Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81
m đã đi đâu…anh không thấy em trong hội trường _ Vương nói khi thấy nó xuất hiện
- Chắc là trốn ở đâu đó tránh bọn nhà báo…tôi nói đúng không _ Thiên Anh cười đểu
- Cậu thôi đi Thiên Anh _ Eric nói
- Cậu mới là kẻ phải im lặng đấy Eric _ Thiên Anh gắt
- Chẳng thể hiểu nổi…chúng ta là đại diện của cùng một nhạc viện, là người ngồi chung một chiếc xuồng sao cứ cố gắng đạp nhau ngã ra khỏi xuồng làm gì vậy _ Duyên nói
- Tôi quên mất là chị cũng tồn tại ở đây đấy…. _ Thiên Anh nhìn chị ta
- Em không sao _ nó nhìn Vương an ủi
- Mọi chuyện sao rồi, bọn anh được thông báo rằng tối nay sẽ công bố kết quả _ Vương nói
- Em cũng đã nghe nói _ nó ngồi xuống ghế rồi kéo hộp đàn lại gần
- Còn cậu _ Eric nói
- Tôi được cho thêm một cơ hội…vào tối nay _ nó nhìn Eric
- Cô nói sao….đáng lẽ cô phải bị tước quyền thi đấu rồi chứ..cô đã gian lận, cô dựa hơi ba mình để được dự thi mà _ Thiên Anh hét lên
- Em bị sao vậy Thiên Anh _ Vương nhăn nhó
- Thật không công bằng…ai dám đảm bảo việc cô ta có mặt tại cuộc thi hôm nay là do thực lực chứ…hay là do dựa hơi ba cô ta _ Thiên Anh nhìn Vương
- Đó là lý do cô ấy có một cơ hội chứng minh thực lực tối nay _ Eric nói
- Chẳng ai là không công nhận thực lực của con bé…ngoài cô _ Duyên nói
- Chị đang bệnh vực cho con nhỏ đó sao…không phải trước đây chị cũng ghét nó lắm sao _ Thiên Anh quay qua đả kích Duyên
- Tôi chẳng bênh ai cả…nhưng nếu nói là ghét thì giờ tôi ghét cô hơn _ Duyên nhấn mạnh những từ cuối
- Chị…
- Nếu có thể cô có thể im lặng vài giây không, Thiên Anh _ nó nhìn cô ta
- … _ mọi người nhìn nó, vì nó chẳng bao giờ quan tâm hay lên tiếng việc không liên quan tới mình, vậy mà giờ lại lên tiếng thì đúng là lạ thật
- Cô…
- Muốn có một chút yên tĩnh, nhưng cái mồm của cô có vẻ phá tan cái không khí ở đây rồi _ Duyên nói rồi bỏ đi
- Chị nghĩ chị không góp phần sao _ Thiên Anh gắt
- Tôi cũng đi đây _ nó đứng dậy
- Em đi đâu vậy _ Vương hỏi
- Đừng lo lắng quá…em ổn mà _ nó nói
- Tôi đi cùng cậu _ Eric nói
- Không…tôi đi một mình được rồi _ nó cản
- …
Nó bỏ đi khiến Vương và Eric hụt hẫng, dường như mọi thứ chẳng khá lên được bao nhiêu mà còn tệ đi thì có. Nó cũng thấy không có tâm trạng lúc này, không biết tối nay nó sẽ là gì để nhận được sự đồng ý của ban giám khảo nữa, chưa bao giờ nó thấy sợ như lúc này.
- Băng _ nó quay lại xem ai là người gọi nó
- … _ là Linh San
- … _ im lặng hồi lâu Linh San nói tiếp _ là một nghệ sĩ cậu có thể để đàn ở phòng chờ mà đi một mình vậy sao
- … _ nó vẫn đứng nhìn San với cảm xúc rối bời
- Đừng hiểu lầm…chỉ là tớ muốn chắc chắn cậu không gặp rắc rối gì thôi
- Chính cậu đã từng làm tớ gặp rắc rối mà _ nó cố tình nói ra lời đó
- … _ Linh San sững sờ nhìn nó
- Tớ không nghĩ cậu vẫn nói chuyện với tớ….cảm ơn lời nhắc _ nó nói rồi bước đi
- Tớ xin lỗi…tớ thật sự không muốn như thế đâu…cậu hiểu mà…lý do…
- Cậu không có lỗi _ nó dừng bước
- … _ nó dừng bước không phải vì lời nói của Linh San mà vì Khánh đang đứng trước mặt nó
- Khánh _ Linh San ngạc nhiên khi thấy Khánh xuất hiện ở đây _ không phải cậu với Khôi Vĩ…
- Cậu ta có việc nên đi trước nên tớ đã quay lại _ Khánh nói _ bởi tớ biết cậu sẽ tìm Băng
- … _ nó hít một hơi sâu rồi giả vờ nhìn đi chỗ khác
- … _ cả ba im lặng hồi lâu chẳng ai nói với ai câu nào, nó thấy không thoải mái nên bước tiếp nhưng bị Khánh cản lại
- Không phải đã lâu chúng ta chưa gặp nhau sao _ Khánh nói
- Có lẽ _ nó thờ ơ đáp lại rồi đẩy Khánh tránh sang 1 bên để bước đi
- Cậu đã thay đổi rồi
- Khánh à…dừng lại đi _ Linh San nhận thấy sự tức giận nơi nó
- Phải…tôi đã thay đổi, rồi sao _ nó quay lại nhìn Khánh và Linh San
- Sau từng đó ngày không gặp cậu chỉ có câu “ rồi sao “ nói với tụi này thôi sao _ Khánh hơi cáu
- Còn câu khác để nói sao _ nó cười nhếch mép
- Cách nói chuyện như là người xa lạ vậy _ Khánh cười
- Vậy chúng ta là gì để không được gọi là xa lạ đây _ nó nghiêm túc nói
- Chúng ta là bạn _ Khánh hơi chau mày
- Khánh à…đủ rồi, chúng ta đi thôi _ Linh San rươm rướm nước mắt
- Cậu ấy đã khóc rất nhiều khi biết cậu gặp chuyện với gia đình, cậu ấy đã rất lo lắng khi không nhận được tin gì từ cậu….những thứ chúng tớ có thể làm là ngồi đợi từng giờ từng ngày thông tin về đại nhạc hội để mong có cơ hội gặp cậu…ngay cả nhạc viện cậu cũng không tới, là vì tụi này sao…
- Chẳng liên quan tới các cậu _ nó quay lưng lại với hai người đó
- Ngay cả Tâm là người cậu hay liên lạc nhất cũng không có tin gì từ cậu…cậu không nghĩ cậu nợ chúng tớ một lời xin lỗi sao _ Khánh nói tiếp
- Xin lỗi sao…_ nó cười khẩy _ vậy ra tôi là người có lỗi…
- … _ Khánh im lặng nhìn nó
- Cậu vừa đánh mất một người bạn rồi đấy…Trần Bảo Khánh _ nó nói rồi bước đi
- Băng…nghe tớ nói đã, Băng à, không phải vậy đâu… _ Linh San chạy theo nó
- Cậu thôi đi, cậu đã khóc nhiều rồi còn gì _ Khánh kéo San lại
- Nhưng lỗi là tại tớ…nếu tớ mạnh dạn hơn, nếu tớ đủ dũng cảm đối mặt với mọi chuyện thì cả 4 chúng ta đâu có như thế này _ San khóc lớn
- Đó không phải lỗi của cậu mà…_ Khánh kéo San vào lòng ôm chặt _ nếu tớ không lớn tiếng với cậu ấy có lẽ đã tốt hơn
- Sao lại không xin lỗi trước chứ…tại sao _ San khóc nức nở
Nó bỏ đi nhưng vẫn nghe, khoé môi nó hơi cong lên thành nụ cười mỉm, giọng của đứa bạn nó lại có thể to như thế, đến cả khóc mà cả toà nhà còn có thể nghe được nữa là. Cũng phải thôi, nó không nên tha thứ cho họ, tốt nhất nó nên để lại những gì tốt nhất của nó cho những người nó xem là bạn, trước đây, bây giờ và mãi mãi với nó họ mãi là bạn. Nó thấy vui và hạnh phúc vì chính nó là người tạo ra khoảng cách giữa những người bạn nhưng chính những người bạn đó lại thu hẹp khoảng cách đó lại. Nó thật may mắn khi có những người như thế là bạn.
- Bỏ tay cô ra khỏi cái đó ngay _ nó nói khi vừa bước vào phòng chờ
- … _ Thiên Anh giật mình rút tay ra khỏi cái hộp đàn của nó
- Có lẽ những gì Linh San nói là đúng _ nó bước tới giật lại hộp đàn trên bàn
- Á… _ nó hơi mạnh tay nên hộp đàn quẹt vào tay Thiên Anh khiến cô ta bị xước một đường
- Cô có biết cô vừa làm gì không hả _ Thiên Anh nhìn cánh tay của mình cáu gắt
- Xin lỗi…nhưng theo như tôi thấy thì người nên nói xin lỗi là cô chứ không phải là tôi….cô định làm gì với nó _ nó đưa nhím lên trước mặt
- Tôi làm gì chứ _ Thiên Anh chối
- Cô tính phá đàn của tôi nữa sao _ nó hạ đàn xuống
- Cô ăn nói cho đàng hoàng vào…tôi không làm vậy _ Thiên Anh quát
- Vậy nếu tôi không vào kịp thì đến tối lúc tôi diễn tôi sẽ mất mặt như thế nào đây _ nó cười đểu
- Tôi nghe thấy có người lớn tiếng trong này _ anh bảo vệ mở cửa nói
- Không phải việc của anh _ Thiên Anh hét lớn
- Không sao…bọn em ổn _ nó nói
- Vậy tôi đi, tránh xảy ra xích mích hiểu chưa _ anh bảo vệ dặn rồi bó đi
- Vui thật đấy _ nó nhìn Thiên Anh _ cũng chẳng lấy gì làm lạ cả
- Cô đang chọc tức tôi đấy _ Thiên Anh trừng mắt nhìn nó
- Tôi thật sự không quan tâm _ nó phát âm từng từ một chậm rãi rồi bỏ đi
- Cô…
Nó bỏ ra ngoài được một lúc thì Thiên Anh chạy đuổi theo nó, cô ta vẫn mong vớt vát được gì đó thì phải, mong rằng cơn tức giận của cô ta có thể giảm bớt ngay lúc này vì nếu không làm gì đó cô ta sợ cô ta sẽ phát điên mà đập phá hết mọi thứ mất.
- Cô đứng lại cho tôi _ Thiên Anh quát lớn vang khắp hành lang
- Anh có nghe gì không _ Eric ở lầu dưới nói
- Là tiếng của Thiên Anh…không lẽ Băng… _ Vương hốt hoảng
- Lên đó xem sao đã _ Eric vừa nói vừa chạy
- Cô muốn gì nữa đây… _ nó quay lại nhìn cô ta
- … _ cô ta giật mạnh hộp đàn trên tay nó khiến chiếc hộp rơi xuống đất và cây đàn bên trong rớt ra ngoài
- … _ nó nhìn cây “ nhím “ nằm chễm chệ trên sàn _ cô không biết cô vừa làm gì đâu _ nó nói mà nhìn cây đàn chứ không nhìn cô ta
- Tôi cũng không biết tôi đang làm gì nữa _ Thiên Anh ngồi xuống nhặt cây đàn lên giả vờ xót thương
- … _ thấy Thiên Anh ngồi xuống nó cũng ngồi xuống theo nhưng chậm hơn Thiên Anh một bước
- Trả nó lại cho tôi _ nó nhấn mạnh từng chữ
- Ô…làm sao đây, nó bị nứt rồi này _ Thiên Anh mỉn cười nhìn cây đàn
- Chát _ một cái tát đầy tức giận được đáp cánh an toàn trên gương mặt Thiên Anh
- Cô _ Thiên Anh hơi hoảng nhìn nó
- Tôi nói cô trả nó lại cho tôi _ nó gằn giọng
- Cô biết cô vừa làm gì không hả _ Thiên Anh mất bình tĩnh quát lớn
- Tôi nhắc lại…cô trả nó lại cho tôi _ nó hét lên như muốn khóc
- Nếu khống thì sao _ Thiên Anh không chịu thua
- Họ vừa đánh nhau sao _ Eric nhìn hai đứa nó hỏi Vương
- Anh nghĩ con bé mới… _ Vương nói
- Tôi cảnh cáo cô…nếu không trả thì đừng có trách _ nó vô cùng tức giận nói
- Cái này gọi là đe doạ đó sao _ Thiên Anh cười đầy tức giận
- Sẽ không còn là đe doạ nếu nó diễn ra _ nó nói rồi giơ tay lên đánh Thiên Anh cái nữa
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 82
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...