Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131-132: Tức Giận.
uông ra! Để cho ta đi! Ngươi là đồ lừa đảo!
Diệp Không không để ý tới nàng, tay vỗ túi trữ vật, lấy ra một khối linh thạch, đặt lên Linh Tu Tọa Trận.
- Tốt, kêu to lên, gọi phá cuống họng bên ngoài cũng không nghe thấy.
Diệp Không đem tiểu Hồng ném lên trên giường.
- Lừa đảo! Người nhát gan! Nếu như không nỡ đem bí tịch cho Nhị thái thái cũng không có sao, nhưng tại sao ngươi lại lừa gạt ta như vậy chứ? Tại sao ngươi không nói gì.
Tiểu Hồng khóc lớn, ngã lên giường.
- Này, đều nói lòng của nữ nhân nông như cơi đựng trầu, còn ưa thích đoán mò, ngươi hãy nghe ta nói rõ, chẳng phải được sao?
Diệp Không đứng ở bên giường nói ra.
- Không có nghe.
Tiểu Hồng nghiêng người lệch đi, hai chân duỗi thẳng ra, vừa vặn đem cái bụng no tròn rắn chắc xuất hiện trước mặt Diệp Không.
- Đứng ở bên giường mà dùng chiêu lão hán đẩy xe đúng là không tệ.
Diệp Không nhìn tiểu Hồng nằm bày ra trước mặt, tư tâm xuất hiện, duỗi ngón tay ra, thoáng cái đã đã lòn vào khe hở giữa chân của nàng
- Không muốn!
Tiểu Hồng bị đụng vào chỗ nhạy cảm, cho nên dùng chân nhỏ đá lên.
- Ha ha, hầu hạ bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sẽ nói cho nàng biết vì sao ta lại không đưa ra đề nghị với Nhị thái thái.
- Hỗn đản! Ngươi... Không muốn!
Tiểu Hồng dùng sức giãy dụa, nhưng cái sai quần của nàng nhanh chóng bị lột trần ra.
Rất nhiều người không rõ sai quần là cái đồ chơi gì, kỳ thật đây không phải là váy, mà là quần, từ lưng xuống tới gót chân là mép váy, là trang phục ưa thích của nha hoàn trên địa cầu thời cổ đại dùng.
- Ngươi là đồ lừa đảo, đừng hi vọng ta tin ngươi!
Tiểu Hồng muốn đẩy Diệp Không ra, nhưng lực bất tòng tâm.
- Ha ha, ta lừa nàng, thì thế nào?
Diệp Không cười, bàn tay vuốt ve cái eo thon, sau đó thả tay xuống, sờ nắm chỗ bí mật.
- Ngươi hỗn đản, gạt ta, ta là nha hoàn số khổ, làm gì có bổn sự gì.
Tiểu Hồng cảm giác được dị vật tiến vào, lại giãy dụa.
- Nhưng chuyện này không thể trách ta được... Chớ lộn xộn!
Diệp Không ôm cổ nàng lại, còn nói thêm.
- Ta không có trêu chọc nàng, là nàng đưa tới cửa, nàng nói yêu thích ta, cùng ta vui vẻ, nàng nói cái gì cũng không muốn, điều này có thể trách ta sao? Ân, rất non mịn a, vậy mà ra nước rồi, bổn thiếu gia hôm nay cũng là lần đầu, rất non, chơi nhiều quá ta cũng đau đấy.
- Nghĩ khá lắm, đồ lừa đảo.
Tiểu Hồng không giãy dụa nữa, trong nội tâm dường như cân đối chút ít, đúng nha, mình vốn không muốn cái gì, làm sao có thể nói hắn chứ? Tuy hắn cho mình hi vọng, lại làm nó tan vỡ, nhưng những hi vọng kia không thực tế, dùng hai quyển võ công bí tịch tuyệt thế, đổi thân thể một nha hoàn? Nói cho ai cũng không tin.
- Ai, coi như mình số khổ đi.
Tiểu Hồng nằm đó, giống như chết, cứ mặc cho Diệp Không cởi áo và yếm của mình ra.
- Này, có cử động một chút được không? Ngươi nói muốn hầu hạ ta thoải mái mà, phối hợp một chút đi.
Diệp Không giống như đang sờ mó thây khô, không có cảm giác gì cả.
Tiểu Hồng không lên tiếng, thầm nghĩ, ngươi còn nói qua sẽ dùng bí tịch đổi tự do của ta đấy.
- Được rồi được rồi, sợ ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết vì cái gì hôm nay ta không nói chuyện này với Nhị thái thái.
Diệp Không đình chỉ động tác, sau đó đem cái quần ở cổ chân mình đá văng đi, bò lên giường, lúc này mới nói.
- Ta có suy đoán thế này, ta không đề cập tới, ta cho ngươi cầm bí tịch trở về, nói là ngươi đạt được tín nhiệm của ta, từ chỗ ta trộm đi.
Tiểu Hồng nãy giờ không nói gì, trợn to đôi mắt, hỏi.
- Tại sao phải như vậy?
- Lấy được tín nhiệm của nàng, bởi vì ta hoài nghi động cơ đạt được bí tịch của nàng ta, cũng không phải cho Diệp Vũ học đơn giản như vậy.
Diệp Không nói xong, lại nằm cạnh tiểu Hồng, cũng không có làm gì, chỉ dùng một tay, từ từ lái phi cơ.
- Ngươi nói như vậy, ta cũng có chút hoài nghi, cũng chẳng những nàng chú ý võ công của ngươi, không chỉ một lần hỏi qua ngươi có cử động kỳ quái gì hay không.
Tiểu Hồng biết rõ chính mình trách oan Diệp Không, trong nội tâm xuất hiện áy náy, hai cánh tay chủ động, tiếp nhận tay của Diệp Không.
Nữ nhân chủ động cầm tay, điều này nói rõ nàng vui vẻ.
- Chẳng lẽ là nàng ta hoài nghi ta là tu tiên giả?
Diệp Không nhích tới gần người của tiểu Hồng một ít, vuốt khuôn mặt đỏ bừng của tiểu Hồng.
- Bát thiếu gia...
Tiểu Hồng cúi đầu xuống, ngượng ngùng nói ra.
- Nô tài tự dưng hoài nghi ngài, thỉnh Bát thiếu gia trách phạt.
- Lại trách phạt, ngươi muốn trách phạt như thế nào?
Tiểu Hồng buông tay ra, thân thể chuyển động một chút, sau đó hai tay ôm chân của mình lên, bày ra tư thế chuẩn bị, nghiêng đầu xấu hổ nói ra.
- Thỉnh Bát thiếu gia trách phạt...
Diệp Không cười nói.
- Nếu như toàn bộ nha hoàn trong phủ phạm sai lần, đều bị ta trách phạt như vậy thì thật tốt.
- Chỉ sợ thiếu gia sẽ chết trên bụng nữ nhân thôi.
Tiểu Hồng xấu hổ đạp chân ra phía sau mắng yêu.
Buổi chiều, tiểu Hồng vui vẻ rạo rực đi từ trong phòng Diệp Không ra, nói một tiếng với Trần cửu nương và Lô Cầm, trở về chỗ Nhị thái thái.
Đi ngang qua đụng phải gia đinh đang nghị luận.
- Tiểu Hồng có phải có nam nhân hay không? Sao ta cảm giác nàng có phong tình hơn trước đây nhỉ, ôi bờ mông kia ...
- Có cũng sẽ nói cho ngươi nghe sao, giỏi thì ngủ với tiểu Hồng đi, nhất định là bị thiếu gia nào đó xơi rồi.
- Thật trắng và tròn a, tư thái tốt như vậy, để cho ta ngủ một lần chết cũng đáng giá.
Đột nhiên lão gia đinh mở miệng.
- Này, các ngươi nói cái gì đó? Không muốn sống à? Không thấy nàng từ trong sân nhỏ đi ra sao?
Hai gia đinh quay đầu nhìn lại, sợ tới mức mặt không còn chút máu, liếc nhau, đồng thời nói ra.
- Ôn thần...
Không dám nói nữa, vội vàng che miệng rời đi.
- Đồ **, ngươi còn dám trở lại!
Nhị thái thái thấy tiểu Hồng, lập tức nghiến răng nghiến lợi mắng, ở nhà nàng cũng không phải là hòa khí như trước kia, nàng có thể không cần lưu một chút tình cảm với tiểu Hồng, nàng có thể nhẫn Diệp Không, nhưng không nhẫn tiểu Hồng.
- Đến đây, ngươi đến đây, lão nương xé nát miệng ngươi!
Nhị thái thái không đợi tiểu Hồng nói chuyện, cầm lấy cây gỗ chuyên môn đánh người đi qua.
- Nhị thái thái, ngài trách oan ta rồi, ngài nghe ta nói xong, lại đánh không muộn.
Tiểu Hồng trốn tránh.
- A? Trách oan ngươi? Ta ngược lại muốn nhìn ngươi có cái gì để nói.
Trong mắt Nhị thái thái hồ nghi, buông cây gỗ xuống.
- Nhị thái thái, kỳ thật ta vì hoàn thành nhiệm vụ của ngài, vì lấy tín nhiệm của hắn, lúc này mới cố ý tiếp cận bọn họ, Nhị thái thái, kỳ thật nô tài rất ủy khuất, lại bị tiểu tử kia khinh bạc, còn phải làm bộ vui vẻ... Ô ô...
Tiểu Hồng nói xong liền khóc.
- Thật giả? Ta nhìn ngươi giống thật lắm đấy?
Nhị thái thái đã có chút tin tưởng.
- Đương nhiên là thật, Nhị thái thái ngài xem!
Nhị thái thái trông thấy bí tịch tiểu Hồng đưa tới, đôi mắt phượng lập tức biến thành mắt trâu, còn bắn ra ngọn lửa tham lam.
- Hàng Long Thập Bát Chưởng! Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!
Nhị thái thái đoạt lấy bí tịch trong tay tiểu Hồng, vội vàng lật ra vài trang, chỉ thấy bên trong là võ công huyền diệu, quan trọng hơn là, kiểu dáng của những trang giấy kia, rõ ràng cho thấy là đồ cổ.
- Như thế nào đến tay? Vì cái gì hôm nay mới đến tay?
Nhị thái thái cũng là người khôn khéo, vật tới tay vẫn không quên hỏi chi tiết, tỉ mỉ.
- Cũng là bởi vì hôm nay tên khốn kia đánh một trận với Nhị thiếu gia Tam thiếu gia.
- A?
Nhị thái thái có hứng thú, khó được nói ra.
- Ngồi xuống rồi nói.
Tiểu Hồng cũng không dám ngồi xuống như lời nàng, vẫn đứng mà nói.
- Là như thế này, tên khốn kia đánh hai thiếu gia trở về thì cảm thấy khó chịu, nói còn chưa đánh đủ, lại nhắm vào ta, nói ta cũng là người của Nhị thái thái, hắn khi dễ ta mới đã ghiền... Ô...
Nữ nhân đều là trời sinh đã biết diễn kịch, tiểu Hồng nói xong vậy mà khóc, trong lòng Nhị thái thái cũng căm giận, vỗ bàn một cái đầy tức giận.
- Hỗn đản này! Ngươi sao không chạy trở lại?
- Hắn bắt đầu chưa nói khi dễ ta, mà nói gạt sẽ cho ta xem Cái Bang Đả Cẩu Bổng Pháp, ai ngờ vừa vào nhà... Ô.
Tiểu Hồng lại khóc.
Nhị thái thái nghi hoặc nhìn hai bản bí tịch trong tay một chút, ngẩng đầu lên nói.
- Đúng rồi, không phải ba quyển sao? Vậy Đả Cẩu Bổng Pháp đâu?
- Ô... Chỉ có hai quyển, căn bản không có cái gì là Đả Cẩu Bổng Pháp, hắn nói, là cái kia, cái kia, là cái thứ dơ bẩn!
- Thứ dơ bẩn?
Nhị thái thái nghe không hiểu.
- Hắn cởi quần ra a...
Nhị thái thái cũng không ngốc, phun một câu.
- Thật sự là hỗn đản!
Tiểu Hồng còn nói thêm:
- Lúc ấy ta mới rõ vì cái gì mà những bí tịch này ta không tìm ra được, thì ra hai quyển sách này đều được hắn cất trong khe hở trong túi quần.
- A, thì ra là giấu như thế.
Nhị thái thái gật đầu và đã tin hoàn toàn, lại hỏi.
- Thế sao ngươi lại tìm ra được chúng thế?
- Ô...
Tiểu Hồng lại lau nước mắt, giống như chịu rất nhiều ủy khuất.
- Tên khốn kia không ngờ bức bách ta dùng miệng thân mật với hắn, hắn quá hung dữ, ta lại không dám cự tuyệt, đành phải làm theo yêu cầu của hắn, sau đó... Cái kia chảy ra nhiều thứ dơ bẩn a, ngay cả quần của hắn cũng dính, trong nội tâm của nô tỳ liền nghĩ ra mưu kế, nói là giúp hắn giặt quần, lúc này lấy được hai quyển bí tịch này.
- Oa, tiểu tử, ngươi đúng là khéo a, bảo nữ nhân kia nói hưu nói vượn, trong nội tâm của lão tổ ta cũng ngứa ngáy đấy.
Hoàng Tuyền lão tổ cười cạc cạc nói ra.
Diệp Không sợ tiểu Hồng trở về sẽ gặp Diệp Vũ làm mấy chuyện xấu, cho nên bảo tiểu Hồng mang theo thanh tiểu kiếm theo, đương nhiên, cũng không phải muốn Hoàng Tuyền lão tổ bảo hộ tiểu Hồng, mà bảo cho Hoàng Tuyền lão tổ làm cái máy nghe trộm.
Hoàng Tuyền lão tổ thông qua tiểu kiếm có thể thấy rõ tình huống xung quanh người của tiểu Hồng, nếu có cái gì bất trắc, có thể lập tức dùng linh thức câu thông nói với Diệp Không.
Cho nên tiểu Hồng bẩm báo với Nhị thái thái đều bị Hoàng Tuyền lão tổ nghe rõ ràng.
Diệp Không cười nói.
- Không biên một câu chuyện có tình tiết ly kỳ, Nhị thái thái cũng không tin đâu.
- Bề ngoài giống như nàng đã tin, vậy ngươi chuẩn bị làm gì bây giờ?
Hoàng Tuyền lão tổ lại hỏi.
- Ta bảo tiểu Hồng nói giặt rửa quần, chính là muốn cho Nhị thái thái minh bạch, thời gian không đợi người, làm gì phải nắm chắc, lúc này mới có thể bắt buộc nàng tranh thủ thời gian hành động, bằng không ta cũng không có thời gian mỗi ngày nhìn chằm chằm vào nàng.
o O o
- Nói như vậy, bí tịch này phải trả lại?
Nhị thái thái lầm bầm lầu bầu nói ra.
- Đương nhiên, nếu không sẽ bị hắn phát hiện...
Tiểu Hồng mặt mũi tràn đầy sợ hãi, dường như sợ ôn thần tới cực điểm.
- Lúc trả chậm nhất là lúc nào?
Nhị thái thái lại hỏi.
- Nô tỳ nói giặt quần cho hắn, nói với hắn, sáng sớm ngày mai quần sẽ khô, nói không chừng hắn sẽ hỏi nô tỳ.
Nhị thái thái không nói gì, cúi đầu trầm ngâm một hồi, nói ra.
- Đủ, đủ thời gian rồi.
Nói xong lại an ủi tiểu Hồng.
- Tốt rồi, ngươi cũng vất vả, bản phu nhân cam đoan sẽ cho ngươi chỗ tốt, ngươi về phòng nghỉ ngơi một chút, rửa cái mặt, ngủ một hồi.
- Vâng, Nhị thái thái.
Nhị thái thái lần này cũng không có đem chuyện tiểu Hồng gả cho con mình nói ra, mà chỉ nói sẽ có chỗ tốt, hiển nhiên, một nữ nhân đã dùng miệng để hầu hạ nam nhân khác, đây là chuyện nàng không thể tiếp nhận, đương nhiên dụng ý của Diệp Không bảo tiểu Hồng nói như vậy cũng là vì chuyện này.
Hoàng Tuyền lão tổ báo cáo Diệp Không xong, trong nội tâm rất vui vẻ, tiểu Hồng cũng không biết trong tiểu kiếm còn có Anh nhi, Hoàng Tuyền lão tổ đi theo chẳng những có thể nhìn thấy hoạt động trong phòng của tiểu Hồng, nói không chừng còn có thể nhìn thấy tiểu Hồng tắm rửa.
Hoàng Tuyền lão tổ rất chờ mong, nhưng mọi chuyện Diệp Không đã tính toán xong, làm sao mà quên chuyện này, sớm dặn dò tiểu Hồng không được tắm rửa.
Tuy hôm nay tiểu Hồng rất muốn tắm rửa, tối thiểu nhất phải rửa cái đó, nhưng lại nhớ tới dặn dò của Diệp Không, nàng vẫn nhẫn nhịn.
Tiểu Hồng vừa đi, Nhị thái thái lập tức bận rộn, việc đầu tiên là phái người gọi cao thủ có võ công cao cường từ nhà mẹ đẻ tới, bảo hắn nhận biết thật giả.
Cao thủ võ công kia nhìn qua một lần, khẳng định đây đúng là hai quyển bí tịch võ công không tệ, nhưng hắn lại cho rằng, cái võ công này không quá mức thần kỳ như vậy, luyện trong hai năm sẽ thành cao thủ.
Nhưng Nhị thái thái không quá để ý chuyện này, dù sao Diệp Không có hai quyển bí tịch này thì cũng có kỳ ngộ khác, những tình huống kia sau này sẽ nghe ngóng a, bí tịch trước mặt quan trọng hơn.
Sau đó Nhị thái thái lại vội vàng gọi họa sĩ tới, chiếu theo nguyên dạng bí tịch mà vẽ lại một lần, cả buổi chiều nàng bận rộn không thể nghỉ ngơi, nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Hắc hắc, nếu ngươi không phải tu tiên giả, như vậy Diệp Không... Chờ chết đi!
Rốt cục nhịn đến khi trời tối đen, Nhị thái thái đem hai bản bí tịch giấu trong tay áo, sai người chuẩn bị cỗ kiệu, vội vàng đi ra cửa sau Diệp phủ.
Nhị thái thái vừa rời đi, trong gian phòng của tiểu Hồng sáng lên, lại tắt đi, sau đó tiểu Hồng lặng lẽ chạy ra khỏi cửa, đi vào trong phòng Nhị thái thái xác nhận một chút, xác thực không có ai ở lại, nàng cũng vội vàng đi ra tiểu viện.
- Nàng đã đi?
Diệp Không đại hỉ, nữ nhân này đúng là không nhịn được mà, hơn nữa động tĩnh lại là nửa đêm, vậy thì rất rõ ràng, Nhị thái thái vụng trộm với người ta... Nhất định là lòng mang ác ý với mình.
- Ngươi tựu đứng ở trong phòng ta chờ ta trở lại, ah, đem cái thanh tiểu kiếm cho kia ta.
Diệp Không đi ra khỏi phòng, hắn dán lên người một tấm Ẩn Thân Phù, sau đó đi ra.
- Ngày hôm qua trong đêm cho ngươi theo dõi ngươi không đi, hôm nay lại muốn đi, ai, không nghe lão tổ ta nói, ngươi sẽ hối hận a.
Hoàng Tuyền lão tổ nói ra.
- Hối hận cái gì, ngày hôm qua không đi là vì chuyện này không liên quan tới ta, hôm nay theo dõi lại phát hiện có tình huống mới, cho nên quyết định đi theo, không gì đáng trách.
Diệp Không ẩn thân, đi theo phía sau cỗ kiệu, dùng ý thức đối thoại với Hoàng Tuyền lão tổ.
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên