Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Chương 81: TrúC Mã ĐoạT QuyềN, HứA TìNh Thâm BiếN MấT
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
ngucanhuyen.com/
***
Hứa Tình Thâm biết rõ nhưng còn cố hỏi: "Vạn Dục Ninh?"
Người đàn ông ngồi dậy, tiện tay cầm áo ngủ bên cạnh lên.
"Anh đi xem."
Anh mặc áo rồi đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm nằm xuống nhưng cũng không ngủ được nữa, liền dứt khoát xuống giường đi theo.
Tưởng Viễn Chu đi xuống dưới lầu, người giúp việc đang muốn lên lầu, nhìn thấy anh xuống thì vội vàng nói: "Cô Vạn đã đến."
"Cô ấy tới làm gì?"
"Cố ấy nói muốn gặp ngài."
Lúc này sắc trời còn sớm, Tưởng Viễn Chu đi qua sân, bãi cỏ ở hai ven đường mới cắt tỉa vào hai ngày trước, cỏ xanh còn có mùi thơm của đất xông vào mũi. Cách đó không xa, Vạn Dục Ninh không chống chế được cảm xúc đang lắc lư cánh cửa sắt, nói muốn gặp anh.
Hứa Tình Thâm đi lên sân thượng, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đi tới trước cửa, cách cửa sắt vô cùng dày và cứng rắn nhìn về phía Vạn Dục Ninh.
"Em tới làm gì?"
"Viễn Chu, không phải anh nói hôm nay dẫn em đi đánh golf sao?"
Nét mặt Tưởng Viễn Chu trở nên bực bội: "Đánh golf?"
"Rõ ràng đã nói rồi, sao anh lại quên!" Vạn Dục Ninh có chút phiền muộn, nét mặt biểu lộ tức giận.
Tưởng Viễn Chu nhìn gương mặt quen thuộc này chằm chằm, lời nói hờ hững, nói từng câu một: "Dục Ninh, ba của em đã bị bệnh như vậy, em còn có lòng dạ thanh thản ở chỗ anh náo loạn."
"Ba em? Ba em không có bị bệnh." Vạn Dục Ninh lắc đầu khó hiểu.
"Viễn Chu, anh nói bậy cái gì đấy?"
Lúc này, bảo vệ đứng bên cạnh Vạn Dục Ninh tiến lên, thấp giọng nói: "Tưởng tiên sinh, cô Vạn còn nhắc đến Kim."
"Kim làm sao vậy?" Vạn Dục Ninh nghe vậy, cướp lời. "Anh ta nói Kim chết rồi."
"Kim chết rồi, chẳng lẽ em không biết sao?" Tưởng Viễn Chu liếc mắt nhìn cô.
"Có ý gì chứ?" Vạn Dục Ninh kinh ngạc nhìn người trước mặt chằm chằm.
"Viễn Chu, hai ngày trước đi tới sân golf, không phải là Kim đi theo cùng chúng ta đấy sao?"
Đáy mắt Tưởng Viển Chu lạnh lùng, ánh mắt chăm chú nhìn Vạn Dục Ninh, anh nhìn kỹ từng nét mặt của cô.
"Em... em đã kết hôn rồi, em có biết không?"
"Kết hôn? Vậy tại sao em lại không ở đây?"
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu ngày càng lạnh nhạt, nhìn về phía Vạn Dục Ninh có chút lo lắng, Vạn Dục Ninh đứng ngoài cửa sắt, dáng vẻ đáng yêu nhìn về anh.
"Viễn Chu, em đói."
Người đàn ông vung tay ra hiệu, ý bảo người mở cửa sắt ra.
Vạn Dục Ninh từ ngoài đi vào, Tưởng Viễn Chu nhìn phía sau cô, cũng không thấy xe và người khác đâu.
"Sao em tới được đây?"
"Đi bộ tới." Vạn Dục Ninh tự nhiên khoác cánh tay Tưởng Viễn Chu.
"Chúng ta đi ăn điểm tâm trước đã, ăn xong rồi đi chơi bóng được không?"
Hứa Tình Thâm đứng tại ban công lầu hai, nhìn thấy cảnh tượng này, bước chân Tưởng Viễn Chu có chút cứng ngắc, tựa như không thể tin nổi, nhưng việc này Vạn Dục Ninh lại không giống giả vờ.
Hai nguời trở lại trong phòng, Tưởng Viễn Chu gọi người giúp việc.
"Bữa sáng chuẩn bị như thế nào rồi?"
"Bánh ngọt và sủi cảo hấp đã xong rồi, trong nồi còn có cháo muốn ăn thì bưng lên."
"Bưng lên trước đã."
Tưởng Viễn Chu đi qua, kéo ghế ra, Vạn Dục Ninh tự nhiên ngồi lên, cô ngắm nhìn bốn phía.
"Viễn Chu, bó hoa lần trước em mua đâu?"
Tưởng Viễn Chu nhìn cô ngồi bên cạnh mình, một tay anh chống lên trán.
"Dục Ninh, Phương Thành đâu rồi?"
Ánh mắt Vạn Dục Ninh nhìn về phía anh, cũng không lập tức phủ nhận nói không biết người kia, trong ánh mắt càng ngày càng lộ ra vẻ mâu thuẫn, cô nhìn bốn phía nhiều lần, cố gắng nhìn xem...
Người giúp việc đem bữa sáng bưng lên bàn, Tưởng Viễn Chu đưa đôi đũa cho cô.
"Ăn trước đã."
Hứa Tình Thâm xuống cùng lúc, trong nhà ăn ngược lại rất yên tĩnh, cô đi xuống cầu thang, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu im lặng ngồi bên cạnh Vạn Dục Ninh, ánh mắt nhìn bên mặt cô ta, như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc này, hẳn là Hứa Tình Thâm cô nên tiến lên nói một câu tôi phải đi làm rồi, rồi đi khỏi, đây mới là thoải mái để người ta đạt được mục đích?
Nhưng... cô không làm vậy.
Hứa Tình Thâm đi qua, kéo chiếc ra rồi ngồi xuống.
Người giúp việc đưa thêm bát đũa tới cho cô, động tác tự nhiên giống như cô là nữ chủ nhân trong Cửu Long Thương vậy.
Vạn Dục Ninh cắn miếng bánh ngọt, nhìn về phía Hứa Tình Thâm, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ, sau một lúc lâu, cô ta mới mở miệng: "Cô là ai?"
Cháo cũng khá ngon, nhưng còn rất nóng, Hứa Tình Thâm nhận lấy một chén.
"Cô Vạn bị bệnh hay quên nặng như vậy sao?"
"Tại sao cô lại ở đây?
"Lời này, cô cần phải hỏi Tưởng Viễn Chu."
Sau đó hai mắt Vạn Dục Ninh nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, anh ngồi thẳng người lên.
"Em ăn trước đi, đã ăn xong anh đưa em đi bệnh viện."
"Đi bệnh viện làm gì? Em không muốn đi!"
"Dục Ninh, em không biết là em như vậy rất không bình thường sao?"
Vạn Dục Ninh nắm chặt đũa trong tay.
"Em không biết, em rất ổn."
Hứa Tình Thâm tự lo ăn xong bữa sáng, nhưng tất cả chú ý của Vạn Dục Ninh đều chuyển đến người cô.
"Viễn Chu, rốt cuộc cô ta là ai? Tại sao lại ở Cửu Long Thương? Cô ta không biết em mới chính bà chủ ở đây sao?"
Hứa Tình Thâm đặt thìa vào trong chén.
"Em muốn đi làm."
Tưởng Viễn Chu phất tay, ý bảo cô đi trước, Hứa Tình Thâm đi lên lầu cầm túi xách, Vạn Dục Ninh thấy thế đứng dậy đi theo.
"Đi, đi với anh tới bệnh viện."
"Em nói em không bị bệnh!" Vạn Dục Ninh đẩy mạnh cái ghế, quay người chạy nhanh lên cầu thang. Cô ta đối với Cửu Long Thương trước sau như một đều quen thuộc, cũng biết phòng ngủ của Tưởng Viễn Chu ở đâu.
Hứa Tình Thâm cầm túi xách đi ra, vừa lúc va phải Vạn Dục Ninh hướng đối diện.
Ánh mắt Vạn Dục Ninh hung hăng nhìn chằm chằm về phía cô, sau đó bước vào phòng, cô ta xem xét một vòng xung quanh, lại tiến vào phòng thay quần áo.
Rất nhanh, Hứa Tình Thâm nghe được bên trong truyền đến âm thanh nhốn nháo.
Tưởng Viễn Chu cũng đi đến, hai người một trước một sau tiến vào phòng. Vạn Dục Ninh nổi giận đem quần áo của Hứa Tình Thâm trên giá kéo xuống, trong tủ giầy, đồ Tưởng Viễn Chu tặng cô, đều không may mắn tránh khỏi, tất cả mọi thứ đều bị ném xuống đất.
Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn: "Vạn Dục Ninh, cô đúng là điên rồi, cần tới bệnh viện khám."
"Cô lặp lại lần nữa!" Vạn Dục Ninh kích động nhìn về phía trước.
Tưởng Viễn Chu tiến lấy ôm lấy eo của cô ta, sắc mặt anh lạnh lùng nhìn sang Hứa Tình Thâm, nói: "Em tới bệnh viện trước đi."
Hứa Tình Thâm lùi về phía sau, thu hồi ánh mắt lạnh lùng sau đó xoay người rời khỏi đó.
Tưởng Viễn Chu đưa Vạn Dục Ninh ra khỏi phòng thay quần áo, sau đó để cô ta ngồi ghế trong phòng ngủ.
"Em nhớ rõ anh là ai."
"Anh hồ đồ rồi sao? Sao em lại không biết anh là ai?"
"Ba mẹ em đâu rồi?"
Thần sắc Vạn Dục Ninh cũng không khác so với thường ngày, không có khác thường quá lớn, cô ta cẩn thận suy nghĩ, nói một cách không xác định.
"Cha em bị bệnh? Viễn Chu, gần đây trí nhớ của em rất kém."
"Cho nên, chúng ta cần đi bệnh viện."
"Anh đã quên, nhà em cũng có bệnh viện, huống hồ gần đây em đều có tiếp nhận tâm lý trị liệu."
Vạn Dục Ninh cẩn thận vén tóc rũ xuống ra sau tai.
Tưởng Viễn Chu nhìn cô thật kỹ.
"Có phải Phương Thành biến em thành ra như vậy hay sao?"
Cô ta lắc đầu.
"Vậy còn em nhớ rõ Phương Thành sao?"
Vạn Dục Ninh không nói, chỉ là mở to đôi mắt nhìn Tưởng Viễn Chu chằm chằm.
Người đàn ông lộ vẻ mặt nghi ngờ, Vạn Dục Ninh có bệnh hay không, thật khó có thể nói rõ ràng. Cô ta khi thì hoảng hốt, khi thì lại giống như đang trốn tránh vấn đề của anh, hơn nữa tính tình của cô trước kia, không thể không khiến Tưởng Viễn Chu hoài nghi cô có phải giả vờ mắc bệnh hay không.
---
Bệnh viện Nhân Hải.
Phương Thành nhíu mi, điện thoại trong túi quần vang lên. Anh không kiên nhẫn lấy ra.
"Alo."
"Phương tiên sinh, không hay rồi! Không thấy tiểu thư rồi!"
Phương Thành ngẩng đầu, bà Vạn nằm sấp ở giường của Vạn Tăng Hâm ngủ được một lúc, anh vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, anh bước nhanh đến cuối hành lang, lúc này mới giận dữ mắng mỏ một tiếng: "Chuyện gì đã xảy ra!"
"Trên đường đưa tiểu thư về nhà, cô ấy cứ đòi ăn thứ nọ thứ kia nên tôi đi mua cho cô ấy, trở về lại không thấy rồi."
"Đồ ăn hại!" Phương Thành không kiềm chế được cơn tức giận.
"Anh ở đâu?"
"Đường Tân Tử."
Vạn Dục Ninh biến mất, đây cũng không phải là việc nhỏ, hôm nay tình hình nhà họ Vạn không ổn định, cơ hội trước mắt rốt cuộc Phương Thành cũng chờ đến, nhưng trong lúc mấu chốt này nếu như Vạn Dục Ninh biến mất, vậy giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Phương Thành không làm kinh động đến người nhà họ Vạn, lái ô tô đi đến đường Tân Tử.
---
Cả ngày Hứa Tình Thâm đều không yên lòng, cô cũng không biết cảm giác nói lên lời, lồng ngực bị đè nén khó chịu, tóm lại là tâm tình không thoải mái.
Sau khi tan việc, đi ra khỏi bệnh viện, Lão Bạch đứng ở cạnh xe chỗ cửa ra vào, nhìn thấy cô tới, mở cửa cho cô đi vào.
"Sao hôm nay lại ở đây?"
"Vừa vặn đi ngang qua xử lý một ít chuyện, Tưởng tiên sinh thuận tiện nói để tôi đưa cô về Cửu Long Thương."
Hứa Tình Thâm ngồi vào trong xe, thời tiết thật mù mịt, tựa hồ muốn mưa.
"Anh ấy ở đâu?"
"Hôm nay Tưởng tiên sinh ở nhà."
"Chuyện đó... Vạn Dục Ninh đi về rồi sao?"
Ánh mắt lão Bạch xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Hứa Tình Thâm.
"Buổi sáng vẫn còn ở đó, không biết hiện tại đã về hay chưa?"
Hứa Tình Thâm mở cửa sổ xe, mặc dù gió mát, nhưng không sao xua tan được một hơi nóng đang âm ỉ trong lòng cô.
Trở lại Cửu Long Thương, Hứa Tình Thâm thay dép đi vào, Tưởng Viễn Chu ngồi trong phòng khách, ánh mắt xuất thần nhìn vào laptop, Hứa Tình Thâm ngắm nhìn bốn phía, cũng không thấy bóng dáng Vạn Dục Ninh.
Vẻ mặt cô hơi thay đổi, khóe miệng không khỏi mỉm cười tiến lên.
"Vạn Dục Ninh về rồi?"
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Vẫn ở đây."
"Cô ta đâu?"
"Cả ngày đều ở trong phòng đi tới đi lui, rốt cục không chịu được nằm ngủ rồi."
Lông mày Tưởng Viễn Chu vẫn nhíu lại như cũ, đang nhìn thấy Hứa Tình Thâm không vui, nhanh chóng nói tiếp: "Nằm phòng khách nghỉ ngơi, sau khi tỉnh lại, anh để cho Lão Bạch đưa cô ấy trở về."
"Ờ." Hứa Tình Thâm khẽ đáp. "Em đi tắm."
Từ sau khi ở Cửu Long Thương, hình như cô đã là người thích sạch sẽ, con người thật sự thích ứng được với hoàn cảnh.
Hứa Tình Thâm đẩy phòng ngủ chính đi vào, bước chân dẫm lên hoa văn không giống nhau trên sàn, vừa đi vài bước, đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Ánh mắt cô quét về chiếc giường lớn kia, nhìn thấy có người trong chăn. Trong lòng Hứa Tình Thâm rơi xuống lộp bộp, nhấc chân đi qua, xoay người kéo tấm chăn lên.
Vạn Dục Ninh sớm đã tỉnh, trên mặt có chút vui mừng, tung tăng như chim sẻ, nhìn thấy Hứa Tình Thâm lập tức sụp đổ.
Cô ta kinh ngạc trừng mắt nhìn Hứa Tình Thâm.
"Tại sao lại là cô?"
"Đây là căn phòng của tôi, vì sao lại không thể là tôi?"
"Cô chớ có bậy." Vạn Dục Ninh từ trên giường ngồi dậy, đứng trước mặt Hứa Tình Thâm.
"Cô biết tôi là ai không?"
"Tôi biết rất rõ, cô là Vạn Dục Ninh, phu nhân của Phương Thành, thế cô có biết tôi là ai không?"
"Ai?'
"Bạn gái Tưởng Viễn Chu."
Con mắt Vạn Dục Ninh lập tức trợn lên: "Nói vớ vẩn!"
"Cô đừng giả bộ, tôi đã từng gặp người giả vờ bệnh, nhưng chưa thấy ai giả vờ bị bệnh tâm thần đấy." Hứa Tình Thâm ném túi xách trên nền nhà.
"Cô như vậy cũng không thay đổi được cái gì."
"Cô mới bị bệnh tâm thần." Vạn Dục Ninh lên tiếng phản bác.
Hứa Tình Thâm cách cô ta rất gần, cơ hồ có thể nhìn rõ biểu lộ của cô ta không sót cái gì.
"Vạn Dục Ninh, cô biết ba chữ bệnh tâm thần này một khi theo cô, sẽ mang đến hậu quả như thế nào không?"
"Cái... có ý gì?"
Hứa Tình Thâm tiếp tục nói: "Nếu như Tưởng Viễn Chu kết luận cô có bệnh tâm thần, cô cho rằng anh ấy sẽ thích cô? Hay cô vẫn cho rằng nhà họ Tưởng có thể chấp nhận một cô con dâu như vậy sao?"
Sắc mặt Vạn Dục Ninh càng ngày càng trắng bệch, ánh mắt cúi xuống nhìn vào một chỗ, không nói thêm gì nữa.
"Trong lòng cô, chỉ là có chút rối loạn mà thôi, không sao, tôi sẽ giúp cô."
"Vậy cô nói cho tôi biết, tôi thật sự kết hôn rồi sao?"
Hứa Tình Thâm nhìn ánh mắt Vạn Dục Ninh, mặc dù hôm nay thần trí cô ta có chút không rõ ràng lắm, nhưng Hứa Tình Thâm lại đồng cảm với cô.
Đừng nhìn thấy Vạn Dục Ninh là phụ nữ yếu đuối, trên thực tế cô ta lại giống một rắn độc vậy, hai lần Hứa Tình Thâm thiếu chút nữa chết, đều là do cô ta ban tặng, cô không muốn mình trở nên mềm lòng như vậy.
Hứa Tình Thâm quan sát Vạn Dục Ninh, cô tự nói với mình, không được tự mình dâng tới cửa cho người khác hành hạ, cũng không cho người khác có cơ hội cướp đi sinh mạng của mình lần thứ ba, biện pháp duy nhất để cho cô ta đứng lên không nổi nữa.
Tình hình bây giờ của Vạn Dục Ninh, nếu như có Tưởng Viễn Chu ra tay, mới có thể kéo cô ta trở về kịp thời.
Cánh môi Hứa Tình Thâm bỗng cong lên: "Đúng, cô kết hôn rồi, tên chồng cô là Phương Thành, còn ba của cô bị bệnh, về phần cô và Tưởng Viễn Chu... Cô đã thay đổi tình yêu đến Phương Thành, hai người đã kết thúc rồi."
Vạn Dục Ninh lùi lại phía sau, nặng nề ngồi bên mép giường.
"Cô chạy đến Cửu Long Thương làm gì, nên buông bỏ tất cả những chuyện trước kia đi, cô như vậy, Phương Thành làm sao chịu nổi?"
Vạn Dục Ninh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía cô.
"Nhưng cô đừng quên, lần trước Tưởng Viễn Chu đưa tôi tới Ngự Hồ Danh Để, là Phương Thành đã dốc sức liều mạng che chở cô, người hôm nay Tưởng Viễn Chu sẽ luôn bảo vệ, là tôi."
Vạn Dục Ninh không còn gì để nói.
Hứa Tình Thâm ra khỏi phòng, bước chân nhanh chóng xuống lầu, Tưởng Viễn Chu đứng tại cửa sổ sát sàn ngắm nhìn chỗ xa, nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn.
"Không phải là muốn tắm sao?"
Cô vẫn mặc bộ quần áo lúc trước đi tới, sắc mặt phiền muộn, đứng bên cạnh Tưởng Viễn Chu không lên tiếng.
"Buổi sáng, bộ dạng Vạn Dục Ninh em cũng thấy đấy, em có cảm thấy có gì không thích hợp không?"
"Nếu Tưởng tiên sinh lo lắng, tại sao không đưa cô ta đến bệnh viện?"
Tưởng Viễn Chu nhìn cô, không thể giải thích được một nỗi mơ hồ đang dần rời xa anh.
"Cô ấy sống chết không chịu."
"Nếu cô ấy thật sự bị bệnh, thì làm sao không chịu đi bệnh viện?" Hứa Tình Thâm nhìn qua cửa kính, trái tim cô từ trước đến rất mạnh mẽ, đặc biệt là đối với những người làm tổn thương cô.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu có chút xao động.
"Ý của em, cô ấy là giả vờ bệnh?"
"Không, cô ta ở trước mặt anh thật sự là bị bệnh." Lời nói từ miệng Hứa Tình Thâm nói ra, từng chữ từng chữ.
"Anh quan tâm cô ta như vậy, cho nên cô ta có chút không bình thường, cô ta nói gì chính là cái đó."
Tưởng Viễn Chu nghe những lời này, có chút tức giận.
"Giọng điệu chua thế."
"Anh mới chua!" Hứa Tình Thâm nói ra, Tưởng Viễn Chu biết rõ ràng như vậy, chính cô cũng ngửi thấy được vị chua, nhưng làm sao cô có thể thừa nhận.
"Vừa nãy sao vậy? Tức giận?"
Hứa Tình Thâm cúi xuống, nhìn chằm chằm đôi dép bông màu tím của Tưởng Viễn Chu.
"Vì sao cô ta lại ngủ trên giường của chúng ta."
"Nói bậy bạ gì đó?"
"Nếu anh không tin, anh tự mình lên xem đi."
Cảm xúc Hứa Tình Thâm trầm xuống, lông mày đẹp thanh tú có chút suy sụp, dáng vẻ mệt mỏi.
"Lúc em đi vào, vén chăn lên, em cũng không nhìn ra Vạn Dục Ninh không bình thường chỗ nào. Cô ta nhầm em là anh, thiếu chút nữa đã làm cho em bất ngờ rồi."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, ngón tay ấn giữa mi tâm.
"Bộ dạng của cô ấy, giống như chỉ nhớ rõ mỗi anh."
"Đúng vậy, cái này được xem là rất nhiều tình cảm." Hứa tình Thâm xoay người, dựa cửa sổ sát sàn.
"Vạn Dục Ninh không biết em, nhưng có thể nói với em rằng hãy rời khỏi Cửu Long Thương, bằng không bảo đảm lần thứ ba em không may mắn như vậy."
Ngón tay thon dài Tưởng Viễn Chu ngừng lại chỗ lông mày, giữa ngón tay nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng vô cùng, Vạn Dục Ninh đã nói ra như vậy, chúng tỏ cô ấy còn nhớ rõ Hứa Tình Thâm, càng nhớ rõ cô ấy đã làm hại Hứa Tình Thâm hai lần.
Trong phòng khách to như vậy,như thể không khí trở nên cạn kiệt, mỗi hơi thể trở nên rất khác thường. Sau một chút giằng co, Tưởng Viễn Chu không nói tin, cũng không nói không tin. Trong lòng Hứa Tình Thâm có chút lo sợ, cảm giác trống rỗng rất lớn. Cô nhìn xung quanh căn phòng, đột nhiên có cảm giác lưu luyến chưa từng có. Cô không ưa thích tiền và của cải, nhưng Cửu Long Thương này, từ khi nào đã cho cô thấy đây giống như là nhà của mình?
Bỗng nhiên hai người có chút giật mình, bên ngoài Cửu Long Thương có tiếng ồn ào.
Phương Thành tìm một ngày, còn kiểm tra máy giám sát đường, cuối cùng tìm được Vạn Dục Ninh nhưng lại bị lạc, manh mối gần như bị đứt đi. Về sau anh mới xem xét vùng lân cận, mới giật mình ở đây cách Cửu Long Thương rất gần.
Tưởng Viễn Chu đi đến trước sô pha, cầm lấy điện thoại cố định gọi ra bên ngoài, ý bảo mời người vào.
Hứa Tình Thâm thấy Phương Thành đi vào rất nhanh, người giúp việc dẫn đến chỗ Tưởng Viễn Chu.
"Lên mời cô Vạn xuống."
"Dạ."
Phương Thành đi vào phòng khách, ánh mắt u ám nhìn khắp xung quanh, lại không thấy được hình dáng quen thuộc kia.
Hứa TìnhThâm thấy anh thở hồng hộc, xem ra thật sự rất lo lắng.
"Cậu tới tìm Vạn Dục Ninh?" Tưởng Viễn Chu đi lên ngồi vào chỗ của mình.
Phương Thành nghe vậy, thần sắc lúc này mới thả lỏng.
"Xem ra Dục Ninh thật sự ở đây."
"Bây giờ cậu mới biết cô ấy bị lạc sao?"
Cách đó không xa, người giúp việc dẫn Vạn Dục Ninh xuống lầu, Phương Thành nhanh chóng bước qua, nắm lấy tay cô.
"Sao lại chạy tới đây? Em làm anh lo lắng."
Lúc người giúp việc lên nói với cô, đã nói Phương Thành đến. Ánh mắt Vạn Dục Ninh nhìn lên mặt anh, quan sát tỉ mỉ, nhiều hình ảnh trong đầu xuất hiện, sau đó rất nhanh xuất hiện nhiều ảnh có gương mặt quen thuộc.
Phương Thành nắm chặt tay của cô.
"Em ít nhất cũng phải gọi điện cho anh."
"Thật xin lỗi."
Phương Thành nắm lấy bả vai Vạn Dục Ninh, Hứa Tình Thâm nhìn về phía hai người họ, Vạn Dục Ninh dựa vào trước ngực anh, cánh tay Phương Thành ôm cô, tựa như không cho người khác có cơ hội đến gần.
"Tưởng tiên sinh, cảm ơn ý tốt của anh đã giúp đỡ, tạm biệt." Phương Thành nói xong, mang theo Vạn Dục Ninh đi.
"Đợi một chút." Tưởng Viễn Chu lên tiếng, cũng đứng lên, anh đi đến phía trước, đi đến trước mặt Vạn Dục Ninh.
"Dục Ninh, em có biết người này không?"
Vạn Dục Ninh gật đầu.
"Cậu ta là ai?" Tưởng Viễn Chu tiếp tục đặt câu hỏi.
"Phương Thành."
Tương Viễn Chu khẽ ngước mắt lên.
"Em muốn trở về cùng cậu ta?"
"Lời của Tưởng tiên sinh rất có tình ý, chúng tôi là vợ chồng, cô ấy không đi với tôi, chẳng lẽ muốn ở lại Cửu Long Thương?" Khóe miệng Phương Thành co rúm lại vì tức giận, sắc mặt cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Tưởng Viễn Chu có hỏi như vậy, cũng không cảm thấy cái gì không ổn.
"Lúc sáng Vạn Dục Ninh đến, chỉ mơ hồ nhớ rõ sự tình hai năm trước."
Lông mày đen của Phương Thành nhướn lên, lần này, trong giọng nói rõ ràng tức giận: "Ý của anh muốn nói là trong đầu Vạn Dục Ninh chỉ có anh thôi."
"Việc này cậu có nói với tôi cũng vô dụng, tôi và cô ấy từ nhỏ lớn lên, trong lòng cô ấy có tôi cũng rất bình thường."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên Tưởng Viễn Chu.
Phương Thành khẽ nở cười giễu cợt: "Được, nếu trong lòng Vạn Dục Ninh không có anh, cũng không sẽ đi tới Cửu Long Thương. Cô ấy có thể giả vờ không biết người khác, lại còn có thể nhận ra được anh, chẳng phải là Tưởng tiên sinh càng thương hoa tiếc ngọc rồi, muốn tôi trả cô ấy về cho anh sao?"
"Phương Thành, cậu biết cậu đang nói cái gì không?" Đôi mắt đen Tưởng Viễn Chu tức giận, không khí xung quanh người trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Phương Thành ôm bả vai Vạn Dục Ninh bỗng nhiên buông ra.
"Cô ấy đã ở đây rất tốt, tôi cũng yên tâm, tạm biệt."
Nói xong, anh ta nhấc chân muốn đi, Vạn Dục Ninh vội vàng đuổi theo.
"Phương Thành, anh dẫn em về nhà."
"Em không muốn ở lại chỗ này sao?"
Bây giờ Vạn Dục Ninh rất tỉnh táo, cô đi đến bên cạnh Phương Thành.
"Em không muốn ở lại chỗ này."
"Vậy tại sao em lại nhất định phải tới Cửu Long Thương? Em có biết ba còn nằm nửa chết nửa sống trong bệnh viện hay không?"
Vạn Dục Ninh nhìn ra được Phương Thành đang tức giận, anh chưa bao giờ nóng giận đối với cô như vậy. Vạn Dục Ninh cảm thấy đâu đầu, nhưng cô chịu, đem chuyện ngày hôm qua kể hết một lần.
"Phương Thành, là em không tốt. Tối hôm qua, nhìn thấy ba như vậy, em chịu không được..."
"Nhưng tại sao lại đi đến Cửu Long Thương?" Vẻ mặt Phương Thành lạnh lùng.
"Chẳng lẽ bởi vì ba mơ hồ nói câu kia?"
Vạn Dục Ninh giống như được nhắc nhỏ, lập tức thấy Phương Thành nói rõ sự thật cho mình, bỗng nhiên ánh mắt cô hướng về phía về Hứa Tình Thâm.
"Lúc thời điểm ba tôi ngất đi, rõ ràng cô đã ở đấy phải không? Tại sao cô lại không cứu ông ấy?"
"Ai chứng kiến cứu tôi không cứu?" Hứa Tình Thâm cũng từ ghế đứng lên đi tới.
"Ông ta khi đó không thể nhúc nhích, huống hồ một mực đòi xe cứu thương rồi mới rồi khỏi, hơn nữa chính là ba cô khăng khăng đòi tới bệnh viện Nhân Hải, điểm này, người lái xe của nhà cô có thể làm chứng."
"Cô là bác sĩ, cô không cứu người, chính là cô sai!"
Hứa Tình Thâm không nói một lời, những lời này lọt vào tai của Tưởng Viễn Chu, anh bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Xem ra Vạn Dục Ninh là giả vờ bệnh, chạy đến Cửu Long Thương làm ầm ĩ như vậy, nhất định cho là Hứa Tình Thâm "thấy chết mà không cứu".
Anh bước tới sô pha, cũng không nhìn Vạn Dục Ninh.
"Hai người đi đi."
Phương Thành ôm vai Vạn Dục Ninh lần nữa.
"Đi thôi."
Vạn Dục Ninh đi được vài bước, vừa đi tới cửa, muốn quay đầu lại nhìn Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông vừa ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô ta, Vạn Dục Ninh tựa như không có việc gì liền thu ánh mắt về. Thế nhưng cái nhìn này, làm cho Tưởng Viễn Chu khó chịu, anh cũng không biết anh không tiếp tục quan tâm đến việc này, lại có hậu quả nặng tới như vậy.
Phương Thành đưa Vạn Dục Ninh rời khỏi đó, hai người lên xe, Phương Thành nhìn chân cô ta.
"Em tự mình đi tới hay sao?"
"Phải."
"Về nhà nhé."
"Phương Thành, em cảm thấy bác sĩ tâm lý kia đều không đúng, anh ta luôn làm cho em cảm thấy sợ hãi, có đôi khi ngủ cũng không ngon, em lại không muốn điều trị nữa rồi..."
Người đàn ông nắm chặt tay cô ta, kiên nhẫn nói: "Anh ta cũng biết em sợ hãi ở đâu, như vậy mới có khả năng lấy thuốc cho em, ba em bệnh như vậy, đều quan tâm chúng ta như vậy, chẳng lẽ em còn muốn bọn họ lo lắng?"
"Em không có bệnh, em cảm thấy em rất tốt!" Vạn Dục Ninh tính tình tiểu thư, quay mặt ra ngoài.
Phương Thành cũng không để ý đến cô ta, nghiêm mặt khởi động xe.
Vạn Dục Ninh nghĩ đến khi mình ở Cửu Long Thương một ngày, Phương Thành tức giận cũng là bình thường, cô ta cài dây an toàn nhìn về phía Phương Thành.
"Được, chuyện gì em cũng nghe theo anh."
Phương Thành kéo tay của cô ta, vuốt ve vài cái trên mu bàn tay của cô ta.
---
Hứa Tình Thâm không ăn cơm, đi lên lầu, Tưởng Viễn Chu đi vào phòng ngủ, thấy cô đang thay drap giường và vỏ gối.
Trong phòng thay đồ, người giúp việc cũng đã thu dọn qua, Hứa Tình Thâm tùy ý xõa mái tóc dài sau gáy. Tưởng Viễn Chu cảm thấy nhìn cô có chút hứng thú, cũng không nói chuyện, Hứa Tình Thâm bị nhìn chằm chằm liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
"Nhìn cái gì?"
"Cô ấy cũng nằm một chút mà thôi, em cũng không cần phải đổi hết toàn bộ."
Hứa Tình Thâm để cái gối lại chỗ.
"Tưởng tiên sinh và cô Vạn có thói quen như vậy à, cho nên nghe được cô ấy nóng giận, anh cũng không bài xích."
"Thói quen gì?"
"Biết rõ còn cố hỏi."
Tưởng Viễn Chu đi qua ôm eo cô.
"Nhìn thấy video trên mạng sao?"
"Video gì?"
"Có người nói em đối với Vạn Hâm Tăng không chịu giúp đỡ, không xứng làm bác sĩ."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm không thay đổi.
"Em không xứng, bọn họ xứng sao? Vậy sao bọn họ không cứu?"
"Dù sao em toàn bộ quá trình em chỉ đứng đó mà không nhúc nhích."
"Vạn Hâm Tăng cũng không có hiện tượng nôn mửa dữ dội, không cần lo lắng ông ta bị mắc nghẹn. Chẳng lẽ còn cần em ngồi trước mặt ông ta trò chuyện quan tâm sao?"
Hứa Tình Thâm lơ đễnh, tính tình cô có lẽ người lạ không quen, xem ra có chút lạnh nhạt.
"Phát lên mạng em cũng không sợ, người nào hiểu biết đương nhiên biết rõ em không làm sai, về những thành phần chửi rủa lăng mạ em, dù sao thì em cũng không nhìn thấy."
Tưởng Viễn Chu cười khẽ bên tai cô.
"Em đó."
Lời nói bất giác có chút cưng chiều.
"Anh đã sắp xếp Lão Bạch đi giải quyết rồi, đến lúc đó sẽ có bài viết bác sĩ chuyên nghiệp được post lên."
"Thật sự không cần phiền toái như vậy, không thèm nhìn thì tốt rồi."
"Nhưng mà em lại là bác sĩ giỏi ở Tinh Cảng, một chút vệt bẩn cũng không thể có."
Hứa Tình Thâm nghe nói như thế, sắc mặt vui mừng.
"Được, nguyện cống hiến hết mình cho Tưởng tiên sinh."
Tưởng Viễn Chu buông cô ra ngồi xuống bên mép giường.
"Ba anh cùng dì nhỏ hôm nay đi đến bệnh viện, trụ cột của nhà họ Vạn suy sụp, còn không biết về sau sẽ loạn như thế nào."
"Trước khi trúng gió, thân thể của ông ta đã không thoải mái rồi, chỉ là không để ý tới bản thân mà thôi."
"Nhà họ Vạn chỉ có mình Vạn Dục Ninh là con gái, cô ấy hoàn toàn không gánh nổi trọng trách kia."
Trước kia hai nhà Tưởng Vạn có chút quan hệ, Vạn Hâm Tăng chưa bao giờ dùng sức thao túng, ông ta chỉ cần an tâm chờ Tưởng Viễn Chuvà Vạn Dục Ninh lập gia đình, liền có thể giao cơ nghiệp nhà họ Vạn cho họ. Nhưng hôm nay lại không giống với lúc trước, Phương Thành đã được đào tạo bài bản. Vạn Hâm Tăng tính tình nóng vội, mấy ngày trước đầu bị choáng váng hoa mắt cũng không để ở trong lòng, cho nên lần này phát bệnh, cũng không tính là quá bất ngờ.
---
Hôm sau.
Bác sĩ Tôn đã đến, Phương Thành đợi đến lúc trị liệu xong cho Vạn Dục Ninh, lúc này mới lái xe rời khỏi đi đến bệnh viện.
Vạn Hâm Tăng nằm ở trên giường bệnh, ý thức rất rõ ràng, chỉ là dưới người không thể cử động, khóe miệng bị lệch, Phương Thành đẩy cửa phòng đi vào, nghe được ông ta sốt ruột mở miệng ô ô, bà Vạn cũng vô cùng lo lắng.
"Ông nghỉ ngơi thật tốt."
"Mẹ, làm sao vậy?"
Phương Thành đi qua, đi đến giường bệnh Vạn Hâm Tăng, cúi người trước mặt ông ta.
"Ba, Ba muốn nói gì?"
"Công...ty, không thể...hỗn loạn."
"Ba yên tâm đi ạ, công ty sẽ không loạn." Phương Thành nghe hiểu ý ông ta.
"Nhà họ Vạn còn có con."
"Tốt, tốt."
Phương Thành ngồi xuống bên cạnh, cũng không lâu sau, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.
"Bác gái, bác trai không sao chứ?"
A Mai mang theo giỏ trái cây vội vàng tiến lên.
"Có trời mới biết hôm nay con mới biết bác trai xảy ra chuyện."
Cô ta đi đến trước giường bệnh, đôi mắt đảo qua Phương Thành, lại nhìn sang bà Vạn.
"Dục Ninh đâu rồi?"
"Dục Ninh ở nhà."
A Mai hỏi thăm vài câu với Vạn Hâm Tăng, sau đó kéo tay bà Vạn qua.
"Rất lâu con không gặp Dục Ninh rồi, cũng không biết cậu ấy gần đây thế nào."
"Rất tốt, hình như thân thể có chút không khỏe, cho nên không cho con bé đi ra ngoài."
Thân phận Vạn Dục Ninh là gì?
Tiếp nhận trị liệu tâm lý, chuyện này không thể cho người ngoài biết rõ.
Phương Thành đứng dậy đi ra ngoài hút thuốc, anh đứng cuối hành lang, mở cửa sổ ra. Cũng không lâu sau, anh nghe được sau lưng có bước chân đang đến gần.
A Mai đi đến bên cạnh anh, một tay chống lên bệ cửa sổ, tựa như đến gần anh.
"Anh chừng nào mới về nhà?"
"Làm gì?"
"Em muốn đi thăm Dục Ninh."
Phương Thành hít một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ.
"Không cần, người trong nhà hiện tại không có tâm trạng tiếp đãi cô."
Sắc mặt A Mai có chút thay đổi, có chút bị bẽ mặt.
"Thật sự là thân thể Dục Ninh không thoải mái sao?"
"Đúng vậy."
"Khong, em chỉ thấy tinh thần của cô ấy không tốt."
Khóe miệng Phương Thành khẽ cười, cười đến nỗi thấy không còn cần thiết giấu diếm nữa.
"Trong tay cô nuôi mấy người thám tử, chẳng phải đi theo dõi là biết ai không khỏe sao?"
"Anh phải biết rằng, em không chỉ điều tra tình trạng hôn nhân, em còn có thể điều tra được một người có phải bị bệnh hay không, hôm nay bác sĩ tâm lý của Dục Ninh đi không lâu, anh sẽ đi tới bệnh viện?"
A Mai nhìn chằm chằm gò má Phương Thành, ánh nắng mặt trời chiếu qua gò má âm u của anh, nhìn xem làm cho cô ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Phương Thành nếm đầu lưỡi có chút đắng chát, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng về phía A Mai.
"Cô và Dục Ninh là bạn thân, nên vì cô ấy mà suy nghĩ, đem chuyện cô ấy xem bác sĩ tâm lý chặn lại không cho bên ngoài biết."
"Em đây đương nhiên biết rõ, cho nên, em chỉ muốn trông thấy cô ấy."
"Tôi thật sự không hiểu nổi cô điều tra cô ấy như vậy, có mục đích gì?"
A Mai cười khẽ nói: "Cô ấy là bạn thân, em quan tâm cô ấy."
"À." Phương Thành cười lạnh. "Lý do này rất tốt."
Lần trước bộ dạng người phụ nữ này quyến rũ anh, anh có thể nhớ rõ rành mạch.
"Như thế nào, anh không tin?"
A Mai bước về phía trước thăm dò, giày cao gót chạm tới giầy Phương Thành, cô ta cố ý đá nhẹ hai cái.
"Anh có nhiều chuyện phải lo lắng, không có nhiều thời gian để ý đến Dục Ninh, gần như sự việc nhà hàng Tây, anh còn nhớ rõ sao?"
Ánh mắt Phương Thành có chút sâu xa.
"Nhà hàng Tây, có chuyện gì?"
"Hai người đụng phải Hứa Tình Thâm, về sau Vạn Dục Ninh còn hất một chén rượu vào Hứa Tình Thâm."
Phương Thành tiếp tục hút thuốc.
"Sau đó thì sao?"
"Anh và Tưởng Viễn Chu đều cảm thấy Vạn Dục Ninh có chút ý xấu, kỳ thật không phải vậy. Nếu không phải Hứa Tình Thâm nói một câu với Vạn Dục Ninh ở tại nhà vệ sinh, cô ấy cũng sẽ không như vậy. Dục Ninh nói không sai, quả thật Hứa Tình Thâm nói cô ấy đi nhảy lầu, cũng xác thực đe dọa cô ấy."
Sau khi A Mai nói xong, đứng một chỗ cùng Phương Thành, cửa sổ bệnh viện vốn nhỏ, bả vai cô ta dựa vào cánh tay rắn chắc của Phương Thành, tim bắt đầy đập nhanh.
"Anh nói em có thể gửi một màn này tới cho Tưởng Viễn Chu nhìn thấy, Hứa Tình Thâm sẽ như thế nào? Đàn ông các anh chắc có lẽ không ưa thích loại phụ nữ mưu mô như vậy đâu nhỉ?"
Phương Thành thực sự là đã đánh giá thấp A Mai, anh hút thuốc xong, dập tắt tàn thuốc.
"Hôm nay cô tới thăm bệnh, đi thôi, tôi mời cô ăn cơm."
"Vâng." A Mai đáp ứng, bước nhanh đuổi kịp.
Phương Thành đương nhiên không để cho Hứa Tình Thâm gặp phiền toái gì, hiện tại cô sống rất tốt, Phương Thành không thể để nơi ở cuối cùng của cô bị mất đi được.
---
Sau khi tan việc Hứa Tình Thâm đi ra khỏi bệnh viện, tới trước cửa hàng dối diện mua vài thứ, sau đó lái xe về nhà.
Mở cửa đi vào, Triệu Phương Hoa nghe được tiếng động bên ngoài thì thò đầu ra, Hứa Tình Thâm khẽ lên tiếng.
"Mẹ."
Triệu Phương Hoa không trả lời, liền trở về phòng bếp, sự việc của Hứa Minh Xuyên, trong lòng bà không thoải mái, Hứa Tình Thâm cũng không cần nói ra, đi trước phòng của em trai.
Hứa Minh Xuyên cầm quyển sách nằm ở trên giường, Hứa Tình Thâm tiện tay đóng của lại.
"Sao đọc sách lại không ngồi xuống?"
" Chị, là chị sao, làm em sợ muốn chết."
Hứa Minh Xuyên bỏ sách lại, một tay cầm lấy máy tính bảng kéo ra, Hứa Tình Thâm chỉ chỉ cậu, đè thấp giọng nói: "Em thật sự là có triển vọng."
"Không có biện pháp, em đã lên đại học rồi, nhưng mẹ lại bắt em đọc sách."
"Đây không phải sợ em bỏ ngành học?" Hứa Tình Thâm ngồi ở mép giường.
"Lại đây để chị nhìn tay của em."
"Đừng nhìn." Hứa Minh Xuyên bỏ tay vào trong chăn.
Trong lòng Hứa Tình Thâm có chút khó chịu.
"Cho chị liếc qua thôi."
"Chị, nhìn rồi thì trong lòng chị sẽ thấy khó chịu, hiện tại hồi phục rất tốt."
"Vậy chị cũng muốn xem."
"Không." Thái độ Hứa Minh Xuyên kiên quyết, Hứa Tình Thâm không có cách nào khác, cầm cái hộp đưa về phía cậu.
"Cho em."
Hứa Minh Xuyên thẳng lưng lên, chứng kiến Hứa Tình Thâm đưa đồ tới, đôi mắt sáng lên.
"AstroGamingA50!"
Đó là tai nghe nhiều chức năng, đối với Hứa Minh Xuyên thích chơi game mà nói, quả thực như là bảo bối, chỉ có điều giá lên tới hai nghìn, cậu không nỡ mua.
"Cảm ơn chị."
"Em chơi trước đi, chị đi xem ba."
Hứa Tình Thâm đứng dậy đi vào gian khác giữa phòng ngủ, Hứa Vượng đã sớm nghe được có tiếng động, thấy Hứa Tình Thâm đến, ông vội vàng chìa tay ra.
"Tình Thâm."
"Ba."
"Vừa tan làm à?"
"Đúng vậy ạ." Hứa Tình Thâm kéo cái ghế qua ngồi vào chỗ mình.
"Mấy ngày nay ba như thế nào?"
"Khôi phục rất tốt, yên tâm."Hứa Vượng đau lòng nhìn con gái mình.
"Gần đây nhà liên tục gặp chuyện không may, nhất định mẹ con lại nhìn con lạnh lùng?"
"Không có việc gì, việc của Minh Xuyên, con có trách nhiệm."
Tay phải Hứa Vượng hướng về bên giường, mở chăn ra như tìm cái gì đó, Hứa Tình Thâm thấy thế qua giúp.
"Ba, ba muốn lấy cái gì?"
"Có sổ tiết kiệm, lấy ra cho ba."
Hứa Tình Thâm đưa tay vào trong, lần tìm vài cái cuối cùng cũng lấy được một quyển sổ tiết kiệm màu đỏ ra.
"Là cái này sao?"
"Phải."
Lúc này, Triệu Phương Hoa thấy cửa phòng ngủ khép hờ, bà thấy được Hứa Vượng đưa sổ tiết kiệm đưa cho Hứa Tình Thâm.
"Ba biết rõ con bên ngoài sinh hoạt không dễ dàng. Tình Thâm, ta thấy con thật sự khó khăn, con cầm lấy số tiền này mà dùng."
Hứa Tình Thâm nhìn, tổng cộng là mấy vạn.
"Ba, ba cứ để đó đi, hiện tại con không cần dùng."
"Cầm đi, ở tại nhà người khác, trong tay mình cũng có chút tiền là tốt, cũng không thể mọi thứ đều dự vào người khác."
Hứa Tình Thâm nhìn Hứa Vương trên giường, tính tình cô lạnh lùng, nhưng đặc biệt rất có tình cảm, người khác chỉ cần đối với cô tốt một chút, trong lòng không thể không mang ơn.
"Ba, ba đừng như vậy, không cần cho con tiền đâu."
"Không việc gì đâu, nằm viện cũng không dùng tiền của mình, hơn nữa tiền bồi thường cũng đàm phán ổn cả.."
Bên ngoài Triệu Phương Hoa nghe thấy thế, đẩy cửa phòng đi vào.
"Tiền này không phải nói cho Minh Xuyên rồi sao?"
Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn, còn nắm sổ tiết kiệm trong tay, sắc mặt Triệu Phương Hoa rất khó coi, đi tới trước giường, chỉ vào Hứa Vượng, nói: "Ông có ý gì? Còn không coi tôi là người một nhà rồi sao?"
"Đây là thứ Tình Thâm đáng nhận được!"
"Cái đó gọi được hay sao? Tôi ở cái gia đình này, ăn mặc chi tiêu cho nó, không cần dùng tiền?"
Sắc mặt Hứa Vượng tái nhợt, giơ tay nắm chặt bàn tay Hứa Tình Thâm.
"Tình Thâm, cầm lấy."
"Hứa Tình Thâm, tự con nói, số tiền này con nên cầm hay không?"
Triệu Phương Hoa chỉ cần liên quan đến tiền, từ trước đến nay đều là hùng hổ dọa người. Bà khẽ đẩy tay Hứa Vượng, vừa muốn nói chuyện, Hứa Vượng tức giận không kiềm chế được nói: "Phương Hoa, bà không phải biết rõ tiền này làm sao mà có."
"Cái kia thì thế nào?" Triệu Phương Hoa cười lạnh: "Ông dám nói cho nó nghe thử xem!"
"Đây là tiền của mẹ Tình Thâm, bà có tư cách để đụng vào?"
"Ông lâặp lại lần nữa, tôi không có tư cách...."
Hứa Tình Thâm siết chặt quyển sổ tiết kiệm trong tay.
"Hai người đừng cãi nhau nữa."
Triệu Phương Hoa gào lên tựa như muốn cãi nhau cùng Hứa Vượng, Hứa Tình Thâm đứng ở giữa ngăn trước mặt bà.
"Đừng cãi nhau nữa!"
Cô không thể kiềm chế được, dùng hết sức mà mà hét to, Triệu Phương Hoa hoảng sợ đứng im tại chỗ.
Hứa Tình Thâm xoay người, ánh mắt nhìn Hứa Vượng chằm chằm.
"Ba, không phải ba nói mẹ bị nhiễm bệnh mất sao? Tiền bồi thường này từ đâu mà có?"
Triệu Phương Hoa nhìn quyển sổ tiết kiệm trong tay cô, sắc mặt Hứa Tình Thâm không chút thay đổi liếc nhìn bà.
"Tiền bồi thường ba khoản, cũng đủ nói rõ mẹ của con không phải tử vong một cách bình thường, nói một cách khác, tiền này chính là tính mạng của mẹ để đổi lấy sao? Con sẽ không đưa cho ai."
"Hứa Tình Thâm, vong ơn bạc nghĩa..."
Cửa phòng bị mở rộng ra, Hứa Minh Xuyên nghe thấy tiếng cãi nhau liền chạy tới, sắc mặt cậu cũng không khó coi, nhanh chóng kéo Triệu Phương Hoa ra ngoài.
"Mẹ, mẹ đi ra ngoài."
"Để làm gì?"
"Đó là tiền của chị, mẹ có thể đừng nghĩ đến nó nữa được không?"
Sức lực Hứa Minh Xuyên rất lớn, hơn nữa Triệu Phương Hoa đau lòng con trai, sợ lần nữa làm thương cánh tay của cậu, cũng chỉ có thể đi ra ngoài.
Trong phòng liền yên tĩnh lại, Hứa Tình Thâm ngồi trở lại ghế.
"Ba có thể nói cho con biết chuyện gì đã xảy ra không?'
Hứa Vượng không muốn nói chuyện này cho Hứa Tình Thâm biết, ánh mắt ông né tránh.
"Sự việc đều đã qua hai mươi năm rồi, Tình Thâm, con đừng hỏi nữa."
"Ba, vì sao vẫn muốn giấu con?"
Hứa Vượng đưa tay che tầm mắt, cho dù Hứa Tình Thâm biết được sự thật, cũng không có gì thay đổi, không chừng có thể gây thêm phiền toái.
Hứa Vượng cố gắng giấu kín.
"Khi đó điều kiện chữa bệnh không tốt, lúc đó mẹ con truyền nước không có ai trông coi, đợi đến lúc có người tới thì cứu cũng không kịp nữa. Bệnh viện để cho chúng ta về nhà không muốn lộ ra, sau đó bồi thường chúng ta năm vạn."
Hứa Tình Thâm mở sổ tiết kiệm, xem Hứa Vượng tiết kiệm gần hai mươi năm vạn, đây là mạng của mẹ cô, cho tới hôm nay, cũng không mua nổi một chiếc túi xách Tưởng Viễn Chu mua cho cô.
"Bệnh viện nào?"
"Hiện tại cũng không còn, Tình Thâm, ba không nói cho con biết, chính là sợ con khó chịu."
Hứa Tình Thâm cầm lấy sổ tiết kiệm, Hứa Vượng biết rõ tình tình con gái của ông, nếu để cho nó biết rõ số tiền kia cũng chỉ là khoản bồi thường mà còn là phí giữ im lặng, nó nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho ông.
Lúc trước hai nhà họ Phương Hứa đồng thời là gặp chuyện không may, Hứa Vượng biết rõ náo loạn cũng vô dụng, cho nên cầm lấy năm vạn tiền này, mà gia cảnh nhà họ Phương rất tốt.
Phương Minh Khôn không tiếp nhận tiền bồi thường, mang theo cậu con trai duy nhất đến nay cũng không lập gia đình, nhưng cũng có làm gì được đâu? Bọn họ muốn điều tra rõ ràng, nhưng cho tới bây giờ vẫn không có kết quả, Hứa Vượng lại nghĩ không ra, còn không bằng cầm năm vạn này.
Hứa Tình Thâm không ở lại ăn cơm chiều, lúc đi ra, Triệu Phương Hoa ngồi trước bàn ăn thở phì phì, Hứa Tình Thâm đi qua, cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
"Sổ tiết kiệm này con không thể cho mẹ, đây là của mẹ con để lại cho con, con hy vọng mẹ có thể hiểu cho con."
Triệu Phương Hoa hừ lạnh, Hứa Tình thâm cũng không muốn nói gì thêm, thẳng lưng đi ra ngoài.
Đi đến xuống dưới lầu, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu thấy đèn phòng bếp nhà mình sáng, hẳn là chuẩn bị ăn cơm. Hứa Tình Thâm cố đè nén cảm giác chua xót nơi chóp mũi, năm đó mẹ cô ra đi ngoài ý muốn, khiến cô hiện tại có nhà nhưng cũng không thể trở về.
Cô đi ra ngoài đón xe, từ trước đến nay Hứa Tình Thâm dùng tiền rất tiết kiệm, nhưng hôm nay hiển nhiên không bận tâm về những việc này.
Cô lên xe taxi, lái xe hỏi: "Đi đâu?"
Bỗng nhiên cô không muốn nói đi đâu, lái xe lặp lại lần nữa: "Cô muốn đi đâu?"
Hứa Tình Thâm nói địa chỉ, lái xe bắt đầu tính phí, đồng thời nói: "Đã trễ như thế này, còn tới khu cũ? Khả năng là chỗ ấy không còn gì."
"Tôi, nhà của tôi ở đó."
Hứa Tình Thâm nói xong, lấy điện thoại trong túi ra, hết pin, cô dứt khoát an tâm dựa vào cửa sổ xe.
Hơn một giờ xe taxi mới tới nơi, Hứa Tình Thâm xuống xe, đèn đường mờ nhạt lẻ loi đứng sừng sửng ở đầu đường, sát đường có mấy cái của hàng tan hoang, bán mấy đồ ăn vặt cùng nước uống các loại, phía trước có đầu ngỏ, Hứa Tình Thâm quyết tâm, hít sâu một hơi lấy lại tinh thần bước lên phía trước.
Đi qua ngõ, những ngôi nhà mái bằng cao cũ, Hứa Tình Thâm đi xuống bậc, lòng bàn chân dẫm nền cát mềm mại, cô nâng bước chân bước về phía trước, đi tới bờ biển.
Kỳ thật, ở đây cũng không được tính là biển, năm xưa khu phố cũ muốn biến nơi đây thành khu du lịch, nhưng chưa được đưa vào khai thác. Lúc Hứa Tình Thâm còn nhỏ, mẹ dẫn cô đến đây chơi đùa mấy lần, ký ức tốt đẹp nhất của cô, cũng là ở nơi đây.
Về sau toàn toàn bộ Đông Thành phát triển, ngược lại mảnh đất này bị lãng quên, vốn là mảnh đất huy hoàng mà hôm nay trở thành nơi ít ai lui tới, thời gian quá ngắn cũng chỉ mấy chục năm như vậy.
Hứa Tình Thâm đi về mỏm núi đá bờ biển, sau đó ngồi lên.
---
Cửu Long Thương.
Tưởng Viễn Chu ngồi trong phòng khách, Lão Bạch loay hoay với chuyện pha chè của anh, người đàn ông không tập trung, thỉnh thoảng nâng đồng hồ lên nhìn.
"Tưởng tiên sinh, tôi nhớ cô Hứa có nói tối nay phải về qua nhà một chuyến."
"Chín giờ."
Lão Bạch đưa trà ngon đến trước mặt Tưởng Viễn Chu.
"Nhất định cũng phải nói chuyện."
"Có mẹ kế kia ở đó, có thể nói đến bao lâu?"
Lão Bạch cười khẽ: "Ngài lo lắng, sao không gọi cho cô ấy ngay đi."
"Cậu gọi đi."
"Vâng." Lão Bạch có lưu số điện thoại của Hứa Tình Thâm, anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng đối phương đã tắt điện thoại.
Tưởng Viễn Chu nhíu mày, bỗng nhiên đứng dậy.
"Đi, tới nhà họ Hứa."
Khoảng chín rưỡi, tiếng chuông ngoài cửa nhà họ Hứa không ngừng vang lên, Triệu Phương Hoa trong phòng đáp lại: "Ai vậy? Đến đấy đến đây."
Bà ta mở cửa ra, không nghĩ tới lại là Tưởng Viễn Chu, Triệu Phương Hoa đứng thẳng.
"Tưởng tiên sinh, sao cậu tới đây."
"Hứa Tình Thâm ở đâu?"
"À? Tình Thâm đã trở về từ sớm rồi." Triệu Phương Hoa có chút khó hiểu.
"Con bé không ăn cơm chiều đã đi rồi."
Hình dáng Tưởng Viễn Chu cao lớn đứng chặn giữa hành lang, khiến người ta càng cảm thấy ngột ngạt nặng nề, từ trước đến nay anh không thích để người ta có đường lui.
"Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa quay lại Cửu Long Thương, phải là bà lại bắt nạt cô ấy hay không."
Triệu Phương Hoa há hốc mồm: "Làm sao có thể! Tôi đối tốt với con bé còn không kịp đây này."
Đang nói chuyện, Hứa Minh Xuyên theo Hứa Vượng từ gian phòng đi ra, cậu mang dép lê đi đến Triệu Phương Hoa.
"Chị em chưa về sao?"
"Chưa."
Hứa Minh Xuyên cũng lo lắng. "Nhất định là đau lòng trốn ở đâu đó rồi, mẹ, đều tại mẹ!"
Triệu Phương Hoa nghe thế, nét mặt tái mét.
"Con quay trở lại vào phòng đi."
"Ba em đưa cho chị một sổ tiết kiệm, nói là khỏan bồi thường của mẹ chị ấy, nhưng mẹ của em không đồng ý." Hứa Minh Xuyên tuyệt đối là đứa hại mẹ nó chuyện nghệp nhất, hơn nữa còn nói trúng tim đen, không nói nhiều lời vô ích.
Tưởng Viễn Chu nghe được ba chữ khỏan bồi thường, hai đầu lông mày nhíu lại, từ nhỏ Hứa Tình Thâm đã bị bà mẹ kế này ức hiếp đến nay, bà lại không chịu cho sổ tiết kiệm, không đến mức làm cho Hứa Tình Thâm đau lòng đến nỗi trốn đi.
"Em thấy chị em đi đâu không?"
"Không." Hứa Minh Xuyên vừa lo lắng vừa tức, nhìn Triệu Phương Hoa.
"Lúc ấy mẹ em nhốt em trong phòng, không cho em đi ra."
"Minh Xuyên."
Tưởng Viễn Chu đứng im tại chỗ, ánh đèn sau lưng anh bị anh che khuất, Triệu Phương Hoa chột dạ, khóe miệng run rẩy.
Tưởng Viễn Chu hung dữ liếc nhìn bà.
"Nếu Hứa Tình Thâm có việc gì, sau này cũng đừng hòng yên ổn, nếu cô ấy rơi một giọt nước mắt, tôi liền cho bà khóc lóc hàng trăm hàng nghìn lần."
Người đàn ông xoay người đi khỏi đây, Hứa Minh Xuyên gọi với theo anh: "Em cùng đi tìm với anh."
"Không cần, mang theo cậu càng vướng víu."
Bóng dáng cao lớn của Tưởng Viễn Chu đi xuống lầu, Triệu Phương Hoa nghiến răng, chỉ có điều không dám lớn tiếng, Hứa Minh Xuyên nói câu đáng đời, quay đầu đi về phòng của mình.
Trở lại trên xe, Lão Bạch nhìn xung quanh.
"Tưởng tiên sinh, anh nói cô Hứa sẽ đi đâu?"
"Khả năng là đi nghĩa trang rồi."
"Chúng ta sẽ tới đó sao?"
Tưởng Viễn Chu mở cửa sổ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía chiếc camera được gắn trên cột.
"Lão Bạch, cậu ở lại đây, nhìn xem rốt cuộc là Hứa Tình Thâm đi về hướng nào. Nếu như cô ấy ngồi taxi, vậy kiểm tra sẽ tốt hơn. Tôi đi đến nghĩa trang một chuyến."
"Vâng." Lão Bạch nói xong, đẩy cửa xe xuống, xoay người dặn lái xe đi trên đường vào ban đêm phải cẩn thận.
Tưởng Viễn Chu ngồi trong xe, trong lòng như lửa đốt, hai ngày nay, học viện Đông Thành có một học sinh nữ bị mất tích vào ban đêm, sáng nay phát hiện thi thể trong công viên nhỏ.
Tin tức như vậy làm cho lòng người bàng hoàng, Tưởng Viễn Chu nắm chặt bàn tay, không kiên nhẫn xoa bóp các ngón tay.
Chiếc xe như mũi tên lao vút trong đêm, Tưởng Viễn Chu cảm thấy trái tim nghiêng ngả, lồng ngực càng lúc càng bức bối khó chịu.
Đi vào nghĩa trang, bên đó đã sớm tan ca, người lái xe và Tưởng Viễn Chu đi vào phòng trực ban, kiểm tra sổ ghi danh, không có tên của Hứa Tình Thâm.
"Không thể nào ở lại đây, muộn như vậy, khu nghĩa trang đều đã đóng cửa, cho dù cô ấy đã tới, cũng đã đi từ sớm rồi."
Tưởng Viễn Chu không buông bỏ cơ hội nào.
"Cậu mở cửa ra, tôi đi vào tìm xem."
"Cái này không được, bây giờ không phải là thời gian mở cửa."
Tưởng Viễn Chu lấy tiền ra bỏ trên bàn.
"Tôi chỉ đi vào một vòng mà thôi, 10 phút."
Người lái xe đứng tại ở bên ngoài, lúc này có tiếng nổ lớn, cây tùng bách cứng cáp rào rào, bóng cây lắc lư, hơn nữa có chút dữ dội, anh còn phảng phất nhìn nguyên một đám đổ nhào về phía cửa điện tử, nhe nhanh múa vuốt, mơ hồ còn mang theo tiếng khóc nỉ non.
Anh ta run rẩy, nhưng vẫn cắn răng gắng gượng.
"Tưởng tiên sinh, tôi đi vào tìm cùng ngài."
"Không cần, cậu chờ tôi ở bên ngoài."
Trong lòng người lái xe tự nhiên buông lỏng, đưa tay lau mồ hôi trên trán, anh ta nhìn thấy hình dáng Tưởng Viễn Chu hòa vào ánh trăng đi vào bên trong.
Anh bước xuống bậc thềm, hai bên chằng chịt bia mộ, dưới ánh sáng duy nhất của ánh trăng, thân hình anh cao lớn, không biết sợ hãi, hình ảnh quỷ dị như vậy mà không hiểu sao lại làm cho người cảm động.
Người đàn ông đứng bên ngoài nghĩ thầm, nếu không phải trong lòng Tưởng Viễn Chu có Hứa Tình Thâm chiếm chỗ, Tưởng tiên sinh tôn kính cao quý như vậy, tại sao lại đêm khuya như vậy tự mình đi tới bãi tha ma.
Tưởng Viễn Chu lục lọi trong đêm, tìm thấy được bia mộ của mẹ Hứa Tình Thâm.
Liếc nhìn lại, không có bóng người?
Anh không cam lòng rời khỏi đây, cho tới khi tìm được được bia mộ trước mặt, rõ ràng lại không thấy người ở đó, lúc này mới hết hy vọng.
Tưởng Viễn Chu mấp máy cánh môi, anh không có nhiều thời gian ở lại, Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào ảnh trên bia mộ kia nói: "Bác đi rồi, con gái của bác sống không tốt, bác nhất định phải phù hộ cho cô ấy được an toàn."
Hình dáng anh cô đơn rời đi, trở lại lên xe, Lão Bạch gọi điện tới.
"Tưởng tiên sinh."
"Nói đi."
"Tôi vừa điều tra, cô Hứa không đi đến nghĩa trang, mà đi đến khu phố cũ, người lái xe để cô ấy xuống đã kể lại."
Tưởng Viễn Chu dựa lưng về phía sau, tinh thần căng thẳng bỗng nhiên thư giãn hơn.
"Tốt."
Người lái xe có định vị, lái ô tô đi không ngừng nghỉ.
Gần đến khu phố cũ, đường xá càng khó đi, mặc dù là xe tốt nhất cũng không thể phát huy ưu thế vượt trội của nó.
Người lái xe biết Tưởng Viễn Chu lo lắng, anh ta nắm chặt tay lái, trên mặt có chút mồ hôi, nhưng đoạn đường phía trước đều không có đèn đường, anh ta sợ gặp nhiều nguy hiểm, cho nên không dám đi nhanh.
"Còn bao nhiêu lâu?"
"Chừng hai mươi phút."
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu u tối nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Đó là chỗ nào, cậu đã từng qua chưa"
"Không biết tại sao cô Hứa lại tới chỗ đó, chỉ có điều trước đây chỗ ấy có một sân chơi, nhưng hiện tại đã sớm bị bỏ hoang."
Ngón trỏ Tưởng Viễn Chu khẽ vuốt môi, không nói tiếp.
Khó khăn lắm chiếc xe mới đi đến nơi, Lão Bạch đang chờ ở đó, thần sắc lo lắng, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu bước nhanh đến.
"Tưởng tiên sinh."
"Cậu đi tìm chưa?"
"Hỏi mấy cửa hàng nhỏ lẻ lân cận, không nhà nào đóng cửa, nói là không phát hiện cô Hứa."
Tưởng Viễn Chu nhìn xung quanh, sắc mặt lạnh lùng, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Nơi quái quỷ gì vậy?"
"Tưởng tiên sinh, sao không đi vào sân chơi kia tìm xem?"
"Đi."
Người lái xe đi trước dẫn đường, nhưng cuối cùng cũng không quen đường, đi mấy lần đều là ngõ cụt, sắc mặt Tưởng Viễn Chu càng lúc càng khó coi.
"Chia nhau đi tìm."
"Tưởng tiên sinh, hãy để tôi đi theo ngài." Lão Bạch lo lắng, mở miệng nói.
Tưởng Viễn Chu đi thẳng phía trước.
"Tôi xem ở Đông Thành này ai dám động đến tôi!"
Lão Bạch đưa tay ra hiệu với tài xế, tự mình đi theo sau Tưởng Viễn Chu.
Ở trong mắt anh ta, sự an nguy của Tưởng tiên sinh luôn luôn xếp ở vị trí đầu tiên.
Bây giờ cũng đã rạng sáng, Tưởng Viễn Chu đi lên ngõ phía trước, xung quanh yên tĩnh tới nỗi cũng có thể nghe thấy bước chân của mình. Đi ra ngoài phía trước hơn 10m, bống nhiên có ngọn đèn yếu ớt chiếu vào mắt. Tưởng Viễn Chu lướt nhìn qua vườn hoa, nhìn thấy sân chơi phía trước bị bỏ hoang, phương tiện còn chưa dỡ bỏ hoàn toàn, công trình biển nhân tạo trở thành ao tù nước đọng.
Anh nhanh chóng nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khối đá.
Tưởng Viễn Chu có thể nhìn thấy được người ngồi trên đó, ngoại trừ Hứa Tình Thâm, còn có kẻ ngu nào lại đêm khuya khoắt chạy đến đây?
Anh yên lòng, lúc này mới chậm rãi đi qua.
Gió thật to, như là đang giận dữ cùng Tưởng Viễn Chu, trong lòng nghĩ gió lớn như thế này, khiến người phụ nữ kia trở nên ngu dốt mới tốt!
Hứa Tình Thâm nghe được tiếng bước chân tới, cô chợt hoàn hồn, sau đó lại càng hoảng sợ. Lúc đó cô mới biết tới sợ, nếu gặp người xấu ở nơi này, cô chết một cách vô ích rồi.
Cô nhanh chóng quay đầu qua, hình dáng Tưởng Viễn Chu xuất hiện ngay trước mặt, Hứa Tình Thâm mới giật mình trợn tròn hai mắt: "Anh?"
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu khó coi, giống như một giây sau đó là có thể đánh người.
Anh đi qua mỏm đá, như sắp nổi giận tới nơi, Hứa Tình Thâm liền chìa tay ra.
"Tưởng Viễn Chu, em có tiền rồi."
Người đàn ông khẽ giật mình, đôi mắt nhìn xuống cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ sậm.
"Không ít đâu, anh muốn xem không?"
Tưởng Viễn Chu cảm thấy lồng ngực có chút đau đớn, anh đưa tay ra phía sau gáy Hứa Tình Thâm, sau đó nhẹ nhàng để mặt cô kề sát lồng ngực của mình.
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo:
Chương 82: Ngài Tưởng xem mắt
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.