Số lần đọc/download: 500 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:13 +0700
Chương 82: Nguy Cơ
T
hân là trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy, Phạm Kiệt lại công tác ở huyện Giang Ninh vài chục năm, con gái lại có quan hệ không rõ ràng với Hứa Lập, nên đương nhiên chuyện của Hứa Lập sẽ có người báo cáo chi tiết cho Phạm Kiệt.
Hứa Lập không nghĩ chuyện lan truyền nhanh như vậy, xem ra bất cứ chuyện bí mật gì mà có người thứ ba biết thì không gọi là bí mật nữa.
- Phạm thúc thúc, không phải cháu muốn giấu, chỉ là….
Phạm Kiệt khoát tay chặn lại nói:
- Tiểu Hứa, chuyện lần này cháu làm rất tốt, dù sao cháu cũng mới đỗ công chức, cho dù bộ Công an có cho cháu huy chương cũng không có tác dụng mấy, có khi sợ rằng ngược lại còn có nhiều chuyện không hay nữa. Còn cháu làm thế sẽ khiến lãnh đạo huyện Giang Ninh lưu lại ấn tượng tốt, đối với con đường làm quan của cháu sẽ càng mở rộng. Chuyện lần này huyện ủy, chính quyền huyện Giang Ninh rất hài lòng với biểu hiện của cháu. Sáng nay bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương gọi điện cho chú, nói chuyện của cháu, y không ngừng tán thưởng cháu. Hơn nữa ngay cả lãnh đạothị xã đều nhớ kỹ cháu. Mấy ngày nay đã có vài người nhắc tới cháu trước mặt chú, xem ra con đường sau này của cháu sẽ dễ dàng rồi.
Tôn mẫu thấy con gái ngồi bên Phạm Kiệt khen Hứa Lập mà cười không khép được miệng, bà liền trêu ghẹo:
- Ông cũng không xem ánh mắt của con gái mình, Hoa hoa coi trọng một người như vậy sao có thể sai được? Phải nói là ánh mắt của con gái có thể sánh bằng một người làm trưởng ban tổ chức cán bộ như ông đó. Hay là tương lai để con gái chúng ta cũng làm một trưởng ban tổ chức cán bộ, như vậy nhất định sẽ chọn ra nhiều nhân tài cho huyện Giang Ninh.
- Mẹ, mẹ cười con.
Phạm Ngọc Hoa như một tiểu cô nương kéo mẹ không cho bà nói. Cảnh này khiến mọi người cười vang, mặt Phạm Ngọc Hoa càng đỏ hơn
Cười xong Phạm Kiệt nói:
- Sáng nay Triệu Bảo Cương gọi điện bảo chú ngoài việc khen cháu, y còn hỏi chú về điều lệ phân công cán bộ. Hắn có ý muốn xác chức vụ của cháu. Dù sao cháu bây giờ đã làm trợ lý chủ tịch xã nhưng vị trí đó cũng chỉ do Phó Đắc Bưu thuận miệng bổ nhiệm mà thôi, không có lập hồ sơ trên Ban tổ chức cán bộ huyện ủy Giang Ninh.
Tôm mẫu gật đầu nói:
- Chuyện này cô cũng nghe nói, hơn nữa nhờ công lao lần này khiến Phó Đắc Bưu ở xã cháu cũng được lên chức, dù không thể lên cấp phó huyện cũng nhất định điều về làm người đứng đầu một ngành quan trọng trên huyện. Đến lúc đó hắn đi, vị trí trợ lý chủ tịch xã của cháu sợ rằng không tiếp tục duy trì được nữa. Huống hồ vụ án lần này những nhân viên liên quan đều được thưởng lên chức, Tiểu Hứa công cao nhất nếu một chút thưởng cũng không có thì không còn gì để nói.
Phạm Kiệt nghe xong cũng gật đầu nói:
- Không sai, tiểu Hứa công lao lớn nhất, tuy nói là bản thân cháu cũng không tranh gì nhưng huyện ủy, chính quyền huyện đều thiếu cháu một nhân tình, đương nhiên phải báo đáp.
Hứa Lập lắc đầu nói:
- Đây đều là mượn vinh quang của Phạm thúc thúc, nếu không lãnh đạo huyện ủy chính quyền huyện đâu có nhớ đến công lao của cháu, cùng lắm cũng chỉ khen miệng mà thôi.
Phạm Kiệt làm lãnh đạo ban tổ chức cán bộ nhiều năm, ông đương nhiên hiểu rõ về quá trình nhận đuổi cán bộ, ông cũng biết những lời Hứa Lập nói là đúng. Không nói đến ai khác, chính mình cũng gian lận nếu không trong cuộc thi công chức đã không chiếu cố Hứa Lập. Tất nhiên việc con gái mình thì không cần mình nói cũng tự nhiên có giám khảo khác chiếu cố. Mà tương tự khi giám khảo khác có việc nhờ mình, mình cũng phải nhiệt tình giúp.
- Tiểu Hứa, lần này Triệu Bảo Cương đã đánh tiếng với chú thì việc dù bổ nhiệm cháu làm phó chủ tịch xã cũng không thành vấn đề. Nhưng cháu sau này phải tiếp tục tiến bộ, cháu cần phải đi gặp Triệu Bảo Cương. Vừa hay chú có hai hình rượu Ngũ Dương Lịch lâu lăm định đưa cho y, cháu tiện thể mang đến đưa cho hắn giúp chú.
Hứa Lập rất hiểu ân tình Phạm Kiệt dành cho mình, người ta là trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy dựa vào đâu mà biếu rượu một bí thư huyện ủy? Phải ngược lại là Triệu Bảo Cương tới gặp Phạm Kiệt mới đúng. Ông làm như vậy nói trắng ra là vì mình. Phạm Kiệt bỏ ra hai bình rượu trên thị trường có giá trị mấy ngàn đồng mà thôi nhưng nó với Hứa Lập là rất quý, nó còn muốn quý trọng hơn món quà mà mình mua với giá vài chục ngàn. Phương diện này không phải là giá trị của rượu, càng quan trọng nhất là sức nặng của Phạm Kiệt bên trong, Triệu Bảo Cương từ đó sẽ nhận rõ quan hệ giữa mình và Phạm Kiệt, y có thể nể mặt Phạm Kiệt mà chiếu cố mình.
- Cám ơn Phạm thúc thúc.
- Khách khí làm gì, chúng ta không phải người ngoài. Tiểu Hoa, con có biết nhà bí thư Triệu không? Một lúc nữa con đi cùng Tiểu Hứa một chuyến.
Phạm Ngọc Hoa vui vẻ gật đầu.
Ăn cơm xong Hứa Lập cùng Phạm Ngọc Hoa mang hai bình rượu đi tới nhà Triệu Bảo Cương. Đúng lúc Triệu Bảo Cương ở nhà, từ ống nói điện thoại nghe thấy hai người Phạm Ngọc Hoa và Hứa Lập tới y đương nhiên nhiệt tình vô cùng, còn tự mình đi ra cửa đón Phạm Ngọc Hoa và Hứa Lập.
Hứa Lập biết tất cả đều là do Triệu Bảo Cương nể mặt Phạm Ngọc Hoa, nếu là một mình mình đến sợ rằng y để tự mình mở cửa đã là tốt.
Vào cửa Phạm Hoa nói:
- Triệu thúc thúc, cha cháu nói lâu rồi không gặp chú nói chuyện, ông hơi bận nên bảo cháu tới thăm Triệu thúc thúc. Cha cháu bảo cháu và Hứa Lập mang theo hai bình rượu Ngũ Lương Dịch đến biếu chú.
- Cháu xem cha cháu đó, năm đó ông làm phó bí thư huyện ủy huyện Giang Ninh, còn chú làm phó chánh văn phòng huyện ủy, chú là cấp dưới của ông. Như vậy chú không đến thăm bố cháu là chú sai, vậy mà ông ấy vẫn nhớ đến chú. Cháu về nhớ nói xin lỗi trưởng ban Phạm ngàn thay chú.
Ý đồ của Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa tới làm gì, đương nhiên Triệu Bảo Cương biết. Trong lúc nói chuyện y đều nhắc tới Hứa Lập, Phạm Ngọc Hoa ngồi bên nghe vui vẻ không ngừng nở nụ cười.
Nói chuyện nửa giờ, Hứa Lập cùng Phạm Ngọc Hoa cáo từ về nhà, Triệu Bảo Cương tiễn ra ngoài cửa. Xem thái độ của Triệu Bảo Cương cũng biết lần nói chuyện này đã xác định khả năng lên chức của Hứa Lập.
Chớp mắt Hứa Lập từ mỏ đá đi ra là hơn nửa tháng. Trong nửa tháng này mỗi cuối tuần Hứa Lập đều về nhà chơi với Phạm Ngọc Hoa, ngày đi làm thì gọi điện nói chuyện. Bây giờ Hứa Lập ở xã Nhị Đạo đã trở thành đại hồng nhân, Phó Đắc Bưu, Từ Đắc Hậu, mọi người mỗi lần gặp Hứa Lập đều vỗ vai đầy thân thiết. Huyện ủy tuy chưa chính thức bổ nhiệm nhưng mỗi người đều biết vị trí tương lai của mình, Phó Đắc Bưu được điều đến phòng dân chính huyện làm trưởng phòng, Từ Đắc Hậu làm ở xã Nhị Đạo cũng hai mươi năm cuối cùng cơ hội đã đến, y sẽ lên ngồi thay vị trí của Phó Đắc Bưu. Vị trí phó chủ tịch xã của Hứa Lập cũng trốn không thoát.
Kỳ quái nhất là Kế Xuân Mai, từ lần gặp ở nhà Kế Xuân Mai đến giờ Hứa Lập chưa hề gặp lại cô, Kế Xuân Mai cũng không đi làm, Hứa Lập gọi điện hai lần cũng không nghe. Hứa Lập nghe Phó Đắc Bưu nói Kế Xuân Mai rất có thể cũng bị điều lên thị xã, xem ra cô thật có ý định biến khỏi tầm mắt của Hứa Lập.