phải hại tới tính mạng. Nó đã từng đi theo Nhị Lang, lập được nhiều công lao, mà cái tội phong lưu nho nhỏ của nó cũng không đáng chết. Hơn nữa, Vương tiểu thư vốn là cọp cái chuyển thế. Kiếp trước, cô ta tuy là mãnh thú, khá có nhân tâm, chưa từng sát hại loài người, nên kiếp này được chuyển thế làm người. Lại vì cô đối xử với đám thủ hạ, là những con ma trành, rất mực nhân hậu, nên đám ma trành quyến luyến không rời, luôn theo sát bên cô để bảo vệ, khiến chó ngao không thể lại gần cô, chưa làm ô nhục thân xác cô, nên tội danh của nó cũng giảm xuống một bậc. Nếu anh giết chết nó, chẳng những khó đối phó với thần Nhị Lang, mà việc xử phạt quá với tội danh còn kết oan nghiệt ở kiếp sau, anh đã hiểu chưa?
Tri Viên thuận miệng xin vâng. Lão hòa thượng lại nói tiếp, dặn bảo anh ta:
- Lã Nham này đã quyết tâm không gia nhập Phật giáo chúng ta, anh cứ dẫn anh ta đi theo, cùng tới nhà Vương viên ngoại, để anh ta giúp anh một tay, giải quyết một vụ trọng án.
Tri Viên nghe vậy, bất giác đưa mắt nhìn Động Tân chăm chú. Động Tân nghe lão hòa thượng nói, nẩy ý nghi ngờ, không hiểu thật tình vụ này ra sao. Định cúi đầu hỏi vài câu nữa, đã thấy lão tăng nhắm mắt nhập định, đành ngỏ lời từ biệt, cùng Tri Viên đi ra.
Tri Viên lấy ra hai tấm giáp mã, đưa cho Động Tân một tấm, bảo buộc vào bắp vế, đưa tay vẽ bùa, nói rằng đây là phép thần hành, mỗi ngày đi được ba ngàn dặm. Động Tân mừng rỡ, theo Tri Viên ra ngoài cổng chùa, anh này dặn bảo quản gia nhà họ Vương:
- Anh cứ chậm rãi mà về nhà, chúng tôi đi trước đây!
Nói rồi, đưa tay vẫy gọi Động Tân, cùng cất bước. Động Tân quả nhiên thấy đi nhanh như bay, cũng không chút đau đớn nào. Trong chớp mắt, đã tới một nơi thị tứ đông đúc.
Nhìn sắc trời chưa tối hẳn, Tri Viên đưa tay chỉ một căn nhà cao và rộng, nói đó là nhà Vương viên ngoại. Hai người tới thẳng chỗ cửa, nói cho người canh cổng biết lý do mình tới đây. Người canh cổng vội chạy đi thông báo. Không bao lâu, vợ chồng Vương viên ngoại cùng các con, gồm tất cả chừng sáu bảy người, đều ra ngoài nghênh đón, gặp hai người, mời vào nhà trong. Gặp nhau lần đầu, hai bên trao đổi vài câu khách sáo. Sau đó, Tri Viên mới hỏi tình hình yêu nhân quấy nhiễu ra sao. Vương viên ngoại kể lể, đại khái không sai bao nhiêu, so với những lời quản gia đã nói với Động Tân. Nhân đó, viên ngoại hỏi Tri Viên có biết yêu tinh này là giống gì chăng? Nó đã có tài quậy phá nhân gian, làm sao thoát khỏi tay nó? Xem chừng tiểu nữ dường như không có vẻ sợ nó, là tại lý do gì? Tri Viên đem những lời lão hòa thượng đã nói, kể lại. Kể lể một hồi, lại nói:
- Chúng tôi cũng chưa thăm dò đầy đủ tin tức về con chó này, nhưng chó là loài rất thính, nếu nó phát hiện ra có người tới bắt, ắt nó bỏ trốn tức thì. Đợi chúng tôi bỏ đi, nó lại quay về quậy phá, càng thêm nguy hiểm. Nhân lúc chúng tôi mới tới, nó chưa biết gì, phải khẩn trương thu phục nó, mới là thuận tiện. Xin viên ngoại dẫn chúng tôi tới phòng tiểu thư, để chúng tôi làm phép bắt yêu.
Viên ngoại mừng rỡ, đích thân cầm chiếc đèn lồng, cùng phu nhân đi trước dẫn đường, đưa một Tăng, một Đạo đi, quẹo qua chỗ cuối hành lang, lên lầu, tới thẳng khuê phòng của tiểu thư. Tới chỗ cửa, Tri Viên rút trong tay áo ra một bức họa đồ bằng vải, đưa cho Động Tân, bảo Động Tân đứng trấn giữ cửa, treo bức họa đồ lên khung cửa. Hễ thấy con chó nhẩy vào họa đồ, phải mau mau cuộn bức họa đồ lại, lập tức có thể khiến xương cốt của nó biến thành tro. Động Tân vội nói:
- Vừa rồi, lão sư phụ đã dặn dò kỹ, bắt phải lưu giữ tính mạng cho nó kia mà.
Tri Viên thổi "Phì!" một tiếng, nói:
- Ông già đó thật tình lẩm cẩm. Đã tới trừ yêu, thì phải trừ cho tuyệt nọc, còn nói lôi thôi bảo vệ tính mạng gì nữa? Đã thế thì đừng xen vào chuyện người khác làm chi. Cái thói mèo khóc chuột, giả dạng từ bi đó, ta chẳng ưa chút nào.
Động Tân nghe vậy, lặng yên không nói, chỉ nhận lấy bức họa đồ, giữ việc canh cửa, đợi Tri Viên tiến vào phòng rồi, mới treo bức họa đồ lên.
Tri Viên theo chân viên ngoại và phu nhân tiến vào trong phòng. Lúc đó, tiểu thư đang ngủ trên giường, màn rũ bốn góc, không nghe hơi thở. Bên ngoài chỉ nghe tiếng con chó thở phì phò.
Nhìn kỹ, quả nhiên thấy một con chó dữ, coi rất hung tợn, nằm cuộn mình dưới chân giường, đang ngủ say. Tri Viên nói: "Con súc sinh này sướng thật!", lập tức bảo vợ chồng viên ngoại lùi lại một bước, đích thân cầm kiếm làm phép. Vợ chồng viên ngoại chỉ thấy rất nhiều thần tướng, thần binh, đột ngột xuất hiện. Tri Viên nói rõ nguyên do cho họ biết, các vị thần tướng đều đưa cao binh khí, nhắm về phía chân giường tiểu thư mà tấn công con chó. Con chó bị một vết đâm, rống lên một tiếng, chạy thẳng ra ngoài, cất tiếng sủa vang bốn phía. Binh khí của các thần tướng không làm tổn thương được nó, trái lại nó còn cắn bị thương một số thần binh. Tri Viên nổi giận, vung gươm chém. Con chó giương móng vuốt nhọn hoắt chống cự. Tri Viên múa kiếm vù vù, phát ra một luồng ánh sáng trắng như bạc, chỉ thấy ánh sáng chứ không thấy người. Con chó này đã từng đụng trận với nhiều thần chú, không tỏ vẻ hoảng hốt chút nào, nỗ lực giao chiến. Thoắt thấy nó tung bốn vó xông thẳng vào, thoắt thấy nó há miệng cắn người. Giao chiến hồi lâu, kiếm không đả thương được chó, chó cũng không thể làm tốn thương người. Cuối cùng, phía bên kia, thần đông, thế mạnh, con chó một mình không địch lại nổi. Khí lực cạn dần, nó vừa chiến đấu vừa lùi lại, tới chỗ cánh cửa, nghĩ cách tìm đường tẩu thoát.
Ngước nhìn lên, nó thấy phía trước là một khu rừng rộng lớn, có núi có sông, có cây có hoa, lại có rất nhiều động vật nho nhỏ, như lợn, dê, gà, ngỗng… đang ở trong đó tung tăng rong chơi, thật tiêu dao, thoải mái. Chó làm gì có tri thức như người, làm sao hiểu được cánh khu rừng chỉ là ảo cảnh bầy ra để dụ nó? Đang tìm chỗ chạy trốn, vừa thấy khu rừng, nó liền nhẩy vào. Lã Động Tân ở bên ngoài, đang dán mắt vào bức họa, không chợp mắt, bỗng nhiên không nhìn thấy gì nữa, vội vã cuộn bức tranh lại. Cuộn được nửa chừng, chợt nhớ lại lời lão tăng đã nói, liền suy nghĩ. "Chủ của con chó này là thần Nhị Lang, cùng những người như sư phụ ta sẵn có giao tình, nay ta hại chết chó ngao của ông ấy, sau này sư phụ ta còn mặt mũi nào mà nhìn Nhị Lang? Chi bằng, nhân cơ hội này, ta thả nó ra?" Nghĩ vậy rồi, liền thả bức họa đồ xuống. Vừa thả nửa chừng, bỗng nhiên thấy một con chó dữ nhảy ra, xuất kỳ bất ý cắn vào chân Động Tân một miếng. Động Tân chỉ kịp kêu lên một tiếng "A!", liền ngã vật ra đằng sau.