"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Oanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 93 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 824 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83
hương 83: Kết thúc
Vào lúc Lâm Lệ còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã bị kéo vào một lồng ngực quen thuộc, động tác thô lỗ thậm chí khiến cô thấy có chút đau đớn.
Trong phòng bệnh Trình Tường ngỡ ngàng nhìn bọn họ, nhất thời không kịp phản ứng.
Chu Hàn đem Lâm Lệ ôm vào trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trình Tường, mở miệng nói: “Trình Tường đúng không, tôi hi vọng sau này anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi và Lâm Lệ nữa.” Chu Hàn trực tiếp nói, không có chút quanh co lòng vòng.
“ Chu, Chu Hàn?” Lâm Lệ ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhìn thấy nét mặt thật tình cương nghị của anh.
Khi Trình Tường và Lâm Lệ còn chưa kịp phản ứng, mẹ Trình bước vào sau Chu Hàn có phần bực bội mở miệng: “Lâm Lệ, sao lại dẫn cậu ta tới đây!” đưa tay chỉ thẳng vào Chu Hàn.
Mẹ Trình phản ứng có chút quá khích, bà van nài mãi Lâm Lệ mới tới đây chủ yếu là muốn khiến Trình Tường phấn chấn hơn, bởi vì chỉ có cô mới là động lực hiện tại của con trai bà, nhưng Lâm Lệ thế nào lại đưa Chu hàn tới đây, lẽ nào cô không biết rằng như vậy sẽ kích động đến Trình Tường hay sao? Trình Tường vì trước đây không giữ được Lâm Lệ mà luôn tự trách, thậm chí cam chịu không muốn một lần nữa đứng lên bởi vì cảm giác có lỗi với Lâm Lệ và xem đây như là trừng phạt của chính bản thân mình!
“ Cháu…” Lâm Lệ nhìn mẹ Trình có chút bất đắc dĩ không biết nói thế nào, chỉ có thể nghi hoặc quay đầu nhìn Chu Hàn.
Chu Hàn xiết chặt tay bên hông khiến cô gần mình hơn, cúi xuống nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Để anh.” Nói xong ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Trình Tường, ánh mắt lạnh lẽo, mặt không chút thay đổi mở miệng nói: “bà Trình, bà có biết rằng mỗi lần bà gọi điện tới sẽ quấy nhiễu cho vợ tôi bao nhiêu hay không?”
“Có cái gì quấy nhiễu, tôi cũng không bắt nó phải làm chuyện gì.” Mẹ Trình tuyệt nhiên không thừa nhận, trừng mắt nhìn anh.
Chu Hàn nhìn thẳng bà, ánh mắt âm trầm, mở miệng nói: “Bà không bắt buộc cô ấy sao? Bà lấy đoạn tình cảm trước đây của cô ấy với Trình Tường để tạo áp lực cho cô ấy, dùng một chút tình cảm cuối cùng của cô ấy đối với Trình Tường mà tạo bức bách cô ấy, như vậy mà coi như không bắt buộc cô ấy sao?”
Mẹ Trình nhìn chằm chằm Chu Hàn, cắn răng bất chấp nói: “Cho dù tôi gọi điện cho nó muốn nó đến thăm Trình Tường thì thế nào? Nó và Trình Tường dù không là vợ chồng thì cũng có thể xem là bạn bè đi, bây giờ Trình Tường bị bệnh nặng, xem như là bạn bè đến đây thăm bệnh thì có vấn đề gì. Cho dù lúc trước Trình Tường đã sai, nhưng Trình Tường cũng đối tốt với nó không ít, nó từ nơi khác đến Giang Thành, nếu không phải có Trình Tường nhà chúng tôi thì nó có thể ở lại đây sao?! khi Trình Tường còn ở nhà, chúng tôi còn chưa từng để nó làm bất cứ việc gì, cậu hỏi lại Lâm Lệ xem, trước kia không ít lần Trình tường đã nấu cơm cho nó! Coi như là nó nhớ đến Trình Tường đã chăm sóc nó hồi trước, bây giờ Trình Tường bị bệnh đến mức này, nó cũng nên chăm sóc lại Trình Tường không phải sao?”
Chu hàn cười lạnh, giễu cợt hỏi: “vậy ý bà là muốn Lâm Lệ quay lại bắt đầu lại với Trình Tường?”
Mẹ Trình nhìn Chu Hàn, liếc mắt đi, hất cằm nói: “sao không thể.”
“Mẹ!” Trình Tường nhìn mẹ mình, siết chặt tay, như là đang cực lực đè nén tâm tư trong lòng: “Đừng nói nữa!”
“Tại sao không nói, mẹ cũng không có nói gì sai.” Mẹ Trình càng nói càng kích động. “Trước kia con thực sự đối tốt với Lâm Lệ, đó là sự thực a.”
“ A!” Chu Hàn cười lạnh, không có chút độ ấm, nói: “Thật đúng là ăn tươi nuốt sống.”
Lâm Lệ lấy tay lôi kéo anh, nhìn anh lắc đầu: “Đừng nói nữa, chúng ta trở về đi.”
Chu Hàn nhìn vào mắt cô, tay cầm chặt lấy tay cô, một lần nữa nhìn Trình Tường và mẹ Trình nói: “Bà nói anh ta vẫn luôn đối tốt với Lâm Lệ, đó là sự thật, nhưng anh ta chỉ coi Lâm Lệ là thế thân của người khác mà đối tốt! Các người cho rằng điều đau khổ nhất là cái gì, đau khổ nhất là khi một lòng một dạ yêu một người, nhưng người ấy lại không hề yêu mình, thậm chí từ đầu đến cuối đều coi mình trở thành bóng dáng của người khác!” Chu Hàn nói xong liền nhìn thẳng vào Trình Tường.
Trình Tường không dám nhìn thẳng, quay mặt đi chỗ khác, tay để trên chăn siết chặt lại.
Ánh mắt Chu Hàn từ trên người Trình Tường chuyển đến trên người mẹ Trình, nói tiếp: “Bà vẫn lấy đoạn tình cảm mười năm nay của Lâm Lệ với Trình Tường để gây áp lực cho cô ấy, vẫn muốn Lâm Lệ nể tình những năm gần đây, nhưng mà bà lại biết rõ cuộc tình cảm mười năm này đã cho Lâm Lệ được những gì, cô ấy đã dành trọn tuổi thanh xuân và tất cả tình cảm của bản thân trao cho một người đàn ông, cuối cùng lại bị thương chồng chất, ngay cả con mình cũng không giữ được, cũng vì không giữ được đứa con mà cô tự trách móc giày vò bản thân mình, thậm chí mắc bệnh kén ăn, mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng mà tỉnh lại, trong giấc mơ đều khóc nói xin lỗi đứa con chưa kịp đến thế giới này, những thứ này chính là cuộc tình mười năm mà bà nói đó sao, nó đã mang đến cho cô ấy cái gì, bà nghĩ rằng tình cảm đó đáng để nói ra nữa sao? Phần tình cảm như vậy có cần nữa không?”
“Tôi …” Đối với chất vấn của Chu Hàn, mẹ Trình nhất thời không thể nói ra lời, chỉ có thể đứng đó nhìn chằm chằm Chu Hàn.
Những lời này gợi lên những chuyện Lâm Lệ không muốn nhớ tới, đưa tay lôi kéo Chu Hàn, nói: “Chu Hàn, đừng nói nữa.” Vành mắt đã ướt át từ lúc nào, ngay cả ánh mắt nhìn anh đã mơ hồ không rõ.
Chu Hàn cúi đầu, đưa tay lau đi nước mắt không nén được nơi khóe mắt cô, hạ thấp giọng nói: “Đối mặt với những người đã từng làm thương tổn mình, các người nghĩ rằng cô ấy có thể thản nhiên mà đối mặt sao? Cô ấy cũng chỉ là một người bình thường, trong lòng cô ấy đau đớn, rối rắm nhưng các ngươi có ai biết được đâu.”
“Đừng nói, đừng nói nữa…” Lâm Lệ đưa tay đánh vào lồng ngực Chu Hàn, nước mắt như vỡ bờ, không có cách nào ngăn lại được.
Chu Hàn để mặc cô đánh, đưa tay trực tiếp kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nói: “Không sao, không có việc gì, không có việc gì.”
Cả phòng bệnh trở lên yên tĩnh chỉ còn tiếng khóc rất nhỏ của Lâm Lệ.
Trình Tường ngồi tựa vào đầu giường bệnh, tay nắm chặt, cắn chặt môi, nhìn hai người ôm nhau trước mặt, đau đớn nhắm nghiền hai mắt.
Mẹ Trình nhất thời không biết lên nói gì, vừa định mở mồm nhưng lại bị ba Trình trợn mắt nén trở về.
“Thật xin lỗi.” Nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt của Trình Tường có chút vặn vẹo dữ tợn.
Từ khi chia tay với Lâm Lệ đến nay, ba chữ kia không biết đã bị anh lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, nhưng cho dù lặp lại bao nhiêu lần cũng thấy không đủ.
Chu Hàn đưa mắt nhìn anh ta rồi nhìn ba mẹ Trình đang đứng một bên, chỉ nói: “Tôi chỉ hi vọng sau này các người đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa, có đôi khi tha thứ tốt nhất là quên đi.” Nói xong cúi đầu nhìn Lâm Lệ, đưa tay nâng mặt cô lên lau hết nước mắt trên mặt cô, nói: “Theo anh về nhà đi.”
Lâm Lệ nhìn anh, gật đầu: “Vâng.”
Đưa tay dắt tay cô đi ra cửa. Khi đi qua ba mẹ Trình, ba Trình vẫn luôn im lặng đưa tay kéo mẹ Trình nhường đường cho hai người.
Chu Hàn nắm tay Lâm Lệ đi ra, khi đến cửa phòng bệnh, Lâm Lệ đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn Trình Tường đang trên giường bệnh, nói: “Một người biết gánh vác mới có thể lựa chọn trốn tránh trách nhiệm, trước kia anh không phải là một người yêu tốt, cũng không phải là một người chồng tốt, lại càng không phải là một người cha tốt, nhưng đó đều đã là quá khứ không thể nào cứu vãn lại được, nhưng bây giờ điều anh có thể cứu vãn đó là nỗ lực làm một người con trai tốt, đừng khiến những người yêu thương anh bị tổn thương nữa, nếu trái tim bị thương, sẽ trở nên lạnh giá.” Nói xong không hề nhìn anh ta, xoay người nhìn Chu Hàn, nói: “Đi thôi.”
Chu Hàn gật đầu, đưa tay ôm cô rời khỏi.
Trong thang máy, Lâm Lệ tựa hẳn vào người Chu Hàn, cả người cảm thấy rất mệt mỏi.
Chu Hàn cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, ôm lấy cô hỏi: “Mệt mỏi sao?”
Tựa vào trong ngực anh, Lâm Lệ gật gật đầu.
Xoa xoa bả vai của cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta về nhà.”
Lâm Lệ vẫn gật gật đầu, sau đó phát hiện ra cái gì, rời khỏi ngực anh, cúi đầu nhìn dép của anh, rồi ngẩng lên nhìn anh, không nói chuyện, nhưng ánh mắt như đang hỏi anh “Anh đi dép thế này ra ngoài.”
Lúc này Chu Hàn mới phát hiện mình đi dép trong nhà đến đây, có chút mất tự nhiên đưa tay gãi gãi đầu, ho nhẹ rồi nói: “ra, ra ngoài có chút gấp gáp.”
Lâm Lệ nhìn anh cười ra tiếng, không nói chuyện, trong lòng không khỏi dâng lên tình cảm ấm áp khó tả, sưởi ấm lòng cô, thật mềm mại.
Thang máy đinh một tiếng, cô chủ động vươn tay đưa tay nắm tay anh, mười ngón tay đan xen, chỉ thấy cô nói: “Về nhà thôi.”
Về đến nhà, Lâm Lệ vừa mới vào cửa, Chu Hàn ở đằng sau đã ấp cô lên cửa, sau đó nụ hôn như mưa ùn ùn kéo đến trên môi cô.
Ban đầu Lâm Lệ mở to mắt có chút luống cuống khi anh đột nhiên tập kích, sau đó từ từ nhắm mắt lại đưa hai tay vòng lên cổ anh, hưởng ứng nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Đến khi cô không thở được, lúc này Chu Hàn mới buông tha cho cô, trán anh chống đỡ với trán cô, hai người tự điều chỉnh hô hấp của mình, thỉnh thoảng cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, dành cho cô niềm an ủi sau nụ hôn nồng nhiệt.
Lâm Lệ thở hổn hển, ý thức không khí lúc này có chút mập mờ quá nguy hiểm, hỏi: “Anh, anh đã ăn sáng chưa?”
Chu Hàn cười khẽ, cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó từ mặt cô di chuyển xuống cổ, môi dán vào da thịt cô, nói: “bây giờ anh muốn ăn em hơn.”
Lâm Lệ run lên, tim vì nụ hôn anh mà đập nhanh hơn, cuối cùng chỉ có thể dùng tia lí trí cuối cùng đẩy anh ra, mặt đỏ bừng, nói: “Em đi làm bữa sáng cho anh, anh tối hôm qua bị sốt, cần bổ sung dinh dưỡng.”
Chu Hàn nhìn cô, trong mắt như có ngọn lửa nóng rực, muốn thiêu đốt chính bản thân cùng với cô, không tiếng động bao vây lấy hông của cô, kéo cô dính vào người mình, cố ý dùng thân thể ma sát cô, để cô chú ý tới biến đổi trên người mình, thấp giọng nỉ non bên tai cô: “Tắm cùng với anh, từ tối hôm qua bị sốt ra nhiều mồ hôi, người rất khó chịu.” Vừa nói vừa cọ cọ người cô.
Mặt Lâm Lệ vốn dĩ phiếm hồng bây giờ lại đỏ rực như máu vậy, lấy tay đẩy anh ra, hờn dỗi trợn trắng mắt “Không đứng đắn.” Nói xong chạy như bay trốn mất.
Bất Ái Thành Hôn Bất Ái Thành Hôn - Mạc Oanh